Chương 29-END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Lâm Dương nhìn Mạc An Vy rồi cười... Hắn được chết trong tay cô rồi... Lần này ... chính là kết thúc mạng hắn thật sự rồi.

Mạc An Vy rút thanh kiếm ra, máu chảy ra nhiều vô kể, Kỳ Lâm Dương ngã xuống, nằm trong vũng máu.

Mạc An Vy sợ hãi mà đánh rơi thanh kiếm xuống, cô không thể đứng vững được nữa mà ngã khụy gối xuống, hai bàn tay chống hai bên mới có thể ngồi lại được. Cô vừa làm cái gì vậy? Cô... đã giết hắn sao?

Đột nhiên cơn đau của Mạc An Vy lại kéo đến... Nó đau quá... như là muốn xé nát tim cô vậy. Cô ôm bên ngực mình rồi lại đến cơn đau đầu. Hàng vạn mảnh kí ức lại hiện lên trong đầu cô... Lâm Dương... Kỳ Lâm Dương... toàn bộ đều là về hắn.

Hắn đang làm cái gì vậy? Lọ thuốc hắn đang cầm đó là gì chứ? Không... lọ thuốc đó... cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi... Là Nặc Hàn đã cho cô uống... Thứ đó rốt cuộc là gì... mà đến cả Kỳ Lâm Dương cũng phải sử dụng chứ? Đó chẳng phải là thuốc chữa bệnh cho cô sao?

"Thứ này có thể phong ấn kí ức của người uống. Nhưng nó chỉ phong ấn những gì mà người đó yêu thương nhất. Một khi đã uống vào, có thể sẽ nhớ nhưng chỉ có hận thù." Giọng nói đó cứ quanh quẩn trong đầu Mạc An Vy mãi... phong ấn kí ức...Là cô đã bị phong ấn hay là Kỳ Lâm Dương?

Cơn đau đột nhiên đến, đột nhiên mất đi, khiến Mạc An Vy trở nên điên loạn mất thôi. Mạc An Vy và cô đều uống thứ đó sao? Đó chính là lí do mà ban đầu hắn hận cô sao? Nhưng hiện giờ chuyện cô quan tâm nhất không phải chuyện này... mà là hắn... Hắn là sống... hay chết?

"Kỳ... Kỳ Lâm... Dương..." Mạc An Vy lay người Kỳ Lâm Dương. Hắn không... tỉnh lại nữa rồi... hắn đi rồi...

Không! Không! Đây không phải là sự thật... Hắn không hề chết... chỉ vì cô dùng kiếm đâm hắn nên hắn mới giận cô thôi... Hắn không thể chết được.

"Kỳ Lâm Dương... anh... anh tỉnh lại đi..." Mạc An Vy nước mắt dàn dụa gào thét gọi Kỳ Lâm Dương... ban nãy... cô chỉ là không kiểm soát được mình nên mới làm vậy thôi mà...

"Anh nói Nhiên Nhiên là con gái chúng ta mà!! Nhiên Nhiên không thể không có cha mà, đúng không?" Cho dù Mạc An Vy có làm gì đi nữa thì Kỳ Lâm Dương không hề tỉnh dậy, hắn đi thật rồi... Nhưng cô không tin... cô không muốn tin.

"Kỳ Lâm Dương... tỉnh lại đi... đừng nằm đấy nữa..."

Giọng của Mạc An Vy nghẹn ngào rồi nhỏ dần. Cô cúi đầu xuống, cô không dám nhìn mặt hắn nữa. "Đừng đi mà... "

"Cầu xin anh đấy... đừng đi..." Cô sai rồi... cô không nên báo thù Kỳ Lâm Dương... cô không nên trở thành thợ săn... Đáng lẽ ra khi hắn cầu xin cô quay lại... cô phải đồng ý.

Nhiên Nhiên... có lẽ đã được Nặc Hàn đưa về chỗ của Mộc Dương rồi... có Mộc Dương... con bé nhất định sẽ an toàn... Còn Lâm Dương... cô phải đi cùng hắn.

"Lâm Dương... anh không chịu về đúng không? Vậy... vậy chúng ta... cùng đi được không? Đợi em... được không?" Mạc An Vy cầm lấy thanh kiếm ban nãy, đặt trước ngực, dùng một lực không nhẹ cũng không mạnh rồi đâm vào tim mình. Cô không cảm thấy đau chút nào hết, cô đến bên hắn... vậy là cô vui rồi.

"Kỳ Lâm Dương... Em yêu anh."

Trước khi ngã xuống Mạc An Vy vẫn phải nói ra câu nói cô đã dặn mình vĩnh viễn không được nói ra lần nữa.

Hai bóng người đàn ông bước đến, trên người đều là những vệt máu, vết thương không thể xóa nhòa được. Họ như chết đứng khi đến gần...

"Tôi vốn dĩ cho rằng, để An Vy trở thành thợ săn sẽ tốt hơn, không ngờ lại dẫn đến kết cục như vậy."

Kỳ Mộc Dương dùng ánh mắt vô hồn của mình để nhìn hai người trước mắt. Một người là em trai của anh, một người là người con gái mà anh yêu... Vậy mà anh lại gián tiếp khiến họ chết như vậy.

"Tất cả đều đã kết thúc rồi." Nặc Hàn ngã khụy xuống. Chỉ vì không muốn mất đi người thủ lĩnh như Mạc An Vy mà khiến cô hận người cô yêu nhất.

Kỳ Mộc Dương đã nghĩ kĩ kết cục của mình rồi. "Cả thợ săn và ma cà rồng đều đã thiệt hại nặng nề. Cậu có dự định gì chưa?" Từ khi anh bắt đầu cùng Nặc Hàn lừa Mạc An Vy thì đã biết là mình sẽ không có kết cục tốt rồi.

"Bây giờ mà còn mặt mũi mà đi gặp họ sao?"

Nặc Hàn cười lạnh. Nếu như cậu về gặp hội đồng thì chỉ có đường chết. Thân là cận vệ mà không bảo vệ được thủ lĩnh thì cũng chỉ là phế vật.

"Cậu không cảm thấy có lỗi với An Vy sao?"

Nặc Hàn cũng chỉ đành bất lực trước chuyện này thôi. Nhiên Nhiên chính là những gì Kỳ Lâm Dương và Mạc An Vy để lại, chăm sóc con bé có lẽ chính là cách tốt nhất. "Cho dù là như vậy thì cũng có thể làm gì cho cô ấy được nữa?"

"Vậy thì chết đi, cả hai chúng ta... mạng đổi mạng." Đối với Kỳ Mộc Dương, đây chính là cách tốt nhất, cũng là cách duy nhất để chuộc lỗi.

"Anh... anh nói gì vậy?"

Nặc Hàn khiếp đảm. Cậu không muốn về gặp hội đồng vì không muốn chết, vậy mà Kỳ Mộc Dương lại đề nghị như vậy...

"Tôi nói chúng ta... mạng đổi mạng. Lâm Dương và An Vy sống, chúng ta chết."

Kỳ Mộc Dương vẫn như bao người khác thôi, tham sống sợ chết. Nhưng có thể khiến An Vy hạnh phúc, có chết anh cũng cam tâm tình nguyện.

"Kỳ Mộc Dương, anh đúng là điên thật rồi" Nặc Hàn tức giận, cậu đứng lên rồi bước đi. Chuyện đổi mạng này thật là điên rồ.

"Vậy cậu muốn chết vì bị hội đồng xử tử hay là tự mình kết thúc?"

Nặc Hàn đứng khựng lại... Cậu do dự. Cậu không muốn chết nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Nếu cậu trốn, hội đồng nhất định cho người truy bắt cậu rồi đem về xử tử... Vậy thì cậu buộc phải lựa chọn tự kết thúc.

"Được... tôi đồng ý..."

Đến cuối cùng, Kỳ Mộc Dương và Nặc Hàn đã sử dụng cấm thuật chỉ để mạng đổi mạng cho Kỳ Lâm Dương và Mạc An Vy. Họ đều có lỗi với hai người, đã đến lúc chuộc tội rồi. Sự lựa chọn này... không hối tiếc!

Một buổi sáng, cơn gió nhè nhẹ thổi qua, tia nắng chui qua khe cửa sổ. Người con gái bỗng dưng giật mình tỉnh giấc. Vì cơn ác mộng vừa mới kết thúc, cô thở hồng hộc cùng mồ hôi ướt đẫm trên trán.

Kỳ Lâm Dương vô tình bị MạcAn Vy đánh thức. Hắn cất giọng hỏi: "An Vy, sao vậy?"

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Mạc An Vy, Kỳ Lâm Dương cũng đã hiểu được vài phần. Từ hôm hai người được cứu sống, dường như đêm nào cô cũng mơ thấy hôm đó.

"Lại mơ thấy hôm đó nữa sao?" Kỳ Lâm Dương ôm Mạc An Vy, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường nằm nghiêng, đối diện với hắn.

"Ừ, dù gì họ cũng đã đổi mạng cho chúng ta... Có phải chúng ta nên đi thăm họ không?"

Kỳ Lâm Dương luồn tay qua, hắn kéo Mạc An Vy vào trong lòng mình. Gương mặt cô áp vào ngực hắn, khiến cho cô cảm nhận được nhịp đập trái tim.

"Được. Em ngủ thêm chút nữa đi, mười giờ sẽ đi thăm họ sau."

Mạc An Vy coi như được an ủi vài phần. Sau khi ngủ thêm được khoảng chừng hai tiếng, cô bước xuống giường.

Kỳ Lâm Dương ôm Mạc An Vy lên, cô vòng hai chân qua thắt lưng hắn, để hắn bế cô vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Làm vệ sinh cá nhân xong, Mạc An Vy đi sang phòng của An Nhiên. Con bé vừa thấy cô thì đã lao ngay vào lòng cô.

Mẹ! "

Mạc An Vy xoa đầu Nhiên Nhiên. "Bảo bối, xuống ăn sáng thôi." Thật sự là ban đầu cô cũng không thể ngờ rằng cấm thuật lại có thể khiến con bé chuyển sang Lạc Tuyết.

Kỳ Lâm Dương đã nghiên cứu rất nhiều sách cổ nên đã tìm ra được cách trị bệnh của cô... vậy là bây giờ cô cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi.

Sau khi ăn sáng xong, cả ba đã ra mộ thăm Kỳ Mộc Dương và Nặc Hàn. Nhưng cuối cùng, Mạc An Vy và Kỳ Lâm Dương lại quyết định để Nhiên Nhiên ở với Trí Mạc vì cô không muốn để con bé biết là Mộc Dương đã chết.

Đứng trước hai bia mộ, Mạc An Vy cầm bó hoa cúc trắng rồi đặt xuống. Kỳ Lâm Dương nắm lấy tay cô, hạnh phúc mà mỉm cười.

"Hai người đừng lo, chúng tôi rất hạnh phúc..." Mạc An Vy cất giọng. Cô là nói những gì mà cô đang có... cô không phải giả dối nữa... không phải đeo trên mình một chiếc mặt nạ cố tỏ ra mạnh mẽ nữa

"An Vy... chúc em hạnh phúc."

Một bóng lưng cùng chiếc áo choàng đen quay đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net