Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tên gì kì cục vậy nè?" Lưu Chương híp mắt nhìn màn hình, "Gì đây?"

Duẫn Hạo Vũ cúi người: "Trứng ngỗng?"

"Đừng nghịch", Châu Kha Vũ vỗ vỗ cái đầu nhỏ, nhìn kỹ rồi nói, "...à, được rồi, đọc thế này"

Bên dưới tấm ảnh là nét chữ thanh tú và gọn gàng, nét thanh nét đậm: Nhị Đản.

Trương Gia Nguyên làm quá lên: "Ai mà đặt tên cho con cái kiểu này vậy? Em mà là con nhà này, chắc quỳ luôn"

"Đừng hỏi, hỏi ra thì chính là truyền thống của Yêu Thần", Santa thần bí đến gần, "Lưu Vũ bảo lần trước còn có một mộng ma gọi là Mộng Mạc"

"Còn khủng bố hơn nữa". Lưu Chương bĩu môi, Mika ở một bên cẩn thận quan sát, "trên đó không có thông tin về thân phận"

"Đại khái có thể đoán được một chút". Châu Kha Vũ giơ tay: "nhưng phải lên thư viện ở tầng sáu, để xác định suy đoán của em có chính xác không"

"Được đó", Trương Gia Nguyên nói: "Em đi cùng anh"

"Vậy bọn anh ở đây chờ hai đứa về", Cao Khanh Trần khoát tay nói: "Anh muốn xuống căn tin lấy thêm ít đồ, có chút đói bụng nữa rồi"

"Đi đi, dù sao giờ cũng chưa đủ người" Lưu Chương gật đầu, "mang về đây thêm vài món, họ thẩm vấn xong chắc cũng đói rồi"

Cao Khanh Trần lập tức kéo Duẫn Hạo Vũ xuống căn tin, lao thẳng xuống cầu thang mà không thèm đợi thang máy. Sau khi Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên đợi thang máy đến thì nhấn nút lên lầu 6.

"Nghĩ ra được gì rồi?" Trương Gia Nguyên hỏi, "Có ý tưởng gì không?"

"Không phải Santa vừa mới nhắc đến tên một mộng ma có tên và thân phận trùng với nhau sao?" Châu Kha Vũ đáp, "Anh nhớ Nhị Đản có lẽ là tên của một vị thần thú ...chỉ có điều hình như không phải là tên này"

Anh chống cằm suy nghĩ, lúc thang máy dừng lại, Trương Gia Nguyên nắm lấy cổ tay anh nói: "Tới rồi"

"Xin vui lòng quét thẻ nhân viên của bạn"

Châu Kha Vũ dùng thẻ công tác của mình đưa vào máy quét điện tử ở cửa thư viện, cánh cửa mở ra theo phản hồi.

"U là trời, tối dữ vậy" Trương Gia Nguyên 'chậc' một tiếng, "Chỗ này không có đèn sao?"

Cậu chưa từng tới chỗ này, hiển nhiên cũng không biết trên lầu 6 có thư viện, Châu Kha Vũ đưa tay ấn vào bức tường ở phía cửa, cả thư viện trong nháy mắt sáng lên: "Chỉ là chưa mở đèn thôi"

Trương Gia Nguyên cười khúc khích, hỏi: "Anh đang tìm hồ sơ gì?"

"Sơn Hải Kinh"

"Cái gì?" Trương Gia Nguyên không thể tin nổi nên hỏi lại. Lần này Châu Kha Vũ tỏ vẻ khó hiểu: "Sơn Hải Kinh, rốt cuộc có phải em bị cái loa phường của đội và kèn sona của chính mình làm hỏng tai rồi không?"

"Em chỉ là không ngờ anh lại đi tìm thứ này" Trương Gia Nguyên nhướng mày, nhéo eo Châu Kha Vũ: "Không được trêu em"

Hai người tách nhau ra tìm, thư viện này khá lớn, ánh sáng của tri thức thật khiến người ta hoa hết cả mắt. Mười phút sau, Trương Gia Nguyên nghe Châu Kha Vũ gọi mình từ đầu bên kia: "Nguyên Nhi! Đến đây giúp anh với! Anh tìm thấy rồi!"

"Ey", Trương Gia Nguyên đáp, rồi chạy về phía anh, thấy Kha Vũ chỉ vào một quyển sách cổ ở tầng trên cùng, không khỏi tán thưởng, "mắt anh quả thật tinh tường à nha"

Trần của thư viện tầng 6 khá cao, thậm chí còn cao hơn hai Châu Kha Vũ xếp chồng lên nhau, nhưng may mắn là bên cạnh kệ sách có một cái thang để tiện cho mọi người lấy sách. Trương Gia Nguyên kéo thang cho Kha Vũ leo lên, hướng mắt nhìn Châu Kha Vũ cuối cùng cũng lấy được Sơn Hải Kinh trên cùng: "Cẩn thận"

"Được" Châu Kha Vũ đáp, đột nhiên cả tòa nhà bắt đầu rung chuyển dữ dội, thang lắc lư trái phải, Châu Kha Vũ đạp chân vào hư vô rồi rơi khỏi thang.

Cũng may là anh đã quá quen với mức độ 'nhọ' thường xuyên của bản thân nên hóa thành cún bichon rồi bình bình yên yên mà ngã vào lòng Trương Gia Nguyên. Anh hùng cứu chó Trương Gia Nguyên một tay bắt được 'tiểu bạch cẩu', một tay bắt lấy cuốn Sơn Hải Kinh.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Trương Gia Nguyên cầm lấy quyển sách và ôm vật nhỏ trong lòng chạy ra ngoài. Khi đến cửa thư viện, cậu nghe giọng của mọi người từ cầu thang vang lên.

"Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, tầng 18 xảy ra chuyện rồi"

"Có bom"

Địa điểm xảy ra vụ việc là ở phòng thẩm vấn 1806 trên tầng 18.

Khi cuộc thẩm vấn dần đi đến hồi kết với sự hợp tác ngoài mong đợi của Medusa, nhưng khi cuộc thẩm vấn sắp kết thúc, cô ta đột nhiên mỉm cười với Lưu Vũ. Đôi mắt bị che bởi băng đen nhưng khóe miệng lại cong lên thành một vòng cung đáng sợ.

"Nếu như chủ nhân ban đầu của Yêu Thần chưa chết, mấy người các ngươi vẫn có đủ khả năng đối phó cục diện này sao?"

"Cô vừa nói gì?" Lưu Vũ cau mày hỏi, nhưng đã bị Riki nắm lấy góc áo, "có âm thanh"

Hai người đều giữ im lặng, Lưu Vũ nhạy bén nghe được tiếng "tít tít tít"

Một giây sau, anh nghe thấy tiếng hét đầy lo lắng của Bá Viễn khi anh đá tung cánh cửa phòng: "Tiểu Vũ! Riki! Nằm xuống!"

Không biết quả bom được cài vào phòng thẩm vấn khi nào, nhưng nó đã phát nổ vào cuối buổi phỏng vấn khiến cho toàn bộ tòa nhà bị ảnh hưởng. Lưu Vũ choáng váng và biến thành một tiểu hồ ly, lăn xuống ghế. Trong khi Riki nhanh hơn, biến thành Mèo Miến Điện, nhảy qua khe cửa, ngồi lên vai Lâm Mặc.

Khói dày đặc bốc lên trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net