5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Cậu nói gì cơ?''

''Anh nghĩ anh là ai mà có thể xem thường tôi như thế?''

Biện Bảo Bảo trợn mắt.

''Anh cứ nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống người,anh luôn hù dọa đuổi việc tôi. Anh chỉ biết lo cho cái danh dự chết tiệt không ai ưa nổi của anh mà phỉ báng tôi? Đấy,sếp! Tôi cãi lại anh rồi đấy,đuổi thì đuổi đi!!! Tôi cũng là con người,tôi không thích cách đồng loại đối xử tệ bạc với mình!''

Biện Bảo Bảo quay lưng mở cửa cái rầm bước ra ngoài,rời khỏi đống tạp nham kia.

Kim Hữu Khiêm ngồi giận dữ đập bàn,xoa đầu hạ hỏa.

Biện Bảo Bảo thở dài.

Chửi xong nhẹ nhõm dễ sợ!

Nhân viên tập trung trước phòng Kim phó đến đông đặc,thấy Biện Bảo Bảo đi ra thì như kiến gặp đường vây lấy hỏi.

''Ơn giời cậu thoát rồi!!''

''Ôi tôi lo chết mất!!''

Biện Bảo Bảo lạnh lùng lách ra khỏi đám đông,thì thấy anh đồng nghiệp gây chuyện đại sự. Biện Bảo Bảo vuốt tóc đến trước mặt anh ta.

''Cảm ơn anh''

Anh đồng nghiệp tay chân rụn rời té xỉu ngay mặt trận,Biện Bảo Bảo bỏ đi.

Đến phòng làm việc xách túi,không kịp lưu luyến rời công ty.

Biện Bảo Bảo hôm nay không sợ trời không sợ đất!

Nhân trời còn sớm ghé quán ăn cho thoải mái nào~

Biện Bảo Bảo vào quán lẩu gọi ba suất,một mình nuốt sạch. Bà chủ cửa hàng méo mặt khi Biện Bảo Bảo gọi phần thứ tư.

Một phần nhiều như thế,cậu thanh niên à,cậu ăn sạch tiệm tôi mất!

Uống một chút rượu để thanh thản xong,Biện Bảo Bảo thanh toán tiền rồi rời quán lết bộ về nhà.

Trăng lên cao,những ngôi sao lấp lánh thơ mộng tuyệt đẹp ẩn hiện trên nền trời huyền ảo. Đêm hôm nay thật sự rất thoải mái,trời trong mát lạnh,người đi đường cũng đông hơn mọi ngày.

Uống một ít rượu mà Biện Bảo Bảo đã hơi choáng váng,lết đi cũng đến nhà hơi muộn.

''Bảo Bảo,sao say khướt vậy?''

Mẹ Bảo Bảo nhanh ra đỡ lấy đứa con.

''Mami~ Mai con không đi làm nữa đâu~''

''Cái thằng...''

Mẹ Bảo Bảo lắc đầu,dìu đứa con lên phòng rồi cởi giày,đắp chăn cho.

Biện Bảo Bảo ngủ say đến không biết trời trăng mây hoa lá cỏ gì.

Đêm nay thanh tịnh.

.

.

.

...

«Biện Bảo Bảo đẹp trai có người gọi~»

Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi làm Biện Bảo Bảo mắt nhắm mắt mở ngồi dậy.

Đm,sáng sớm ai gọi thế?

Lục lục điện thoại trong túi xách,là Phác Chân Vinh.

''Alo''

''Sao hôm nay không đi làm?''

Giọng Phác Chân Vinh hơi phần lo lắng.

''Có làm sao không?''

''Em chưa bị đuổi việc sao?''

Vừa hỏi xong thì đầu dây bên kia truyền đến một tràng cười.

''Em nói gì vậy?? Làm sao có chuyện đó được??''

Hả?

Vậy là tôi phải đi làm và gặp ''Phó Kim'' ôn nhu nhất thế giới đó nữa à??

''Muộn rồi,nghe giọng em như ngái ngủ vậy.Chuẩn bị nhanh lên,anh đến đón''

Biện Bảo Bảo mới giật mình,vâng vâng dạ dạ cúp máy rồi lao như bay vào nhà vệ sinh.

Chuẩn bị xong phóng như bay tiếp ra khỏi nhà đã thấy xe Phác Chân Vinh chờ.

Mở cửa leo lên xe,Biện Bảo Bảo thở phào.

''Sao vậy?''

Phác Chân Vinh vừa cười vừa hỏi.

''Làm anh mất thời gian đến đón em,cảm ơn anh''

''Vì em muộn quá,nếu đi bộ thì em sẽ bị đuổi việc thật đấy! Haha''

Phác Chân Vinh tiếp tục cười làm Biện Bảo Bảo xấu hổ cúi mặt.

''Em vẫn đang làm việc rất tốt,cứ tiếp tục phát huy đi.Sớm muộn gì cũng lên chức''

Hey anh Phác anh nói vậy là có ý gì?

''Kim Hữu Khiêm ấy,không biết hôm nay ăn nhầm gì cho em lên chức Trưởng phòng rồi,Chủ tịch Lâm cũng không kịp quyết định''

Quát đờ heo???

''Kể cũng lạ,cậu ta làm gì ưu ái em thế...''

Hình như anh Vinh vẫn chưa biết bi kịch hôm qua...

Xe đến công ty,hai người tạm biệt nhau rồi vào làm việc.

Biện Bảo Bảo vừa bước vào phòng đã gặp ngay ánh mắt thích thú của mọi người.

''Ôi thật không thể tin nổi!!''

''Tôi cứ tưởng cậu bị đuổi việc rồi!!''

Tôi cũng nghĩ mình bị đuổi rồi!

''Hôm qua rốt cục hai người đã nói gì vậy?? Đúng là quá xuất sắc''

''Cậu chỉ mới làm việc hai ngày nay,thật sự quá tuyệt vời!!!!''

''Amazing man~''

Biện Bảo Bảo xua xua tay,cười khổ. Đồng nghiệp tốt bụng quá tốt bụng!

Bỗng Phác Chân Vinh từ đâu xuất hiện.

''Anh quên,phòng em lối này''

''Nghĩa là em phải rời phòng này ạ???''

Biện Bảo Bảo luyến tiếc nhìn về phía máy số 7,nhìn Thôi Vinh Tể đang cười tươi với mình.

''Nếu có gì khó khăn thì anh luôn sẵn sàng giúp cậu''

Anh Tểêêêê!!!!! T.T

Cắn môi,Biện Bảo Bảo quay lưng đi cùng Phác Chân Vinh.

Đi lên một tầng đã đến phòng,Phác Chân Vinh lại tạm biệt.

Biện Bảo Bảo mở cửa phòng bước vào.

Woa~

Mình không ngờ có ngày hôm nay nga~

Ngã người lên chiếc ghế xoay,Biện Bảo Bảo vươn vai.

Làm việc thôi~

Vừa bật máy tính lên,đã hiện lên dòng chữ.

«Cậu đang làm phiên dịch rất tốt nên tiếp tục nhé. Công việc của Trưởng phòng là tổng hợp tài liệu,và dịch văn bản. Chúc may mắn!!! =))))''

Sao nhìn mặt cười lúc cuối mà tôi buồn thế?

Vừa tắt dòng chữ xong thì máy lại tiếp tục đứng.

''=_=''

Một phút,một tài liệu gửi đến.

Lát sau,hai ba tệp lại gửi đến.

Đang mài mò văn phong để dịch một bài dài thật dài,thì bỗng có điện thoại.

Nhấc máy,nghe cái giọng thôi cũng biết là ai.

''Lên phòng tôi''

Biện Bảo Bảo cúp ngay máy,do dự dịch thêm một chút mới đi,cho Kim ôn nhu chờ đã!

Mãi lâu sau mới thấy Biện Bảo Bảo xuất hiện,Kim Hữu Khiêm nheo mắt.

''Làm gì lâu thế?''

''Trưởng phòng rất bận nga~''

Biện Bảo Bảo vênh mặt.

''Sao Phó chủ tịch Kim đây lại thăng chức cho tôi bất ngờ vậy???''

Kim Hữu Khiêm nhếch miệng.

''Là thưởng cho cái gan lớn như ông trời của cậu ấy!''



________________

Biện Bảo Bảo win!!~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net