Chương 173: Diệp gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Cảnh Phi

Beta: Vy Phi

Thời tiết trở lạnh, thấy sắp tới thời điểm cuối năm rồi. Việc vẫn còn phải đánh giặc như mọi năm, chẳng qua năm nay so với năm ngoái có chút hơi dễ dàng một chút.

Lúc Bùi Thanh Thù tiến cung đi thăm Thục Quý phi, liền nhìn thấy mẫu phi nhà mình đang đánh bàn tính nhỏ rất nhanh. Phải chuẩn bị không ít bao lì xì muốn cho hai tỷ đệ Lệnh Nghi và Bùi Thanh Thù, hai đứa nhỏ của Lệnh Nghi, còn có nhóm con cháu Phó gia, Thục Quý phi tính rất chi tiết, hiện tại bắt đầu chuẩn bị trước.

"Ngày Tống thị sinh là tháng giêng nhỉ." Thục Quý phi cười nói: "Ta cũng nên chuẩn bị cho nhi tử tương tai của con một phần để dành mới được."

"Mẫu phi." Bùi Thanh Thù cười có chút bất đắc dĩ, "Sao ngài biết nhất định là nhi tử chứ?"

"Không quan tâm có phải hay không, cứ nói trước cho cát lợi." Thục Quý phi do dự một chút, vẫn hỏi nhi tử: "Mấy người trắc thất kia của con, hiện tại còn dùng canh tránh thai sao?"

Thục Quý phi là một mẫu thân tốt, cũng là một bà bà tốt. Chuyện hậu viện của Bùi Thanh Thù, bà dường như chưa từng nhúng tay vào, đều để Tống thị xử lý. Chỉ là liên quan đến việc con nối dõi, Thục Quý phi mới có thể hỏi nhiều hai câu.

"Chiêu Bình nên cho ngừng, chẳng qua ta vẫn muốn để hài tử sinh xong lại nói..."

Nếu Tống thị sinh được Đích trưởng tử thì được đảm bảo vị trí rồi.

"Tức phụ này của con cưới thật đúng là hiền tuệ." Thục Quý phi vừa lòng cười nói: "Hào phóng khéo léo, một chút nhỏ nhen của gia đình nho cũng không có. Con nha, cũng đừng quá lo lắng, thuận theo tự nhiên đi."

Bùi thanh thù gật gật đầu.

"Không phải ta nói xấu chất nữ của Lệ mẫu phi con, tức phụ kia của lão Thất đó, không có khí thế như tức phụ con, Nhìn các con ngày từ Tứ Xuyên trở về đó thì rõ, trước mặt thiên hạ, nàng ta khóc không ra thể thống gì, khiến cho bao nhiêu người chế giễu..."

Bùi Thanh Thù nhớ lại cảnh ngày đó, cũng không biết nên khóc hay cười nữa.

Lúc ấy bọn họ chiến thắng trở về, tuy rằng vì sự cố Bắc Hạ xâm phạm biên giới, không dám biểu hiện quá mức vui mừng, chỉ là trên mặt mỗi người đều mang theo một chút mỉm cười, vì đánh thắng trận, về đến quê nhà mà cảm thấy vui sướng.

Tuy rắng đám người Tống thị quan tâm Bùi Thanh Thù, nhưng đều ở trong phủ chờ, không có xuất đầu lộ diện ra ngoài.

Chỉ có Thất Hoàng tử phi Lâm thị, bởi vì quá mức nhớ mong Thất Hoàng tử, chạy ra đường cái cùng các bá tánh nghênh đón Bình Định quân hồi kinh.

Dù gì thì Lâm thị lớn lên xinh đẹp, lại có hộ vệ của phủ Thất Hoàng tử che chở, Thất Hoàng tử mới có thế phát hiện ra Lâm thị trong đám người, ngăn lại nàng ta từ trong hàng quan hinh tiến vào trong.

Lâm thị vừa thấy Thất Hoàng tử, liền nhịn không được ôm hắn khóc.

Cảm xúc của Thất Hoàng tử vốn đã ổn định không ít, kết quả thấy Lâm thị khóc, hắn cũng không nhịn được mà bộc phát, hai phu thê ôm nhau, cùng khóc lớn.

Dáng vẻ nước mắt nước mũi của Lâm thị đều bị nhiều người thấy được. Chẳng qua ngại thân phận nàng, tất cả mọi người muốn cười cũng không dám, chỉ có thể cười trộm.

Chuyện này đã sớm bị giới quý tộc kinh thành truyền đi. Bùi Thanh Thù không cần người ta nói, chính hắn tận mắt thấy được.

Từ lúc cưới thê tử thì có thể nhìn ra Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử không giống nhau. Lúc trước khi Thất Hoàng tử cưới Lâm thị, hoàn toàn là nhìn trúng dáng vẻ cùng tính cách ôn nhu của Lâm thị, hoàn toàn mặc kệ gia thế Lâm thị như thế nào. Nếu không phải Lâm gia có được một Lệ Phi, thì Lâm thị không có khả năng ngồi vào vị trí chính phi của Hoàng tử.

Dòng dõi Lâm gia quá thấp, gia phong lại không tốt, đổi lại là Hoàng tử khác sẽ không cưới nữ nhi nhà này.

Nhưng Thất Hoàng tử cố tình có hảo cảm với Lâm gia cô nương này, không có cách nào, chỉ có thể nói kẻ muốn cho người muốn nhận thôi.

Dù sao trong đám Hoàng tử thì Thất Hoàng tử là kẻ hành xử tương đối khác người, tính tình lười nhác không giống một Hoàng tử chút nào. Hắn ta lựa chọn như vậy cũng không có gì lạ.

"Thất Hoàng huynh và Hoàng tẩu là phu thê tình thâm, lại nói đây cũng là chuyện mà khiến người khác hâm mộ đó." Bùi Thanh Thù cười cười, ý đồ nói sang chuyện khác, "Đúng rồi mẫu phi, năm nay ăn tết, hẳn là tỷ phu không kịp trở về? Tỷ tỷ muốn mang theo hài tử ăn tết ở Dung gia sao?"

Sau án rối loạn kỷ cương, Dung Dạng thân là Binh Bộ lang trung, mang theo mấy trăm tinh binh đi khu vực xảy ra tai họa nặng nhất bình ổn.

Chờ sau khi đám người đi bình định phản loạn xong, Dung Dạng khó khăn lắm mới có thể về nhà, kết quả xảy ra chuyện Hung nô Bắc Hạ xâm phạm biên giới.

So với về nhà ăn tết, đương nhiên vẫn là kiến công lập nghiệp càng quan trọng hơn. Cho nên Dung Dạng được Lễ Thân Vương hạ lệnh cho phép mang binh đi lên phía Bắc, đầu nhập vào dưới trướng đại ca hắn Dung Đàm.

Trong khoảng thời gian này, Lệnh Nghi vẫn luôn ở tại Ninh Quốc công phủ.

"Dung đại phu nhân làm người xem như hiền lành, nhìn vào giao tình của ta và Vinh nương nương, cũng cho ta chút mặt mũi, đối với tỷ tỷ con không tệ. Chẳng qua tỷ tỷ con tính tình thì con cũng rõ, nàng bị ta chiều hư, chính là ở trước mặt Hoàng thượng nàng cũng dám nhõng nhẽo, huống chi là Dung phu nhân chứ. Cho nên mới nói, mấy hôm trước nàng đã ôm chăn màn mang theo hai đứa nhỏ hồi phủ Công chúa rồi."

Bùi Thanh Thù buồn cười mà nói: "Quả nhiên là Lệnh Nghi tỷ!"

Đôi khi Bùi Thanh Thù sẽ rất hâm mộ Lệnh Nghi, một người xuất thân Công chúa cao quý, từ nhỏ có phụ mẫu sủng, xuất giá có phu quân sủng, nhân sinh có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Nàng có thể tuỳ hứng.

Đừng nhìn Bùi Thanh Thù hiện tại đã là quận vương, hắn có khả năng tuỳ hứng giống như Lệnh Nghi vậy.

Chẳng qua Lệnh Nghi có thể tuỳ tâm sở dục mà sống là bởi vì có vô số người giống như Bùi Thanh Thù, vì tồn vong của quốc gia mà nỗ lực phấn đấu sống sót.

Là bọn họ vất vả, đổi lấy Lệnh Nghi vô ưu vô lự sinh hoạt.

Có thể bảo hộ hạnh phúc của người khác, cũng là một chuyện hạnh phúc.

Nghĩ như vậy trong lòng Bùi Thanh Thù cảm thấy cao hứng rất nhiều.

---

Việc đám người Bùi Thanh Thù cùng Thất Hoàng tử tham dự việc bình định, biết trận bình định nội loạn này tiêu hao không ít binh lực cùng vật lực của Đại Tề. Nhưng các quý tộc ở xa kinh thành chỉ biết có một việc, đó chính là triều đình thắng.

Lại còn có thắng được rất nhẹ nhàng.

Bọn họ không biết chính là, nếu không có việc động đất ngoài ý muốn kia, việc phụ tử Vinh Quốc Công công thành còn không biết phải hao phí bao nhiêu thời gian cùng binh mã.

Bọn họ không biết chính là, nếu Đại Hoàng tử không có mạo hiểm bản thân có thể chết trận cung tử chiến với Từng Tuấn, Từng Kiếm liền sẽ không vì sau khi nghe tin hai người con đã chết mà dễ dàng từ bỏ chống cự như vậy, thì trận này nội chiến còn không biết sẽ kéo bao lâu mới có thể kết thúc.

Bởi vì triều đình đối với quân có độ tin tưởng cho nên bọn họ cảm thấy, lần này đám người Anh quốc công xuất Bắc Hạ, lấy mười vạn nhân mã đánh lui ba vạn kỵ binh Hung Nô quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cho nên trong kinh thành đủ loại yến hội vẫn cứ theo lẽ thường cử hành, chỉ là đại đa số mọi người đều hơi chút điệu thấp một chút, không làm quá mức xa hoa phô trương tiệc rượu mà thôi.

Thời điểm cách mười ngày nữa tết đến, Bùi Thanh Thù cùng Tống thị lại nhận được thiệp mời, nói là Kính Bình Bá gia lão thái thái lễ đại thọ sáu mươi, mời bọn họ đến phủ tham gia yến tiệc mừng thọ Diệp lão thái thái.

Vị Kính Bình Bá phu nhân này, chính là thân mẫu của Toàn Hoàng Quý phi.

Nói về nhà mẹ đẻ Diệp gia của Toàn Hoàng quý phi, trước đó vài thập niên ở kinh thành chỉ là một gia đình nghèo phổ thông bình thường, ở trong giới quý tộc không có chút chỗ đứng nào.

Cho đến khi, Diệp gia có phi tử sinh ra Hoàng tử kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Diệp gia một bước trở thành mẫu tộc của Hoàng Thái hậu. Diệp gia nước lên thì thuyền lên, tộc trưởng này cũng được phong làm Kính Bình Bá.

Nhưng năm đó vị Diệp Thái hậu kia, vô cùng chán ghét Tả thị là cô cô ruột của Hoàng Quý phi khác, có thể nói là kết thù với Tả gia.

Sau đó nữ đế Tả thị cầm được quyền, liền mạnh mẽ chèn ép Diệp gia, khiến cho Diệp gia một lần xuống dốc.

Đến hơn hai mươi năm trước, Diệp gia mặc cho tộc trưởng lựa chọn bỏ văn tòng quân. Sau lại ở một lần cơ duyên xảo hợp, còn ngay thời điểm Tiên đế bị hại, xả thân cứu Tiên đế một mạng.

Lúc sau Tiên đế liền bắt đầu đề bạt, trọng dụng hắn, không chỉ có giao Ngũ Quân Doanh cho hắn chưởng quản, còn phong hắn một chức phụ quốc Đại Tướng quân.

Người này chính là phụ thân của Toàn Hoàng Quý Phi, hiện giờ Kính Bình Bá.

Đáng tiếc Kính Bình Bá thời trẻ lúc tòng quân ăn quá nhiều khổ, thân mình dần dần chịu đựng không nổi. Hơn nữa việc cứu Tiên đế kia, ngực trúng kiếm, những năm gần đây ông đều chỉ có thể dựa vào ăn dược sang quý giữ mệnh. Ở thời điểm huấn luyện Ngũ Quân Doanh, khó tránh khỏi liền không để bụng như vậy.

Sau này Hoàng đế kế vị, bởi vì nhớ ân tinh Kính Bình Bá đã cứu Tiên đế, một thời gian dài không thay thế chức vụ Kính Bình Bá, cứ kéo dài như vậy cho đến khi trưởng tử Diệp Luân của Kính Bình Bá có thể thay thế vị trí của ông, mới để Diệp Luân tiếp quản Ngũ Quân Doanh.

Cho nên hiện tại, Ngũ Quân Doanh rõ ràng có nhân số quân nhiều nhất Đại Tề, sức chiến đấu lại không tính đặc biệt cường đại, cũng khó trách đám người Anh quốc công chậm chạp đánh không được thắng trận.

Hiện tại xem ra, mấy năm trước kia tràng chiến tranh, khen ngược như là người Hung Nô cố ý nhường đám người Anh quốc công vậy.

Nhưng dù nói như thế nào, hiện tại Thế tử của Kính Bình Bá đang ở biên cảnh đánh giặc, Diệp gia còn có một Hoàng Quý phi quyền cao chức trọng, cho nên địa vị của Kính Bình Bá phủ không thể khinh thường.

Bùi Thanh Thù cùng Tống thị thương lượng một chút, quyết định để Chung thị thay thế nữ quyến Hằng vương phủ tham dự tiệc mừng thọ Diệp lão thái thái. Bụng của Tống thị đã quá lớn, thật sự là không thích hợp ra cửa.

Trắc phi của Hoàng tử, so với thiếp thất nhà bình thường không giống nhau, đều là quý nữ, là thành viên chính thức của Hoàng thất. Cho nên thời điểm Kính Bình Bá phát thiệp, cũng đưa cho Chung thị một phần. Lúc này Bùi Thanh Thù mang Chung thị đi Diệp phủ cũng không có gì lạ.

Một đêm trước khi đi Diệp phủ mừng thọ, Bùi Thanh Thù cố ý đi Lưu Quang các, nói cho Chung thị một ít việc hậu cung, còn có mối quan hệ giữa các Hoàng tử.

"Toàn Hoàng Quý phi không có ngồi trên vị trí Hoàng Quý phi, tại hậu cung vẫn ngang địa vị cùng Vinh Quý phi. Hai người không có mâu thuẫn gì lớn, nhưng vẫn luôn ngầm cao thấp lâu nay. Mẫu phi, ta nói là Thục mẫu phi, bà cùng Vinh quý phi quan hệ vẫn rất tốt, cho nên chúng ta cũng không thân cận gì với Diệp gia, ta và Nhị Hoàng huynh cũng không có giao tinh gì. Lúc này ta đi mừng thọ, đều vì mặt mũi không có trở ngại gì."

Chung thị gật gật đầu nói: "Thiếp hiểu rõ, chính là trên thực tế không thể nào thân cận, nhưng mặt ngoài vẫn phải tỏ ra không sao, đúng không?"

Bùi Thanh Thù vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Lại nói tiếp, mẫu thân nàng xuất thân Tả gia...... Ta nghe nói, Tả gia cùng Diệp gia có ân oán cũ đúng hay không?"

Hắn đột nhiên có chút hối hận khi quyết định mang Chung thị cùng đi, "Nếu nàng cảm thấy khó xử, liền lấy cớ bản thân không khoẻ, không cần miễn cưỡng mình."

"Hai nhà ân oán đều là sự tình rất nhiều năm trước, điện hạ không cần để ở trong lòng. Huống hồ thiếp họ Chung, lại không phải họ Tả, hiện tại còn theo điện hạ......" Chung thị mỉm cười nhìn về phía Bùi Thanh Thù, "Điện hạ cùng Diệp gia là quan hệ dạng gì, thiếp cùng Diệp gia chính là quan hệ dạng đó. Chỉ cần điện hạ không ngại, thiếp liền cùng ngài cùng đi."

Nhìn cặp mắt anh đào tinh xảo tú lệ của Chung thị, tràn đầy chân thành, Bùi Thanh Thù không tự giác gật gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net