Chương 28: Quán rượu ở Đặc Khắc Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Triêu Vũ kiên quyết cự tuyệt tay phải đang vươn tới của Giang Dương. Cậu nhìn đôi con ngươi màu hổ phách trước mặt với vẻ ngờ vực hồi lâu, cuối cùng cụp mắt, dụi dụi vào góc tường một chút, thấp giọng nói:

- Thật xin lỗi, cấp trên...

Giang Dương gần như nhảy dựng lên, lý trí nhắc nhở anh bằng cái ho khan một cách châm biếm rằng có vệ sĩ canh gác ngoài hàng rào. Anh lạnh lùng nhìn trừng trừng đám người mặt lạnh tanh ôm súng đi đến một góc khác của địa lao, sau khi nghe tiếng bước chân biến mất ở phía xa, sự mệt mỏi tích tụ trong vài tiếng đồng hồ rốt cục cũng nặng nề đè xuống, anh dè dặt ngồi xuống cạnh bên Tô Triêu Vũ, vai trái có chiều hướng sưng lên điên cuồng tạo cho anh một cảm giác bất an hiếm gặp.

Tô Triêu Vũ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xanh biếc còn ướt nước mắt. Cậu đã mặc quần vào lại rồi nhưng vẫn quấn chặt chiếc áo khoác mà Giang Dương đưa, như một chú mèo bị thương cố sức che giấu cơ thể dưới lớp quần áo. Ban đầu cậu còn cảnh giác nhìn Giang Dương, nhưng sau khi Giang Dương giơ tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán cho cậu, ánh mắt của Tô Triêu Vũ lập tức dịu dàng trở lại, có điều vẫn không chịu mở miệng.

Giang Dương dùng tay phải ôm vai trái, cắn chặt môi dưới giữa hai hàm răng, nghiêm túc nắn vài cái để xác định tình trạng trật khớp cụ thể nhưng vẫn đau đến mức không nhịn được mà căng cả người, ngửa đầu dựa tường. Lúc tay trái gần như vô lực bị một bàn tay lạnh như băng run run nắm lấy, Giang Dương hết hồn. Tô Triêu Vũ đến tự bao giờ, khào khào nói:

- Tôi sẽ nắn nó lại, cấp trên.

- Đừng. – Giang Dương ngập ngừng chìa tay, Tô Triêu Vũ quả nhiên lo lắng né ra, vì vậy anh cũng không miễn cưỡng – Anh đồng ý với Poseidon tự làm mình bị thương, đợi ngày mai hắn thấy cánh tay này có thể hoạt động, có khi lại là một hồi tra tấn.

Anh cố gắng hết sức giấu đi thống khổ, trưng ra gương mặt bình tĩnh đáng tin cậy:

- Cứ thế này đi, không phải vấn đề nghiêm trọng gì.

Tô Triêu Vũ từ từ lui về góc tường nhưng cách Giang Dương gần hơn một tí. Hai người không còn sức nói chuyện, chỉ biết dựa tường nhìn nhau nghỉ ngơi. Giang Dương thấy Tô Triêu Vũ dần dần mất đi sức lực, cột sống vốn dĩ nên chống đỡ cơ thể từ từ nhũn ra, nhanh chóng cuộn tròn trên mặt đất dường như muốn ngủ.

- Tô Triêu Vũ, đứng lên. – Anh nhìn quanh bốn phía, chỉ có thể cầm quần áo cũ bị xé hư của mình trải dưới đất, cưỡng ép nhét vào dưới người Tô Triêu Vũ – Nhiệt độ mùa đông này làm sao có thể nằm ngủ dưới đất?

Giọng nói của anh mang theo mấy phần tức giận, Tô Triêu Vũ lập tức lấy lại tinh thần, thấp giọng trả lời mấy câu, sau đó nằm gối lên những kiện quần áo kia, cũng không nhắm mắt lại, chỉ ngây người nhìn những căn phòng trống trải bên ngoài hàng rào: cái ghế nơi Poseidon ngồi nghe gia pháp ở kia, vẫn còn đó tia nắng mùa đông hiếm hoi rọi xuống, trong cột nắng có những hạt bụi li ti đang khiêu vũ.

Không biết đã qua bao lâu, Giang Dương bị cơn đói và sự kiệt sức trấn áp đến mức ngủ thiếp đi, mơ hồ nghe người bên cạnh trầm giọng gọi:

- Giang Dương.

Tô Triêu Vũ đã tỉnh – hoặc là chưa ngủ - trong đôi mắt có chút bối rối.

- Giang Dương.

Cậu cúi đầu xuống một cách lưỡng lự:

- Không biết có ổn không... cấp trên...

- Em ghét anh, tiểu binh của anh. – Giang Dương nghiêng người cẩn thận nhìn cậu – Anh là Giang Dương của em, không phải tên cấp trên chết giẫm đó.

Tô Triêu Vũ dường như an tâm hơn một chút nhưng ánh mắt vẫn còn hoài nghi:

- Anh đã không ngủ trong bao lâu rồi?

- Không liên quan. – Giang Dương nhẹ nhàng vuốt tóc cậu – Anh rất khỏe mạnh.

Tô Triêu Vũ lắc đầu ngán ngẩm, nghiến răng chống người lên, Giang Dương duỗi tay phải hỗ trợ. Lần này, Tô Triêu Vũ không từ chối, móc vào cánh tay mạnh mẽ kia, úm mình vào lồng ngực đối phương. Giang Dương tựa hết sức nặng cơ thể lên vách tường, cánh tay phải gấp khúc, vững vàng ôm lấy chân ái.

- Anh ngủ một giấc đi, khi nào em mệt thì sẽ gọi anh. – Tô Triêu Vũ vừa nói vừa dời đến cạnh vai Giang Dương, lấy quần áo ấm áp dưới cơ thể phủ lên bả vai trật khớp, tránh việc xương cốt bị lạnh – Sống chết cùng nhau, câu anh thích nhất... Nếu em sống, anh không thể tự tra tấn mình.

Giang Dương chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt nhưng vẫn tuấn tú hồi lâu, rốt cục mỉm cười như một đứa bé, đôi mắt màu lam trước mặt hóa thành biển khơi, đong đưa chòng chành, mênh mang mơ hồ, rồi biến mất.

Tư lệnh căn cứ vâng mệnh trở thành vật hy sinh, thiếu tướng Giang Dương trẻ tuổi nhất Bố Tân đế quốc, ở địa lao của Hải Thần điện mà chính phủ căm thù đến tận xương tủy, xiêu vẹo bên tình nhân kiêm cộng sự, an tâm ngủ say, nhịp thở sâu và đều đặn.

.

.

.

Một đôi bốt da bò mềm thượng hạng đạp trên đường phố đọng tuyết của Đặc Khắc Tư, theo sau là mấy đôi bốt khác có kiểu dáng tương tự.

- Lão đại, thử món này đi. – Vạn Phi tóc bạch kim dừng lại.

Thanh niên mang bốt da quay đầu, khuôn mặt giấy trong mũ áo khoác khẽ nghiêng sang bên:

- Gì vậy?

Thịt nướng óng ánh dầu đưa cho cậu, thanh niên mặc áo khoác có hơi ngượng ngùng:

- Cảm ơn, luôn có người nhớ ta thích ăn món này.

Vạn Phi cởi găng tay, nếm trước một miếng trong gió lạnh, tựa vào lan can lớn bên đường, Tô Mộ Vũ chỉ nghiêng đầu chờ. Một cái đầu nhỏ màu mật ong ló ra từ trong mũ lớn của áo khoác, ánh mắt lấp lánh cũng nhìn chăm chăm vào xâu thịt nướng kia.

- Bối Đế hư.

Tô Mộ Vũ đưa tay cù lét nó, khỉ nhỏ ôm lấy ngón tay cậu cắn cắn như đang giận dỗi vì không được ăn món ngon. Vạn Phi phất tay, những người đi theo liền nghỉ ngơi một chốc, cùng ngồi ăn thịt nướng ven đường.

- Mùi vị không tồi, mũi anh thính thật.

Tô Mộ Vũ ăn mấy xâu mà Vạn Phi mang tới, Bối Đế nhảy từ trong mũ ra, ngồi xổm trên chiếc bàn thô sơ nghịch xương.

- Hai ngày nữa bắt đầu khai chiến, mũi thính cũng vô ích. – Vạn Phi không cười, cạo sạch tro bụi trên thịt nướng rồi mới đưa cho Mộ Vũ – Lão đại cũng không thể thua.

Tô Mộ Vũ đưa cho Bối Đế một miếng xương mới gặm, khẽ cười:

- Thua thì thua thôi, cùng lắm lại làm sủng vật thêm mười năm, luôn có lúc để rời khỏi chỗ này.

- Vậy tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ lão đại thêm mười năm nữa.

- Poseidon có thể bỏ qua cho ta nhưng có thể giữ lại các người sao? – Tô Mộ Vũ hạ thấp giọng, dùng que nhọn xiên thịt vẽ vòng tròn quanh những người đang ngồi xung quanh – Các người sẽ phải chết rất thảm.

- Lão đại nói vậy tức là đuổi chúng tôi đi? – Vạn Phi nhướng mày, mấy người bên cạnh cũng cười lên một cách đầy thiện chí, dùng biểu cảm công khai lập trường của mình – Nếu lão đại không che chở cho tôi, tôi đã bị lột da từ lâu, bây giờ hẳn đang là một cái mâm da người đựng đồ cho lão đại.

- Thật đáng ghét! Đừng nhắc đến việc này! – Tô Mộ Vũ cười lớn, búng vang ngón tay trong gió gọi năm vò rượu – Chúng ta uống rượu xong thì đi làm việc.

Vạn Phi rũ mái tóc trắng xóa, liếm liếm môi, uống ngụm đầu tiên.

Quán rượu tại Đặc Khắc Tư ồn ào tiếng hát tiếng cười. Ca sĩ nhạc rock hét lên vài câu khó hiểu bằng chất giọng khàn khàn trên sân khấu đơn sơ; nữ hầu bàn cấp cao không sợ lạnh, trong mùa đông cũng chỉ mặc một cái quần jean không dài hơn nội y là bao, lộ ra đôi chân dài thon thả mang vớ cao có dây màu đen; nữ hầu bàn cấp thấp bưng cái mâm màu xám tro đi tới đi lui, im lặng dọn dẹp giấy bạc còn mùi bột thuốc trên bàn. Thỉnh thoảng có tên đàn ông mập mạp véo dưới người các cô một cái, các cô giả tạo hét lên, sau đó nhanh chân chuồn đi.

Ánh mắt Tô Mộ Vũ rơi vào một cô gái thoa phấn mắt màu xanh da trời, Vạn Phi thấy thế thì chậm rãi giơ một ngón tay lên, ngoắc hai cái với cô ấy.

Cô gái cảnh giác suy nghĩ một lúc, đi tới uốn gối trước mặt Tô Mộ Vũ, nở một nụ cười xinh đẹp.

- Ta thích đôi mắt màu xanh của em, lại đây. – Tô Mộ Vũ ôm cô vào lòng, rút một cái hộp màu bạc chạm khắc hoa văn ra, bên trong là mực henna thơm phức.

Cô gái tựa vào lòng Mộ Vũ, thản nhiên nhận lấp cái hộp, bàn tay đeo nhẫn kim cương nắm lấy dây nịt da của Tô Mộ Vũ.

- Niya. – Tô Mộ Vũ vô tình đẩy cô ra – Tặng cô món quà nhỏ, cho cô nửa tiếng, đi tìm Tất Chấn Kiệt tới đây.

- Ông chủ không có ở đây, còn nữa, anh làm sao biết tôi là Niya? – Cô đùa giỡn với cái hộp, hai tay liên tục chạm vào đầu gối Mộ Vũ.

Nhìn thấy sự chán ghét của người bên cạnh, Vạn Phi móc súng lục của mình ra đập một cái không mạnh không yếu lên bàn. Niya run lên, hốt hoảng nhìn anh ta.

- Đi ngay, lão đại chúng ta muốn ông chủ của cô tới tiếp, không phải cô.

Niya vô cùng hoảng sợ đứng dậy.

- Nói với Tất Chấn Kiệt, ông ta có mối làm ăn lớn. Trong vòng nửa tiếng nữa mà tôi không thấy ông ta, cô cứ chờ biến thành một cái mâm da người đi.

Niya hoảng loạn chạy đi, đôi giày cao gót trật tới trật lui.

Tô Mộ Vũ đưa mắt nhìn cái bóng lưng đang rời đi kia, hung dữ liếc Vạn Phi một cái, bật cười:

- Ta đã nói đừng có nhắc lại cái mâm xui xẻo đó.

Đoàn người cũng cười phá lên, Vạn Phi sờ sờ chiếc cằm lún phún râu:

- Cô ta là vợ của "con cua nhỏ" đánh bom liều chết giết Bộ trưởng Bộ Công an? Sao lại biến thành như vậy?

Tô Mộ Vũ tự nhiên thấy khô miệng nhưng không uống nước trên bàn, cẩn thận uống mấy hớp từ bình nước nhỏ mang theo bên người:

- Ta chán nhìn những thứ này lắm rồi.

Tất Chấn Kiệt cung kính đẩy cửa một gian phòng nhỏ, Tô Mộ Vũ nhìn một cái, thấy đó là một căn phòng có ánh sáng dịu nhẹ và nhiệt độ vừa phải thì đi vào trong, ngồi xuống sofa da. Đám người Vạn Phi đứng ở phía sau, Tất Chấn Kiệt ngồi đối diện, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Tô Mộ Vũ nói:

- Đã đến lúc hành động.

- Lão đại luôn lời ít ý nhiều như vậy. – Tất Chấn Kiệt xoa xoa ngón tay – Vậy hiện tại trong điện đã hỗn loạn?

- Đúng. – Ôm Bối Đế, thờ ơ quấn đuôi nó chơi, lời nói khí phách – Ta cần người của ông. Poseidon tới tận bây giờ vẫn không biết Mộ Vũ của hắn còn có người ở bên ngoài, cho nên ta phải cảm ơn ông trước.

- Lời gì đây. – Tất Chấn Kiệt cười lớn – Năm năm qua, người mới là Poseidon. Nếu không phải nhờ người khống chế Hải Thần điện, toàn bộ Bố Tân đế quốc hẳn đã bị cái tên man rợ đó cho nổ thành bình địa.

Tô Mộ Vũ nhớ đến vụ án phủ thủ tướng, không nén được một tiếng thở dài, nhíu chặt mày:

- Hắn rốt cục làm nhiều chuyện như vậy sau lưng ta. Lần này là một trận sinh tử, có điều, lưu ý hai người này. – Cậu lấy điện thoại di động ra, mở một bức ảnh đưa qua.

Rõ ràng, Tất Chấn Kiệt rất ngạc nhiên khi thấy "lão đại" của mình xuất hiện trong tấm ảnh.

- Người giống ta như đúc là anh ruột của ta, Tô Triêu Vũ, còn người có mái tóc màu hổ phách bên cạnh, là...

Tô Mộ Vũ lúc này mới thoáng thả lỏng, ung dung cắn cái bánh ngọt trên bàn một miếng:

- Được rồi, là "chị dâu" của ta.

- À. – Tất Chấn Kiệt cảm thấy ngạc nhiên nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nhớ kỹ hai gương mặt này trong lòng.

- Bằng bất cứ giá nào, phải đảm bảo họ còn sống. Về phần Poseidon... – Tô Mộ Vũ vươn vai vặn người trên sofa – ... muốn làm gì cũng được.

- Tên cầm thú đó! – Tất Chấn Kiệt đứng lên – Tôi làm thịt hắn! Hắn ngăn lại bao nhiêu người bao nhiêu "bột mì" của ta! Bao nhiêu năm bị tên cầm thú đó bắt nạt, lần này...

- Đừng có ồn... – Tô Mộ Vũ xoa huyệt thái dương – Ta mệt rồi, muốn ngủ ở đây một giấc.

Vừa nói, lại ôm Bối Đế, tựa vào ghế sofa, cuộn tròn người như con nít, nhắm hai mắt lại. Vạn Phi phất tay một cái, dẫn Tất Chấn Kiệt và những người khác rời đi, nhẹ nhàng khóa cửa.

- Đây là mười bốn năm khổ cực. – Vạn Phi vươn vai một cái – Lão đại nên một mình nghỉ ngơi cho khỏe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net