|72| Hắc đạo hào môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các chú giải quyết xong việc của các chú rồi à?" Jungkook chỉ liếc qua Lisa rồi đưa mắt về đám Jhope.

Đám Jimin và Jhope nhìn nhau. Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Jungkook, Jimin lắp bắp: "Lão đại, sức khỏe của lão đại..."

"Tôi vẫn chưa chết". Bốn từ ngạo mạn, lạnh lùng và bá đạo cắt ngang lời Jimin. Đám Jimin liền cúi đầu trả lời: "Vâng, chúng tôi biết". Nói xong, tất cả đi ra ngoài trừ Jhope.

Mặc dù Jungkook nằm yên một chỗ nhưng Jeon Gia vẫn hoạt động như thường. Bọn họ ở lại bên Jungkook thì ai sẽ giải quyết sự vụ của Jeon Gia? Nếu để người ngoài biết sức khỏe của lão đại Jeon Gia xảy ra vấn đề nghiêm trọng, ai sẽ gánh trách nhiệm nếu có động loạn? Việc Jungkook bị thương khiến đám Jimin rất khẩn trương nhưng nếu không có Jungkook cũng sẽ không có bọn họ.

Lisa nhăn mặt khi thấy Jungkook chỉ dùng một câu đuổi hết đám Jimin mà bọn họ không dám lên tiếng phản đối. Cô mỉm cười, cầm quần áo của Jungkook và đi về phía hắn.

Junhkook ngồi im trên thiết bị kiểm tra, để mặc Lisa mặc quần áo cho hắn.

"Có đau không?" Trong lúc xỏ áo, ngón tay của Lisa hơi động vào đốm đỏ trên người Jungkook. Cảm giác thân thể Jungkook hơi cương cứng, cô liền rụt tay nhìn hắn chăm chú.

Những người bị nhiễm xạ trên cơ thể đều xuất hiện nốt ban đỏ. Lisa vốn tưởng đây chỉ là một trong những biểu hiện của việc bị nhiễm xạ, không ngờ lại đau đến như vậy. Lisa dừng tay khi thấy cơ bắp Jungkook co rút khi cô động vào.

Jungkook cúi đầu nhìn Lisa, đáy mắt cô không có gì khác ngoài vẻ lo lắng. Jungkook đưa tay sờ đầu Lisa và vuốt nhẹ nhàng. Trầm mặc một lúc, hắn cất giọng trầm trầm: "Không sao cả".

Lúc này, Lisa mới biết cô thật ngốc nghếch khi hỏi câu đó. Hỏi Jungkook có đau không chẳng khác nào hỏi cái bàn rằng mày biết nói chuyện hay không? Jungkook trả lời thật cho cô biết mới lạ. Hơn nữa, hình như Jungkook không có dây thần kinh đau đớn. Lúc cô bị xét nghiệm, thân thể cô đau đến mức chết đi sống lại, còn Jungkook vẫn giữ vẻ mặt bình thường, như hắn vừa mới ngủ dậy.

"Mặc áo cho tôi". Thấy Lisa đứng ngây ra không động đậy, Jungkook sa sầm mặt. Hắn giơ tay túm cổ Lisa và cất giọng đầy nộ khí.

Lisa định thần trở lại. Thấy vẻ tức giận của Jungkook, Lisa không nói một lời nào nhanh chóng mặc quần áo cho hắn. Tuy Lisa hết sức nhẹ nhàng nhưng Jungkook dường như không bận tâm. Hắn giơ chân giơ tay mặc đồ như lúc bình thường, như không phải cơ thể đang chịu đau đớn. Jungkook quả là người từ thân thể đến trái tim đều làm bằng sắt thép.

"Lão đại! Tốt nhất mấy ngày này lão đại hãy ở lại đây, để chúng tôi tìm cách trị liệu". Jhope rảo bước nhanh đến trước Jungkook khi thấy hắn đứng dậy ôm eo Lisa định đi ra ngoài.

Jungkook nhíu mày. Hắn còn chưa trả lời, Lisa ở bên cạnh gật đầu đồng tình: "Lão đại, sức khỏe quan trọng nhất, có việc gì để bọn họ giải quyết. Tình hình của lão đại tương đối phức tạp".

Jhope đồng thời gật đầu: "Đúng vậy, lão đại".

Jungkook đảo mắt qua hai người, cất giọng lạnh lùng: "Nhắc một lần xem nào".

Lisa cứng họng. Jungkook nói vậy là có ý gì? Lẽ nào lo lắng và quan tâm đến hắn cũng là làm sai? Nếu không nể tình hắn cứu cô, hắn đừng mơ cô sẽ bận tâm và lo lắng cho sức khỏe của hắn. Cả đời này ngoài Jennie, cô chưa từng quan tâm ai bao giờ.

Nghe Jungkook nói vậy, Jhope sững lại trong vài giây rồi nghiến răng: "Lão đại, tôi sai rồi, xin lão đại thứ lỗi".

Jungkook hơi gật đầu với Lisa, ôm Lisa đi ra ngoài. Lisa nhíu chặt đôi lông mày, quay đầu nhìn Jhope. Jhope trao đổi điều gì đó với ông già tóc bạc rồi nhanh chóng đi theo Jungkook.

Thấy Lisa nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Jhope lắc đầu giải thích: "Cả gia tộc đều biết lão đại đã trở về. Nếu lão đại không lộ diện sẽ dẫn đến tin đồn không hay. Hơn nữa có một việc cần lão đại đích thân xử lý".

Jhope nóng ruột chỉ nghĩ đến sức khỏe của Jungkook mà quên mất thân phận người đứng đầu Jeon Gia của hắn. Nếu Jungkook không xuất đầu lộ diện, bên ngoài sẽ xuất hiện tin đồn và suy diễn lung tung. Không cho đối thủ bất cứ một khe hở chọc ngoáy là tôn chỉ xưa nay của Jungkook, Jhope nhất thời quên mất.

Nghe Jhope giải thích, Lisa bất giác cau mày. Lời nói của Jhope không hoàn toàn rõ ràng, nhưng Ly Tâm có thể hình dung ra. Lúc cô còn ở tổ chức ăn trộm, dù cô bị thương hay xảy ra chuyện, cô cũng phải cắn răng chịu đựng, để những người nhằm vào cô không tìm ra nhược điểm hoặc kẽ hở để ra tay. Đây là một đạo lý đơn giản, áp dụng trên người có thân phận như Jungkook đến bản thân Lisa.

"Để tôi lái xe cho". Lisa ngoan ngoãn làm gậy chống của Jungkook. Khi Jhope lái xe đến, cô mở cửa xe cho Jungkook ngồi vào ghế sau rồi lên tiếng nói với Jhope. Lisa không biết y thuật. Jungkook lâm vào tình trạng này, Jhope ngồi bên cạnh hắn sẽ tốt hơn, có thể dễ dàng ứng phó bất cứ lúc nào.

Lisa chưa kịp bước đi, Jungkook liền nắm lấy cổ áo Lisa, lôi tuột cô vào trong xe. Lisa ngồi trên sàn xe vịn vào đùi Jungkook. Lisa vừa định nhổm dậy, bàn tay to lớn của Jungkook lập tức ấn người cô xuống, khiến cô không thể ngẩng đầu. Lisa đành phải ngồi im, cô cố giữ thẳng người để không đè lên đùi Jungkook.

"Ngồi tử tế vào". Jungkook cất giọng lạnh lùng, tay dùng lực ép chặt cô vào đùi hắn. Lisa liền từ bỏ việc phản kháng, trực tiếp tựa người vào đùi Jungkook. Hắn không sợ đau, việc gì cô phải lo cho hắn?

"Lão đại, tôi chỉ cần..."

"Mau lái xe". Jhope chưa nói hết câu, Jungkook đột ngột cắt ngang, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn. Jhope cắn răng, hít một hơi rồi nhấn ga, lái xe về phía đại bản doanh của Jeon Gia.

Lisa úp người vào đùi Jungkook, cảm giác hắn đang vuốt tóc cô. Mặt cô áp vào cặp đùi rắn chắc của hắn. Lisa không khỏi than thầm, Jungkook đối xử với người của hắn tốt thật, thảo nào đám Jhope và Jimin cam tâm tình nguyện bán sống chết vì hắn. Dưới tấm mặt nạ tàn nhẫn và lạnh lùng, Jungkook thật ra rất biết nghĩ đến người khác.

Jungkook bị nhiễm xạ. Nếu bọn họ tiếp xúc với hắn ở cự ly gần, bọn họ có khả năng sẽ bị truyền nhiễm. Vì vậy Jungkook giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Hắn chỉ gần gũi một mình cô, là vì biết cô không sợ bị nhiễm xạ.

Gục mặt trên đùi Jungkook, Lisa bỗng dưng mỉm cười. Có một lão đại như thế này cũng không tồi. Lão đại biết nghĩ đến thuộc hạ, không quản ngại nguy hiểm đi cứu thuộc hạ như Jungkook tốt gấp nhiều lần so với lão đại tổ chức cô từng ở trước kia. Nếu Jungkook không buông tha cô, vậy thì cô sẽ làm thuộc hạ của hắn. Lần này không phải do hắn bắt ép mà cô cam tâm tình nguyện.

Ô tô nhanh chóng đến trước cửa Jeon Gia. Lisa ngẩng đầu nhìn, thấy Jhope từ từ giảm tốc độ. Cánh cửa lớn uy nghiêm của Jeon Gia mở ra. Hai bên là hai hàng người hầu ăn mặc chỉnh tề, đứng cúi đầu đón xe của Jungkook đi vào.

Ở bên trong Jeon Gia, người đi lại mỗi lúc một đông. Nhưng dù họ đang làm gì, thấy xe Jungkook đi đến gần họ cũng ngừng tất cả công việc, cúi người cung kính chào đón.

Xe ô tô đang lăn bánh thấy xe của Jungkook đi đến đều dừng lại. Tất cả mọi người ở bên trong xuống xe, cúi đầu hành lễ với Jungkook. Những người đó đều tràn đầy khí chất quý tộc, cao ngạo và lạnh lùng. Nhưng tất cả đều phải cúi đầu trước Jungkook.

Chứng kiến cảnh tượng trên, Lisa không khỏi cảm thán. Đây chính là khí thế của hắc đạo, cũng thể hiện thế lực của Jungkook. Lisa ngẩng đầu nhìn Jungkook, vẻ mặt hắn vẫn không có bất cứ sắc thái biểu cảm nào, giống như đã quá quen thuộc với sự cung kính của mọi người. Lisa liền sờ lên đầu mũi, lần đầu tiên cô được tiếp đón như thế này, không thể không thừa nhận là cô cũng hơi đắc ý. Ô tô dừng lại trước tòa nhà trung tâm, Jhope nháy mắt với Lisa qua gương chiếu hậu. Lisa lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, đẩy cửa xuống xe rồi hơi cúi người, cùng Jhope lúc này đã xuống xe và làm động tác như Lisa nghênh đón Jungkook. Gia tộc hào môn lắm quy định quy tắc thật, Lisa thầm nhủ.

Jungkook lạnh lùng bước xuống ô tô. Tất cả mọi người đang cúi đầu nghênh tiếp hắn đồng thanh lên tiếng: "Lão đại".

Jungkook đảo mắt qua mọi người: "Nên làm gì thì làm đi". Nói xong, hắn đi thẳng vào tòa nhà trung tâm.

"Vâng ạ". Mọi người lại đồng thanh trả lời. Chỉ trong giây lát, Lisa thấy tất cả mọi người như ong vỡ tổ. Người thì lên xe nổ máy, người thì đi vào nhà, kẻ đi ra ngoài...Già trẻ lớn bé nam nữ đều im lặng tiếp tục công việc. Lisa đưa mắt bốn xung quanh rồi nhanh chóng đi theo Jungkook.

Tòa nhà chính có hai hàng ghế trong đó có cái ghế màu đen đặt ở vị trí cao hơn hết thảy. Lisa chỉ nhìn qua cũng biết đó là chỗ ngồi của Jungkook, vị trí của lão đại một gia tộc có lịch sử trăm năm.

Jungkook không nói một lời nào đi thẳng lên phía trước và ngồi vào vị trí của hắn. Lisa thấy bên dưới vẫn còn chỗ trống nhưng cô đứng tần ngần hồi lâu. Mặc dù chưa tận mắt chứng kiến nhưng Lisa cũng từng nghe qua, trên giới hắc đạo, càng là gia tộc lớn và cổ xưa càng có nhiều quy tắc. Lúc vào cổng, cô cũng đã chứng kiến màn chào hỏi nghiêm ngặt của Jeon Gia, những chiếc ghế này không thể tùy tiện ngồi vào.

Thấy dáng vẻ băn khoăn không biết nên đi hay nên ở của Lisa, Jhope đẩy nhẹ lưng Lisa rồi đi về chiếc ghế thứ ba bên tay phải Jungkook. Đứng vào vị trí của mình, anh nháy mắt Lisa và hất cằm về chỗ ngồi đối diện anh ta. Lisa lập tức hiểu ra đó là vị trí của cô, cô liền đi về phía đó và đứng đợi.

Chỉ vài giây sau, tất cả những người có thân phận ở trong ngôi biệt thự đều lần lượt đi vào, bao gồm cả Tứ Ưng. Lisa thấy Jimin đứng ở vị trí đầu tiên bên tay trái Tề Mặc, tiếp theo là Taehyung ở dưới. Bên tay phải Jungkook, Yoongi đứng ở vị trí đầu tiên, Jin xếp thứ hai. Mỗi người đều có vị trí của mình, Lisa nhủ thầm may là vừa rồi cô không chiếm chỗ lung tung.

Lisa ngoảnh đầu, thấy tòa nhà chính không giống phòng khách cũng không giống phòng họp đã đầy ắp người. Trong đám người có cả ông già lẫn trẻ nhỏ, nhưng không có một người phụ nữ nào. Tất cả cung kính đứng yên ở vị trí của mình. Thấy cô là người phụ nữ duy nhất trong đại sảnh, lại đứng ở vị trí trên cao, gương mặt họ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng trở lại bình thường rất nhanh, nhanh đến mức người không tinh ý sẽ không phát hiện ra.

"Lão đại". Từ lúc Jungkook ngồi vào chiếc ghế lão đại đến khi người cuối cùng đứng nghiêm chỉ mất có năm phút. Tất cả mọi người cúi đầu hành lễ trước Jungkook. Đưa mắt nhìn xuống đại sảnh chứa hơn một trăm người, Lisa không khỏi thán phục, người của Jeon Gia hành động nhanh thật.

"Lão đại! Ngoài 73 người ra ngoài làm việc, 117 người của Jeon Gia đã có mặt đông đủ". Taehyung nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi quay lại bẩm báo với Jungkook.

Jungkook gật nhẹ đầu và đưa mắt qua tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh. Ánh mắt lạnh giá của hắn quét đến đâu, người ở đó ưỡn ngực đứng thẳng người. Jungkook gật đầu: "Rất tốt".

Lisa không giấu vẻ kinh ngạc khi nhìn xuống đám người ở bên dưới. Cô không biết Jungkook triệu tập những người đó tập trung ở đây bằng cách nào. Từ lúc hắn xét nghiệm xong, cô luôn đi theo hắn có thấy hắn nói gì đâu? Xem ra ở đây có một số quy tắc, không cần phải phát lệnh. Lisa bất giác đưa mắt về phía đám người, xem ra làm thuộc hạ của Jungkook cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Lisa không biết, trên thực tế Jungkook không bao giờ vào tòa nhà trung tâm nếu không có việc đại sự. Một khi Jungkook vào tòa nhà trung tâm, có nghĩa hắn có chuyện quan trọng cần tuyên bố. Vì vậy, tất cả thành viên cao cấp của gia tộc phải có mặt trong vòng năm phút. Đây là gia pháp của Jeon Gia. Ở Jeon Gia, mệnh lệnh và quy tắc của Jungkook là tối thượng. Ai không tuân thủ, kẻ đó hoặc là có bản lĩnh đánh đổ Jungkook không thì chỉ còn nước chờ chết.

"Hôm nay triệu tập mọi người đến đây chỉ vì một chuyện". Jungkook cất giọng lạnh lùng, đồng thời nhướng mắt nhìn Lisa. Lisa còn chưa kịp phản ứng, Taehyunh ở bên cạnh đẩy người cô. Lisa đánh tiến lên phía trước một bước.

"Lalisa từ nay sẽ là chủ nhân chiếc ghế thứ sáu của Jeon Gia". Jungkook nhìn Lisa, nói từng từ với giọng điệu uy nghiêm, khiến những người ở bên dưới kinh ngạc ngẩng đầu nhưng không dám thốt ra một câu thắc mắc nào.

"Lalisa tuy gia nhập Jeon Gia không lâu nhưng chắc mọi người biết rõ công lao của cô ấy với Jeon Gia. Ở Đông Nam Á, cô ấy cứu lão đại và chúng tôi vài lần, có công trong việc giành thị trường Đông Nam Á cho Jeon Gia. Chỉ riêng việc cứu chúng tôi vài lần và đoạt thị trường, cô ấy đủ tư cách ngồi vào vị trí thứ sáu". Jungkook vừa dứt lời, Jimin chậm rãi mở miệng.

Mọi người ở bên dưới thầm nghĩ lý do Jimin đưa ra không có sức thuyết phục. Dù Lisa đoạt thị trường Đông Nam Á đi chăng nữa nhưng địa bàn đó không có tác dụng lớn đối với Jeon Gia. Jeon Gia có nhiều người thành tích và thực lực lớn hơn Lisa rất nhiều mà vẫn chưa thể ngồi lên chiếc ghế thứ sáu. Tuy nhiên, việc Lisa cứu Jungkook nhiều lần thì cũng đáng thưởng công. Hơn nữa trong Jeon Gia, lời nói của Jungkook là thánh chỉ, dù công lao của Lisa không đủ để ngồi vào vị trí đó nhưng mọi người cũng chỉ còn cách mở một mắt nhắm một mắt tán đồng.

Thật ra người của Jeon Gia không biết, Lisa thừa sức ngồi vào chiếc ghế thứ sáu. Cô lập công lớn trong vụ đoạt lại lô vũ khí của Cha Eun Woo và vụ khoáng thạch Tei. Những chuyện này không thể tiết lộ ra bên ngoài nên trong mắt con mọi người, Lisa không đủ tư cách ngồi ở vị trí đó. Đây không phải là lỗi của Lisa.

Lisa hơi nhíu mày. Đối diện với đôi mặt lạnh lùng của Jungkook, Lisa bất giác đứng thẳng người, mỉm cười với mọi người ở bên dưới. Lisa biết trong một gia tộc có lịch sử cả trăm nay, năng lực và thực lực rất được chú trọng. Cô chỉ là một người bị Jungkook ép buộc đến đây mà thôi. Tuy Lisa tình nguyện làm thuộc hạ của Jungkook nhưng cô không có hứng thú với quyền lực ở Jeon Gia. Vì vậy khi chứng kiến những người ở dưới bề ngoài tỏ ra cung kính nhưng ánh mắt của họ chứa đựng sự khinh miệt và bất phục, Lisa cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Tuy nhiên, Lisa hiểu ý Jungkook. Nếu cô muốn yên ổn làm thuộc hạ của hắn thì phải ra mắt những người này. Jungkook mặc dù coi trọng cô nhưng hắn hoàn toàn không có ý định để Lisa tung hoành ngang dọc ở Jeon Gia, bởi nếu cô không có thực lực thật sự thì không thể làm được việc gì..

"Được rồi, lui xuống đi". Sau khi tuyên bố xong, Jungkook phất tay ra hiệu rồi đứng dậy.

"Vâng, thưa lão đại". Mọi người cung kính cúi thấp người rồi lùi bước một cách có trật tự. Jungkook rời khỏi nơi đó trước tiên, tiếp theo là đám Jimin, Yoongi và Lisa. Cuối cùng, mọi người mới lần lượt đi ra ngoài.

Trong căn phòng Lisa ở khi mới tỉnh lại, cô nhẹ nhàng thay áo mỏng hơn cho Jungkook. Sau đó, Lisa bôi thuốc lên nốt ban đỏ trên da Jungkook. Thuốc bôi ngoài chỉ có tác dụng khiến những đốm đỏ không bị mưng mủ và lan rộng chứ không có tác dụng chữa khỏi hẳn.

"Lão đại! tôi đã điều đội nghiên cứu số một đến vùng núi Cape". Yoongi vừa lật tập tài liệu trong tay vừa cất giọng trầm trầm. Gương mặt anh ta vẫn lạnh lùng như không thấy bệnh trạng của Jungkook. Để ý thấy ánh mắt anh ta không ngừng đảo qua bên này, Lisa mới biết Yoongi lo lắng đến mức nào.

Jungkook tựa người vào thành ghế sofa, để Lisa bôi thuốc cho hắn. Nghe Yoongi báo cáo, Jungkook gật đầu: "Tình hình thế nào rồi?"

Yoongi trả lời: "Khoáng thạch Tei ít hơn chúng ta tưởng. Nó chỉ có ở lớp đất trên cùng, dưới lòng đất không tồn tại. Tei có trong phạm vi khoảng ba mươi km, trữ lượng khoảng vài ngàn tấn".

Jungkook ra lệnh: "Đào hết đem về đây, không được để lại dù chỉ một chút".

"Vâng. Tôi hiểu rõ điều này, tôi đã dặn dò thuộc hạ rồi. Họ sẽ chuyển toàn bộ tei về trong thời gian ngắn nhất. Tôi cũng bảo bọn họ nếu không chuyển được thì tiêu hủy hết". Giọng nói của Yoongi không giấu vẻ tức giận khi nhắc đến Tei, khiến Lisa đang chăm chú bôi thuốc cho Jungkook cũng cảm nhận rõ ràng.

"Tại sao lại tiêu hủy? Khó khăn lắm mới tìm được, anh hủy làm gì?" Lisa ngẩng đầu nhìn Yoongi bằng ánh mắt khó hiểu.

Yoongi lạnh lùng trả lời: "Thế giới này chẳng chuyện gì có thể giữ kín. Chúng ta có hành động lớn ở đó, những kẻ luôn chú ý đến chúng ta chắc cũng đã ngửi thấy mùi bất bình thường. Thà chúng ta hủy nó còn hơn để nó rơi vào tay kẻ khác. Tei sản sinh ra ở đó là một kỳ tích, nhưng việc tiêu hủy vô cùng dễ dàng".

Lisa mở to mắt nhìn Yoongi. Hành động? Có hành động gì chứ? Chẳng phải kế hoạch được tiến hành bí mật hay sao?

Taehyung lên tiếng giải đáp thắc mắc của Lisa: "Tôi đã cho nổ tung dải núi đó".

Khi Taehyung biết Jungkook xảy ra chuyện ở vùng núi Cape, lão đại của anh ta còn bị nhiễm xạ vào máu, chứng bệnh không có khả năng chữa trị, anh ta lập tức bỏ mặc công việc ở Đông Nam Á, bay thẳng đến châu Phi. Gặp Jimin cũng vừa đến đó, hai điều mười chiếc máy bay, thả bom suốt một ngày, cả một dải núi bị thiêu rụi. Sau khi xác định không còn sinh vật nào sống sót, hai người mới gấp gáp trở về Mỹ. Hành động lớn như vậy, không ai chú ý đến mới là chuyện lạ.

Nghe câu nói của Taehyung, Lisa cúi đầu trầm mặc. Jhope ở bên cạnh thấy Lisa không lên tiếng, liền cất giọng phẫn nộ: "Lẽ nào cô thương hại đám biến thái đó? Nếu không phải do bọn chúng, lão đại cũng không ra nông nỗi này. Thả bom tiêu diệt còn tốt cho chúng rồi đấy. Nếu là tôi, tôi sẽ lột da rút gân từng tên, để chúng sống không bằng chết".

Jimin, Taehyung và Yoongi nghe Jhope nói Lisa thương hại đám thổ dân, bất giác quay đầu nhìn cô.

Thấy mọi con mắt đều tập trung vào Lisa, Jungkook giơ tay nhấc cằm Lisa lên đối mặt hắn. Jungkook chỉ thấy Lisa nghiến răng nghiến lợi, chứ không có một chút thương hại nào.

Lisa trừng mắt với Jungkook: "Bây giờ các anh mới đi hủy diệt thì giải quyết được gì nữa. Nếu các anh trực tiếp thả bom ngay từ đầu, tôi cũng không bị sợ chết khiếp, anh cũng không bị nhiễm xạ. Đúng là đầu óc chập mạch mới chơi trò không vào hang hùm sao bắt được cọp con gì đó. Mẹ kiếp, không biết kẻ ngốc nghếch nào khiến toàn thân tôi bị thương như thế này?

Đám Jimin và Jhope im lặng nhìn nhau khi chứng kiến cảnh Jimin vô cùng tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cả Jungkook.

Lúc này, Lisa tức đến mức không cần biết Jungkook là ai. Bọn họ nên thả bom ngay từ lúc đến. Sản xuất bao nhiêu vũ khí hiện đại để bày làm cảnh chắc? Bọn họ tự nhiên bắt cô đi mạo hiểm, bắt cô lao vào chỗ chết, hại cô suýt nữa không thể trở về. Đúng là quá đáng thật!

Jungkook vặn cằm Lisa quay lại phía hắn, trên mặt cô vẫn đầy vẻ tức giận. Jungkook hỏi nhẹ nhàng: "Còn đau không?"

Nghe câu hỏi của Jungkook, Lisa sững người vài giây rồi thật thà gật đầu. Không nhắc đến cô cũng quên mất, bây giờ nhắc đến cô mới thấy toàn thân đau nhức. Vì vậy, Lisa càng hận đám người biến thái đó, nếu không phải do bọn chúng, cô cũng không chịu đau như vậy.

Jungkook phất tay ra hiệu. Tứ Ưng và Jhope đưa mắt nhìn nhau rồi đi cả ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Jungkook và Lisa. Jungkook một tay kéo Lisa úp người lên đùi hắn, một tay xé áo Lisa thành hai mảnh.

"Anh làm gì vậy?". Lisa theo phản xạ giãy giụa khi đột ngột bị Jungkook lôi cô lên đùi hắn.

"Không có ai ở đây, đừng động đậy". Jungkook vỗ vai Lisa rồi kéo hai mảnh áo ném xuống đất. Hắn chăm chú nhìn xuống lưng Lisa.

Trên lưng Lisa đầy vết bầm tím và vết thương. Jungkook chẳng nói chẳng rằng liền cầm tuýp thuốc Jhope để lại ở bên cạnh nhẹ nhàng bôi lên lưng Lisa.

Lúc này, Lisa không tiếp tục phản kháng. Cô ngoan ngoãn nằm yên trên đùi Jungkook để hắn bôi thuốc cho mình. Mặc dù động tác của hắn thô lỗ nhưng cô có thể chịu đựng. Bây giờ Lisa mới biết, so với đám thổ dân, Jungkook dịu dàng hơn bao nhiêu lần. Nghĩ lại mới thấy, việc Jungkook làm cô đau đớn trước kia không phải do hắn cố ý mà hắn sử dụng lực đạo hoàn toàn bình thường.

Nhìn những vết chấm đỏ trên người Jungkook, Lisa im lặng một lát rồi đột ngột lên tiếng: "Lão đại, tại sao anh lại cứu tôi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net