Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỷ nương không tấn công họ mà chỉ vươn tay về phía cổ hắc khí đang bay lơ lửng trên mặt đất.

Hắc khi ngoan ngoãn bay vụt lên lòng bàn tay của Quỷ nương như một đứa trẻ dễ bảo.

Quỷ nương ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng quét qua mọi người, giống như đang cố xác nhận điều gì đó. Nàng ta mở miệng thì thào trong cổ họng, rồi dán mắt lên người Châu Kha Vũ.

Một sợi dây đỏ bay ra khỏi ống tay áo của nàng ta rồi quấn quanh cổ tay của Châu Kha Vũ.

"Kha Vũ!", Trương Gia Nguyên sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng cố gắng đốt cháy sợi dây nhưng không thành công. Châu Kha Vũ đi thẳng về phía Quỷ nương như thể linh hồn của anh đã bị nàng ta mê hoặc, sau đó đứng yên bất động trước mặt nàng. Quỷ nương đưa tay chạm vào đầu ngón tay của Châu Kha Vũ. Ý thức mơ hồ trong chốc lát lại thanh tĩnh, Châu Kha Vũ phát hiện bản thân dường như lại tiến vào thế giới ý thức của Quỷ nương một lần nữa.

"Cám ơn", nữ nhân mặc hồng y mỉm cười với anh. Châu Kha Vũ có chút không xác định được người trước mặt, "Lăng Sương?"

"Đúng vậy"

"Cô nên biết, thi thể của Tiểu Dụ không có ở đây", Châu Kha Vũ nói, "nhưng thanh kiếm này là của cậu ấy"

"Ta biết". Lăng Sương cười nhạt, "Cậu rất thông minh, nhận ra thanh kiếm này là của Tiểu Dụ. Mặc dù chàng ấy đã không còn nhưng ý thức của chàng lại bị phong ấn trong thanh kiếm này, trở thành kiếm linh"

"Đây là thanh kiếm mà cô đang tìm". Châu Kha Vũ xác nhận lại suy nghĩ của Lăng Sương, giọng điệu của anh trở nên kiên định hơn nhiều.

"Đúng. Chỉ là không ai trong số bốn nhóm tiến vào nhận ra tầm quan trọng của thanh kiếm này, vì vậy tất cả bọn họ đều thất bại. Chàng là vì ta mà mất mạng, cho dù chết, chàng vẫn không hề từ bỏ việc bảo vệ cho ta, thanh kiếm này theo ta kể từ khi ta biến thành Quỷ nương. Khi các người tới đây tiến hành khảo cổ, thanh kiếm của Tiểu Dụ đã biến mất, cho nên ta đã rất lo lắng, đành phải nhờ các thành viên của đội khảo cổ giúp ta tìm kiếm nhưng thật đáng tiếc, bọn họ không ai làm được, chỉ đành để họ ở lại trong thế giới ý thức của ta"

"Dù sao thì cô cũng là người đã hãm hại bọn họ". Châu Kha Vũ thở dài, "Tuy câu chuyện của cô rất đáng thương nhưng các thành viên trong đội khảo cổ là vô tội"

"Là lỗi của ta. Ta mất đi thanh kiếm của Tiểu Dụ, không thể trấn áp được tà khí nên mới làm nhiều chuyện sai quấy như vậy". Lăng Sương cười khổ nói, "Nếu đã tìm được thanh kiếm rồi, các người giúp ta niêm phong nó trong quan tài, ta sẽ thả những người đó ra"

"Còn lời nguyền của Lâm Mặc..."

"Là kiếm linh gây ra nhưng cũng giống như ta, tự nhiên đều sẽ được giải quyết". Lăng Sương ngẩng đầu nhìn anh, "Cắt một đoạn tóc của ta, dùng lửa đốt nó"

"Được", Châu Kha Vũ gật đầu, "Vậy tiếp theo cô..."

"Ta tiến vào trong quan tài, tìm một sư phụ phong ấn nó lại, sau đó...", Lăng Sương dừng một chút, "Xin nhờ ngươi hỏa thiêu quan tài giúp ta có được không? Ta cảm thấy đã có thể buông bỏ được chấp niệm, tiến vào luân hồi. Tiểu Dụ rời đi từ lâu, cũng đã đến lúc ta cùng thanh kiếm đoàn tụ với chàng ấy"

"Được", Châu Kha Vũ nhìn nàng, "Ta giúp cô toại nguyện"

"Cậu là chàng trai thông minh và xinh đẹp". Lăng Sương đột nhiên cười nói: "Ta không nghĩ tới việc Cửu hoàng phi lại là một anh chàng đẹp trai đến vậy"

Châu Kha Vũ bối rối : "Sao cô biết đó là ta?"

"Ta đương nhiên nhận ra". Lăng Sương lúc này mỉm cười như một thiếu nữ vui tươi, "mặc dù Cửu hoàng phi trông rất xinh đẹp nhưng cậu thế này trông soái hơn nhiều"




"Kha Vũ ! Kha Vũ !"

Trương Gia Nguyên lo lắng đến mức tóc tai bay tán loạn: "Kha Vũ của em lại lạc trôi đi đâu rồi! Anh ấy lại biến mất ngay trước mắt em!"

"Yên tâm đi!" , Cao Khanh Trần vỗ vỗ vai an ủi, "Cái này anh cũng quen rồi, chắc là lại tiến vào không gian ý thức nữa ấy mà"

"Gia Nguyên mắc chứng PTSD", Bá Viễn thở dài, thì thầm với Lưu Vũ, "Kha Vũ đối với em ấy quả thật rất quan trọng"

Lưu Vũ gật đầu: "Đúng vậy"

Đội trưởng bất đắc dĩ cười nói: "Em có chút hơi ghen tị đấy"

Bá Viễn mở miệng, chần chừ một lúc lại quyết định không nói gì thêm.

Không giống như các cặp đôi khác thường hay bày tỏ cảm xúc cho nhau, anh chưa từng nói qua lời tỏ bày với Lưu Vũ. Anh không dám, cũng không muốn ép Lưu Vũ.

"Ra rồi, ra rồi"

Một đạo hồng quang khác lóe lên, Châu Kha Vũ đứng trong vòng sáng, đôi mắt vẫn còn chút mơ hồ. Sau đó mới quay sang gọi Trương Gia Nguyên: "Nguyên Nhi, giúp anh một tay"

Quỷ nương đứng trước mặt anh, Trương Gia Nguyên cẩn thận từng chút lách qua nàng ta. Châu Kha Vũ nói: "Cho anh mượn dao"

"À được". Trương Gia Nguyên đưa con dao cho Châu Kha Vũ rồi nhìn anh cắt một lọng tóc của Quỷ nương, rồi đưa sang cho Trương Gia Nguyên.

"Đốt nó đi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net