Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn ân ái qua đi, Tô Vận nhảy vào bồn tắm nước ấm. Tuy rằng rất mệt nhưng mọi tế bào trên cơ thể cô đều rơi vào trạng thái hưng phấn, một chút buồn ngủ cũng không có.

Bọc cơ thể lại trong khăn tắm cỡ lớn, Tô Vận bước ra khỏi phòng tắm. Tưởng Mộ Thừa đã ăn mặc chỉnh tề, anh đang sắn ống tay áo sơmi, xem ra đã tắm qua ở phòng tắm khác.

Lúc này không phải anh nên mặc áo ngủ sao? Mặc áo sơmi giờ này làm gì?

Tô Vận nhíu mày: "Anh muốn đi ra ngoài?"

Như có chuyện khó nói, Tưởng Mộ Thừa im lặng vài giây mới nói: "Ừ, có chuyện khó giải quyết đột nhiên xảy ra, giờ anh phải đi giải quyết một chút."

Tô Vận hỏi anh: "Chuyện gì xảy ra?"

Tưởng Mộ Thừa trong lòng có chút bực bội khó chịu không tên. Anh đi đến ôm cô vào lòng: "Không có gì, là một vụ án thôi, em nghỉ ngơi trước đi." Nói xong anh buông cô ra, muốn ra khỏi phòng ngay lập tức.

"Chờ một chút." Tô Vận vào phòng thay đồ lấy cho anh một chiếc áo khoác: "Giờ đã là nửa đêm, bên ngoài sẽ lạnh." Cô lại nhón mũi chân hôn lên khoé môi anh: "Anh về sớm một chút."

Tưởng Mộ Thừa đem áo khoác vắt ở cánh tay, một tay ôm lấy cô: "Xin lỗi em, anh lại nuốt lời rồi."

Thật ra Tô Vận đã sớm đoán được anh ra ngoài giờ này để gặp ai. Nhưng vì liên quan đến một vụ án nên cô không thể ngang ngược ngăn cản.

Cô giơ tay sửa sang lại cổ áo sơmi cho anh, giọng bình thản: "Em biết là anh đi gặp Hạ Kiều."

Trong lòng Tưởng Mộ Thừa hơi run một chút, "Vậy sao em không giữ anh lại?" Cô ngoan ngoãn hiểu chuyện và lý trí như vậy ngược lại khiến anh hơi bất an.

Tô Vận nhàn nhạt nhìn anh, hỏi ngược lại: "Em giữ anh lại được à?"

Tưởng Mộ Thừa không trả lời, tỏ vẻ cam chịu. Dù cô có nháo lên giữ anh lại thì anh vẫn phải gặp Hạ Kiều để làm rõ mọi chuyện rồi tính toán cụ thể.

"Biết rõ làm thế nào vẫn cho kết quả như thế, tại sao em phải làm bản thân mất mặt chứ?" Tô Vận đẩy đẩy anh, "Đừng nhăn mặt, anh đi nhanh lên, đi sớm về sớm, trở về chúng ta nói chuyện tử tế sau."

Tưởng Mộ Thừa trong lòng thấy không ổn, anh cảm giác cô đột nhiên làm nũng chính là dấu hiệu sắp chia tay, cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô: "Em làm nũng sao cũng được, phạt anh thế nào anh cũng chịu, em thấy thoải mái trong lòng là được."

Lời nói chuẩn bị ra đến miệng Tô Vận lại nuốt hết vào trong, bởi vì suy nghĩ muốn trừng phạt anh nên lòng cũng không được thoải mái.

...

Cổng lớn biệt thự.

Hạ Kiều vẻ mặt đau khổ nhìn Tưởng Mộ Thừa, "Anh tư, anh thế này là ý gì hả?" Không cho cô vào nhà?

Tưởng Mộ Thừa hai tay nhàn rỗi, một chân dựa vào bồn hoa, vẻ mặt lãnh đạm, "Nơi này không khí thoáng đãng."

"..." Hạ Kiều ngẩng đầu nhìn trời, mây dày bay che hết ánh trăng, cô thầm nghĩ có khi sắp mưa to rồi.

Hạ Kiều theo bản năng nhìn biệt thự bên kia, hỏi: "Tô Vận ở bên trong?"

Tưởng Mộ Thừa châm thuốc, "Ừ."

Thảo nào.

Hạ Kiều không thể tả được tư vị trong lòng lúc này. Ngày trước bọn họ đều hẹn hò ở bên ngoài, thật ra cũng không phải là hẹn hò mà có lẽ chỉ là cùng ăn một bữa cơm thôi, cô vẫn luôn suy nghĩ khi nào anh mới đưa cô về nhà. Con mẹ nó chứ đến lúc chia tay xong rồi cô vẫn chưa biết biệt thự nhà vườn rộng lớn của anh tròn méo ra sao.

Hiện giờ thì sao, cô có cơ hội thấy được rồi, nhưng còn phải đứng trước cổng lớn ngó vào trong mà ngắm, cơ hội bước vào cũng không có. Hỏi xem muốn cô nuốt trôi cục tức này thế nào đây?

Cô ngẩng đầu, nói sâu xa: "Anh tư, lần đầu tiên em thấy có kiểu tiếp khách mới lạ thế này đấy. Khách đến nhà còn cho khách đứng ở cửa nói, đến tách trà cũng không có."

Tưởng Mộ Thừa nhẹ nhàng phun một làn khói, hỏi: "Em muốn uống nước hả? Để anh bảo người giúp việc lấy cho một cốc."

Hạ Kiều: "..." Cô xoa xoa ngực, "Tưởng Mộ Thừa, không phải anh không định dùng cốc nhà mình để em uống đấy chứ?"

Anh nói: "Tô Vận sẽ không vui!"

Đậu má!

Điều Hạ Kiều muốn làm nhất bây giờ chính là đấm đá Tưởng Mộ Thừa một trận để trút hết mọi phẫn nộ trong lòng. Người đâu mà khinh người đến thế cơ chứ.

Cũng không phải cô tự nguyện đến đây, chính là anh bắt ép cô đến mà dám ăn nói như vậy?

"Tưởng Mộ Thừa, anh có nghĩ đến sĩ diện hay tâm trạng của em không hả?"

Tưởng Mộ Thừa lại hà khói, sắc mặt lạnh lùng: "Ở trước nhà hàng em có nghĩ đến mặt mũi hay tâm trạng của Tô Vận không? Hạ Kiều, nếu không phải anh giữ thể diện cho em thì em nghĩ lúc ấy em có thể thoải mái xoay người quay vào trong nhà hàng à?"

Anh vẩy điếu thuốc, nhìn về phía cô.

Hạ Kiều cũng cùng lúc nhìn anh, làn khói mờ ảo bao quanh khiến cô cảm thấy cảnh tượng trước mắt có phần mông lung không chân thật.

Tưởng Mộ Thừa giọng bình tĩnh, không chút độ ấm: "Hạ Kiều, mặc kệ về sau em cố ý hay vô tình, đừng đi trêu chọc cô ấy."

Hạ Kiều bất mãn bĩu môi, thật ra trong lòng đã sớm chua xót đến khó nhịn. Nhưng cô vẫn luôn biết mình muốn cái gì, cũng không hi vọng xa vời mấy thứ hão huyền.

Hạ Kiều cô đã sớm qua cái thời không có tình yêu là không sống nổi. Đối với cô mà nói, muốn chinh phục trái tim đàn ông không thực tế bằng chinh phục tiền tài sự nghiệp. Huống hồ người đàn ông trước mặt này cô đã từng nếm qua một lần, đã từng nếm đau thương. Trừ vết thương lòng đã thành sẹo thì cái gì cũng chưa từng có.

Cô sẽ không ngu dại mà ngã vào vết xe đổ lần thứ hai.

Rất nhanh cô khôi phục lại bộ dạng nhăn nhở, cười nói: "Anh tư, em có thể thấy tình cảm của anh với em tuyệt đối là chân ái. Anh thà tình nguyện làm Tô Vận mất hứng chứ không phải làm em mất mặt. Em cũng không thể phụ lại tình cảm của anh có phải hay không? Về sau nhất định em sẽ báo đáp tấm chân tình này của anh, mỗi khi nhìn thấy Tô Vận, nhất định em sẽ ôm hôn cô ấy không buông, tuyệt đối không chọc tức cô ấy nữa."

Tưởng Mộ Thừa liếc nhìn cô một cái, lười đáp trả lại. Anh yên lặng hút thuốc, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút mới nói: "Em nói đi."

Gió thổi qua có chút lạnh. Hạ Kiều theo bản năng ôm lấy cánh tay, lại xoa xoa lòng bàn tay, xác nhận lại: "Nếu em không đành lòng kể, anh xác định mình có thể nghe ư?"

"Nói nhảm lắm thế?"

Hạ Kiều: "..." Cái người không biết tốt xấu!

Thời gian cứ thế trôi đi, ánh trăng lại lần nữa chiếu rọi qua tầng mây dày mang theo ánh trong trẻo phủ lên toà biệt thự.

Đêm nay thật yên bình, đẹp đẽ dù có hơi se lạnh.

*

Sau khi bảo tài xế đưa Hạ Kiều về, Tưởng Mộ Thừa lại đứng ngoài biệt thự hút thêm 5, 6 điếu thuốc nữa. Đêm nay là đêm dài nhất anh từng trải qua. Ngực anh như bị một tảng đá lớn đè lên, đâu đớn không tả nổi.

Anh lấy di động ra, đem mấy bức ảnh mà Hạ Kiều vừa rồi mới gửi cho anh đến trợ lý Khương, nhắn thêm mấy chữ: 【 ngày mai tung lên mạng, giật tít đẩy lên tin đầu. 】

Trợ lý Khương trả lời rất nhanh, 【 anh xác định muốn đẩy lên tin đầu? 】

Tưởng Mộ Thừa đáp: 【 ừ, mặc kệ cậu dùng cách gì. À, lại tra thêm xem 5 năm trước rút cuộc Tô Nịnh Nịnh xảy ra chuyện gì. 】

Anh mơ hồ cảm thấy Tô Vận có thể khuất phục mà chịu đựng đi bồi người khác ăn cơm nhất định là vì cô bị người ta nắm thóp. Mà người duy nhất có thể dùng để uy hiếp Tô Vận cũng chỉ còn Tô Nịnh Nịnh.

Sau khi Tưởng Mộ Thừa trở lại biệt thự, anh không trở về phòng ngủ ngay, trên người anh toàn là mùi thuốc lá. Anh vào phòng tắm ở phòng khác tắm rửa xong xuôi rồi đến thư phòng.

Ngồi ở trước bàn làm việc, anh mệt mỏi xoa xoa ấn đường. Đầu óc lúc này thanh tỉnh hơn một chút, đảo lại vụ án của Tô Thế Khải lại một lần.

Vụ án của Tô Thế Khải 5 năm trước nhất định không chỉ dính líu mỗi Viên Thị. Viên Thị lúc đó còn không có cái bản lĩnh một tay che trời có thể đưa Tô Thế Khải vào tù. Lúc đó Tô Thế Khải đang sở hữu bao nhiêu thành quả nghiên cứu khoa học, ông còn được Bộ Y tế quan tâm chú ý.

Có thể mạo hiểm như vậy để giúp Viên Thị có lẽ cũng chỉ có năng lực của nhà chồng Viên Dĩnh, chính là bố của Phó Minh Diễm, Phó Viễn Trung.

Phó Viễn Trung giữ chức vụ cao, có lẽ chuyện này chả liên quan đến ông. Nhưng một khi đã như vậy, tại sao 5 năm trước lại dính vào chuyện của Tô Thế Khải. Đồng thời khi chạy án ra tù cho Tô Thế Khải, Viên Dĩnh còn nhờ Lâm Việt tìm đến sự hỗ trợ của anh? Có lẽ nào cô ta nghĩ nếu chuyện không may xảy ra có thể kéo anh xuống bùn cùng?

Tưởng Mộ Thừa càng nghĩ càng cảm thấy sự tình phức tạp... Việc này đến lượt anh điều tra rồi.

Lại nghĩ đến công ty chế dược Hằng Lợi, Tưởng Mộ Thừa lấy di động ra nhắn cho trợ lý Khương: 【 cậu tìm danh sách cổ đông, phần trăm cổ phần của họ và các báo cáo tài chính, tìm càng chi tiêt càng tốt, hiện tại làm ngay. 】

Mười lăm phút sau, trợ lý Khương nhắn lại. Tưởng Mộ Thừa đọc kỹ, không nghĩ tới tập đoàn Thẩm Thị chính là cổ đông lớn thứ hai của Viên Thị.

Tưởng Mộ Thừa rời khỏi WeChat, lại gọi một cuộc gọi đường dài, đầu dây bên kia hình như đang mở cuộc họp, âm thanh rất khẽ nhưng giọng nghiê trang: "Alo, chuyện gì?"

Tưởng Mộ Thừa lấy hộp thuốc lá ra, phát hiện bên trong trống không. Vừa rồi thế mà anh không phát hiện ra, phi hộp thuốc vào sọt rác, giọng như ra lệnh: "Ngày mai cháu trở về một chuyến."

Người đầu dây bên kia đã ra khỏi phòng họp, giọng có chút không đứng đắn, còn kèm theo ý cười: "Sao, nhớ cháu rồi à? Cái cô Tô Tô kia không thỏa mãn nổi cậu?"

Tưởng Mộ Thừa làm gì còn tâm trạng đùa giỡn, "Thẩm Lăng, cậu không rảnh cùng cháu nói chuyện tào lao. Ngày mai cháu về đây ngay! Sáng ngày kia ở Hậu Thiên!"

Thẩm Lăng dựa trên lan can thượng, lười biếng nói: "Cháu đang giúp ông già thu mua dự án, không có thời giờ rảnh rỗi về an ủi cậu đâu. Đúng rồi, cậu có nhìn trúng cái bờ cờ sờ nào thì nhắn cháu, trước khi về cháu sẽ mua."

Tưởng Mộ Thừa híp híp mắt, cố gắng nhẫn nại: "Thẩm Lăng, sự kiên nhẫn của cậu có hạn, ngày mai lập tức phải trở về."

Thẩm Lăng cười nói: "Cậu nhỏ, cậu cần cháu, chỉ cậu nói cậu cần cháu, cháu liền trở về."

"Đi chết đi!" Tưởng Mộ Thừa ấn tắt máy bùm bụp.

Tưởng Mộ Thừa tắt máy xong còn nhắn lại cho Thẩm Lăng, dặn dò cậu ấy mai trở về để nói rõ chuyện cổ phần ở Viên thị.

Lúc trở lại phòng ngủ, toàn bộ đèn trong phòng đã tắt hết. Tưởng Mộ Thừa cũng không bật lên, anh ở cửa đứng một lúc, chờ đến khi mắt thích ứng được với bóng tối, có thể thấy rõ mọi thứ trong phòng, anh mới bước đến giường.

Trên giường trống không, làm gì có ai.

Tưởng Mộ Thừa trong lòng lộp bộp một chút, không suy nghĩ liền chạy vọt ra cửa.

"Có chó đuổi anh à!"

Nghe tiếng, Tưởng Mộ Thừa dừng bước chân, xoay người nhìn về phía cửa sổ sát đất. Tô Vận đang ôm chân ngồi ở đó, cô không nhìn anh mà cứ nhìn đàn dương cầm.

Tưởng Mộ Thừa bước nhanh đến, nửa quỳ nửa ngồi ở cạnh cô, đem cô ôm vào trong ngực, hô hấp dồn dập, "Anh còn nghỉ em định bỏ đi."

Tô Vận hỏi: "Tưởng Mộ Thừa, ở trong lòng anh, có phải từ trước đến nay em vẫn luôn là người ngoài?"

"Nói linh tinh!"

Tô Vận tự giễu, cười lạnh một tiếng: "Mọi phiền não, đau khổ anh đều có thể chia sẻ với người phụ nữ khác. Hạ Kiều có thể hiểu chuyện anh đang làm, chuyện anh đang rối rắm. Còn em thì chỉ là người phục vụ anh thưởng hoa tuyết nguyệt, có phải vậy hay không?"

Giờ phút này, tim Tưởng Mộ Thừa như bị lăng trì, trong lòng anh rất đau. Anh lặng im vài giây rồi nói: "Xin lỗi em."

Bàn tay Tô Vận nắm chặt, ôm một tia hy vọng cuối cùng: "Anh không nghĩ sẽ kể cho em chuyện vừa rồi sao?"

Tưởng Mộ Thừa không do dự: "Anh không có ý định đó đâu."

Lời anh nói tựa như một chậu nước lạnh, đem toàn bộ hy vọng của cô thành tuyệt vọng.

Hốc mắt Tô Vậnnóng lên, cô nhìn xa xăm khung cảnh ngoài cửa sổ. Chiếc đàn dương cầm trước cửa sổ mới vài giờ trước đây anh còn đánh đàn, cô và anh mới vừa ân ái, giờ trong mắt anh mọi thứ đều như không khí.

"Một khi đã như vậy, Tưởng Mộ Thừa, chúng ta gặp gỡ vui vẻ thì chia tay bình yên đi."

Tưởng Mộ Thừa tỏ vẻ rất là không sao cả: "Tùy em, nếu em không sợ anh làm phiền thì cứ việc chia tay."

Tô Vận: "......"

Tưởng Mộ Thừa quay mặt cô nhìn thẳng anh, "Tô Vận, em được lắm, ăn xong là quẹt miệng bỏ đi, muốn vô trách nhiệm phải không? Không có chuyện dễ dàng như thế đâu."

Tô Vận: "............................"

Tưởng Mộ Thừa gắt gao ôm chặt cô: "Tô Vận, không phải anh uy hiếp em đâu. Đêm nay em muốn chia tay anh, sáng mai anh sẽ đến bệnh viện đi theo sát em. Em đi đâu anh đi đấy. Dù sao anh cũng rất rảnh rỗi, không tin em có thể thử."

Tô Vận bị sự vô lại của anh làm tức rung người, "Tưởng Mộ Thừa, tại sao anh lại không biết xấu hổ như thế chứ!"

Hiện giờ anh chỉ có thể mặt dày vô sỉ, bởi vì anh không có cách nào nói ra những chuyện đó. Nó có thể là vết thương mãi mãi không bao giờ có thể khép miệng của cô. Nếu cô biết chuyện đau khổ của mình từng bị Hạ Kiều nhìn thấy thì cô sẽ sống ra sao? Có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã, sống không bằng chết.

Điện thoại Tưởng Mộ Thừa rung lên, Thẩm Lăng nhắn lại: 【 cậu nghĩ cháu bị điên rồi hả? Hiện giờ chỗ dựa của Viên thị là Phó Viễn Trung, cậu ăn no rửng mỡ muốn đến đấy tranh phần nước đục ư? 】

Tưởng Mộ Thừa: 【 Phó Viễn Trung thì thế nào? Nếu là Phó Viễn Trung thì cậu sợ gì mà không nhảy vào chứ! Đừng nói lời vô nghĩa, ngày mai trở về! 】

Thẩm Lăng: 【 a, cậu nhỏ, không phải cậu không sợ gì sao, cậu có bản lĩnh thì tự mình giải quyết, còn gọi cháu về làm gì! Nếu là cậu nhớ cháu thì cháu có thể suy nghĩ chuyện về một chuyến hay không :) 】

Sau đó lại gửi kèm mấy mẫu ảnh chụp đồ trang sức mùa đông mới nhất, hỏi Tưởng Mộ Thừa: 【 thích cái nào? nếu cái gì cũng thích thì để cháu mua tất. 】

Tô Vận vẫn đang bị Tưởng Mộ Thừa một tay ôm trong lòng, cô thấy Tưởng Mộ Thừa không có động tĩnh gì, hoá ra vẫn luôn cầm di động gõ chữ. Cô cho rằng lại là Hạ Kiều, đang muốn cùng náo loạn với anh, mắt bỗng nhìn thấy mấy thứ trên màn hình.

Trên màn hình bao nhiêu là ảnh bờ cờ sờ cùng đồ trang sức. Phía trên tên người gửi là Thẩm Lăng. Á à, hoá ra nửa đêm nửa hôm nhắn tin cho người yêu cũ.

Tưởng Mộ Thừa đang gõ chữ:【 so với mấy ảnh này, cậu càng nguyện ý nhìn chụp ảnh khoả thân của cháu thì hơn, có thể làm mấy trận. 】

Tưởng Mộ Thừa vừa ấn gửi, đang định cất di động, lại thoáng nhìn thấy Tô Vận đang nhìn mình chằm chằm. Vẻ mặt Tô Vận phức tạp, "Hoá ra khẩu vị anh nặng như vậy."

Tưởng Mộ Thừa: "......"

--

3054

--

VV: tầm 3 tuần tới sẽ không có chương nào nhé các cậu :(

Vậy nên chương này sẽ không có pass.

>>> Lưu ý:

Thẩm Lăng là con của chị ba của Tưởng Mộ Thừa, là anh ruột của Nhiên Nhiên chứ không phải là anh ba của Tưởng Mộ Thừa như tớ lầm tưởng (vì tớ edit đến đâu biết đến đó nên không biết điều này)

Cảm ơn bạn @nhacmocnhien và bạn @yingran đã nhắc tớ về điều này. Cảm ơn hai bạn rất nhiềuuuu <3


Vối Vối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net