Phần 62 : Về nhà (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quản gia Hàn, lâu quá không gặp, bác vẫn khoẻ chứ"

Quản gia thất kinh ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra giọng nói đó, vừa bắt gặp khuôn mặt cô, ông ta như vừa mừng vừa lo, mừng vì phu nhân đã trở về, Ông chủ sẽ không còn băng lãnh như trước nữa, lo là vì không biết cô lâu nay ở ngoài vẫn tốt chứ, không biết đây có phải ông đang mơ không, ông như run rẩy nhìn cô : " Phu... phu nhân, cô về rồi....rồi sao, tôi... tôi không mơ... mơ chứ"

Cô mỉm cười nhìn ông, lúc trước cô ở đây, ông vẫn là người lo lắng cho cô, an ủi cô mỗi khi anh lạnh nhạt, mỗi khi anh mắng chửi cô "Đã làm bác lo lắng rồi, là con Hân Vi đây" cô tiến lại gần ôm lấy ông vỗ về an ủi.

"Tốt, tốt về là tốt" ông đẩy cô ra nhìn lấy cô cho thật kĩ.

Hai con người đang thân mật sau bao nhiêu năm gặp lại vậy mà lại bị phá bởi giọng lạnh lùng pha chút dấm chua "Tính đứng đây đến bao giờ, ôm ôm ấp ấp, vào nhà hẵng nói"

"Đúng đúng, vào nhà thôi" ông với tay xách túi cho cô và anh, rồi tránh đường chô hai người đi vào, bây giờ ông mới phát hiện sinh vật trên tay anh, là một thằng bé, khoảng 6,7 tuổi nhìn hai cái khuôn mặt giống nhau như đúc làm ông kinh ngạc thốt lên : "Là... là thiếu gia sao"

"Đúng vậy, nó là con tôi và cô ấy" anh vuốt lấy tóc của nhóc nở nụ cười hạnh phúc, đúng đây là kết tinh của anh và cô, là giọt máu của anh, là bảo vật của anh.

Cả ông lẫn người làm trong nhà đang hết sức vui mừng, một là vì thoát kiếp nạn, hai là nhà có thêm thành viên mới.

"Chào mọi người ạ" nhóc lễ phép cúi chào những người ở đây.

"Tốt, đã chuẩn bị phòng như tôi đã dặn chưa"

"Rồi ạ, tôi đã chuẩn bị xong" quản gia tuân thủ nghiêm túc trả lời.

"Xuống nào, ngoan theo quản gia dẫn con lên phòng" anh đặt thằng bé xuống đất, vỗ nhẹ đầu nhóc rồi vươn tay lấy cái túi đang trên tay cô đưa cho nhóc cầm, quay sang quản gia "dẫn thằng bé lên phòng"

"Dạ" nhóc cũng gật đầu có lệ rồi đi theo quản gia.

"Vậy em ngủ đâu" ủa còn cô, thằng bé có phòng vậy cô ngủ đâu "Á, anh sao cốc em"

Anh cốc nhẹ cô một cái lên trán vì tội ngu ngơ quá trớn "em là vợ anh không ngủ với anh còn đòi ngủ với ai"

"Anh dám đánh em, ứ ngủ với anh, em qua ngủ với con" Nói xong cô bực bội bỏ đi, anh thấy mình làm vợ yêu giận nên luống cuống chạy theo dỗ dành. Người làm hết thảy đều trợn mắt kinh ngạc, ôi loạn rồi, ông chủ ơi ông chủ, người thay đổi rồi.

~~~~~~

Cuối cùng anh cũng dỗ được cô nên cô theo anh vào phòng, ủa đây là phòng lúc trước của cô ở mà, sao sao mà giống như trước đến thế, anh không thay đổi gì sao, y nguyên như cũ, cô ngạc nhiên nhìn anh, anh cũng nhìn cô, khi chạm tới ánh mắt cô anh như hiểu ra mà mở miệng giải thích "anh vẫn ở đây, vẫn luôn tìm kiếm hình bóng em trong căn phòng này, tìm kiếm hơi ấm của em trên chiếc gường này, chiếc gối cả chiếc chăn này nữa, đây là những thứ em đã xài qua, anh muốn giữ lại nó, muốn em luôn ở cạnh anh, anh thật sự rất mệt mỏi" anh cất giọng nói đau lòng không kiềm chế có thể nước mắt anh sẽ rơi.

Cô ôm chầm lấy anh, khóc nức nở "anh...anh hức...hức, thật ngu...ngu ngốc hức...hức...hức mà, tại sao...sao không quên hức...hức em đi"

"Ngoan nín đi, không khóc, làm sao mà anh quên được chứ khi tim anh luôn có em trong đó, não anh luôn mắc kẹt cái tên Hân Vi rồi thì làm sao nói quên là quên" anh vuốt vuốt lưng an ủi cô "từu giờ đây chính là phòng của hai đứa mình"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net