Q5 51/99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50: Mát xa cho học tỷ

“Chuyện này sao có thể xảy ra?” Một người phụ nữ đã kết hôn mười năm, lại là một cô gái trong trắng, nói ra chắc cũng chẳng ai tin. Trần Thanh Thanh nghĩ, hay là Hạo Vân không đủ kinh nghiệm bị con gái già đó lừa.

Không biết tại sao, nhưng khi cô biết Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ cùng nhau, trong lòng cô có chút không vui, thậm chí còn có chút ghen ghét.

“Là thật, tuyệt đối không sai....!”

Phương Hạo Vân nhấn mạnh một lần nữa: “Tất cả mọi người đều hiều lầm chị Mỹ Kỳ, trên thực tế, chị ấy là một người rất tốt, một người con gái rất thuần khiết.”

Trần Thanh Thanh ngơ ngác một lúc, cô lập tức hỏi: “Ý của em là, em muốn lấy cả hai à?”

“Uhm...!”

Phương Hạo Vân cười khan một tiếng:” Em biết, mọi người chắc chắn đang nghĩ, em thật vô liêm sỉ. Nhưng em cũng không còn lựa chọn nào khác, em yêu Kỳ, Kỳ cũng yêu em, chúng em không thể cách xa nhau được. Về phía Mỹ Kỳ, em đồng cảm thương xót chị ấy hơn là yêu, nhưng em biết, nếu xa em, chị ấy sẽ mất đi dũng khí mà tiếp tục sống. Em có thể cảm nhận được, chị Mỹ Kỳ đã đặt toàn bộ hy vọng lên người em. Chị ấy là người con gái rất đáng thương, cũng là người con gái đáng được yêu, em nghĩ trong những ngày sau này, em sẽ dần dần yêu chị ấy, thương chị ấy... em thật sự không muốn để chị ấy tiếp tục chịu khổ nữa.”

“Hạo Vân, nhưng em cảm thấy cuối cùng Kỳ có thể chấp nhận không?”

Trần Thanh Thanh không khách khí nói: “Nếu Kỳ sinh ra giàu có, có lẽ còn có thể chấp nhận. Nhưng vấn đề là cô ấy không phải, suy nghĩ của cô ấy, hoàn cảnh của cô ấy đều không thể khiến cô ấy có thể chấp nhận em và Trương Mỹ Kỳ ở bên nhau.”

“Em biết, nhưng em sẽ không từ bỏ.”

Qua phản ứng của Kỳ, hắn đã nắm được độ khó khăn của sự việc. Nhưng hắn vẫn quyết định kiên trì đến cùng. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, cái nào cũng không nỡ? Mọi người đều nói cá và bàn tay gấu không thể có cả hai, nhưng hắn vẫn không chịu tin.

Trần Thanh Thanh mở lời nói: “Chị giờ mới biết, em là đa tình thánh, trước đây không nhìn ra được. Đúng rồi, có cần chị giúp đỡ gì không? Có cần chị đi tìm Kỳ giúp cô ấy tẩy não, giúp cô ấy tiếp thu một loại tư tưởng khác?”

“Không cần!”

Phương Hạo Vân vừa cười vừa nói: “Em cần một Kỳ chân thực tự nhiên, em nghĩ em sẽ có cách.”

Trần Thanh Thanh đặt ly rượu xuống, đi đến, cô ngồi xuống đối diện với Hạo Vân, đưa tay vuốt vuốt thái dương, thân hình mảnh khảnh kết hợp với cặp mông lúng lính tạo thành một cảm giác kích thích mãnh liệt, khiến Phương Hạo Vân tim đập không thôi.

“Chị à, sắc khí chị không tốt lắm?”

Phương Hạo Vân quan tâm nói: “Dạo này công việc bận quá rồi?”

Trần Thanh Thanh cũng không dấu diếm. Cô gật đầu nói với Phương Hạo Vân: “Đúng vậy, gần đây công trình vịnh Kim Thủy đã bắt đầu xây dựng, việc trong công ty nhiều, ba lại giao hết việc tập đoàn đầu tư Trần Thị cho chị, tuy có mẹ giúp đỡ, nhưng áp lực vẫn rất lớn. Ngoài luyện công, ngủ, ăn, thời gian mỗi ngày đều bị công việc lấp kín.”

Nói đến đây. Trần Thanh Thanh thở dài một tiếng: “Thậm chí có lúc chị nghĩ, nếu chị sinh ra trong một gia đình thị dân nhỏ, vậy sẽ tốt hơn nhiều. Chị sẽ không phải chịu trách nhiệm nhiều thứ như vậy... Hạo Vân, thực ra chị rất ngưỡng mộ em, có một chị gái tốt, chị ấy đều giúp em làm hết. Em có thể vô âu vô lo sống một cuộc sống cho mình. Nhưng chị thì không thể, gia đình chị chỉ có mình chị...trên mình chị mang trọng trách chấn hưng tập đoàn Trần Thị.”

Nghe Trần Thanh Thanh nói vậy, Phương Hạo Vân thấy có chút áy náy. Hắn ngượng ngùng cười, rồi nói: “Đừng nói em như vậy, đợi em tốt nghiệp rồi, em sẽ chia sẻ gánh nặng cho tập đoàn Thịnh Hâm.”

“Tại sao phải đợi đến lúc tốt nghiệp với năng lực của em, thực ra bây giờ đã có thể rồi.”

Trần Thanh Thanh đột nhiên nghiêm túc nói: “Hạo Vân, chi bằng em cũng tham gia vào quản lí công trình vịnh Kim Thủy đi. Chị đã nói qua với chị Tuyêt Di, chị thấy gánh nặng trong lòng chị ấy còn nặng hơn chị...”

“Chị à....cho em thời gian, để em suy nghĩ đã...” Phương Hạo Vân không muốn chị phải mệt mỏi như vậy.

“Được, vậy chị đợi tin tốt lành của em.”

Trần Thanh Thanh cười xinh xắn: “Hạo Vân, chị rất kỳ vọng hợp tác với em. Hy vọng ngày đó sớm đến.”

“Sẽ có ngày đó thôi.” Phương Hạo Vân chân thật nói.

Trần Thanh Thanh tiếp tục vuốt vuốt thái dương, xem ra, cô ấy thật sự rất mệt mỏi. phương Hạo Vân suy nghĩ một lát rồi nói: “Để em mát xa cho chị?”

Đều là mát xa thôi, nhưng nếu pha lẫn chân khí nội gia thì hiệu quả sẽ khác nhau đấy. trong lòng Trần Thanh Thanh hơi rung động, liếc mắt nhìn Phương Hạo Vân, hơi do dự một chút, sau đó gật gật đầu, cô nói: “Được, vậy coi như thù lao hôm nay chị giúp em giải quyết vụ vé xe?”

Phương hạo Vân khẽ mỉm cười, hắn đứng dậy, ngồi sau lưng Trần Thanh Thanh, ngón tay tìm đúng đến huyệt thái dương, bắt đầu kĩ thuật mát xa.

Cùng với một luồng chân khí nội gia không ngừng đi vào, Trần Thanh Thanh liền cảm thầy thoải mái vô cùng, lim dim đôi mắt, trong lòng cô không ngừng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khác thường.

Phương Hạo Vân nheo nheo mắt, vừa mát xa vừa hỏi: “Chị à, thấy thế nào? Bây giờ có phải thoải mái hơn trước rất nhiều không? Đợi dì Bạch trở về, em nói với dì ấy, đến lúc đó dạy chị một môn pháp quyết thổ nạp nội gia chính tông, đến lúc đó chỉ cần mỗi ngày chị luyện tập chăm chỉ, sau này cơ thể chị sẽ không xuất hiện tình trạng mệt mỏi này nữa.”

“Thật sao?”

Đột nhiên hai mắt Trần Thanh Thanh sáng lên, hào hứng vô cùng. Bây giờ đang thịnh hành cái gọi là công phu chẳng qua đều là mấy động tác đẹp, ngay chuyện cô luyện theo cái gọi là quyền của gia tộc, cũng chỉ là cái vỏ mà thôi, biện pháp rèn luyện nội gia sớm đã thất truyền rồi. Đối với người học võ, có thể đạt được pháp quyết thổ nạp nội gia chính tông, chắc chắn là có được mạng sống thứ hai rồi.

“Tất nhiên là thật rồi.” Phương Hạo Vân ra hiệu Trần Thanh Thanh không nên động đậy, tiếp tục mát xa, tư thế ngồi im trong thời gian dài, đã khiến cô quên đi những công việc thường gặp của công ty. Thời gian mát xa bắt buộc phải dài một chút.

“Thật tốt quá...!”

Nếu không phải đang được một người đàn ông cẩn thận mát xa cho, chỉ sợ Trần Thanh Thanh đã đứng lên khua chân múa tay vì sung sướng rồi. Cô gấp gáp hỏi: “Dì Bạch rốt cuộc là khi nào thì trở về? Dì ấy là sư phụ của em à?”

“Dì là bạn của em...!”

Phương Hạo Vân đáp: “Nhưng tiếc rằng, em cũng không biết khi nào thì dì có thể trở về.”

“Ồ..!”

Trần Thanh Thanh tỏ ra có chút thất vọng, nhưng tóm lại vẫn là một chuyện tốt lành.

Cùng với sự thoải mái do Hạo Vân mát xa, cô ấy cảm thấy cơ thể mình ngày càng thoải mái, có cảm giác mơ màng đi vào giấc ngủ, vô cùng thích thú.

Bất tri bất giác, đầu cô đã gục vào lòng Phương Hạo Vân, đôi mắt đẹp đẽ đã nhắm chặt. Trong hơi thở có lúc phát ra những tiếng thở dốc.

Đứng sau lưng Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân chỉ cần hơi nhìn xuống một chút là có thể nhìn thấy phần cổ trắng nõn nà và khe ngực sâu sâu, trắng trắng.

Không chút nghi ngờ, Trần Thanh Thanh cũng là một cô gái gợi cảm, thật là rất cuốn hút.

Trong lòng hơi giật mình, Phương Hạo Vân thu ánh nhìn lại, khe khẽ nói: “Chị à, được rồi. Em nghĩ sau buổi mát xa hôm nay, tạm thời sẽ không đau nữa. Sau này đừng làm việc quá lao lực. Con gái quá lao lực sẽ ảnh hưởng đến da đó.”

Trần Thanh Thanh quay đầu lại cười nói: “Không có gì, chị không quan tâm, cùng lắm là không lấy được chồng.”

“Chị đúng là biết nói đùa, xinh đẹp thông minh như chị sao lại không lấy được chồng, không chừng người theo đuổi chị lại tăng nhanh liên tiếp ấy?”

Phương Hạo Vân nói đùa, quay trở lại ngồi xuống ghế sô pha. Ánh mắt nhìn chằm chằm và Trần Thanh Thanh. Không thể không nói, quả thật là một cô gái rất đẹp rất thông minh.

“Vậy thế thì sao chứ?”

Trần Thanh Thanh hạ thấp mình nói: “Tiếc là trong những người theo đuổi chị lại không có kiểu người mà chị thích.”

“Chắc là yêu cầu của chị lại cao quá rồi?”

Phương Hạo Vân tiện thể hỏi: “Chị thích kiểu người nào, có cơ hội em sẽ để ý giúp chị.”

“À....đó là việc riêng, không cần em quan tâm.” Trần Thanh Thanh vốn định nói em là loại người đó. Nhưng lời nói vừa đến cửa miệng thì cô kịp thời dừng lại, tránh cho hắn hiều lầm.

Nhưng nói đi phải nói lại, cô cũng thật sự có chút thích kiểu người như Phương Hạo Vân. Đặc biệt là có công phu, đó gọi là trong yêu có ngưỡng mộ.

“Ồ..!”

Phương Hạo Vân đáp một tiếng rồi không nói gì thêm.

Còn Trần Thanh Thanh cũng không biết nói gì thêm thì tốt.

Bỗng nhiên không khí trở lên yên tĩnh, Trần Thanh Thanh lặng lẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, định trước tiên phá vỡ không khí yên tĩnh này: “Hạo Vân, trong khoảng thời gian này Tần gia và Kim gia yên tĩnh quá, chị nghĩ bọn họ đang âm thầm lên kế hoạch đối phó với chúng ta. Chị cảm thấy em nhất định phải cẩn thận chút,ngoài ra sự an toàn của Kỳ cũng không thể lơ là. Nếu em không ngại, chị muốn phái ít cấp dưới của chị đi âm thầm bảo vệ người nhà em?”

“Chẳng phải chị đã làm như vậy rồi sao?” Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.

Trần Thanh Thanh hơi kinh ngạc, cô cười: “Xem ra không có chuyện gì là có thể qua được mắt em. Em sẽ không giận chị tiền trảm hậu tấu đó chứ?”

“Tất nhiên là không.”

Từ sau việc Kỳ bị mất tích, Phương Hạo Vân cũng ý thức được những chuyện này. Nếu có người âm thầm giúp đỡ, chắc chắn sẽ không tiếp tục xảy ra những vấn đề tương tự nữa. Đối với thiện ý của Trần gia, Phương Hạo Vân cảm kích từ tận đáy lòng.

“Hạo Vân, có còn nhớ lần trước chị nói với em, em là người không cách nào an phận được.”

Trần Thanh Thanh di chuyển người, đổi tư thế nằm thoải mái trên sô pha, cô nhìn Phương Hạo Vân chăm chú nói: “Em nên xây dựng sự nghiệp thuộc về em.”

Phương Hạo Vân nghe thấy, hắn im lặng một lúc rồi mới nói: “Chị à, lời của chị em không quên. Thực ra, những ngày này, em luôn nghĩ. Chỉ là tạm thời chưa có kết quả. Em nghĩ mình cần có chút thời gian.”

Trần Thanh Thanh sau khi nghe thấy âm thanh trước mặt vọng đến tai, cô thấp giọng nói: “Chị có niềm tin vào em. Ba chị từng nói với chị, ông nói, sau này thành tích của em sẽ vượt xa ông. Từ nhỏ đến lớn, chị chưa từng nghi ngờ con mắt của ba chị, cũng chưa từng thấy ông khen ngợi ai như vậy.”

“Có lẽ chú Trần nhìn nhầm rồi?” Phương Hạo Vân lạnh lùng đáp.

“Không đâu!”

Trần Thanh Thanh tự tin cười: “Chị có niềm tin ở em. Làm bạn với em lâu như vậy, tuy em rất thần bí, nhưng chị cũng nhận ra được điểm khác biệt của em với mọi người.”

Phương Hạo Vân ngắm nhìn đôi mắt mĩ lệ của Trần Thanh Thanh, ánh mắt đôi lúc lại nhìn xuống cổ áo của cô, trong lòng nghĩ đến trước đó nhìn thấy khe ngực, trong lòng có chút không yên.

“Nhìn linh tinh cái gì vậy? Cẩn thận không chị khoét mắt em ra đó..” Phụ nữ đúng là rất nhạy cảm, Trần Thanh Thanh rất nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt của Phương Hạo Vân đang nhìn quanh trên cơ thể mình.

Đừng thấy Trần Thanh Thanh có bộ dạng chính trực, trên thực tế, đối với Phương Hạo Vân trong lòng cô cũng có một tình cảm ôm ấp khác. Người con gái nào không hy vọng mình có thể thu hút ánh mắt của người đàn ông khác? Trong thời gian dài, vì cô để lại cho người khác ấn tượng mạnh mẽ, bình thường, trong trường học, tuyệt đối không có nam sinh nào dám nhìn cô lâu.Bây giờ được Phương Hạo vân chú ý, trong lòng cô thực ra cũng rất vui, rất tự hào.

Phương Hạo Vân lạnh lùng nói: “Có nhìn gì đâu.” cùng lúc ấy, ánh mắt hắn rất tự nhiên nhìn ra chỗ khác.

Đối với kẻ lão luyện như Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh âm thầm kinh ngạc, hoặc là hắn đã thực sự trưởng thành, hoặc là chứng tỏ hắn là một cao thủ trong tình trường, đã không còn gì sợ hãi nữa.

Điều chỉnh tình cảm một chút, Trần Thanh Thanh nói vào vấn đề chính: “Hạo Vân, bây giờ truyền cho chị vài chiêu thái cực quyền Trần thị đi?”

Phương Hạo Vân cố ý đưa tay ra đấm đấm cái lưng mỏi, đứng dậy, nhìn màn đêm đang buông xuống ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Lần sau đi, hôm nay tâm trạng em không thích hợp với đánh thái cực quyền.”

Vừa nói, hắn bèn nhẹ nhàng bước đến trước cửa sổ. Thời gian trôi đi thật nhanh, nói chuyện với Trần Thanh Thanh một lúc, chớp mắt trời đã tối rồi.

Nhìn bóng dáng cao ngất hùng vũ của Phương Hạo Vân, trong lòng Trần Thanh Thanh có chút rung động, hắn có tâm trạng, hơn nữa rất nặng. Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản, Bạch Lăng Kỳ thật sự đã làm nhiễu loạn tấm lòng hắn?

“Chị à, chị đừng có đoán linh tinh, không phải là vì chuyện của Kỳ đâu, mà là chuyện càng khó giải quyết hơn.”

Ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, hắn vẫn chưa quyết định cuối cùng mình có đi gặp Nguyệt Như không, cho dù là đi gặp từ xa cũng tốt. Từ sau khi sống lại, hắn ngày càng do dự, làm việc gì cũng không dứt khoát như trước nữa.

“Chị có thể giúp em không?”

Trần Thanh Thanh rất muốn chia sẽ ưu tư buồn phiền với Phương Hạo Vân. Nói ví dụ như, việc lúc trước Phương Hạo Vân nhờ cô mua giúp vé tàu, cô liền vô cùng vui vẻ, không để bụng. Khi giải quyết mọi việc ổn thỏa, tâm trạng đều rất hể hả.

Chương 51: Kỳ hạn cuối cùng của Nguyệt Như

“Không cần đâu!”

Khúc mắc của mình, cũng chỉ có chính mình mới có thể cởi bỏ. Chuyển biến về thân phận, lột xác về tâm lý, cần một quá trình trường kỳ, chứ không phải trong nháy mắt là có thể hoàn thành được.

“Học tỷ, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi, em đi trước đây, hôm khác em lại hẹn chị...”

Phương Hạo Vân không muốn tâm tình không thoải mái của mình ảnh hưởng tới Trần Thanh Thanh.

“Hạo Vân, nhớ kỹ, không cần phải khách khí với chị. Nếu có việc gì chị có thể giúp được em, thì em cứ nói ra.” Trần Thanh Thanh dặn dò một tiếng, rồi tự mình đưa Phương Hạo Vân ra ngoài.

Sau khi chia tay, trở về nhà trọ, Trần Thanh Thanh nhanh chóng đi tới cửa sổ, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của người đàn ông, trong lòng âm thầm có vài phần không thoải mái. Bên ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, phóng mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là những bông tuyết thánh khiết, thật là trong sáng, thật là long lanh.

Mặc y phục xong, Phương Hạo Vân mở cửa sổ, một trận gió lạnh từ ngoài thổi vào, khiến cho tình thần của hắn bị chấn động. Ngay một khắc đó, hắn đã ra quyết định, đi thử xem, mặc kệ Thiên Đạo Tu La Hạo Thiên có tới hay không, hắn cũng phải tới gặp Nguyệt Như. Về phần phải làm như thế nào, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.

Ăn xong bữa sáng, Phương Hạo Vân nói qua một chút với Trương Mỹ Kỳ: “Chị Mỹ Kỳ, hôm nay em có việc phải đi, không đi làm được. Buổi tối có thể em cũng không về, chị không cần chờ em đâu, đi ngủ sớm một chút nhé.”

Sau khi Bạch Lăng Kỳ rời khỏi nhà, mỗi buổi tối Trương Mỹ Kỳ đều đợi Phương Hạo Vân trở về, chuẩn bị nước ấm ngâm chân cho hắn sau đó mới có thể đi ngủ.

“Ừm, chị biết rồi.”

Trương Mỹ Kỳ giống như một người vợ nhỏ, đi qua giúp Hạo Vân sửa sang lại quần áo, dặn dò: “Tự chăm sóc chính mình nhé.”

“Chị Mỹ Kỳ, đừng lo cho em.”

Nhìn người phụ nữ hiền lành, Phương Hạo Vân hơi hơi động tâm, kéo cô vào trong lòng, hôn lên đôi môi anh đào của cô, bàn tay to đồng thời đặt lên bờ mông màu mỡ của cô, xoa nắn vài cái.

Trương Mỹ Kỳ đã lâu không làm chuyện phòng the lập tức như bị hòa tan ra, cả người không vận ra nổi một chút khí lực nào, thân mình dựa một nửa vào Phương Hạo Vân, từ trong xoang mũi phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ, đôi mắt giống như trái đào.

“Chị Mỹ Kỳ, phải đi thôi!”

Đúng lúc này, một tiếng nói cực kỳ không phù hợp hoàn cảnh vang lên, Tạ Mai Nhi đang thúc giục: “Nếu không đi, hôm nay sẽ đi làm muộn đó...”

Thực không chịu nổi cái đôi nam nữ si tình này, giữa ban ngày ban mặt còn chơi trò mập mờ, cứ như mình là không khí ấy.

Trương Mỹ Kỳ lập tức tỉnh lại, đỏ mặt giãy ra khỏi lòng ngực Hạo Vân, nói một câu tràn đầy thâm ý: “Tối nay về sớm một chút...” Nói xong, liền lắc mông đi khỏi.

……..

Biệt thự của Hoa Thiên Minh.

Khi biết rằng đặc công và cảnh sát sắp rút đi toàn bộ, Hoa Thiên Minh lập tức muốn hôn mê. Mấy ngày này nếu không phải có những người này bảo hộ, phỏng chừng gã đã sớm mất mạng rồi. Gã tức giận chất vấn Đại Phi: “Sinh mệnh của tôi còn đang bị uy hiếp, làm thế nào các anh lại không hộ vệ nữa? Anh làm như vậy là không có trách nhiệm với sinh mệnh của tôi.”

Nếu không phải là nhân viên chính phủ, Đại Phi hận không thể tát cho hắn một cái vỡ mồm.

“Thực xin lỗi, chúng tôi không có nghĩa vụ phải giữ gìn an toàn cho ông.”

Đại Phi và thủ hạ của hắn, vốn là thông qua quan hệ cá nhân của Trương Bưu kéo tới. Là đặc công, họ cũng không có nghĩa vụ phải bảo hộ một cá nhân.

“Là có ý gì?”

Hoa Thiên Minh chỉ thẳng vào mặt Đại Phi mà mắng: “Anh có tin là tôi sẽ trách cứ anh lên cấp trên hay không?”

“Cút ngay!” Khả năng nhẫn nại của Đại Phi là có hạn, hơn nữa hắn cũng không thích có người chỉa tay vào mũi hắn chửi bậy, trừ phi là anh Hạo Vân.

Một tay đẩy Hoa Thiên Minh ra, Đại Phi truyền đạt mệnh lệnh toàn bộ rút lui với thuộc hạ của mình: “Trong phòng ba phút phải tháo dỡ toàn bộ thiết bị, toàn bộ rút lui.”

Hoa Thiên Minh không biết Đại Phi, chỉ biết rằng hắn và thủ hạ của hắn còn lợi hại hơn cả cảnh sát đặc nhiệm. Đối với thân phận của bọn họ, gã ít nhiều cũng đoán ra được một ít. Tiếng hét lớn của Đại Phi khiến cho não của gã thanh tỉnh ra một chút, gã vội vàng cười lấy lòng, nói: “Vị thủ trưởng này, van xin anh đừng rút quân, có việc gì cũng có thể thương lượng được mà. Chỉ cần các anh bảo hộ cho tôi, chốc nữa chờ khi nguy cơ của tôi trôi qua, tôi cam đoan sẽ xuất ra 50 triệu để làm từ thiện, được không?”

“Chờ ông có thể an toàn vượt qua được tối nay rồi nói sau.”

Đúng lúc này, Trương Bưu cũng đã an bài xong công tác trong đội rồi chạy tới, hạ lệnh cho các huynh đệ đặc công rút lui.

“Đội trưởng Trương, anh tới là tốt rồi.”

Là một nhân vật có uy tín danh dự trong thành phố Hoa Hải, Hoa Thiên Minh rất quen thuộc với Trương Bưu. Hơn nữa, hồi trước khi gặp nhau Trương Bưu cũng không đối đãi tệ với gã. Có điều, khi đó là bởi vì hắn nghĩ rằng Hoa Thiên Minh thật sự là một người làm từ thiện.

“Ông chủ Hoa, tôi đến là để nói cho ông biết, bảo hộ của cảnh cục đối với ông đã hủy bỏ hoàn toàn...”

Nói tới đây, Trương Bưu nói tiếp một tiếng: “Trong vòng năm phút đồng hồ, mọi người toàn bộ rút lui khỏi đây.”

“Đừng, sao các người cũng muốn lui?”

Hoa Thiên Minh lúc này thật sự đã nóng nảy, như thế nào mà cả cảnh sát cũng bỏ chạy, đây rõ ràng là không muốn cho mình sống mà.

Trương Bưu không để ý tới Hoa Thiên Minh nữa, vẻ mặt cũng không còn sự tôn kính và nhiệt tình khi trước, đi lo chỉ huy những cảnh sát ở hiện trường rút lui một cách có trật tự.

Hoa Thiên Minh vài lần muốn mở miệng hỏi chuyện, nhưng đều bị Trương Bưu từ chối. Thối lui qua một bên, trong con ngươi của gã lóe lên vài tia sáng, thoáng do dự một chút, gọi vào một số di động xa lạ: “Thằng Gù, không tốt rồi, cảnh sát và đặc công đều đã lui, nhanh cho lính đánh thuê của anh tới đây... Tôi không ngại tốn tiền, chỉ cần thân thủ tốt có thể bảo vệ cho tôi là được, đúng rồi... ngay bây giờ, bọn họ đang rút lui luôn rồi.”

Từ đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh âm âm trầm: “Ông chủ Hoa yên tâm, chúng tôi sẽ tới ngay lập tức.”

Cất điện thoại đi, thần sắc của Hoa Thiên Minh đã ổn định đi nhiều, âm thầm trừng mắt nhìn Trương Bưu, trong lòng ngầm suy nghĩ: “Mẹ nó, không có bọn chúng mày, bố mày cũng có thể sống. Chúng mày cứ chờ đó cho tao, chờ tao tránh được khỏi kiếp này, chúng mày sẽ phải lĩnh đủ.”

Rất nhanh, dưới sự chỉ huy của Đại Phi và Trương Bưu, những đặc công và cảnh sát ở đó cùng toàn bộ thiết bị đều rút lui một cách có trật tự ra khỏi biệt thự của Hoa Thiên Minh.

Mắt thấy Trương Bưu và Đại Phi không có ý muốn rời đi, Hoa Thiên Minh trong lòng nghĩ thầm, bọn chúng không đi, những lính đánh thuê ta mời tới phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net