Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tự Thư không biết mình đã ngủ được bao lâu, khi mở mắt tỉnh lại, trời đã tối đen, đèn còn sáng. Cậu nép vào ngực Văn Bùi Chi, há miệng ra, lại phát hiện cổ họng hơi khàn khàn, có chút nói không nên lời.

Cậu cử động cơ thể, muốn thoát khỏi vòng tay của Văn Bùi Chi, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

"Có chuyện gì sao Tiểu Ý?"

Chu Tự Thư sửng sốt mấy giây, đại não không kịp phản ứng. Cậu không biết Văn Bùi Chi đang gọi ai, tiểu Ý là ai? Một cái tên khác đột nhiên hiện lên trong đầu cậu: Chu Tự Thư, Chu Tự Thư lại là ai?

"Tiểu Ý ?"

Lại là tiểu Ý, cậu và Văn Bùi Chi là hai người duy nhất trong căn phòng này, vì vậy tiểu Ý mà Văn Bùi Chi đang nói đến chỉ có thể là cậu, vì vậy tên của cậu là tiểu Ý.

"Bùi Chi, em muốn uống nước." Chu Tự Thư ngẩng đầu nhìn Văn Bùi Chi, cười nói. Cậu nghĩ ra, tên của cậu hình như là Phương Ý, người ôm cậu hiện tại, chính là người yêu Văn Bùi Chi của cậu.

"Ngoan, ngồi dậy uống nước nào." Văn Bùi Chi vỗ nhẹ mông Chu Tự Thư.

Chu Tự Thư mím môi, giả vờ tủi thân, nói một cách quyến rũ: "Không, em muốn Bùi Chi đút cho em uống cơ. Bùi Chi trước đây luôn đút cho em uống mà." Nói xong, Chu Tự Thư cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hành động của cậu như một đứa trẻ đang làm nũng vậy?

Đột nhiên, trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh một cậu bé tóc dài làm nũng với một cậu bé khác, khuôn mặt của cậu bé kia chính là Văn Bùi Chi, cậu không nhìn thấy rõ mặt của cậu bé tóc dài, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy người đó, không phải là cậu.

"Em bao nhiêu tuổi rồi, sao lại còn nhõng nhẽo như trẻ con vậy?" Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Chu Tự Thư. Văn Bùi Chi ngồi dậy, ôm Chu Tự Thư vào lòng, sau đó đưa ly nước đến bên miệng cậu.

Chu Tự Thư không đưa tay nhận lấy, môi áp vào thành thủy tinh của ly nước. Văn Bùi Chi hơi nâng ly nước lên, nhìn Chu Tự Thư ngoan ngoãn uống nước, luôn chú ý đến góc của ly, để không làm Chu Tự Thư bị sặc.

Sau khi uống nước xong, Chu Tự Thư vẫn nép vào người Văn Bùi Chi mà không chịu xuống, Văn Bùi Chi muốn để cậu ngủ tiếp nhưng cậu không chịu ngủ.

"Em sắp ngủ thành heo luôn rồi, còn ngủ nữa, mỗi ngày anh đều cho em ăn xong rồi ngủ, anh là đang nuôi heo con sao?" Chu Tự Thư trừng mắt hỏi Văn Bùi Chi.

Văn Bùi Chi nhặt mái tóc dài của Chu Tự Thư lên, nghịch nó quanh đầu ngón tay, bày ra đôi mắt si mê và điên cuồng ở nơi Chu Tự Thư không thể nhìn thấy. Hắn thích Chu Tự Thư như thế này, ngoại trừ khuôn mặt của cậu gần như giống hệt Phương Ý, tính cách của cậu hay sở thích, và ngay cả mùi dầu gội trên mái tóc dài của cậu cũng là thứ mà Phương Ý yêu thích.

"Đúng vậy, anh thật sự nuôi một bé heo nhỏ."

"Anh mới là đồ heo, em mặc kệ anh, em đi ngủ." Nói xong Chu Tự Thư tức giận nhảy xuống khỏi người Văn Bùi Chi, lên giường, đắp chăn cho mình, rồi thực sự ngủ thiếp đi.

Thấy Chu Tự Thư ngoan ngoãn như vậy, Văn Bùi Chi cười tủm tỉm, như vậy thật tốt, sau này không có Chu Tự Thư, chỉ làm Phương Ý không phải rất tốt sao?

Không phải cậu thích tôi sao? Bây giờ ở với tôi không phải càng tốt à? Về phần Chu Tự Thư hay Phương Ý, đó chỉ là một cái tên, có cần quan trọng như vậy không?

Khi Chu Tự Thư mở mắt ra lần nữa, trời đã tối và đèn cũng vậy. Tay Văn Bùi Chi vẫn đặt trên eo cậu, ôm chặt lấy cậu. Cậu ngẩng đầu, thận trọng hôn lên môi Văn Bùi Chi.

"Văn Bùi Chi, tôi thực sự thích anh. Nhưng bây giờ tôi không muốn thích anh nữa."

Kỳ thật cậu không có quên, cũng không biết tại sao thuốc không có tác dụng, có lẽ là vì tiêm quá nhiều, đối với cậu đã bắt đầu vô tác dụng.

Vừa rồi cậu chỉ giả vờ, cậu biết nếu mình còn phản kháng thêm lần nữa, Văn Bùi Chi nhất định còn có những cách khác để ép buộc cậu thừa nhận mình là Phương Ý.

Bây giờ cậu chỉ muốn rời xa Văn Bùi Chi, cho dù yêu lại người này, cậu không phải kiểu người rẻ rúng đến thế. Cậu cần tìm người giúp đỡ, nhưng Văn Bùi Chi hoàn toàn không cho cậu bước chân ra khỏi cửa, cũng đã lâu rồi cậu không tiếp xúc với bất kỳ ai khác ngoài Văn Bùi Chi và người trong ngôi nhà này. Mọi người trong gia đình đều là đôi mắt của Văn Bùi Chi, theo dõi mọi hành động của cậu.

Cậu phải khiến Văn Bùi Chi mất cảnh giác.

Sau ngày hôm đó, Chu Tự Thư giả vờ rất ngoan ngoãn và nghe lời, nghe những gì Văn Bùi Chi nói và những gì cậu cần làm. Bất cứ khi nào ở một mình, Chu Tự Thư sẽ đứng trước gương và nhìn vào khuôn mặt của mình. Mặc dù thuốc đã mất tác dụng nhưng cậu thực sự đã dùng quá nhiều lần. Loại thuốc này đối với thần kinh tổn thương rất lớn, mặc dù nhớ rõ mình chính là Chu Tự Thư, nhưng rồi lại không khỏi nghi ngờ bản thân là ai?

Ngày hôm nay Văn Bùi Chi cùng Chu Tự Thư kết thúc xong xuôi, Văn Bùi Chi tỉ mỉ tắm rửa sạch sẽ cho Chu Tự Thư, ôm cậu vào lòng, thỉnh thoảng hôn lên mái tóc dài của cậu.

"Bùi Chi, ngày mai em muốn ra ngoài, ở nhà thật nhàm chán."

"Anh để chú Lâm đi theo em."

"Không cần, chú Lâm cũng rất bận rộn mà, em chỉ là muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi, Bùi Chi, đừng để bọn họ đi theo em, được không?" tuy Văn Bùi Chi không trực tiếp hạn chế hành động của Chu Tự Thư, nhưng mỗi lần Chu Tự Thư ra ngoài, hắn sẽ phái người đi theo. Cái đầu tiên ngăn ngừa tai nạn, cái thứ hai ngăn ngừa cậu trốn thoát.

"Một lần thôi, thật sự chỉ một lần thôi mà. Bùi Chi, được không?" Văn Bùi Chi ăn mềm không ăn cứng, làm nũng mới là biện pháp hữu hiệu nhất.

Văn Bùi Chi không nói chuyện, ngay tại thời điểm Chu Tự Thư nghĩ rằng không có hi vọng, Văn Bùi Chi liền đáp ứng cậu.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Chu Tự Thư gần như không thể đứng dậy, dường như phần thân dưới của cậu không tồn tại, cậu đã bất tỉnh. Cậu hoài nghi Văn Bùi Chi căn bản không muốn cho cậu ra ngoài, nhưng hắn cảm thấy trực tiếp từ chối cậu thì không tốt, liền dùng phương thức này lăn lộn cậu đến nửa đêm.

Nhưng Chu Tự Thư vẫn ra ngoài, làm sao cậu có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội mà mình đã vất vả giành được.

Trong văn phòng của một tòa nhà nào đó, Chu Tự Thư nhìn người đàn ông đang làm việc nghiêm túc trước mặt mình, cảm giác như đang ngồi trên đống than. Từ khi cậu đi vào, người đàn ông không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái.

Kỳ thật căn bản cậu không xác định được nam nhân kia có thể giúp cậu được hay không, nhưng mà cậu cũng không tìm được người nào khác có thể giúp được mình, chỉ có người trước mắt này mới có thể giúp cậu.

Cuối cùng người đàn ông cũng làm xong mọi việc, ngẩng đầu lên nhìn cậu rồi khẽ cười.

"Chu Tự Thư, muốn tôi giúp cậu sao?"

"Hạ Hành, ở chỗ này chỉ có anh mới có thể giúp được tôi ."

"Tôi là thương nhân, cũng không muốn làm ăn thua lỗ. Huống chi, người kia là Văn Bùi Chi, cùng hắn xé rách mặt mũi cũng không có ích lợi gì, cậu có thể cho tôi lợi ích gì?" ?"

"Hạ Hành, chỉ cần anh giúp tôi, anh muốn làm gì thì làm." Chu Tự Thư cúi đầu không dám nhìn Hạ Hành, nếu cậu nhớ không lầm, Hạ Hành thích cậu. Cái gì cũng được, nếu Hạ Hành để cậu ngủ với hắn, cậu cũng có thể làm được sao?

"Cái gì cũng được?" Hạ Hành đánh trọng điểm vào câu nói này, "Chu Tự Thư, tôi có thể giúp cậu, nhưng với điều kiện là  ba năm của cậu."

Nghe được lời nói của Hạ Hành, Chu Tự Thư ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hành, cậu không hiểu Hạ Hành có ý gì, cậu sẽ làm gì khi ở cùng Hạ Hành trong ba năm? Nhưng cậu không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, hiện tại cậu chỉ muốn rời xa Văn Bùi Chi. Ngay cả khi cậu thực sự muốn ngủ với Hạ Hành, thì sao, so với việc sống chung với người vô nhân tính như Văn Bùi Chi, không có tự do, không có tồn tại, ba năm thực sự là quá ngắn.

"Được, tôi hứa với anh. Nhưng ba năm, chỉ ba năm thôi."

"Tôi là một doanh nhân trung thực."

Chu Tự Thư nói kế hoạch của mình cho Hạ Hành, miễn là Hạ Hành hợp tác với cậu khi thời điểm đến.

Chu Tự Thư biết Văn Bùi Chi sẽ tăng ca ở công ty, quả nhiên khi trở lại nhà họ Văn, không nhìn thấy Văn Bùi Chi. Cậu một mình lên sân thượng nhìn vài vì sao đáng thương trên bầu trời, dù cô đơn nhưng vẫn có ánh sáng của riêng mình.

Cậu đưa tay ra, muốn chạm vào, nhưng đáng tiếc những vì sao quá xa, cậu thì quá mức nhỏ bé.

Văn Bùi Chi đang tăng ca ở công ty, nhận được tin nhắn từ quản gia nhà họ Văn ngay trước khi hắn tan sở, Chu Tự Thư đã nhảy từ trên sân thượng xuống, hiện đang được cấp cứu trong bệnh viện.

Văn Bùi Chi lái xe rất nhanh, vượt qua vài cột đèn giao thông, đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Hắn bối rối đứng trước cửa phòng mổ. Hắn đã mất Phương Ý một lần rồi, hắn không thể mất thêm Phương Ý lần nữa.

"Thật xin lỗi, anh Văn. Chúng tôi tưởng anh Chu chỉ đi hóng gió một chút thôi, không ngờ anh Chu lại nhảy lầu."

Hai chữ "Anh Chu" khiến Văn Bùi Chi như bị dội một gáo nước lạnh, người trong phòng mổ là Chu Tự Thư chứ không phải Phương Ý.

"Đúng rồi, cậu ta là Chu Tử Thư, không phải Phương Ý."

Hắn rõ ràng biết người kia không phải người mình yêu, nhưng tại sao hắn vẫn khổ sở và sợ hãi như vậy? Hắn đã luôn tự lừa dối mình, trên thực tế, hắn biết rõ rằng Phương Ý thực sự đã chết.

"Đúng vậy, Phương Ý đã chết." Đầu tiên là cười lạnh, sau đó là cất tiếng cười to, Văn Bùi Chi đẩy quản gia ra, loạng choạng đi ra khỏi bệnh viện.

Nghĩa trang

Văn Bùi Chi đang ngồi trước mộ của Phương Ý, dựa vào bia mộ của Phương Ý, đưa tay chạm vào ảnh của Ý trên bia mộ, khóe miệng vẽ lên một đường cong xấu xí.

"Bé con."

Khi Văn Bùi Chi tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau, hắn ở nhà nằm trên giường, theo thói quen ôm người bên cạnh, lại phát hiện bên cạnh trống không, chăn cũng lạnh. Ý thức bối rối đã hoàn toàn được đánh thức, Chu Tự Thư đã nhảy lầu. Một sự thật khủng khiếp hiện lên trong đầu hắn, đã một ngày kể từ khi Chu Tự Thư nhảy lầu.

Hắn chạy vội xuống lầu, phát hiện quản gia đang bận rộn, sao ông ta không ở bệnh viện? Hắn đi tới, lạnh lùng hỏi: "Chu Tự Thư đâu?"

Người quản gia đặt đồ đạc trong tay xuống, thở dài.

"Cậu Chu đã qua đời."

Giống như một tia sét đánh ngang trời xanh, Văn Bùi Chi gần như không thể đứng dậy. Không thể nào? Chu Tự Thư đã chết, sao có thể? Điều này là không thể.

"Quản gia, tôi không có tâm tình nói giỡn với ông."

"Cậu Chu đã thực sự qua đời, thậm chí thi thể đã được đưa đi hỏa táng."

Văn Bùi Chi túm lấy cổ áo quản gia: "Ông nói cái gì? Sao ông dám tự tiện động vào Chu Tự Thư sau lưng tôi."

"Cậu chủ."

Văn Bùi Chi buông quản gia ra, hắn có tư cách gì mà trách cứ quản gia? Vào thời điểm Chu Tự Thư đang giải phẫu, hắn ở nơi nào, đều là do chính hắn lựa chọn.

Cuối cùng hắn mất đi hai người yêu thương mình, một người tên là Phương Ý, một người tên là Chu Tự Thư. Rõ ràng người hắn yêu là Phương Ý, nhưng tại sao cái chết của Chu Tự Thư lại khiến hắn đau buồn như vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net