Chương 26: Thư phòng play

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giết chết Trương Triết Hạn? Sao hắn có thể ra tay?

Tinh Tế Huyết là một vật cứng đầu, hơn nữa còn vô cùng cậy mạnh. Vừa rời khỏi cơ thể của Trương Triết Hạn, nó đáng lẽ phải dành thời gian cân bằng cơ thể, tiếp thu sự thay đổi mới của môi trường. Sau một màn chất vấn đấu đá cùng Cung Tuấn, nó rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, lăn ra hô hô ngủ.

Hắn lấy lý do đến thư phòng nghiên cứu sách cổ, Trương Triết Hạn cũng không nghi ngờ gì, mặc hắn rời đi. Cung Tuấn tự nhốt mình trong thư phòng suy ngẫm rất lâu, xoắn xuýt nửa ngày trời vẫn không tìm ra hướng giải quyết nào đúng đắn. Trương Triết Hạn là điểm yếu duy nhất của hắn, mà hắn thì không thể từ bỏ anh.

Tinh Tế Huyết nói, trừ phi giết chết Trương Triết Hạn, nếu không anh mãi mãi là bán vampire. Thật ra, Cung Tuấn không sợ người khác dùng anh uy hiếp hắn, hắn chỉ lo Trương Triết Hạn sẽ bị đe dọa đến tính mạng. Bọn người đó tuy ngoài mặt phục tùng, nhưng ai biết trong lòng bọn họ đang ấp ủ mưu đồ gì khó nói?

Trương Triết Hạn đẩy nhẹ cửa phòng, mắt thấy hắn như người mất hồn ngồi ngơ ngác trước bàn làm việc. Trương Triết Hạn nén tiếng thở dài, nhỏ giọng hỏi, "Anh giấu em cái gì có phải không?"

"Hửm? Không có." Cung Tuấn choàng tỉnh cất sách cổ đi. Trương Triết Hạn nhếch môi nhìn hắn, đầu ngẩng lên đầy vẻ cao ngạo, mê hoặc nói.

"Nếu anh còn không nói thì đừng trách em không lưu tình."

"Em định làm gì anh sao?"

Đột nhiên, Cung Tuấn cảm thấy vô cùng thú vị, hắn nhướng mày đánh giá Trương Triết Hạn từ trên xuống dưới. Khắp người anh tỏa ra một cỗ hương vị vô cùng quyến rũ, thấp thoáng trong đó là chút thần bí khiến người ta mê đắm.

Trương Triết Hạn ngồi trên đùi Cung Tuấn, dùng hơi thở nặng nề ấm nóng phả vào mặt hắn, khàn giọng nói, "Không phải em từng nói em muốn thượng anh sao?"

"Vẫn chưa từ bỏ ý định đó à?"

Ngón tay thon dài lạnh ngắt luồn vào cổ áo hắn, cánh mông phấn nộn hữu ý vô tình cọ xát lên côn thịt đang lẳng lặng ngủ say. Cung Tuấn nhếch môi quan sát biểu tình táo bạo của Trương Triết Hạn. Hôm nay anh dạn dĩ vô cùng, đôi mắt phong tình vô hạn, màu sắc đỏ sẫm như đang khiêu khích, lại tựa như đang mời gọi.

Cung Tuấn chụp cánh mông anh, thuần thục len lỏi vào thắt lưng chật hẹp, đi xuống khe mông đang ngại ngùng run rẩy. Đôi má Trương Triết Hạn chậm rãi đỏ lên, bờ môi mỏng manh ngậm vành tai hắn, cười nói.

"Giấu em cái gì?"

"Làm anh vui đi, anh sẽ nói cho em biết."

"Nghịch tặc."

Cung Tuấn vén áo anh lên, dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếm qua nhũ hoa non mịn. Trương Triết Hạn rùng mình rụt cổ, hai cánh tay mảnh khảnh bị hắn khóa chặt sau lưng, tư thế khuất nhục đến mức không thể tiến cũng chả thể lùi.

Côn thịt theo dục vọng choàng tỉnh, nó ngẩng đầu dưới lớp quần dày cộm, khiêu khích cánh mông nhỏ nhắn đang e thẹn run run. Trương Triết Hạn mê muội trước động tác thuần thục nóng bỏng của Cung Tuấn, anh thở dốc khép lại bắp đùi, da thịt ửng hồng như được rắt phấn mềm.

Đầu nhũ bị liếm đến cứng rắn, Cung Tuấn dùng răng nanh cọ xát mảnh da thịt nhạy cảm, vấy lên dục vọng đang rục rịch điên cuồng. Khóa quần mở bung làm lộ ra phân thân phấn nộn, cúc huyệt mềm mại vì kích thích mà rỉ dịch ruột non. Cung Tuấn ấn tay vào nới lỏng, vô cùng thuận lợi ra vào tiểu huyệt đang mấp máy một cách nhịp nhàng.

"Ah..."

"Sao không có sữa nhỉ?"

"Anh mới có sữa!"

Trương Triết Hạn tức giận gầm gừ, hung hăng liếc xéo hắn. Cung Tuấn liếm môi hưởng thụ mỹ vị đã lâu không nếm được. Hắn ấn thêm một ngón tay vào, cực kì chậm rãi kéo căng vách thịt nhớp nháp. Trương Triết Hạn ngửa đầu thở dốc, nước mắt đọng nơi khóe mi càng khiến anh thêm vài phần mỹ lệ. Trương Triết Hạn nức nở rên rẩm, thanh âm mềm mại tựa như sắp chảy nước.

"Nhìn anh."

Giọng nói Cung Tuấn trầm khàn, lẫn ở đâu đó là chút yêu chiều ôn nhuận. Trương Triết Hạn theo quán tính cúi đầu, hai người trong thoáng chốc đã đối mặt với nhau, Trương Triết Hạn si mê không phản ứng, Cung Tuấn nhu tình không tiếng động nói nhỏ một câu.

"Giao tính mạng cho anh..."

'Rầm'.

Tiếng vật nặng va mạnh như trời giáng, Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn đè sấp xuống bàn, hai cánh tay trắng bệch bị bàn tay hữu lực của hắn giam cầm trên đỉnh đầu. Trương Triết Hạn nặng nề hít thở, cuống họng khàn đục chẳng rõ giọng điệu.

Quần bị Cung Tuấn kéo xuống đầu gối, cánh mông phấn nộn vì tư thế nằm úp sấp mà vểnh cao. Cung Tuấn đặt côn thịt cương cứng lên khe mông khép hờ, cố tình ma sát khiến Trương Triết Hạn nhộn nhạo vì bị người kia khiêu khích.

"Tiểu Triết, sau này anh có làm gì đi chăng nữa thì em cũng phải tin anh."

"Ah... Anh... Anh làm cái gì vậy! Ư..."

Côn thịt cứng rắn cọ xát ngoài cúc huyệt nhỏ, từ nãy đến giờ, hắn cứ trêu đùa anh như vậy, cứ cọ xát ấn ấn rồi rời đi, không hề có ý định sẽ đâm sâu vào bí động. Trương Triết Hạn tức giận cắn môi, hung ác nói.

"Anh không làm được thì để em!"

"Ai nói anh không làm được? Em bất mãn cái gì?"

"Ah!"

Cung Tuấn bất ngờ thúc mạnh vào trong, còn không quên ấn liên tục mấy cái khiến Trương Triết Hạn bất ngờ không kịp chuẩn bị. Thanh âm vừa đau đớn vừa thỏa mãn mạnh mẽ trêu đùa dây thần kinh tỉnh táo cuối cùng của hắn. Cung Tuấn thuận thế càng thúc càng hăng, tư liệu trên bàn vì chấn động dữ dội mà lạch cạch đổ ào xuống mặt đất, phá vỡ mảnh không gian nghiêm túc vắng lặng nơi đây.

Trương Triết Hạn căng cứng người chịu đựng sự đâm thúc xấu xa. Cung Tuấn buông tay anh ra, ôn nhu phát họa xương hồ điệp trên tấm lưng trắng mịn. Có lẽ là do đã cùng chung dòng máu nên sau khi kết hợp, hắn có cảm giác mình đã tiến nhập hoàn toàn vào thần hồn của Trương Triết Hạn.

Cứ như đây không phải giao kết thân thể đơn thuần, mà ngay cả linh hồn của hai người cũng đang hòa quyện lẫn nhau.

Cung Tuấn hôn lên chiếc gáy trắng nõn, động tác đẩy hông chẳng những không dừng lại, hơn nữa còn có xu hướng bạo dạn hơn, hắn lẳng lặng nhe nanh. Trương Triết Hạn chỉ cảm thấy sau ót đau nhói, đợi đến khi anh phản ứng lại thì máu đã vô thức trào ra, chảy dọc xuống cằm tinh xảo, nhỏ giọt nơi mặt gỗ nâu đen bóng loáng, hực lên mùi tanh nồng như có như không.

"Anh... Ư...."

"Ngoan nào."

Cung Tuấn nâng chân anh lên, khiến cúc huyệt càng thêm mở rộng. Côn thịt theo dịch ruột non tấn công mãnh liệt vào nơi sâu nhất. Hắn thoải mái thấp giọng thở ồ ồ, nhìn dòng máu đỏ tươi chói mắt trước mặt, Cung Tuấn lè lưỡi liếm hết, không chừa lại bất kỳ một mảnh dư thừa nào. Trương Triết Hạn bị hắn xoay như chong chóng, nước mắt nhỏ giọt bên đôi má ửng hồng, vì sung sướng mà không ngừng rơi lệ.

Ranh nanh của Trương Triết Hạn không dài bằng Cung Tuấn, thoạt nhìn qua cũng không sắc nhọn bằng. Cơ thể anh mỹ lệ gợi tình như mùa hoa nguyệt quế, vừa thơm ngát mê đắm, vừa quyến rũ điên hồn khiến người khác không thể không sa lầy quy phục.

Vách thịt nhớp nháp ôm lấy côn thịt cứng rắn, tiếng lép nhép thẹn thùng văng vẳng khắp thư phòng. Trương Triết Hạn siết mạnh mép bàn, cố gắng giữ thăng bằng không cho mình gục ngã. Cung Tuấn hôn khắp tấm lưng láng mịn, từng nơi hắn đi qua đều có dấu hôn đỏ chóe gợi tình. Bàn tay run rẩy kéo chặt mép bàn có chút run lên, Trương Triết Hạn nức nở than thở, hai mắt đỏ hoe như vừa chịu thiệt thòi.

Cung Tuấn yêu thương luồn tay đè mạnh đầu nhũ ướt át, hắn vân vê xoay tròn như hạt đậu cao su. Trương Triết Hạn co giật trước khiêu khích vô cùng ác ý, nước mắt lã chã rơi xuống cánh tay mảnh khảnh, cũng rơi xuống trái tim mềm mại của Cung Tuấn.

"Tiểu Triết, em khóc cái gì? Anh đang làm em sướng cơ mà."

"Ai khóc... Ưm....ah...."

Trương Triết Hạn không theo kịp tốc độ đâm rút của hắn, Cung Tuấn quá trâu bò rồi, anh không chịu nổi. Vách thịt cơ hồ bị đâm cho nát bấy, hai bên nóng đến mức làm anh có cảm giác, nó sắp tóe lửa.

Côn thịt của Cung Tuấn vô cùng thô dài, so với cúc huyệt non mềm thì đúng là một trời một vực. Dâm thủy càng rỉ càng nhiều, nhỏ giọt rơi xuống nền nhà bóng bẩy, Trương Triết Hạn thở gấp bám lên thành bàn, gục đầu chịu đựng tốc độ điên cuồng của tên vampire già nua đã ế lâu năm.

Hắn một tay giữ chặt eo anh, một tay banh cánh mông nộn thịt để dễ dàng hành động. Cung Tuấn thỏa mãn trước bữa ăn không ngờ, cũng thoải mái hưởng thụ vị đạo khác lạ mà người kia mang đến.

"Ah...ư......um.....hức....."

Trương Triết Hạn theo bản năng rên rỉ, tốc độ bên dưới càng ngày càng dữ dội, Cung Tuấn đè chặt eo anh, ấn mạnh côn thịt đến tận gốc nam căn. Hai mắt Trương Triết Hạn vì khóc mà sưng múp, cả người ửng đỏ như vừa bị luộc chín. Côn thịt mạnh mẽ co rúc vùi sâu trong tiểu huyệt, Trương Triết Hạn trợn trừng nhìn về phía trước, hai tay run rẩy tiếp nhận lượng tinh dịch khổng lồ mà người kia ban tặng.

Thư phòng vắng vẻ chỉ còn lại hơi thở gấp, Cung Tuấn cẩn thận bế anh đi tẩy rửa thân thể, sau đó trở về phòng. Tinh Tế Huyết vô tư đung đưa chân ngồi trên mép giường, vừa thấy Cung Tuấn và Trương Triết Hạn trở về, nó cũng không bất ngờ, chỉ mềm mại hỏi.

"Bố nói với ba ba chưa?"

"Chưa..."

Tinh Tế Huyết khẽ rũ áng mi dày, nó thoáng nhìn qua sắc mặt ửng hồng của Trương Triết Hạn, không ý kiến gì thêm. Trương Triết Hạn dễ dàng mất sức, vừa trải qua một trận điên cuồng liền ngủ say như chết. Tinh Tế Huyết sầu não thở dài, biểu tình như ông cụ non, nói.

"Nếu bố không nỡ thì để bọn họ làm thay đi."

"Không ai có quyền giết em ấy, dù là ta cũng không thể."

Cung Tuấn lạnh lùng cắt ngang lời Tinh Tế Huyết, nó bất ngờ trước giọng điệu đanh thép của Cung Tuấn, suy tư rất lâu, sau đó nói.

"Con biết bố không nỡ, nhưng đối với một vampire có nhiều yếu điểm như ba ba thì rất dễ bị người ta lợi dụng. Dù sao thì, ba ba là người bố yêu thương nhất... Bố sẽ không nỡ nhìn ba ba chịu tổn thương."

Đúng vậy, hắn sẽ không nỡ nhìn Trương Triết Hạn bị tổn thương.

Cung Tuấn ôn nhu hôn lên vầng trán mịn màng, Tinh Tế Huyết bối rối nhìn sang nơi khác, nó đang định lạch bạch chạy đi thì đột nhiên bị Cung Tuấn ngăn chặn.

"Điểm yếu của con người nằm ở tim có phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net