Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa ngày hôm sau, Tô Hiểu Húc gọi điện thoại tới: "Alo? Lam Giang a."

"Alo? Làm gì?" Lam Giang tiếp điện thoại, đem điều khiển TV từ xa đưa cho Bạch Vũ Hàm, "Giúp em mở một chút."

Bạch Vũ Hàm tiếp nhận điều khiển từ xa, tùy tiện tìm một bộ phim điện ảnh xem.

"Tiểu Bạch...... Bạch Vũ Hàm ở cạnh cậu sao?" Tô Hiểu Húc hạ giọng.

"Đúng vậy." Lam Giang nói.

"Vậy cậu không cho anh ấy biết vụ đặt bánh kem sao?"

Lam Giang duỗi tay từ trên bàn trà lấy miếng táo nhỏ đút cho Bạch Vũ Hàm: "Không biết, nếu để biết liền không có ý nghĩa rồi."

Tô Hiểu Húc tựa hồ không còn lời để nói: "Ồ, vậy khi nào cậu tới lấy?"

Lam Giang nghĩ nghĩ: "Ngày hôm qua nói sớm thì chính là buổi tối đó?"

"Sớm." Tô Hiểu Húc nói.

"Thì đó sớm đó, được rồi không có việc gì thì tôi cúp trước đây, tôi còn phải cùng vợ nhỏ xem phim."

Tô Hiểu Húc vội vàng ngăn lại: "Cậu từ từ đã! Đại ca à cậu cho tôi một thời gian cụ thể đi được không!"

Lam Giang suy tư một hồi đáp: "Vậy...... 6 giờ rưỡi đi."

"Được." Tô Hiểu Húc nói xong câu này liền dứt khoát cúp điện thoại.

Lam Giang cũng không để ý, đem điện thoại đặt trên bàn trà, thuận tay đem Bạch Vũ Hàm ngồi bên cạn ôm vào trong ngực, hôn một cái: "Tinh Linh Lữ Quán? Không phải lần trước đã xem cái này sao?"

"Đây là phần hai." Bạch Vũ Hàm ngồi ở trên đùi hắn, "Em ôm anh thì ôm cho đàng hoàng, đừng lắc anh, khó chịu."

Lam Giang nghe xong lập tức nới lỏng vòng tay, hắc hắc cười hai tiếng.

"Anh như thế nào như vậy thích được em ôm sao?"

"Bởi vì em yêu anh đó." Lam Giang đem đầu vùi sâu trong cổ Bạch Vũ Hàm cọ, "Em nói em yêu anh, sao anh không có chút phản ứng nào thế?"

Bạch Vũ Hàm thở dài, cười nói: "Anh sớm đã đoán được câu trả lời này của em."

Lam Giang vui vẻ: "Người anh nhỏ như vậy ôm một cái cũng không đủ."

"Anh cao 1 mét 8 đấy!" Bạch Vũ Hàm cười dùng ngón trỏ chỉ vào mình, "Nói một nam nhân 1 mét 8 nhỏ con, em là đang trêu tức anh sao!"

Lam Giang run lên hai chân nói: "Với em mà nói thì anh còn nhỏ lắm."

"Nhỏ như chuột sao?"

"Con thỏ."

Bạch Vũ Hàm giật giật: "Không ngồi trên chân em, anh muốn ngồi sô pha."

Lam Giang ôm chặt hơn nữa: "Đừng đừng đừng, vợ nhỏ ơi em sai rồi."

"Ai nha." Bạch Vũ Hàm thở dài, "Anh thật sự muốn ngồi ở trên sô pha."

"Được rồi." Lam Giang buông anh xuống, nhưng không đợi Bạch Vũ Hàm ngồi ổn, hắn liền lại dán lại gần, đem người ôm vào trong ngực.

Bạch Vũ Hàm quả không còn lời nào để nói, nhưng lại không đứng dậy, đành phải cười dựa vào trong ngực Lam Giang: "Em sao lại dính người thế kia?"

"Đúng vậy." Lam Giang cười cười, "Chỉ dính có mình anh."

"Anh đời này không thoát khỏi em đưuọc rồi."

"Đúng vậy, thoát khỏi em việc mà anh muốn nghĩ cũng đừng nghĩ."

Hai người nhìn nhau cười, sau đó liền bắt đầu an tĩnh ôm nhau xem phim.

Xem đến một nửa, Lam Giang đột nhiên nói một câu: "Em nói này hai người bọn họ sao không sinh ra một đứa luôn đi?"

"Có thể là người, cũng có thể là con dơi, nói không chừng vẫn là do hai người họ kết hợp." Bạch Vũ Hàm uống một nước miếng đáp, "Xem tiếp đi, nói không chừng về sau này nhóc con đó chính là vai chính, hẳn là có vai chính toàn hệ, cùng các quái vật không giống nhau."

Lam Giang gật gật đầu.

Một lát sau hắn lại mở miệng: "Hai ta cũng có vai chính toàn hệ đúng không."

"Đúng vậy." Bạch Vũ Hàm cười, "Hai ta cũng là vai chính."

"Anh là vai chính của em."

"Em cũng là vai chính của anh."

Lam Giang ôm chặt người trong lòng ngực: "Sinh nhật vui vẻ, anh là vai chính."

Bạch Vũ Hàm hắc hắc cười hai tiếng: "Buồn nôn."

"Tập quen đi, về sau mười mấy năm sau anh đều sẽ bị em công kích đến buồn nôn!"

"A! Anh bị đánh bại rồi!" Bạch Vũ Hàm làm bộ thống khổ.

Lam Giang ngẩn người, theo sau lập tức phản ứng lại: "Ha ha ha! Biết sự lợi hại của em chưa? Em còn có khả năng làm eo anh đau đến ba ngày không xuống được giường đó!"

"Có chuyện đó sao?" Bạch Vũ Hàm bị khí cười, "Bất quá đúng thật, lần đầu tiên anh đúng thật ba ngày không xuống được giường...... Hiện tại eo cũng đau......"

"Ha, càng nghĩ càng giận." Bạch Vũ Hàm hôn chụp một cái lên tay Lam Giang.

Lam Giang cười: "Bảo bối của em a, em thật sự không khống chế không được chính mình......"

"Em cách xa anh một chút đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net