Chương 12: Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Triêu Vũ vô lực mà tựa vào ghế sofa mềm mại, đôi mắt nửa khép, giãy dụa xoay người nằm úp sấp. Cậu chôn mặt trong sofa, vừa cởi thắt lưng vừa nói:

- Cảm ơn cấp trên. Thỉnh ngài cho phép Tô Triêu Vũ hoàn trả nợ nần đêm nay.

Giang Dương đọc được nội tâm ủy khuất bất mãn của đối phương qua khẩu khí ngoan ngoãn kính cẩn, anh cau mày nhìn Tô Triêu Vũ yên lặng cởi quần, lấy đệm kê dưới người, hai tay nắm tay vịn của sofa, thanh âm giả vờ bình tĩnh nhưng không giấu nổi sợ hãi cùng đau đớn:

- Báo cáo cấp trên, Tô Triêu Vũ chuẩn bị tốt!

Giang Dương khống chế kích động muốn lấy dịch sữa ra thoa thương cho cậu, dùng năm phần lực đạo cho cái mông thương tích chồng chất một bàn tay, Tô Triêu Vũ lập tức đau đớn nhảy dựng trên ghế sofa, mồ hôi lạnh rớt xuống lưng, cổ họng phát ra một tiếng đau hô nức nở.

- Lâm Nghiên Thần thích vẽ tranh, tính cách dũng mãnh mà lãng mạn, khi chấp hành nhiệm vụ tuy rằng sắc bén nhưng lại giống như một nghệ sĩ không rập khuôn khô khan, năng lực quyết đoán rất tốt. Diệp Phong là một sĩ quan tình báo xuất sắc năng lực phân tích tốt , hành động trật tự phân minh. Tôi để cậu ta làm phó đội trưởng của Lâm Nghiên Thần.

Giang Dương chậm rãi nói.

- Không may là một tháng trước Diệp Phong bị thương, tuy rằng hiện tại không có trở ngại gì lớn nhưng tôi an bài cậu ta tĩnh dưỡng ở thủ đô 3 tháng, bởi vì tôi cũng không hi vọng thuộc cấp của mình khi nhập ngũ lành lặn nhưng sau khi xuất ngũ lại mang thương tật. Có điều nhiệm vụ trước mắt không phải chuyện đùa, tôi yêu cầu tìm một người thay thế vị trí của Diệp Phong.

Lần thứ 2 bàn tay của hắn rơi trên mông của Tô Triêu Vũ, lần này lực đạo chỉ có 3 phần.

Tô Triêu Vũ tự nhiên hiểu được ý tứ của Giang Dương, tia mừng rỡ điên cuồng trong mắt cậu bị một bàn tay này đánh đến ảm đạm xuống, phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào thảm thiết.

- Năng lực biểu hiện của cậu hôm nay khiến tôi cảm thấy cậu có thể tạm thời đảm nhận nhiệm vụ này, nhưng mà...

Đến đây bàn tay mang ba phần lực đạo của Giang Dương lại cùng cái mông sưng đỏ của Tô Triêu Vũ thân mật tiếp xúc thêm một lần nữa.

_ Cậu cảm thấy nếu tôi giống như cũ cho cậu 7 đằng trượng cậu còn có thể quay lại biên cảnh chấp hành nhiệm vụ một cách tốt nhất?

_ Tôi...

Tô Triêu Vũ gắt gao cắn răng.

_ Báo cáo cấp trên, Tô Triêu Vũ cho rằng bản thân chống đỡ nổi...

Những lời này vừa dứt, "Ôi" một tiếng kêu thảm thiết vang lên, bàn tay của Giang Dương không giống vừa rồi tận lực tránh vết thương nghiêm trọng mà là rơi trên chỗ đã sớm ứ thương. Đau đến nỗi Tô Triêu Vũ nước mắt lập tức tràn lan đầy mặt.

Giang Dương tay trái đè lại thắt lưng Tô Triêu Vũ, tay phải phủ lên cái mông thương tích chất chồng của cậu, gằn từng tiếng hỏi:

_ Cậu muốn tiếp tục bướng bỉnh với tôi rồi chờ ngày mai tôi kêu quân y đến xem thương cho cậu hay là vì việc cậu hôm nay đi quá giới hạn và lỗ mãng vi phạm điều lệ giữ bí mật mà nhận sai, thỉnh cầu tôi tha thứ tạm miễn cho cậu trừng phạt mấy ngày sắp tới, để cậu sáng sớm ngày mai có thể ngồi trên xe của Lâm Nghiên Thần, cùng tiểu đội đặc biệt đồng thời đi tới địa điểm hành động?

Tô Triêu Vũ kinh ngạc mở to hai mắt tràn ngập nước, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Giang Dương:

- Cấp trên... tôi thật sự... có thể?

Giang Dương nhìn thẳng ánh mắt đầy hoài nghi của cậu, nghiêm túc gật đầu.

Tô Triêu Vũ mạnh bạo chống đỡ đứng dậy, cố không chú ý cái mông một mảnh đau nhức nóng rát hừng hực, muốn đứng lên cúi chào. Lại bị Giang Dương đỡ lấy một phen, nắm lấy bả vai để cậu nằm nghiêng trên đùi của mình, vỗ vỗ bờ vai Triêu Vũ, nói:

- Yêu cầu cậu phải giữ gìn thể lực, chỉ dùng lời nói thôi là được rồi, tại rất nhiều thời điểm phương thức này phi thường hữu hiệu.

Tô Triêu Vũ thật cẩn thận mà nhúc nhích thân dưới, xác định cái mông đau xót khó nhịn của mình không có bại lộ trong tầm mắt của đối phương và không bị hành động lỗ mãng của mình thương tổn được mới nâng lên mí mắt ướt sũng:

- Báo cáo cấp trên, Tô Triêu Vũ biết mình sai. Trong thời gian làm việc nghĩ ngợi lung tung nên đánh 20 roi, vượt quyền vi phạm điều lệ giữ bí mật, có lẽ... đánh 40 roi? Thỉnh ngài cho tôi một cơ hội, để tôi sau khi trở về mới trả nợ nần lần này? Hơn nữa...

Cậu đỏ mặt nói:

- Tô Triêu Vũ không ngại việc ngài tính "lãi".

Giang Dương cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng, anh nâng cầm Tô Triêu Vũ, nghiêm túc mà nói:

- Không, tiểu binh của tôi, cậu chẳng lẽ đến bây giờ còn không rõ: đánh cậu là gia pháp, mà quân pháp là chuyện khác. Tôi sẽ không vì chút việc này mà đánh cậu, bởi vì tôi biết sự ủy khuất cùng không cam lòng của sĩ quan ưu tú như cậu khi phải làm thư ký, tôi cũng biết cậu trong sạch vô tội, cho dù có quân pháp chờ cậu, tôi cũng sẽ không tiếc tất cả đại giới bảo vệ thủ hạ của mình.

Ánh mắt của Tô Triêu Vũ hiện lên một tia hưng phấn, cậu vừa định mở miệng đã bị lời nói của Giang Dương làm cho nghẹn trở về:

- Tôi cũng chỉ không vui vì trong giờ làm việc cậu không tập trung, 20 roi.

Tô Triêu Vũ đỏ mặt trả lời:

- Phải, cấp trên.

- Nhưng vì năng lực suy luận xuất sắc và hợp tác nhiệt tình, nợ nần của cậu được giảm 50 roi.

Giang Dương tươi cười đan tay vào nhau:

- Bất quá 7 cái của đêm nay không bao hàm trong đó.

Anh xoa xoa mái tóc ngắn màu xanh nước biển của Tô Triêu Vũ, giả vờ giận:

- Người như thế này, quả thật là không thể tha thứ!

Tô Triêu Vũ cảm thấy nếu trái tim khỏe mạnh của mình mà cứ nhảy nhót như điên từ vui mừng sang kinh hãi thế này mãi sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh.

Cậu chợt tỉnh ngộ ra từ ngày gia nhập quân đoàn của Giang Dương, chỉ cần cậu còn sống thì đều bị giao đến tay của vị tổng tư lệnh cùng tuổi với mình. Bị ném đến huấn luyện doanh cùng vị trí thư kí chán ngắt, bị đặt trên ghế sofa đánh đòn, tất cả đều là một loại tuyên bố quyền sở hữu.

Cậu phải đem bản thân mình hoàn toàn giao ra, từ thân thể đến linh hồn, ngay cả tôn nghiêm cũng không thể giữ lại.

Nhận ra điều này tạo nên một mảnh bi thương trong lòng cậu, Triêu Vũ trầm giọng trả lời:

- Báo cáo cấp trên, Tô Triêu Vũ sai, thỉnh ngài trách phạt.

Một giọt nước mắt trong suốt theo gò má rơi xuống, Tô Triêu Vũ cẩn thận xoay người, không hề che dấu thân thể thương tích chất chồng.

Giang Dương đem áo khoác phủ lên người cậu, trấn an bảo:

- Không, ý của tôi không phải như vậy. Nếu nhìn từ bên ngoài mà nói, tính tình thẳng thắn của cậu trong quân đội vô cùng thiệt thòi, trên dưới không thể lấy lòng, về phương diện khác dễ dàng tạo cơ hội cho kẻ thù. Nhớ kỹ, Tô Triêu Vũ của tôi, trong đơn vị của tôi, nhận sai và cầu xin tha thứ không phải là hành vi đáng xấu hổ. Hơn nữa dù phát sinh bất kì chuyện gì, tôi đều yêu cầu cấp dưới lấy việc bảo vệ bản thân và sinh mạng chiến hữu làm nhiệm vụ quan trọng nhất. Sinh mạng là điều duy nhất trên thế giới này không thể vãn hồi, tôi vẫn luôn tin tưởng vững chắc như vậy. Sau này cậu sẽ từ từ biết, tôi không phải là một bạo quân độc tài, tôi chỉ hy vọng cấp dưới mà tôi tối quý trọng có thể cùng tôi hình thành quan hệ tối thân mật. Bởi vì tôi cùng các cậu luôn luôn đồng hành, sự nghiệp của chúng ta giống như sinh mạng chậm rãi trưởng thành chín chắn. Nói một cách khác, tôi chỉ là người đi trước dẫn đường các cậu mà thôi.

Tô Triêu Vũ cuộn người, che giấu nội tâm rung động của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net