Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xán Liệt à. Anh không sao mà đúng chứ ? Anh bị thương nhẹ thôi đúng không ? Vậy làm ơn hãy tỉnh dậy nhìn tôi đi ... Đừng ngủ nữa , tôi giận anh đấy..."

Từ lúc tôi bị hôn mê , Bạch Hiền lúc nào cũng ở bên cạnh , không rời 1 bước chân , ăn thì chỉ ăn lặt vặt không đúng bữa , lại còn phải thức nguyên đêm ..... chắc cậu cũng mệt rồi phải không ? Tôi xin lỗi.....

- Anh thức nguyên đêm qua rồi còn gì về ngủ 1 giấc đi , để hôm nay em trông anh Xán Liệt giúp anh _ Mã Hà lại đỡ Bạch Hiền đang dựa đầu vào ghế trông cậu rất mệt mỏi

-Không được đâu . Anh phải ở đây tới khi nào Xán Liệt tỉnh thì mới yên tâm mà về được , anh không sao _ Bạch Hiền dơ tay lắt lắt chỉ không sao

-Không sao gì chứ. Em thấy anh mệt còn hơn anh Xán Liệt rồi đấy. Với lại cha anh ở nhà cũng lo nữa

-Nếu giờ em bắt anh về anh lại lo lắng thì càng mệt hơn , nên xin em đừng lo , anh ổn mà .  Anh cũng nói vs cha rồi

-Aishh !! Cái anh này .. vậy em cũng ở đây với anh chứ nếu anh mệt quá lại ngất thì càng khổ hơn.

-Em về nghỉ ngơi đi mà.

-Khônggg.. Nhưng mà bây giờ em có việc phải ra ngoài chỉ 1 chốc lát thôi tí em sẽ quay lại .

-Ừ vậy em đi đi. . _ Bạch Hiền nói không ra tiếng nghe là hiểu được cậu ấy mệt tới cỡ nào

-Nhưng mà em không hiểu sao anh Xán Liệt chỉ bị đánh và đá thôi thì sao lại tới mức hôn mê nhỉ ?

-Anh cũng không rõ nữa.

-Ây gu ~ Thật khó hiểu.. thôi em đi đây

_Khi Mã Hà đã ra khỏi phòng bệnh_

-Rốt cuộc anh định khi nào mới tỉnh dậy chứ ? Anh ngủ nguyên 1 ngày rưỡi rồi còn gì ... mau dậy đi... tôi xin anh đấy..._ Bạch Hiền lại giường bệnh cầm tay tôi lên vừa nói vừa khóc , tôi cảm nhận được giọt nước mắt "ngàn vàng" của cậu ấy cuối cùng cũng đã giành cho tôi, muốn lắm nhưng vì vết thương nặng nên tôi chưa thể tỉnh được..

Buổi trưa cũng đến Bạch Hiền không chịu ra ngoài nên Mã Hà đành lén đem đồ ăn đã mua vào phòng bệnh cho Bạch Hiền , cậu chỉ ăn vài muỗng rồi để đó , bác sĩ cũng để ý cậu mấy ngày nay rất mệt mỏi khuyên cậu nên về nghỉ nhưng cậu nhất định không đi .. quả thật khi tình yêu đã lên tới đỉnh điểm thì không gì có thể ngăn cảng được trừ đường "duyên phận" của cả 2 người ..

-Bác sĩ làm ơn cho tôi hỏi.

-Cậu muốn hỏi gì sao ?

-Tôi không hiểu tại sao Xán Liệt chỉ bị đánh và đá thôi nhưng sao lại hôn mê li bì như vậy ạ ?

Không hiểu bác sĩ đã nói gì với Bạch Hiền mà khi trở về phòng cậu ấy như người mất hồn . Ai hỏi gì cũng im phăng phắc , hình như có tinh gì sốc lắm thì phải..

-Bạch Hiền anh bị gì vậy ?

-Anh.. _ Bạch Hiền chưa kịp nói gì thì như lời tiên tri của Mã Hà cậu ấy ngất và ngả xuống đất nhưng chắc không phải là mệt mà do câu nói gì đó của bác sĩ..

-Anh Bạch Hiềnn !! Bác sĩ .. Bác sĩ anh tôi bị ngất rồi

_____ Đêm cũng tới Bạch Hiền cũng tỉnh dậy và đỡ hơn 1 chút nhưng cũng vẫn chưa thể vượt qua cơn sốc đấy. Cuối cùng bác sĩ đã nói gì với cậu ấy ? ___

~~> Quay lại lúc trưa<~~

-Cậu thật sự muốn biết sao ?

-Vâng.

-Xán Liệt nhìn bề ngoài của cậu ta có vẻ không sao nhưng bên trong thì rất rất có sao đấy.

-Là sao thưa bác sĩ ? Ông có thể nói rõ hơn được không ?

-Cậu ta bị thứ gì đó tác động rất mạnh vào dây thần kinh và tim mạch , chúng tôi đã cố gắng phẫu thuật thật tốt nhưng làm sao thì làm cũng chỉ có 2 trường hợp khi cậu ta tỉnh dậy 1 là cậu ta sẽ bị mất trí nhớ tạm thời , sẽ quên mọi thứ đã xảy ra gần đây và cả những chuyện đã xảy ra lâu . 2 là cậu ấy phải duy trì với những căn bệnh về tim cho đến già . Chúng tôi đã chắc chắn 1 trong 2 trường hợp đó sẽ xảy ra nhưng mong sao chỉ mất trí nhớ tạm thời rồi tập nhớ lại thì sẽ đỡ hơn là mắc 1 bệnh gì đó về tim trong người cậu ấy sẽ rất mệt mỏi , còn việc tỉnh dậy khi nào thì còn phải tùy vào tình trạng sức khỏe của cậu ta.

-Nãy giờ những gì ông kể đều là sự thật chứ ?

-Đó là sự thật...

<~~~ Quay lại hiện tại ~~~>

-Thấy chưa em đã nói rồi mà , anh phải nghỉ ngơi thì mới không có chuyện gì được chứ. Em nói mà anh có chịu nghe đâu nên giờ mới ra nông nổi này đấy _ Mã Hà lại mắng Bạch Hiền

-Mã Hà .. Bác sĩ đã nói với anh 1 chuyện... Anh không thể tin được.

-Là chuyện gì cơ ?

-Ông ấy nói... Khi tỉnh dậy Xán Liệt 1 là sẽ mất trí nhớ tạm thời , 2 là sẽ bị bệnh về tim....Em tin được... không ? Hic.. _ Bạch Hiền tất nhiên không thể cản được nước mắt của mình .

-Anh.. không nghe nhầm đó chứ _ Bây giờ Mã Hà cũng đang trong tình trạng bị bất ngờ tột độ

-Không ... anh không nghe nhầm đâu ... >< anh ... phải. Hic... làm .. hic sao...

Khi thấy Bạch Hiền trở nên quá bất lực Mã Hà tiến lại gần ôm cậu ấy vào lòng và nói " Không sao đâu.. Anh Xán Liệt khỏe lắm ... Anh yên tâm đi.. Anh ấy sẽ rất ổn cho mà xem.. đừng khóc như vậy... Anh ấy dậy sẽ thấy không vui đâu..". Đêm hôm đó là đêm phải gọi là rất rất buồn... Nước mắt Bạch Hiền đã rơi , rơi nhiều tới mức muốn khóc cũng đã cạn nước mắt ... 😔😔

__ Sáng hôm sau , Bạch Hiền dậy rất sớm à không... chính sát là cậu ấy đã thức mà không chợp mắt 1 lúc nào... Đến khi nào tình trạng này mới kết thúc ? ... __

-Em phải về nhà 1 lúc.. Anh ở lại nhớ đảm bảo sức khỏe đó nhé. _ Mã Hà nhắc Bạch Hiền

-Ưm.. Em về đi.

-Lại chưa dậy ? Anh bị mê ngủ đấy à Xán Liệt..... _ Bạch Hiền lại 1 lần nữa nắm tay tôi và kêu tên tôi nhưng lần này lại khác... tôi đã tỉnhh...

-.. Ưm.. _ Tôi mở mắt dậy thì thấy mình đang ở bệnh viện ở bên cạnh 1 cậu bé rất lạ , cậu bé đó là Bạch Hiền nhưng đúng như lời bác sĩ nói tôi đã rơi vào trường hợp may mắn hơn 1 tí đó là bị mất trí nhớ tạm thời....

-Ơ.. Tỉnh rồi.. Xán Liệt.. Anh tỉnh rồi.. Bác sĩ ơii.. Anh ấy tỉnh rồi .. Bac sĩ

__Sau khi kêu bác sĩ lại kiểm tra thì cuối cùng sau bao lâu chờ đợi Xán Liệt tôi cũng đã tỉnh dậy nhưng lại mắc chứng mất trí nhớ tạm thời.. __ Liệu rằng tôi có thể nhớ lại cậu ấy ? ...
________ End______

-Chap này đủ ngược chưâa hửm ? ♡♡♡ Đọc xong rồi thì vote cho Shin đi >>♡♡♡Yêu lắm ><♡♡



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net