Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trong thế giới ý thức và thế giới thực khác nhau, đặc biệt là Cao Khanh Trần vẫn phải theo dòng thời gian của Quỷ nương để theo cốt truyện, không biết khi nào bị tống ra ngoài, vì vậy mọi người quyết định tìm kiếm manh mối trong ngôi mộ cổ.

"Đừng đi xa quá", Lưu Vũ cảnh báo, "AK, Mặc Mặc ở đây đừng đi đâu hết. Những người khác tìm kiếm khu vực xung quanh theo cặp, đừng ra khỏi phạm vi tầng này"

Mọi người đều hưởng ứng, tự động ý thức phân hai người một cặp. Mika và Duẫn Hạo Vũ thành một cặp, Santa với Riki, Lưu Vũ và Bá Viễn, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ, tổng cộng bốn cặp lấy vị trí nơi Lưu Chương và Lâm Mặc ngồi làm trung tâm, tách thành bốn phía đông tây nam bắc lần lượt tìm kiếm.

"Làm em sợ muốn chết", Trương Gia Nguyên thấp giọng nói, cậu cùng Châu Kha Vũ tìm kiếm khu phía nam, lúc này những người khác không ở gần bọn họ nên không nghe thấy: "Cứ tưởng lại làm lạc mất anh rồi"

"Không phải đều tốt cả rồi sao?", Châu Kha Vũ nhéo nhéo ngón tay cậu, "Đừng cứ suốt ngày sợ này sợ nọ, anh lớn đến thế này rồi, cũng không có bị mù đường, sao mà lạc được"

"Sao anh ra ngoài được?", Trương Gia Nguyên hỏi, "A, ý em là anh chết như thế nào?"

Châu Kha Vũ liếc cậu một cái, Trương Gia Nguyên lập tức đổi lời: "Em không phải nói anh! Ý em là Cửu hoàng phi!"

"Không có gì", Châu Kha Vũ thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Bị người ta bắn vào ngực một cái"

"A", Trương Gia Nguyên nhất thời không biết nói gì, Châu Kha Vũ tưởng rằng hiện tại có thể cùng bạn trai nhỏ điều tra manh mối, Trương Gia Nguyên lại thấp giọng hỏi: "Có đau không?"

Châu Kha Vũ mở to mắt, quay đầu mím môi nhìn sang Trương Gia Nguyên, cậu không giống như Hổ Siberia hung dữ chút nào, mà là một chú mèo con đáng thương.

Châu Kha Vũ khẽ thở dài, thấp giọng an ủi: "không sao cả, mới đau một chút là bị đá ra ngoài rồi, đều là giả mà, em đừng lo"

Anh cũng biết Trương Gia Nguyên mắc chứng PTSD vì chấn thương của anh, nhưng kể từ khi anh gia nhập đội Yêu Thần, anh đã bị thương không ít lần khi làm nhiệm vụ, trước khi vào INTO1, các anh cũng hay lo lắng cho anh. Nhưng ngoài sự lo lắng và tình yêu, Châu Kha Vũ còn cảm thấy sự đau đớn từ trong ánh mắt của Trương Gia Nguyên.

Cặp đôi trẻ này cứ anh thương em, em thương anh, một màn anh anh em em nồng đượm bị Duẫn Hạo Vũ và Mika nhìn thấy. Nên một người ngẩng đầu nhìn trời, một người ngồi bó gối cúi đầu xuống đất, vẽ vòng tròn, sao Tiểu Cửu còn chưa về. Việc tìm kiếm ở khu phía đông tạm thời bị đình trệ.

"Có phát hiện!!!"

"Lưu Vũ!", Trương Gia Nguyên là người phản ứng đầu tiên, "Mau qua đó, bên phía tây có chuyện"

Mika, Duẫn Hạo Vũ, Santa, Riki hiển nhiên nghe thấy giọng nói, thậm chí Lưu Chương còn đang bảo vệ Lâm Mặc cũng đến gần. Một đám mây đen đang tấn công đám dây đeo mà Bá Viễn tạm thời triệu hồi, Bá Viễn che Lưu Vũ ra sau mình. Dị năng mê hoặc của Lưu Vũ hoàn toàn vô dụng trước những thứ không xác định như thế này, bây giờ chỉ có thể dựa vào Bá Viễn phòng thủ từ xa.

"Thứ đó là gì vậy?", Santa có chút nghi hoặc hỏi, "Trông không ổn lắm"

"Sao cũng được, đánh xong rồi nói!", Trương Gia Nguyên triệu hồi một quả cầu lửa trong lòng bàn tay, tung ra trước, nhưng ngọn lửa không thể đả thương được hắc khí, ngược lại còn làm nó chú ý đến Trương Gia Nguyên mà thay đổi hướng tấn công. May mắn thay, Châu Kha Vũ đã kéo Trương Gia Nguyên vào không gian ẩn nấp của mình để trốn thoát, luồng hắc khí một lần nữa mất phương hướng và lở lửng trên không, sau đó lại lao đến dây leo của Bá Viễn, cố gắng tấn công Bá Viễn và Lưu Vũ.

"Nó ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến chúng ta", Duẫn Hạo Vũ cắn môi dưới thầm nghĩ, "Tại sao chỉ tấn công Viễn ca và Lưu Vũ ca?"

Trương Gia Nguyên từ không gian ẩn nấp ra ngoài với vẻ mặt sợ hãi: "Mẹ nó, sợ chết khiếp, thứ này thực sự rất đáng ---- A Kha Vũ, anh đánh em làm gì"

Bây giờ Châu Kha Vũ dường như không muốn nói chuyện với tiểu hổ vừa ngốc vừa liều nhà mình nữa, trong khi đó cố gắng mở rộng không gian ẩn nấp để che chở cho Bá Viễn và Lưu Vũ, vừa khẩn trương suy nghĩ. Ánh kiếm trên eo Bá Viễn lóe lên, Châu Kha Vũ đột nhiên nhớ lại những gì mà anh đã nói với Cao Khanh Trần trong không gian ý thức.

"Anh có nhớ thanh kiếm của Bá Viễn không?"

Châu Kha Vũ như được tổ độ, nhanh chóng nhắc nhở: "Viễn ca, tháo kiếm ra"

"Cái gì cơ?", Bá Viễn đang dùng dây leo chống đỡ, Lưu Vũ nghe thấy, vội vàng rút thanh kiếm bên hông Bá ễn ném ra ngoài, sau đó không gian ẩn nấp của Châu Kha Vũ rốt cuộc cũng mở rộng ra, hai người trong nháy mắt biến mất. Nhưng đám hắc khí không tiếp tục quấn lấy họ mà lượn quanh thanh kiếm rơi dưới đất.

"Quả nhiên, thanh kiếm này có linh khí", Châu Kha Vũ thờ phào một hơi, cũng may Bá Viễn và Lưu Vũ không bị thương. Lâm Mặc thở hổn hển, cảm thấy lời nguyền trên cánh tay của mình lại bắt đầu tái phát, càng đi gần đến hắc khí, cảm nhận càng trở nên rõ rệt.

"Chẳng lẽ hắc khi này là...."

Lưu Chương và Lâm Mặc nhìn nhau reo lên:

"Linh Kiếm"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net