Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.

Ngược lại, Thiên Tỉ trên đường về nhà thật ra lại mang theo tâm tình vui vẻ. Ăn cơm xong cũng không giống như bình thường lập tức quay về phòng ôn bài, mà cứ thế ngồi chơi với Nam Nam, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ mà ngày thường khó thấy. Biết con trai mình tính tình vốn lãnh đạm, hiếm khi nhìn thấy tâm trạng của Thiên Tỉ tốt như vậy, mẹ cậu ở một bên cũng vui vẻ hỏi:

“Sao thế, hôm nay có chuyện gì vui sao?”

Chuyện vui? Đương nhiên là vì nghĩ đến vẻ mặt thảng thốt của Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên khi đó nên kìm nén không nổi vui vẻ ah~

Vừa lúc đó điện thoại lại đổ chuông, Thiên Tỉ nhìn vào khuôn mặt đẹp trai xuất khí trên avatar, lại càng cười ra thành tiếng. Cậu cầm điện thoại quay sang gật gật đầu với mẹ

“Vâng, tâm trạng hôm nay không tồi ạ.”

Điện thoại reo không biết bao lần, Thiên Tỉ mới chậm chạp đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại, không ngờ lại nhìn thấy người gọi điện đang đứng ở dưới lầu. Cho dù cách nhau mười mấy tầng lầu, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh lúc nào cũng suất khí của người kia, lại giống như chỗ nào cũng phát hào quang. Trong lòng Thiên Tỉ lặng lẽ cảm thán một lúc rồi mới bắt đầu nói chuyện:

“Wei”

Đầu dây điện thoại bên kia hiển nhiên biểu lộ ra cảm giác vừa bất ngờ vừa vui mừng

“Thiên Tỉ, em có ở nhà không?”

Thiên Tỉ nhìn vào hình bóng dưới đường, gật gật đầu

“Uhm, có.”

Thái độ lạnh nhạt này thật ra ngày thường cũng đều quen rồi, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn là hít một hơi thật sâu mới tiếp tục nói

“Cái đó, em có thể xuống dưới một lát không, anh đang ở dưới nhà em…Làm ơn đó.”

Câu “làm ơn” phía sau kia là trầm mặc một khoảng rất lâu mới thêm vào, có vẻ như cảm giác được sẽ bị từ chối. Chỉ là lời vừa thốt ra, cả hai người đều phải kinh ngạc. Mất một lúc lâu, Thiên Tỉ mới bình đạm đáp lại

“Được, anh chờ một lát.”

………….

Vừa mới bước xuống tầng một đã bị Vương Tuấn Khải kéo tay lôi ra cái đình nhỏ bên cạnh chung cư, nhìn thấy trên bàn bày la liệt nào cồn, nước ôxy già rồi đủ loại cao thuốc khiến cho Thiên Tỉ ngạc nhiên không nói nên lời. Vương Tuấn Khải lại chẳng thèm quan tâm Thiên Tỉ có phản ứng gì, chỉ để cậu ngồi sang một bên, sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo của Thiên Tỉ rồi bôi thuốc lên, quá trình vừa phức tạp vừa kéo dài. Cả hai người đều không nói lời nào cả.

Cho đến khi đã thoa xong rồi, Vương Tuấn Khải mới nhìn sang Thiên Tỉ, vẻ mặt vô cùng bất lực nói

“Thiên Tỉ, về sau đừng như vậy nữa được không”

Có lẽ vì ánh mắt của Vương Tuấn Khải quá mức thâm trầm lại bi thương, Thiên Tỉ chỉ cảm thấy có hàng nghìn hàng vạn mũi tên không ngừng đâm thẳng vào lồng ngực. Thật sự đau quá.

Cậu chẳng muốn tiếp tục trầm mê trong sự dịu dàng vô vị này nữa, thế nên một nhát đẩy người trước mắt đi, lạnh lùng nói.

“Em đã nói rồi, chuyện của em, không liên quan đến anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net