Chương 129: Rời kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Nu Thục tần

Ban đêm, sau khi sinh ra ý niệm ra kinh làm việc, Bùi Thanh Thù lập tức nói tính toán của mình cho Tống thị. Sau khi biết, tất nhiên Tống thị mười phần đều không muốn. Nhưng nàng cũng biết phu quân có chí tiến thủ, không ham an nhàn là một chuyện tốt, nàng không thể vì tâm tư riêng của bản thân mà ngăn cản Bùi Thanh Thù. Cho nên Tống thị vô cùng sáng suốt cổ vũ Bùi Thanh Thù đi làm việc hắn muốn làm, dẹp yên băn khoăn trong lòng Bùi Thanh Thù.

Đêm trước hôm xuất phát, hắn vẫn luôn bầu bạn với Tống thị ở hậu viện, trái lại khiến Tống thị ngượng ngùng.

"Điện hạ, ngài làm việc vất vả, hành trang để thiếp chuẩn bị là được rồi, ngài đi nghỉ ngơi đi."

Bùi Thanh Thù cầm quyển sách tượng trưng ngồi một bên, nghe Tống thị nói như vậy, cười nói: "Ta không mệt. Nhưng thật ra nàng đó, nhìn bộ dáng bận rộn của nàng làm ta nhớ tới khi còn nhỏ ta từ Quỳnh Hoa cung dọn đến Khánh Ninh cung, khi đó Thục mẫu phi cũng giúp ta thu thập hành lý như vậy."

Tống thị cười nói có vài phần chua xót: "Quý phi nương nương đối xử với điện hạ thật tốt."

Bùi Thanh Thù có chút kỳ quái nhìn nàng: "Sao còn gọi Quý phi nương nương? Con dâu đã kính trà rồi, nên đổi thành gọi mẫu phi đi."

Tống thị cuống quít che miệng nói: "Là thiếp thân nói lỡ, mong điện hạ thứ tội."

Bùi Thanh Thù buông quyển sách trên tay xuống, kéo tay Tống thị, dịu dàng nói: "Chiêu Bình, không phải ta đã nói với nàng rồi sao, lúc ở riêng với nhau không cần câu nệ như vậy."

Thấy Tống thị rũ mắt không nói lời nào, Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ hỏi: "Ta rất hung dữ sao?" Hắn nói rồi buông tay nàng ra, nhẹ nhàng sờ mặt Tống thị: "Hay là nàng rất sợ ta?"

Tống thị nhẹ nhàng run lên, trên mặt xuất hiện vệt đỏ ửng: "Không phải, điện hạ đối xử với thiếp thân rất tốt, chỉ là thiếp còn chưa hoàn toàn quen với...  thân phận Hoàng tử phi."

"Không có gì đáng ngại, từ từ sẽ quen." Bùi Thanh Thù nhận lỗi: "Tân hôn không lâu đã phải giao phủ Hoàng tử lớn như vậy cho một mình nàng quản lý, thật xin lỗi."

Tống thị vội vàng lắc đầu: "Không đâu, hiện nay trong phủ nhân khẩu đơn giản, thiếp cũng không cần làm gì, chỉ cần duy trì hiện trạng là được rồi. Nhưng còn điện hạ ngài chưa bao giờ ra khỏi kinh thành, hiện nay muốn tới nơi xa như vậy, thiếp lại không thể cùng đi theo ngài, thật sự là khiến thiếp không yên tâm."

Bùi Thanh Thù nghe lời của nàng ấy giống như có ẩn ý, nói với Tống thị: "Vậy ý của nàng là...?"

Tống thị dịu dàng nói: "Bên cạnh thiếp có hai nha đầu hồi môn, Linh Lung và Hổ Phách, ngài đều đã gặp qua. Các nàng lớn lên cùng thiếp từ nhỏ, từ trước đến nay hầu hạ chu đáo. So sánh ra, Hổ Phách xinh xắn hơn một chút... Cho nên thiếp nghĩ để nàng ấy đi theo hầu hạ điện hạ. Bằng không bên cạnh điện hạ đều là nam nhân cũng không có người vừa ý hầu hạ điện hạ sinh hoạt hàng ngày."

Bùi Thanh Thù nghe xong, nhíu mày theo bản năng.

Chính hắn có nha hoàn, cũng không định dẫn theo, Tống thị đưa nha hoàn của mình cho hắn, còn cố ý nói Hổ Phách xinh xắn, dụng ý đã rất rõ ràng, chính là để lúc ở nơi khác Bùi Thanh Thù có nữ nhân có thể "phát tiết".

Hắn đã gặp Hổ Phách, dung mạo đúng là không tồi. Nhưng Bùi Thanh Thù cũng không có ý định thu dùng nàng ta.

Nhưng hắn biết, Tống thị cũng là có ý tốt mà thôi. Vì thế hắn giãn mày, dùng giọng điệu bình thản nói với nàng ấy: "Không cần, Hổ Phách là nha đầu của nàng, chưa chắc ta đã dùng quen, vẫn nên để nàng ta lại hầu hạ nàng đi."

Tống thị không ngốc, nhận thấy Bùi Thanh Thù dường như có chút tức giận, nhưng nàng không rõ vì sao.

Tình cảm phu thê của cha mẹ nàng không tồi nhưng Tống Nghiêu cũng có mấy phòng thiếp thất và thông phòng. Trước khi xuất giá, mẫu thân vẫn luôn nói với nàng nam nhân có tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, huống chi Bùi Thanh Thù còn là Hoàng tử. Nàng là Hoàng tử phi phải rộng lượng một chút, kể cả có ghen tuông cũng cần một vừa hai phải nếu không sẽ bị phu quân ghét bỏ.

Nhưng Tống thị không nghĩ ra vì sao nàng chủ động tặng người cho Bùi Thanh Thù, hắn lại không vui.

Đại đa số nam nhân trên đời này đều không cự tuyệt nữ tử mỹ mạo không phải sao?

"Điện hạ cũng không dẫn theo Đông Từ và Mịch Xuân. Nếu trên đường... cần người thị tẩm thì làm sao bây giờ?" Tống thị có thể chấp nhận Bùi Thanh Thù thu dùng nữ tử gia thế trong sạch nhưng nàng đặc biệt sợ ở bên ngoài Bùi Thanh Thù dính vào những nử tử thanh lâu không sạch sẽ, ô uế thân mình không nói, còn có khả năng hủy hoại danh dự của Bùi Thanh Thù.

Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nhìn nàng ấy, nói: "Ở trong lòng nàng, ta chính là người không rời được nữ nhân dù chỉ một ngày sao? Nếu chuyến này mau, hơn một tháng đã trở lại, không cần Hổ Phách hầu hạ. Nàng..." Bùi Thanh Thù thấy hành lý cũng sửa soạn gần xong rồi, kéo Tống thị vào trong lòng, khẽ vuốt bụng nhỏ của nàng ấy: "Thành hôn đã nhiều ngày, còn không phải vì để nàng sớm hoài thai đích tử... Về sau ta sẽ khắc chế."

Tống thị đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.

...

Ngày Bùi Thanh Thù xuất phát, Thất Hoàng tử xin nghỉ ở Công bộ,  đặc biệt tới tiễn hắn.

Công bộ là một nơi thường xuyên yêu cầu ra ngoài công cán, Thất Hoàng tử đã cùng Tứ Hoàng tử ra ngoài rất nhiều lần. Đối với loại chuyện khổ sai như đi công tác này, hắn không hề có chút hứng thú.

Thành thật mà nói, ngoài Tứ Hoàng tử ra, hắn không thấy mấy ai chủ động ra bên ngoài làm việc giống như Bùi Thanh Thù.

Nhưng Thất Hoàng tử biết, từ nhỏ đệ đệ này của mình đã rất có chủ kiến, cho nên Bùi Thanh Thù muốn đi, Thất Hoàng tử cũng không ngăn cản, chỉ là truyền thụ cho hắn mấy điểm lưu ý của mình: "Ra bên ngoài đừng dễ dàng bại lộ thân phận Hoàng tử của mình, rất phiền toái. Đệ đừng thấy chúng ta nhiều huynh đệ, ở kinh thành có vẻ như không đáng giá lắm. Tới nơi đó rồi, đừng nói những hương thân phú hào và dân chúng, ngay cả quan viên địa phương thấy đệ đều nói quỳ là quỳ, thật dọa người."

Bùi Thanh Thù buồn cười nói: "Đã biết, đa tạ Thất ca nhắc nhở." Nói rồi hắn liếc mắt nhìn Phó Húc bên cạnh: "Lúc ra ngoài, ta sẽ dùng tên giả là Phó Hi, lấy thân phận là bà con xa của Phó gia. Ngoại trừ những quan viên trọng yếu, ta sẽ không bại lộ thân phận."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Thất Hoàng tử gật đầu, ghé sát vào Bùi Thanh Thù nhỏ giọng nói: "Còn nữa, tiền bạc là vật ngoài thân, nếu gặp sơn tặc cứ giao hết đồ vật đáng giá ra, giữ mạng quan trọng hơn. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, ngươi may cái túi bên ngoài lớp áo lót của hạ nhân, cất ngân phiếu vào đó..."

Giấu ngân phiếu đến chỗ kia?

Bùi Thanh Thù dở khóc dở cười nói: "Thất ca, huynh cứ yên tâm đi, ta đều có chuẩn bị."

Thất Hoàng tử lại lải nhải một hồi, cho đến khi Lục Tinh Dã nhắc nhở bọn họ nên xuất phát lên đường, Thất Hoàng tử mới buông tay xuống, lưu luyến tiễn Bùi Thanh Thù.

Để không quá lộ liễu, khi Bùi Thanh Thù ra kinh không cưỡi ngựa mà cùng những người khác ngồi trong xe ngựa. Chỉ có thống lĩnh hộ vệ Lục Tinh Dã, Hổ Tử và sáu gã hộ vệ khác của phủ Hoàng tử là cưỡi ngựa.

Xe ngựa của Bùi Thanh Thù là đặc biệt chuẩn bị để ra ngoài, rộng rãi thoải mái, chứa được cùng lúc bốn người, còn có thể thêm một hạ nhân ngồi quỳ hầu hạ.

Lần này đi ra ngoài, đoàn người của Bùi Thanh Thù có tất cả bốn chiếc xe ngựa, Bùi Thanh Thù một chiếc, Tiểu Đức Tử theo hầu hạ. Công Tôn Minh và Chung Duyệt một chiếc, Dư Văn Hoa và quan viên Lễ bộ - Mao Phong một chiếc, dư lại một chiếc chứa tư trang, còn có thể làm nơi cho Lục Tinh Dã và Hổ Tử thỉnh thoảng nghỉ chân một chút.

Bởi vì đi đường nhàm chán, Bùi Thanh Thù  bảo Công Tôn Minh và Chung Duyệt vào xe ngựa của mình, mấy người trẻ tuổi ghé vào cùng nhau trò chuyện.

Công Tôn Minh rất hay nói, rất mau đã tám chuyện cùng Chung Duyệt đến khí thế ngất trời: "Nói như vậy, A Duyệt ngươi chỉ đọc sách ba bốn năm đã đỗ tú tài? Quá lợi hại!"

Chung Duyệt cười cong cong mi mắt: "Cũng thường thôi, vẫn là lão sư của điện hạ Lư tiên sinh lợi hại hơn! Nghe nói lúc mười hai tuổi ông ấy đã đỗ cử nhân. Ta đã mười bốn mà mới chỉ là tú tài..."

"Đừng nói nữa đừng nói nữa, còn nói nữa ta sẽ hổ thẹn chết mất." Công Tôn Minh lắc đầu ngón tay, nói: "Ta lớn hơn ngươi hai tuổi mà còn chưa có chút công danh. Xem ra ta không thể ngại sự vụ Khâm Thiên giám rườm rà, bây giờ kiếm một công việc cũng không dễ dàng..."

Bùi Thanh Thù rất có hứng thú nhìn hai người bọn họ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng chen vào một hai câu. Hắn thật tình bội phục năng lực xã giao, hoặc nói là năng lực "Tự làm quen" của Công Tôn Minh và Chung Duyệt. Phải không, hai người mới gặp mặt một canh giờ đã lộ ra tư thế chỉ hận gặp nhau quá muộn, một câu "A Duyệt" lại một câu "A Minh".

...

Sau khi xe ngựa ra khỏi kinh thành, thời gian đã qua chính ngọ. Đám người Bùi Thanh Thù không yên tâm dùng đồ ăn bên ngoài, tùy ý ăn chút lương khô rồi tiếp tục lên đường.

Mỗi ngày tâm tình của Bùi Thanh Thù không tồi, buổi chiều sẽ không tiếp tục ngồi trong xe ngựa mà trao đổi với Hổ Tử một chút, lựa chọn cưỡi ngựa.

Bùi Thanh Thù thân cao chân dài, thuật cưỡi ngựa cũng xem như không tồi. Không nói thi cưỡi ngựa, cưỡi ngựa trong sinh hoạt hằng ngày hoàn toàn không thành vấn đề. Chỉ là với hắn mà nói, cơ hội cưỡi ngựa cũng không nhiều.

Thời điểm Bùi Thanh Thù cưỡi ngựa, Lục Tinh Dã cách hắn non nửa thân ngựa, bám sát phía sau Bùi Thanh Thù.

Tuy thống lĩnh thị vệ phủ Hoàng tử này là Bùi Thanh Thù tự chọn lựa nhưng trước đó, Bùi Thanh Thù cũng chỉ gặp qua Lục Tinh Dã vài lần mà thôi, thời gian hai người ở chung cũng không nhiều. Nhân cơ hội này, Bùi Thanh Thù nói chuyện với hắn nhiều hơn vài câu. Rốt cuộc chức vị thống lĩnh hộ vệ này nói thật là không cao, lại liên quan đến an nguy của Bùi Thanh Thù. Bùi Thanh Thù vốn định để Hổ Tử đảm nhiệm chức vị này, chỉ tiếc hắn còn có chuyện khác muốn Hổ Tử đi làm, Hổ Tử thật sự không có cách nào phân thân. Bất đắc dĩ, Bùi Thanh Thù mới nghĩ tới chọn lựa con nhà nghèo trong số người tòng quân.

"Ta nhớ rõ hình như ngươi còn chưa thành gia?" Bùi Thanh Thù nhớ tới lúc trước Yến Tu điều tra bối cảnh của Lục Tinh Dã, giả vờ lơ đãng hỏi.

Lục Tinh Dã gật đầu nói: "Nương của thuộc hạ mất ba năm trước, ta muốn giữ đạo hiếu... nên đã lỡ thời gian. Hơn nữa trong nhà quá nghèo, không cưới nổi vợ."

Thời điểm nói đến gia cảnh bần hàn của mình, mặt Lục Tinh Dã vẫn không có biểu cảm, thoạt nhìn vô cùng bình thản.

"Xin lỗi vì chạm đến vết thương lòng của ngươi. Nếu đại nương đã đi ba năm, vậy hiếu kỳ của ngươi cũng đã qua rồi? Hiện tại làm việc ở phủ Hoàng tử, tuy bổng lộc không nhiều lắm nhưng cũng không tính là thiếu, không nghĩ tới cưới vợ sinh con sao?"

Lúc này Lục Tinh Dã mới có chút ngượng ngùng, nói: "Có nghĩ tới chứ, nhưng còn phải tích góp tiền. Cưới vợ, dù sao cũng phải có nhà cho nàng ấy ở."

Bùi Thanh Thù gật đầu nói: "Làm cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Lục Tinh Dã nắm tay thành quyền ở trên ngựa: "Đa tạ điện hạ!"

"Thế... Nhà ngươi còn lại những người nào khác?"

Căn cứ theo điều tra của Yến Tu, Lục Tinh Dã đã không còn thân nhân nào. Nguyên nhân chính là như thế nên Bùi Thanh Thù mới càng yên tâm dùng hắn.

Lục Tinh Dã nhàn nhạt nói: "Cha mẹ đều không còn nữa, chỉ còn lại mấy phòng họ hàng xa. Điện hạ có điều không biết, thuộc hạ xuất thân từ một thôn nhỏ gọi là thôn Lục gia, người trong thôn phần lớn đều là bà con xa thân thích. Cha của thuộc hạ mất sớm, người trong thôn cũng quan tâm chăm sóc ta."

Bùi Thanh Thù nghĩ tới điều gì đó, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng, không nhịn được hỏi thêm vài câu: "Thôn Lục gia? Là thôn Lục gia Dịch huyện cách kinh thành không xa sao?"

Lục Tinh Dã ngạc nhiên nói: "Điện hạ biết nơi đó?"

Tim Bùi Thanh Thù tức khắc như nổi trống, không nói gì.

Thôn Lục gia này đương nhiên hắn biết. Bởi vì đời trước tổ phụ, tổ mẫu, còn có phụ thân của hắn đều là người thôn Lục gia Dịch huyện.

Chỉ là không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy. Chẳng lẽ Lục Tinh Dã này còn xem như họ hàng xa của hắn sao?

Trong ký ức của Bùi Thanh Thù hay đúng hơn là ký ức của Lục Thanh Thư thì không có nhân vật này. Bởi vì tổ phụ của Lục Thanh Thư thi đỗ Tiến sĩ đi nơi khác làm Tri huyện, cha mẹ hắn cũng thành hôn ở nơi khác, sau khi cưới rất ít về quê. Cho nên thân thích ở quê quán bên kia, tất nhiên Lục Thanh Thư cũng không thể nào biết được.

Nhưng có thêm một tầng quan hệ như vậy, Bùi Thanh Thù bỗng có thêm vài phần cảm giác thân thiết với Lục Tinh Dã.

Đối với người Lục gia, thái độ trước mắt của Bùi Thanh Thù vẫn là không đi quấy rầy, để cho bọn họ lẳng lặng mà sống.

Nhưng về sau nếu có thể thông qua Lục Tinh Dã biết thêm chút tin tức về bọn họ thì cũng không tồi.

Bình an của bọn họ... để cho hắn bảo vệ đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net