Chương 49: Khẩu súng này, cô muốn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phan Xử Nữ, cái con bé chết tiệt này, chẳng phải nói là ngày mai mới tiến hành phẫu thuật mà? Vậy sao lại tùy tiện đổi thành hôm nay hả?" Kim Ngưu cao giọng mắng Phan Xử Nữ đang nửa nằm nửa ngồi trên giường.

Lục Bảo Bình kéo Kim Ngưu một cái, trầm tĩnh đáp, "Phan Xử Nữ đã bình phục rồi, sớm làm phẫu thuật sẽ tốt cho cô ấy hơn.Em đừng kêu la ầm ĩ nữa được không, hoạt động mạnhsẽ làm vết thương trên cổ tay của em sẽ bịtoác ra đấy."

Sau khi nói xong, Lục Bảo Bình liền nắm lấy tay phải của Kim Ngưu, cẩn thận quan sát vết thương.

Đáng lẽ ra lúc này, Kim Ngưu đang ở trong phòng băng bó vết thương,nhưng vì vô tình hỏi đến chuyện của Phan Xử Nữ, sau khi nghe bác sĩ nói sáng nay Phan Xử Nữ mới làm phẫu thuật phá thai xong, trong nháy mắt, Kim Ngưu trở nên vô cùng nóng nảy. Vừa sốt ruột giục bác sĩ nhanh lên vừa liếc mắt ra hiệu cho Lục Bảo Bình.

Lục Bảo Bình hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt của Kim Ngưu. Kim Ngưu chỉ có một người bạn thân duy nhất là Phan Xử Nữ, không dễ gì cô mới có thể mở lòng kết bạn với người khác, nhưng một khi đã coi người đó là bạn tốtthì cô sẽ đối xử chân thành, sẽ luôn vì đối phương mà suy nghĩ.

Dưới sự thúc giục không ngừng của Kim Ngưu, động tác băng bó của bác sĩ cũng nhanh hơn. Lục Bảo Bình vẫn chưa kiểm tra được tình hình vết thương của Kim Ngưu, Kim Ngưu liền mang tốc độ của đầu đạn, bật dậy khỏi ghế, chạy tới phòng bệnh của Phan Xử Nữ.

May là Phan Xử Nữ sẽ sớm rời khỏi thành phố A để về với ba mẹ của cô ấy, nghĩ như vậy, khuôn mặt nhăn nhó của Lục Bảo Bình mới từ từ giãn ra.

Phan Xử Nữ tựa người vào thành giường mỉm cười nhìn Kim Ngưu.Vừa mới làm phẫu thuật xong, Phan Xử Nữ có vẻ hơi yếuớt, cánh môi của cô trở nên trắng bệch nhợt nhạt. "Kim Ngưu, mình đã hỏi bác sĩ, với tình trạng bây giờ của mình thì có thể tiến hànhthủ thuậtđược rồi, cậu đừng trách Thượng tá Bình."

Phan Xử Nữ vừa nói xong thì cũng nhìn thấy vết băng bó trên cổ tay phải của Kim Ngưu, ánh mắt lộ ra tia hoảng hốt lẫnlo lắng, "Sao cậu lại bị thương?"

Tuy là hỏi Kim Ngưu, nhưng ánh mắt Phan Xử Nữ lại nhìn sangLục Bảo Bình.

Lục Bảo Bình có thể lực vô song, Kim Ngưu ở bên cạnh anh thì sao lại bị thương? Trong đầu Phan Xử Nữ trải ra một hàng dấu chấm hỏi thật dài.

Kim Ngưu khoát tay, "Mình không trách anh ấy. Xử Nữ, hôm nay cậu mới làm phẫu thuật xong, sau khi thân thể hồi phục, chẳng bao lâu cậu sẽ trở về nhà.Sau này, cậu còn đến thành phố A nữa không?"

Phan Xử Nữ lắc đầu, "Chắc là không!Trừ phi, trừ phi hôn lễ của cậu và Thượng tá Bình tổ chức ở thành phố A." Khóe môi Phan Xử Nữ cong lên.

Những lời này nghe cực kỳ êm tai!Khóe mắt Lục Bảo Bình hiện lên ý cười, anh nắm chặt lấy bàn tay của Kim Ngưu, "Hôn lễ chắc sẽ không tổ chức ở thành phố A, địa điểm cụ thể vẫn còn phải chờ thương lượng với Kim Ngưu.Về phần mẹ của Kim Ngưu, tôi cũng phải sớm đếnra mắt bà. Tất cả phải chờtới khi vụ đấu thầu với Đạt Thuận hoàn thành xong cái đã."

Lần này, Kim Ngưu không hề phản đối.Sau khi Phan Xử Nữ nhìn thấy vậy, liền giơ một ngón cái về phía Lục Bảo Bình.Mặc dù vừa rồi Kim Ngưu không lên tiếng đồng ý, chỉ lẳng lặng đứng một bên không nói gì,nhưng đó chính là bày tỏrằng cô đã đồng ý rồi.

Tính tình ngang ngược của Kim Ngưu cũng bị Lục Bảo Bình thuần phục rồi, Phan Xử Nữ càng ngày càng bội phục Lục Bảo Bình. Đồng thời, cũng vì Kim Ngưu tìm được một người đàn ông tốt như vậy mà vui mừng thay cho côấy.

"Thượng tá Bình, anh là người tốt, Kim Ngưu đi theo anh, em nghĩ rằng mẹ cậu ấy cũng sẽ rất yên tâm. Về phía mẹ vợ, anh không cần lo lắng." Phan Xử Nữ nhẹ giọng nói.

Kim Ngưu thở dài một tiếng, sau đó nhíu mày liếc nhìn Lục Bảo Bình, "Mẹ em rất khắt khe với con rể, anh nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi là vừa." Kim Ngưu vừa nói vừa hừ nhẹ một tiếng.

Lục Bảo Bình bất chấp việc đang đứng trước mặt Phan Xử Nữ, hai tay liền tóm lấy vai Kim Ngưu kéo cô vào lòng anh, cúi đầu nhẹ giọng nói với cô, "Bà xã, còn nhiều thời gian hàn huyên với bạn thân của em, chúng ta mau về nhà thôi. Ông xã chờ ăn thịt." Lục Bảo Bình cố ý nói chữ 'thịt' thật chậm, hởi thở ấm áp phiêu giật trên má Kim Ngưu.

Kim Ngưu giơ taykhẽ đẩy người Lục Bảo Bình, nhẹ nhàng đáp lại, "Không được có ý nghĩ 'ăn cơm trước kẻng'." Nói xong, Kim Ngưu liên tục giẫm lên chân của Lục Bảo Bình, rồi lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của anh.

Phan Xử Nữ cười ha ha ra tiếng.Cuối cùng, Kim Ngưu nói mấy câu với Phan Xử Nữ sau đó liền bị Lục Bảo Bình kéo ra khỏi phòng bệnh. Cả người tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Land Rover vội vã chạy về phía Hào Đình Hoa Uyển, vết thương trên tay Kim Ngưu cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi. Hôm nay,vì vụ tai nạn nghiêm trọng như vậy xảy raở trên cầu vượt, nên các tờ báo lớn nhỏ trong thành phố đều đồng loạt đưa tin, Chính quyền thành phố A cũng nhanh chóng có câu trả lời với người dân.

Trong khi đó, thân phận của hai kẻ trên chiếc xe Audi kia đã được chứng thực là phần tử của mafia SK.Phân Quân khu của thành phố A lập tức báo cáo với Tổng bộ. Chắc không bao lâu nữa, Tổng bộ Quân khu sẽ phái một lượng lớn nhân lực và vật lực đến để tiêu diệt tàn dư của mafia SK.

Lục Bảo Bình tay phải nắm vô lăng, tay trái vuốt trán, Tổng bộ Quân khu sẽ sớm giao nhiệm vụ cho anh, hơn nữa, lần này bọn mafia SK đã động vào người không nên động.Hai hàng lông mày Lục Bảo Bình cau lại, phen này phải cho chúng một lần tập kích trùng điệp, khiến cho chúng không bao giờ có thể trở mình được nữa.

Kim Ngưu gõ gõ vào ghế của Lục Bảo Bình, hỏi: "Lục Bảo Bình, anh có muốn thu mua Mậu Hưng không?"

Lục Bảo Bình quay đầu nhìn Kim Ngưu một cái, sau đó bình tĩnh trả lời: "Trở về liền thu mua,tiếp đến,đá ngay Chung Sam Vũ đi, đưa em lên vị trí đứng đầu của Mậu Hưng. Tập đoàn Hồng Thiên sẽ cửngười tài đến Mậu Hưng, họ sẽ giúp em quản lý tốt Mậu Hưng."

Trợ giúp cô quản lý? Mí mắt Kim Ngưu nảy liên hồi, cứ như vậy, cô từ đầu đến cuối chẳng phải làm gì sao?Ở Mậu Hưng bất quá cũng chỉ treo một cái biển hữu danh vô thực thôi sao?

Kim Ngưu liếc Lục Bảo Bình một cái, "Làm như vậy, em mới có thời gian để hầu hạ anh chứ gì? Gian xảo!"

Khóe mắt Lục Bảo Bình hiện lên ý cười, ánh mắt phát sáng tựa ngọc lưu ly, "Đừng vội, về sau em sẽ có rất nhiều việc phải làm. Như là kết hônvới anh, lăn lộn trên giườngvới anh, và sinh concho anh."

Kim Ngưu nhìn chằm chằm Lục Bảo Bình một hồi, sau đó hết sức nghiêm túc hỏi, "Lục Bảo Bình, anh thành thật trả lời em một câu, trước kia anh đã từng lên giường với người phụ nữ nào chưa?"

Lục Bảo Bình không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại, "Vậy em đã từng làm việc đó chưa?"

Kim Ngưu gõ lên đầu Lục Bảo Bình một cái, "Bà đây là xử nữ!"

Khóe miệng Lục Bảo Bình cong lên, "Anh cũng vậy, anh cũng là xử nam. Nhưng phỏng chừng lập tức sẽ khác thôi, anh muốn khai trai rồi."

Lần này, Kim Ngưu không hề tỏ ra ngượng ngùng.

Hai tay chống cằm cẩn thận suy nghĩ. Hai người đều là..., vậy biết phải làm thế nào? Xem AV? Hay học một số kiến thức về phương diện kia?

Lúc Kim Ngưu suy nghĩ bỗng nghe thấy Lục Bảo Bình nói, "Chuyện trên giường, em không cần lo lắng. Khả năng lĩnh ngộ của anh rất cao.Trái lại, là em đó, có muốn xem một chút ảnh nhạy cảm không?"

Ảnh nhạy cảm ư?Cút xuống Địa ngục đi! Không được ăn cơm trước kẻng!

Sáng hôm sau, Lục Bảo Bình rời giường từ rất sớm, mặc trên người bộ quân trang, đội mũ lính, toàn thân toát lên khí thế anh dũng bất phàm.

Lục Bảo Bình hôn nhẹ lên trán của Kim Ngưu, sau đó nhanh chóng lái xe tới Quân khu. Kim Ngưu đi đến phòng bếp, mở nồi cơm điện ra xem, thấy bên trong đang hấp hai cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành.

Kim Ngưu ngẩng đầu lên nói nhỏ: "Mẹ, Lục Bảo Bình thực sự rất tốt với con, chắc chắn mẹ sẽ rất thích anh ấy."

Sáng sớm đã dậy làm điểm tâm nhưng chính mình lại không kịp ăn. Người đàn ông như này, trên đời còn được mấy người.

Kim Ngưu ăn điểm tâm xong liền trang điểm nhẹ nhàng, buộc tóc đuôi ngựa, đeo túi xách Chanel, mặc đồ công sở của Dior, vô cùng thoải mái bước ra khỏi cửa.

Bên ngoài biệt thự, sớm đã có một chiếc xe Benz đứng đợi. Khi cửa kính được hạ xuống, Kim Ngưu mới nhìn rõ người lái xe là ai.

Nhân Mã ngáp một cái thật dài, mở đôi mắt cònnhập nhèm vì buồn ngủra, "Nhanh lên xe.Nửa đêm hôm qua Lục Bảo Bình gọi điện bảo tôi sáng sớm nay đưa cô đến buổi đấu thầu của Đạt Thuận. Làm tôi cả đêm ngủ không ngon giấc."

Kim Ngưu nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào trong, thắt dây an toàn, "Đồng chí Nhân Mã, vất vả cho anh rồi!"

Nhân Mã vừa nhấn ga vừa nói: "Đừng dùngnụ cười ấy lúc nói chuyện với tôi, tôi phải cẩn thận mới được! Sau khi đưa cô đến nơi tổ chức đấu thầu của Đạt Thuận là tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ và rút lui!"

Buổi đấu thầu được tổ chức tại một khách sạn 5 sao cao cấp ở thành phố A.Từ trước đến nay Mậu Hưng tham gia đấu thầu về lĩnh vực điện tử, nhà máy, hay các cửa hàng tư nhân đều chỉ dừng lại ở hai chữ 'phòng họp', mà lần này, công ty Đạt Thuận trực tiếp tổ chức buổi đấu thầu ở khách sạn 5 sao.

Nhân viên tiếp tân đều mặc trên người bộ sườn xám màu đỏ thẫm, đi tới đi lui trong gian phòng, đôi chân dài trắng nõn đều lộ hết ra ngoài.

Sườn xám truyền thống hầu như đều là cao cổ hoặc cổ tròn, nhưng sườn xám mà những cô tiếp tân này mặc đều là cổ thấp, sườn xám cổ thấp bó sát, họ chỉ hơi cúi đầu một chút thôi thì cặp vú đầy đặn ngay lập tức đập vào mắt người đối diện .

Quy mô của lần đấu thầu này quả thực rất lớn, rất nhiều công ty trong thành phố A đều đến tham dự, mà những công ty có cùng đẳng cấp với Mậu Hưng thì nhiều vô kể.

Trong các công ty có mặt ở đây, thu hút nhất vẫn là 'ông trùm' của thành phố A, tập đoàn Quốc Lập của nhà họ Sở.

Hồng Thiên âm thầm hỗ trợ Mậu Hưng.Những người ở đây đều biết tập đoàn Quốc Lập vốn dĩ sẽ không tham dự lần đấu thầu này, nhưng không biết tại sao bây giờ lại tham gia.

Tập đoàn Quốc Lập đột nhiên đến đây ra một chiêu như vậy, làm rất nhiều các công ty tham gia đấu thầu khác phải choáng váng.

Kim Ngưu ăn mặc đơn giản nhưng vô cùng thành thục, quanh thân tỏa ra một cỗ khí phách, còn Mẫn Cần thì mặc bộ váy bó sát màu vàng chói mắt, cổ áo thêu vài đường kim tuyến trông vô cùng lấp lánh. Đôi môi được tô vẽ cẩn thận bằng một lớp son nước màu mân côi.Tóm lại, Mẫn Cần trông chẳng khác gì một cái bóng đèn, đâm vào cô ta một cái liền mù mắt.

Kim Ngưu đảo mắt nhìn mọi người xung quanh một cái mà không khỏi cảm thán, với phong cách ăn mặc này của Mẫn Cần, không muốn hấp dẫn ánh mắt của Thái tử gia Đạt Thuận cũng khó.

Mẫn Cần đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm tình với thú hay SM rồi hả?

Kim Ngưu không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, nhanh chóngdẫn Mẫn Cần đi tới chỗ ngồi.

Sau khi Mẫn Cần ngồi xuống, lưng cô ta lập tức thẳng tắp, cố ý muốn phô diễn hoàn toàn bộ ngực mà cô ta luôn lấy làm kiêu ngạo ra.

Nhìn từ phía bên thì quả thật dáng người của Mẫn Cần cũng rất chuẩn, chỗ nào nên lồi thì lồi, nơi nàocần lõm thì lõm.

Người phụ trách của công ty Đạt Thuận đi tới, nói vài câu khách khí, sau đó theo lệ, từng công ty một viết giá đấu thầu của mình vào màn hình điện tử bên cạnh, nhấn một cái để xác nhận, những số liệu này lập tức được chuyển tới máy chủ của Đạt Thuận.

Mẫn Cần nhìn mấy con số mà Kim Ngưu ấn, hai mắt đột nhiên trợn trừng, ghé đầu vào sát tai Kim Ngưu, trong giọng nói mang theo bất mãn lẫn chỉ trích, "Tại sao cô lại tự ý nâng giá lên cao như vậy? Cô bị điên rồi hả!?"

Kim Ngưu liếc mắt nhìn Mẫn Cần một cái, ngón trỏ nhẹ nhàng ấn xác nhận, "Nhất thời quyết định nâng giá."

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Kim Ngưu khiến cho mặt Mẫn Cần trở nên trắng bệch.Nếu không trúng thầu, thì tiền thưởng cuối năm của tất cả nhân viên Bộ phận Marketing đều mất hết, rốt cuộc thì Kim Ngưu đang nghĩ cái gì vậy!

Mẫn Cần cắn chặt cánh môi, "Kim Ngưu, cô đại diện cho Mậu Hưng tới đây, sao cô có thể. . ."

Kim Ngưu lập tức phất taycắt ngang lời Mẫn Cần, "Tôi đã quyết rồi. Lại nói, không phải có đại mỹ nhân Mẫn Cần ở đây sao? Thái tử gia của Đạt Thuận liền giao cho cô thu phục, cô có dám hay không?" Kim Ngưu nhíu mày, ngữ khí mang theo vẻ khiêu khích.

Tâm Mẫn Cần phịch một cái thiếu chút nữa thì rớt ra ngoài, lần này cô ta ăn mặc sặc sỡ như vậy chính là muốn câu dẫn ánh mắt của Thái tử gia Đạt Thuận.Nhưng đến hình ảnh của anh ta còn chẳng hiện rathì cô ta phải đi nơi nào để tìm anh ta bây giờ? Người còn tìm không thấy, thì làm sao mà câu dẫn được! Vậy mà Kim Ngưu còn nói mát.

"Mời đại diện của ba công ty Quốc Lập, Hạnh Mỹ và Mậu Hưng đến nội sảnh, còn tất cả đại diện của các công ty khác, mời các vị ở lại khách sạn dùng bữa! Đạt Thuận cảm ơn các vị đã tới." Từ trong loa truyền ra một giọng nói đàn ông vô cùng vang dội.

Rất nhiều đại diện của các công ty khác không khỏi thở dài, mới vòng đầu tiên đã loại nhiều công ty đến vậy.

Khóe miệng Kim Ngưu cong lên, tiêu sái đứng dậy.

Trong mắt Mẫn Cần lộ ra vẻ nghi hoặc, trả giá cao như vậy, thế nhưng lại thuận lợi vượt qua cửa ải đầu tiên.

Hai mắt Mẫn Cần dừng lại ở tập đoàn Quốc Lập, cảm thấy người đại diện của tập đoàn Quốc Lập trông rất quen, hình như cô ta đã từng trông thấy anh ta trên tạp chí kinh tế.

Nghĩ một lát, hai mắt của Mẫn Cần liền trợn trừng, không nói với Kim Ngưu câu nào chủ động bước tới.

"Tổng giám đốc Thiệu, em đã từng nhìn thấy anh trên một cuốn tạp chí kinh tế, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"Mẫn Cần mặt mày tươi cười, lời nói ra khiến da gà Kim Ngưu rơi đầy đất.

Kim Ngưu liếc mắt nhìn Mẫn Cần một cái rồi lui về phía sau vài bước, sau đó chuyển tầm mắt lên trên người cái tên Tổng giám đốc Thiệu kia.

Tầm mắt vừa giao nhau đã thấy Tổng giám đốc Thiệu nhìn cô cười hữu nghị.

Để đáp lễ, Kim Ngưu cũng đành mỉm cười thân thiện chào lại anh ta. Ngược lại, đối với sự chào hỏi nhiệt tình của Mẫn Cần, anh ta hoàn toàn bỏ qua.

SởThiệu đi về phía Kim Ngưu, "Cô Kim của công ty Mậu Hưng, hân hạnh được làm quen."

Kim Ngưu gật đầu một cái, "Thật không ngờ tập đoàn Quốc Lập cũng có hứng thú với công trình này. Mẫn Cần, chúng ta vào nội sảnh thôi."

Kim Ngưu vừa dứt lời, lập tức tiến về phía trước, đồng thời ra hiệu bằng mắt với Mẫn Cần.

Phía trong nội sảnh tổng cộng có ba phòng, mỗi một công ty được bố trí ở một phòng khác nhau.

Khóe miệng Kim Ngưu khẽ nhếch lên, một buổi đấu thầu thật kỳ quái.

Trên mặt Mẫn Cần lộ ra vẻ đề phòng, kéo lấy cánh tay của Kim Ngưu, "Kim Ngưu, tôi cảm thấy lần đấu thầu này có vẻ rất thần bí, liệu có phải chúng ta bị lừa rồi không?"

"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!Cô tưởng rằng tiền thưởng cuối năm dễ lấy như thế sao?" Kim Ngưu lạnh lùng lên tiếng, rồi đẩy cửa tiến vào phòng.

Căn phòng tối như mực đột nhiên sáng lên, nhưng bên trong rỗng tuếch không có lấy một bóng người.

Mẫn Cần bị không khí quỷ dị này dọa cho sợ tới mức trốn vào góc phòng, không dám tiến lại gần.

Kim Ngưu trấn định đến sát bức tường vỗ vỗ vài cái.Sau một hồi mò mẫm, ánh mắt Kim Ngưu dừng lại ở một nơi gồ lên, tay phải thăm dò chỗ gồ lên kia.

"Cạch."Đột nhiên, trên vách tường xuất hiện một hình ảnh cực lớn, một con chó sói đầu chảy đầy máu tươi đang đứng trên đỉnh núi cao giọng tru lên.

Thanh âm cực kỳ vang dội! Mẫn Cần bị tiếng hú bất ngờ đó dọa sợ đến mức run bần bật.

Ngay sau đó, hình ảnh biến mất, từng hồi tiếng chó sủa truyền đến.

Kim Ngưu cẩn thận lắng nghe, tiếng chó sủa này có vẻnhư không phải là giả. Mày nhăn lại, lúc này một cánh cửa ẩn trên bức tườngtừ từ mở ra.

Thật không ngờ, nghênh đón cô là một bữa tiệc người - thú tươi mát thế này, phim AV xứ Phù Tangcũng không thể nào sánh kịp, quả thực là đã được mở mang tầm mắt.

Những cô nhân viên đứng tiếp đón khách ở ngoài đại sảnh ban nãy bây giờ đã không còn một mảnh vải che thân, dùng đủ các loại tư thế vuốt ve mơn trớn điểm mẫn cảm trên người, vừa vuốt ve vừa rên rỉ điên cuồng. Trên mặt hồng rực đến đáng sợ, trông giống như đã bị người khác hạ thuốc.

Bên cạnh mấy cô gái đó có ba con chó đen cực to đang bị trói chặt bốn chân.

Đúng là cực kỳ biến thái! Kim Ngưu ổn định tâm trạng, liếc mắt thấy Mẫn Cần ở đằng kiađang sợ tới mức không thở nổi.

"Công ty Đạt Thuận quả thực rất khác người, lần đấu thầu này thực sự đã cho chúng tôi mở rộng tầm mắt rồi." Kim Ngưu hướng tới bức tường phía đối diện nói.Nếu cô đoán không sai, trong bức tường đó có một cánh cửa bí mật nữa.

Một hồi tiếng cười trầm thấp truyền đến. Ngay sau đó, cánh cửa bí mật được mở ra.Một dáng người cao lớn bước ra, là một người đàn ông vô cùng tà mị.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, người đàn ông với mái tóc highlight nổi bật màu tím cùng với đôi mắt màu xanh lục vô cùng cuốn hút, bí ẩn.

Trì Lăng Hạo lười nhác ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, hai chân vắt chéo, đưa tay ra dấu cho Kim Ngưu và Mẫn Cần, "Chỉ cần các cô có thể bịt miệng lũ đàn bà và mấy con chó kia lại thì dự án lần này của Đạt Thuận sẽ thuộc về các cô."

Kim Ngưu liếc mắt đánh giá Trì Lăng Hạo từ trên xuống dưới. Cô phát hiện phía thắt lưng của hắn có chút lồi ra, khóe mắt Kim Ngưu khẽ cong lên. Chỉ cần như vậy, cô đã có thể chỉnh chết cái tên Trì Lăng Hạo này rồi.

Đôi mắt màu xanh lục toát ra vẻ u ám nhìn chằm chằm vào Kim Ngưu, khóe miệng mang theo nụ cười khiêu gợi mê hoặc, hắn chỉ vào Mẫn Cần, "Người phụ nữnày đã ăn mặc lòe loẹt như thế, vậy thì để cho cô lên trước đi."

Trì Lăng Hạo nhẹ nhàngnémxuống một câuxong, ngả lưng dựa cả người vào thành ghế sofa, vạt áo bị kéo lên lộ ra một chút da bụng màu lúa mạch.

Kim Ngưu nhìn thấy vẻ hoang mang lo sợ của Mẫn Cần thì liền lùi đi về phía bức tường bên cạnh.Cả người dựa vào vách tường cứng rắn, hai tay khoanh trước ngực, hai chân vắt chéo, đôi mắtkhép hờ, tư thế đứng của cô lúc này vô cùng nhàn nhã.

Mí mắt Trì Lăng Hạo khẽ nhếch lên, tầm mắt thoáng dừng lại trên người Mẫn Cần, rồi chuyển ánh mắt sáng ngời sangKim Ngưu.

Không tệ, rất có bản lĩnh! Hắn thực háo hức chờ mong xem Kim Ngưu làm sao để giải quyết ba con chó cùng đám đàn bà đang lõa thể này.

Mẫn Cần nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Kim Ngưu lộ ra vẻ mặt cầu cứu. Sao Kim Ngưu có thể trấn tĩnh vàtự nhiên đến thế?Cục diện trong phòng đang căng thẳng như thế này,Kim Ngưu ổn định được cảm xúc bằng cách nào vậy?

Mẫn Cần vừa căng thẳng vừa khiếp sợ, hai khóe mắt không ngừng chảy nước mắt, dòng nước mắt chảy xuống làm trôi hết lớp phấn dày đặc trên mặt cô ta.

Mẫn Cần cắn chặt môi, bước chân cứng nhắcđi về phía Trì Lăng Hạo.

Trì Lăng Hạo giơ tay, tiếng nói trầm thấp truyền ra từ hai cánh môi, "Những con đàn bà này đã bị hạ thuốc hết rồi.Nếu như cô không có cách gì khiến cho bọn chúng câm miệng lại, thì kết cục của cô cũng sẽ giống như chúng... cắn thuốc."

Đôi chân cứng nhắc của Mẫn Cần bắt đầu run lên.Vốn dĩ cô ta đã chuẩn bị tâm lý rất tốt để đến gặp Thái tử gia của Đạt Thuận, nhưng thật không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Hai đầu gối của Mẫn Cần khẽ cong lại, bộ dáng như muốn quỳ xuống, cô ta muốn đi cầu tình.

Đột nhiên đầu gối Mẫn Cần đau dữ dội, Kim Ngưu dùng giày cao gót đạp cho cô ta một cái. Vì có một cái đạp này nên Mẫn Cần không quỳ xuống nữa mà khom lưng ôm gối xoa lên chỗ vừa bị đạp.

Kim Ngưu liếc mắt nhìn Mẫn Cần một cái, "Cô đứng dẹp sang một bên cho tôi. Trì Lăng Hạo chỉ cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net