HTKDHT - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trạng nguyên năm nay là một người trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, y chỉ cần cưỡi ngựa đi trên đường cũng đủ hớp hồn bao nhiêu thiếu nữ. Thái sư Hạ Quảng Văn lại cực kì thích người trẻ tuổi này, thường xuyên nói tốt cho y trước mặt hoàng thượng, hơn nữa còn mỗi dịp đều khen ngợi y trước mặt ba đứa con trai, cho rằng đây là một tấm gương tốt để học tập.

_ Phụ mẫu đều không còn, tự mình trang trải cuộc sống, tự mình lên kinh ứng thí, trong khi chờ kết quả còn nợ tiền phòng trọ, cuối cùng đỗ trạng nguyên. Đây không là kỳ tài thì đâu mới là kỳ tài? Mấy đứa các ngươi rốt cục thì đến khi nào mới có thể cho ta nở mày nở mặt vậy hả?

Mấy lời này Hạ Diệp đã nghe đến phát ngán. Phụ thân hình như đặc biệt nói riêng cho hắn nghe.

_ Ngươi học hành cũng không tệ, đầu óc có thể gọi là thông minh sáng sủa, tại sao suốt ngày chỉ biết học theo bọn vũ phu kia? Đúng là không thể làm ta bớt lo được.

Mỗi lần khen ngợi xong người kia sẽ quay sang trực tiếp chỉ trích hắn, Hạ Diệp mười mấy năm qua nghe đến nhàm chán, cũng không lấy làm khó chịu mấy, vâng vâng dạ dạ một lát rồi sẽ tìm cớ chuồn đi.

Chính là ăn cơm cũng nghe, uống trà cũng nghe, chỉ cần đứng trước mặt phụ thân sẽ nghe những lời này. Tự tâm Hạ Diệp nảy sinh một loại oán niệm đối với tên trạng nguyên kia. Cái gì mà Hoa trạng nguyên lang chứ? Rõ ràng là một tên xui xẻo, xui xẻo đến mức chưa cần gặp mặt đã mang vận rủi đến cho mình. Không biết khi gặp mặt rồi sẽ còn xui xẻo đến mức nào nữa.

Hạ Diệp vừa dắt ngựa đi vừa ngán ngẩm nghĩ. Phụ thân hình như sợ hắn chưa đủ phiền muộn, nói rằng muốn mời tên trạng nguyên kia về phủ dùng cơm. Ra khỏi cổng thành, hắn phi như bay đến ngọn núi trước mặt. Đây là nơi Hạ Diệp rất hay đến, là một nơi giúp hắn giải tỏa áp lực rất tốt.

Đường lên núi Hạ Diệp thân thuộc đến không thể thân thuộc hơn, qua cung đường kia sẽ là một bãi cỏ rất êm rất mượt, hắn thường ngả lưng ngủ một giấc ở đó. Bình thường chỗ này cũng không có ai, căn bản là đường đi không quá thuận lợi.

Nhưng mà hôm nay, đại gia đình nhà cáo cư trú tại đây có khách viếng thăm.

Hạ Diệp đứng ở một gốc cây xa xa, nhìn thấy người nam nhân áo thiên thanh nửa ngồi nửa quỳ trên thảm cỏ mướt mượt, cúi đầu nói chuyện vuốt ve đám cáo bình thường nhát người bây giờ không biết tại sao kéo cả bầy cả lũ ra ngồi chầu chực trước mặt người kia. Cáo con có, cáo cụ có, cáo trưởng thành cáo nhỡ cáo gì cũng nhất nhất ra trình diện, cả đám hóng hớt bu quanh một thân áo dài xanh như màu trời, đều chăm chú nhìn, vểnh tai lắng nghe, mũi đen không ngừng nhếch lên, đám cáo con thì tí tởn quấn lấy chân y, chui rúc vào ống tay áo, chờ đến lượt được nựng nịu.

"Kỳ quái" là hai chữ hiện ra đầu tiên ngay trong đầu của Hạ Diệp. Đám nhóc này thường ngày Hạ Diệp phải vất vả lắm mới tiếp cận được, mang cả thịt tươi hảo hạng trong phủ ra cũng khó lòng thấy chúng dạn dĩ thế này, người này rốt cục có gì đặc biệt làm chúng quấn quít như vậy?

_ Sao hả? Bạn của các ngươi ư? À, hình như hắn ta đến rồi kìa.

Y đột ngột cao giọng làm cho Hạ Diệp cũng nghe thấy được, đột ngột quay đầu về phía hắn mỉm cười.

Hạ Diệp phút chốc ngẩn ngơ. Dù là nam nhân, hắn không thể không công nhận người này đẹp đến không tưởng. Gương mặt thanh tú, mắt phượng, mũi cao, mỉm cười đến xán lạn. Chính là giờ phút đó hắn không nhận ra trong mắt người này còn tồn tại đậm một tia ranh mãnh nghịch ngợm đến tinh quái.

_ Bạn của ngươi chờ ngươi lâu như vậy, còn thập thò đứng đó làm gì hả?

Y lại cười nói, Hạ Diệp vừa khó hiểu vừa thú vị cột ngựa lại, nhẹ nhàng bước tới tránh làm kinh động đám cáo kia. Lần này bọn chúng chẳng hề bỏ chạy, còn giương đôi mắt ma mãnh nhìn hắn.

_ Ta dùng mọi cách cũng không thể dụ chúng ra.

Hạ Diệp ngồi xuống, thận trọng đưa tay trước mặt một con cáo con, chờ nó chủ động tiến lại gần.

_ Có thể kiếp trước ta là cáo chăng.

_ Mà hồi nãy ngươi nói gì? "Bạn"?

_ Chỉ là phỏng đoán thôi. Ngươi không mang cung tên không đặt bẫy, không có sát ý nhìn vào chúng, lại thận trọng nhẹ nhàng, hẳn là không muốn làm chúng sợ.

_ Nhưng vẫn làm ngươi nhận ra đấy thôi.

_ Một chút mẹo vặt nho nhỏ, để ý kĩ là thấy.

Hạ Diệp ban đầu đúng là không biết nói gì, bất quá giống như bạn bè cũ lâu năm gặp lại, ngươi một câu ta một câu, phối hợp kha khá ăn ý.

Hắn dần dần lấy lại sự tự nhiên, cũng vui vẻ cười tươi.

_ Ngươi tên gì? Ta lần đầu thấy ngươi, bình thường nơi này rất ít người tới.

_ Ta tên là Hoa Tạ. Đến kinh thành cách đây không lâu, cũng là mấy ngày trước biết chỗ này.

_ Hoa Tạ? Hoa tàn? Cái tên thật kì quái.

_ Lúc sinh ra nghe nói cây mai trước nhà đột nhiên rụng hết hoa. Phụ thân liền lấy đó đặt cho ta. Cũng đúng, phụ mẫu ta quả nhiên có chút kì quái. Còn ngươi?

_ Ta tên là Hạ Diệp.

_ Hoa lá cành cả. Xem ra chúng ta khá hợp nhau đó.

Người kia vui vẻ cười lớn, Hạ Diệp cũng không khách khí đáp lại trêu đùa y một chút. Trong tâm cảm giác thật thân quen, chính là không hiểu tại sao lại nghĩ hình như đã từng gặp người này từ lâu lắm. Bọn họ vui vẻ cả một ngày, đến khi mặt trời sắp xuống núi mới đứng dậy từ biệt. Lũ cáo vểnh tai nghe ngóng, còn quấn lấy chân Hoa Tạ một hồi, lưu luyến một đoạn mới chịu về hang.

Hạ Diệp cũng nghĩ kiếp trước người này hẳn là có duyên kì ngộ với loài cáo. Nếu không thì làm sao đám nhóc háu ăn lại cảnh giác đó có thể bỏ săn thỏ một ngày trời mà ngồi đó tán gẫu với Hoa Tạ được?

.

.

.

Cuối cùng Hạ Diệp cũng hiểu tại sao cái tên Hoa Tạ kia đối với hắn có phần quen thuộc.

Hạ thái sư mời trạng nguyên dùng cơm, phủ đệ chuẩn bị một bữa linh đình đón tiếp thượng khách, Hạ Diệp dùng dà dùng dằng rốt cục vẫn phải nghe lời tới tham dự, trong lòng ủ ê than trách không thôi. Lần này nhất định là gặp một kẻ hủ nho nhàm chán, lại phải nghe phụ thân giáo huấn cùng so sánh, rõ ràng là chẳng có gì tốt,

Lúc Hạ Diệp lê lết tới nơi thì khách quý cũng đã ngồi vào bàn. Hạ Quảng Văn quăng cho hắn một cái liếc mắt cảnh cáo, Hạ Nhã vội vàng hắng giọng mộ cái, Hạ Diệp thở dài, chân nhanh mấy bước, làm ra vẻ có lỗi cung tay cúi đầu trước mặt hai người kia.

_ Con tới trễ xin phụ thân thứ tội. Gặp qua trạng nguyên.

_ Hoa trạng nguyên, đây là con trai thứ ba của ta, tên là Hạ Diệp.-Thái sư cười cười nói, đồng thời ra lệnh cho Hạ Diệp về chỗ.

Hắn từ đầu đến cuối không thèm nhìn người kia lấy một cái. Nhìn từ xa dáng người cao lại gầy, hoàn toàn không phải hình dáng một nam nhân nên có.

_ Hạ tam công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Hoa trạng nguyên đột nhiên cười nói, giọng nói thể hiện rõ vui mừng như gặp lại cố nhân. Hạ Diệp sửng sốt nhìn qua, đây chính là Hoa Tạ!

Hèn chi lại nghe thấy cái tên quen thuộc đến vậy.

Y vẫn một nụ cười tươi rực rỡ trên môi, đối với mình lại bỏ thêm mấy phần tinh quái, Hạ Diệp vẫn là không nhớ ra rốt cục ánh mắt vừa như đùa giỡn lại rất chững chạc đó mình đã gặp ở nơi nào, tại sao lại toát lên sự thân quen đến như vậy?

_ Giống như ăn cùng mâm ngủ cùng phòng, ta cũng cảm thấy tam công tử như cố nhân, lần trước có cơ hội gặp mặt không ngờ lại là quý tử của thái sư, quả nhiên là duyên kì ngộ.

Trong lúc Hạ Diệp còn đang ngẩn ra, Hoa Tạ đã cười giải thích với Hạ Quảng Văn.

Tiệc rượu nhanh chóng bắt đầu, kẻ vô tâm nhất cũng nhìn ra trạng nguyên lang đối với tam công tử cảm tình thật là tốt. Dù rằng chỉ mới gặp một lần đã như huynh đệ cùng cắt máu ăn thề. Tam công tử cục mịch thường ngày cũng phá lệ nói nhiều một chút. Hai người kẻ tung người hứng vui vui vẻ vẻ, rượu cũng uống đến không biết chừng mực. Hạ Diệp sau mấy tuần rượu mặt đỏ bừng bừng, ăn nói cũng có phần hỗn loạn, hẳn nhiên là say rồi.

_ Không ra gì, mau đưa hắn về phòng đi.

Hạ Quảng Văn nhíu mày khó chịu, liếc sang Hoa Tạ, thấy người hắn mặc dù mùi rượu rất nồng, thần thái vẫn tỉnh táo, thậm chí càng uống càng tỉnh ra.

_ Tam công tử, lần sau nhất định phải được thỉnh giáo tài bắn cung của ngươi.

_ Ha hả, đều là chuyện nhỏ chuyện nhỏ, Hoa huynh, huynh thật sự... giống như là kiếp trước gặp mặt vậy.

Hạ Diệp vừa cười vừa nói, người hầu đỡ hắn dậy hắn cũng vùng vẫy đòi ở lại, quần áo phút chốc biến thành xộc xệch. Đưa đi xa rồi vẫn còn nghe tiếng cười tiếng lảm nhảm một mình của hắn.

Hạ Quảng Văn xấu hổ không để đâu cho hết, vì thế không nhận ra ý cười mỗi lúc một hiện rõ trong ánh mắt của Hoa Tạ.

.

.

.

Muốn biết cảm giác có một người bạn tri giao là gì ư? Vậy hãy hỏi Hạ Diệp-kẻ từ nhỏ đến lớn đều phải lủi thủi một mình với tính cách khác biệt với các huynh đệ và mong muốn trái với tư tưởng của phụ thân, rồi lại vô tình gặp người mà hắn cho rằng có thể trở thành bằng hữu cả cuộc đời.

Hoa Tạ nếu không vướng chính sự sẽ dành thời gian ở cùng Hạ Diệp. Hai người bọn họ hoặc là cưỡi ngựa dạo chơi, hoặc là cùng tập bắn cung, hay là đối ẩm, thậm chí người như Hạ Diệp cũng sẽ dành thời gian với Hoa Tạ đọc sách, đến những nơi mà thư sinh văn sĩ thường đến thảo luận trao đổi, Hoa Tạ cũng giúp y nâng cao khả năng thi họa lên một chút, Hạ Quảng Văn đối với những biến chuyển này của đứa con mỗi ngày mỗi mừng rỡ. Ông ta càng thêm săn đón Hoa Tạ, tin tưởng y là một phúc tinh, có thể giúp ông ta cải hoán đứa con này. Hạ Diệp trong suy nghĩ của Hạ Quảng Văn dù gì cũng xuất thân từ dòng dõi nho gia, không theo nghiệp của ông cũng được, chỉ là đừng lậm vào thứ võ biền hữu dũng vô mưu kia, điềm đạm lại dễ bảo một chút, như vậy mới thật là tốt.

_ Hoa huynh, phụ thân đúng là không mắng ta nữa, thậm chí còn cười tán dương ta.

Hạ Diệp cùng dạo thuyền trên hồ với Hoa Tạ, trong lúc rỗi rãi nói.

_ Phụ thân cho rằng ta thay đổi rồi, rất biết ơn huynh đấy.

_ Thật sao? Vậy là chuyện tốt.-Hoa Tạ vui vẻ rót trà ra chén. Trong thuyền nhỏ không có người hầu, chỉ có hai người bọn họ đối diện nhau.-Nhưng hình như đệ không vui.

_ Cũng không hẳn...-Hạ Diệp chần chừ một lúc-Có thể làm phụ thân yên lòng đương nhiên là chuyện tốt rồi. Chỉ là, phụ thân không hiểu, đệ cả đời cũng sẽ không trở nên như hai vị ca ca. Những thứ huynh dạy đệ, đúng là có thể kiềm hãm tính xấu của đệ, cũng giúp đệ ngộ ra nhiều điều. Nhưng mà, giống như phụ thân mong muốn thì hoàn toàn không phải.

_ Cho nên đệ cảm giác mình đang giấu diếm giả bộ cho thái sư thấy, vì vậy mà thấy tội lỗi đúng không?

Hoa Tạ không cần nghe xong câu cũng đoán ra được ý tứ trong lời nói của Hạ Diệp. Hạ Diệp đối với y đơn thuần là một đứa trẻ, một đứa trẻ thiện lương nhân hậu có phần đơn giản. So với tính cách bộc trực có phần hơi ngốc nghếch của 'người kia' đúng là mấy phần tương tự.

_ Trên đời thật ra không cần phải rõ ràng quá. Đệ cứ như vậy không phải rất tốt sao? Vừa có thể học hỏi từ những thứ mà trước giờ đệ ghét bỏ, có thể cải biến tính tình của mình tốt hơn, lại làm cho thái sư vui vẻ. Còn về việc ý chí của đệ thế nào, thái sư đương nhiên là người rõ nhất. Đó là cha ruột của đệ, đệ nghĩ có thể che giấu ông ấy đến mức nào?

Hạ Diệp 'a' một tiếng, gật gù rồi trầm ngâm.

Mỗi câu Hoa Tạ nói ra đều hợp tình hợp lý. Từ ngày đầu gặp gỡ đến giờ Hạ Diệp vẫn là ngưỡng mộ không thôi. Nhân gian thật sự tồn tại người hoàn mỹ đến mức không thể hoàn mỹ hơn này sao?

Bất quá, vẫn là có cái gì đó là lạ cứ xâm chiếm suy nghĩ của hắn. Giống như nói cho hắn người này không chỉ có bên hoàn mỹ này, còn có gì đó, rất lạ, mỗi cử chỉ mỗi lời nói của Hoa Tạ dù vô tình dù cố tình đều đang gợi ra một điều gì đó hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt này của y. Nói cợt nhả cũng không phải, mà nói quá nghiêm túc cũng không xong. Có đôi khi Hạ Diệp cảm thấy sự khôn ngoan tường tận của Hoa Tạ làm bản thân như bị dắt mũi, dù là bị xoay vòng vòng cũng đành phải tuân theo. Nhưng mà lại không có sự thù ghét phòng bị, trái lại là một loại thỏa mãn thoải mái, giống như đang chơi một trò chơi nào đó.

Kỳ thật Hạ Diệp cũng cho rằng mình không bình thường lắm. Nhớ hồi còn nhỏ vẫn hay mơ thấy cảnh một con chó mực đang chơi đùa với một con cáo đỏ, chó mực to lớn ngốc nghếch bị cáo nhỏ vờn tới vờn lui, dù có bực tức vẫn thủy chung không làm thương tổn cáo nhỏ.

Hoa Tạ rũ mắt nhìn Hạ Diệp, khóe môi mang theo ý cười nhợt nhạt.

.

.

.

Nhiều năm về trước, Hoa Tạ chỉ là một con cáo nhỏ. Tuy rằng có thể biến hóa thành hình người, thật tế chỉ là một tiểu yêu may mắn vượt qua thiên kiếp. Ngày y bước ra khỏi chỗ trú ẩn, quang quang minh minh đứng dưới ánh mặt trời cũng là lúc mùa xuân trôi qua, rừng mai cánh hoa bay lả tả. Khung cảnh thật ra không có gì đẹp đẽ cũng không có gì thơ mộng, thế nhưng y thật tưởng niệm, lấy cái tên Hoa Tạ làm tên cho hình người của mình.

Hoa Tạ không mang tâm sân si, chẳng muốn chiếm đoạt cái gì. Mục đích tu luyện của y rất đơn giản thôi. Khi còn là một con cáo nhỏ đúng nghĩa, y từng nhìn thấy một đứa bé đi lạc trong rừng, trên tay còn cầm chặt một xâu mứt quả. Y mon men đi tới, đứa trẻ chia mứt quả cho y, còn cùng chơi với y, nói với y dưới phố bán rất nhiều. Sau đó y ở một bên nhìn người ta cứu bé con ra khỏi rừng, lập tức nảy sinh ý định xuống phố ăn tiếp loại mứt quả đó. Nhưng tiền bối trong gia tộc nói với y không được lại gần con người, trừ khi có thể tu luyện đạt thành hình người, vì loài người khi nhìn thấy bọn họ sẽ điên cuồng đuổi giết, lột da làm trang sức, còn nói cáo là loài xui xẻo ranh ma.

Vì vậy, y quyết tâm tu luyện, mục đích cũng chỉ là mua được mứt quả một cách đường đường bệ bệ mà thôi.

Lúc đó tâm hồn thật thuần khiết thật trong sáng, ngoại trừ mứt quả cái gì cũng không thèm ăn, ăn no rồi lại chơi bời. Cho đến khi Hoa Tạ nhìn thấy đồng loại của mình bị một con yêu quái điên cuồng chém giết.

Hồ tộc cũng giống như con người. Có tộc được trọng vọng, có tộc bị khinh rẻ. Hoa Tạ sinh ra là như vậy, bị coi thường, bị khinh rẻ. Yêu quái mạnh hơn có thể tùy ý bắt nạt, thậm chí giết chết cũng không ai buồn quản. Cáo như bọn họ sống cũng không được thoải mái, thường xuyên phải lảng tránh pháp sư gì đó, còn bị người đời coi là loài quỷ dữ, mang theo xui xẻo đến cho bọn họ. Hoa Tạ bất lực nhìn đồng loại của mình từng người ngã xuống, còn bị cũng bị trọng thương, lê lết trốn chạy.

Lúc đó thật hiểu câu trời đất bao la không chốn dung thân.

"Chẳng lẽ cứ không phải là con người, cũng không sinh ra trong dòng tộc thượng đẳng là phải suốt đời trốn chui nhủi sao? Chẳng lẽ thân sinh ra là súc sinh muốn tu luyện mang kiếp người là tội sao? Chẳng lẽ những kẻ sinh ra là dã thú như chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội đổi đời sao? Ta không muốn hại người, không muốn xúc phạm ai cả, bất quá hình như chẳng ai cho ta sống lương thiện."

"Kì thật không phải không có ngoại lệ. Ngươi biết Hao Thiên khuyển không? Hắn là thần khuyển của Nhị Lang thần, mặc dù hắn là chó, ai lại dám coi hắn là chó? Còn có, Hao Thiên khuyển trợ giúp rất nhiều trong việc thu phục yêu quái."

"Vậy ngươi nói Nhị Lang thần có nhận một con cáo chín đuôi làm thuộc hạ không?"

Từ đó, Hoa Tạ suốt ngày bỏ công tìm tung tích của Nhị Lang thần và Hao Thiên khuyển, hi vọng có ngày được để mắt đến.

Việc này đối với một con cáo như y có bao nhiêu nguy hiểm. Bị giết trước khi đạt thành nguyện vọng là chuyện gần như chắc chắn, thế nhưng Hoa Tạ từng chút từng chút một tìm cách tiếp cận. Cuối cùng thời cơ cho hắn cũng đến.

Tề Thiên đại thánh đại náo thiên cung, trong lúc giao tranh Hao Thiên Khuyển bị thương cực nặng, không thể trợ giúp Dương Tiễn. Dương Tiễn cho dù không có thần khuyển trợ giúp vẫn phải giao tranh, kỳ thật cũng thấy mất mát. Mỹ Hầu vương cùng Dương Tiễn giao tranh, Nhị Lang thần vừa lộ ra một sơ suất liền bị nhắm đánh tới. Khi đó đột nhiên một bóng đen vụt lên che trước người hắn.

Dương Tiễn thoạt đầu là sửng sốt, bóng đen cao lớn đó là ái khuyển bị thương của mình? Nhưng rồi mắt thần nhanh chóng nhận ra sau lốt Hao Thiên khuyển là một con cáo chín đuôi bị thương nghiêm trọng đang ngắc ngoải. Hắn không hiểu con vật này làm vậy là có ý gì, nhưng nhờ nó mà bản thân né được một đòn chí mạng, cũng vì vậy mà có thể tiếp tục giao tranh, tuy rằng kết cục không mấy khả quan, ít ra cũng không phải thất bại quá thê thảm.

Lúc hắn trở lại tìm, con cáo đó đã vừa bò vừa lết đến một hang động gần đó trị thương, máu vẫn ri rỉ từ miệng từ thân, bộ lông vốn mềm mại ấm áp bây giờ ướt nhẹp đầy thương tích, nhìn cũng biết là đau đến cực hạn.

"Tại sao lại muốn cứu ta?"

Dương Tiễn nhìn y mủi lòng, giúp y trị thương. Hoa Tạ thều thào nói:

"Thỉnh nhận ta làm thuộc hạ."

"Tại sao lại muốn làm thuộc hạ của ta?"

"Ta biết... yêu hồ như ta vốn dĩ trước giờ không có chỗ đứng. Nhưng mà ta thật sự không phải... muốn tranh giành cái gì, cũng càng không muốn hại người... đồng loại của ta cũng bị yêu quái giết chết... ta chỉ muốn thay đổi cái nhìn của mọi người. Vất vả lắm mới có được hình người, ta không muốn... uổng phí."

Nhị Lang thần còn lạ gì sự gian manh xảo trá của hồ ly? Bất quá khi đó hắn thật sự bị làm cho cảm động, trực giác cho biết tiểu yêu này không nói dối, vả lại nó cũng mới cứu mình. Trong lúc hắn chần chừ, yêu hồ thật sự đang cố khạc ra nguyên đơn, đôi mắt ngấn lệ như có như không nhìn hắn.

"Người... không tin... chi bằng bây giờ giết ta... Dù sao, ta cũng không muốn... sống tiếp bị khinh thường... như này. Thật sự... khổ sở..."

Dương Tiễn thở ra, quỷ kế của hồ ly hắn từng chứng kiến, bất quá con cáo nhỏ này... có thể nào xem như một ngoại lệ? Thôi được rồi, hắn là Nhị Lang thần, hắn không sợ một con cáo qua mặt. Bất quá, thật sự hắn cũng có chút tình cảm với thằng bé này, cũng coi như ăn ngay nói thật.

"Được rồi, ta chấp nhận. Nhưng nhớ rõ cho ta, chỉ cần ngươi giở trò, ta sẽ không khách khí lấy mạng ngươi, còn hủy hồn phách của ngươi. Nên nhớ ta là Nhị Lang thần, ngươi có chạy cũng không thoát."

Vậy là từ đó, Hoa Tạ trở thành thuộc hạ của Dương Tiễn, cùng Hao Thiên khuyển song hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#huynhde