Chương 4: Mông vểnh cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn biệt thự cổ điển phảng phất ánh đèn nhạt màu trầm đục, tiếng bước chân cạch cạch vang vọng đặc biệt rõ ràng. Cung Tuấn bế ngang Trương Triết Hạn giờ đã say giấc bước xuống phòng tắm, hắn không nhìn người đang cúi mình lau dọn, chỉ bình tĩnh đặt anh ngồi xuống bồn, đôi mắt híp lại.

Người kia rất nhanh đã nhận ra sự có mặt của Cung Tuấn, cô chậm rãi thu lại động tác, không tiếng động rời đi. Cung Tuấn nhếch môi nhìn dung mạo thanh tú tựa như được điêu khắc tinh xảo, hắn dùng ngón tay thon dài lạnh lẽo chạm nhẹ lên đôi má anh, thấp giọng lẩm bẩm.

"Ngủ rồi liền ngoan hơn nhiều."

Trên người Trương Triết Hạn vẫn còn tấm khăn dày. Vì động tác đặt xuống của Cung Tuấn nên tấm khăn đã trượt xuống đầu vai, lộ ra khuôn ngực trắng nõn rắn rỏi nhưng bây giờ đã chi chít dấu hôn.

Khỏa châu nhạt màu bóng loáng vệt nước kỳ lạ, Cung Tuấn bị nó hấp dẫn, hắn hạ mi say mê tỏ vẻ tán thưởng, vô tri vô giác chạm nhẹ lên đầu nhũ thấm đầy nước bọt. Cả người Trương Triết Hạn run lên, anh nhíu mi ư hử mấy tiếng, tựa hồ đang kháng cự sự quấy rầy của Cung Tuấn. Ngón tay thon dài dừng lại động tác, Cung Tuấn nâng mắt nhìn anh, giả vờ hỏi một câu.

"Muốn nữa không? Lão già tám trăm tuổi này dư sức 'làm' em một tháng đấy."

Cánh môi Trương Triết Hạn bị răng nanh cạ rách, lúc nãy vì tác dụng của thuốc kích dục nên bờ môi ửng đỏ không thấy rõ vết thương, bây giờ huyết sắc tan đi, vết rách cũng rõ ràng hơn hết. Cung Tuấn kề sát bên anh hôn lên cánh môi nhạt màu, nụ hôn từ nhẹ nhàng dần chuyển sang kịch liệt.

Hắn đè chặt người Trương Triết Hạn lên thành bồn tắm được làm từ sứ cao cấp, thành bồn được mạ vàng tinh xảo, trên thân cũng chi chít hoa văn phức tạp. Cung Tuấn kéo tấm khăn vướng víu kia xuống, thân thể vừa được 'tra tấn' lập tức lộ ra. Dục vọng dưới thân lần nữa dâng trào, Cung Tuấn nâng cổ anh lên luồn lưỡi vào khoang miệng nóng bỏng, cánh tay tái nhợt trượt xuống vòng eo săn chắc, đè mạnh lên điểm nhạy cảm bên hông.

"Ưm~"

Dù đã mất đi ý thức nhưng Trương Triết Hạn vẫn cảm nhận được sự trêu chọc ác ý. Vòng eo là vùng nhạy cảm nhất của anh, cũng không biết Cung Tuấn vì sao lại biết được, hắn vân vê mảnh da thịt non mềm bên hông, tay kia ghì chặt gáy Trương Triết Hạn.

Tư thế kìm hãm mang ý vị tuyệt đối xâm chiếm.

Chóp mũi lẩn quẩn mùi xạ hương nhàn nhạt, dục tình như hòn than cháy dở đang được cuồng phong châm lên đại hỏa, không bao lâu nữa, trầm luân lại đến.

"Ha---ư!" Trương Triết Hạn liều mạng hít từng ngụm khí, Cung Tuấn nhân lúc anh mở miệng càng luồn sâu vào bên trong. Trương Triết Hạn mê mang không rõ tư vị, chỉ biết lồng ngực đột nhiên nghẹn ứ, hô hấp cũng đặc biệt khó khăn.

Eo thật nhỏ.

Cung Tuấn cảm thán chụp lên đường cong nóng bỏng, Trương Triết Hạn rùng mình vô thức đẩy vai hắn ra, ngâm nga mấy tiếng không rõ nghĩa.

"Ức... Ưa..." Bàn tay Cung Tuấn đè mạnh lên cái gáy non mền, Trương Triết Hạn nhíu mày khó chịu. Anh yếu ớt kháng cự kẻ đang đòi hỏi đến vô pháp vô thiên. Cung Tuấn kéo lấy cánh mông mềm mại, dòng nước ấm nóng trong bồn tắm lập tức tràn vào khe mông khép chặt, khiến Trương Triết Hạn giật mình choàng tỉnh.

"Làm gì ---ưm?!"

"Ăn em."

Cúc huyệt mở ra, bạch trọc theo đó mà chảy xuống.

Trương Triết Hạn đỏ mặt cứng đờ cơ mặt, Cung Tuấn nhếch môi nhìn người đang chết đứng ngồi trên đùi hắn. Bàn tay vẫn giữ nguyên động tác kéo mở khe mông, thanh âm trầm đục đầy hương dục tình.

"Sao vậy? Chảy ra rồi à?"

"Anh!" Trương Triết Hạn trừng mắt, nhận ra người kia vẫn giữ nét mặt khiêu khích tự đắc. Trương Triết Hạn tự biết rằng, mình càng tức giận, hắn càng cảm thấy cao hứng. Vì vậy, anh nghiêng mặt tránh đi, cắn môi không đáp. Cung Tuấn phì cười ngậm lấy vành tai non nớt, thấp giọng nói.

"Sao vậy? Giận rồi sao?"

"Ai lại thèm so đo với lão già như anh." Trương Triết Hạn liếc hắn, đanh giọng nói một câu. Cung Tuấn cũng không tức giận, hắn hứng thú nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy trong suốt. Trương Triết Hạn cũng không tránh né, trực tiếp cùng hắn mắt đối mắt.

Bây giờ nếu nhìn kỹ lại thì Trương Triết Hạn mới nhận ra, đồng tử của Cung Tuấn có màu đỏ rất huyền bí. Không phải màu đỏ tươi như máu người, cũng không phải đỏ sẫm như da thịt động vật chết hoang. Màu đỏ này có pha lẫn chút sắc hồng ẩn trong màn sương đêm, hơn nữa còn có chút ác liệt của mặt trăng nhuộm máu. Trương Triết Hạn nhất thời ngơ ngẩn, đồng tử đen láy lập lòe ánh lên tia sáng đỏ.

Vừa nhìn thấy tia sáng trong mắt Trương Triết Hạn, Cung Tuấn thoáng bất ngờ, sao đó liền bừng tỉnh. Tinh Tế Huyết vậy mà đã chấp nhận Trương Triết Hạn. Hắn cũng không biết nên vui hay nên buồn. Dù sao đứa con mà hắn bảo bọc tám trăm năm qua vậy mà lại dễ dàng chấp thuận nương nhờ trong thân xác khác nhanh như vậy, không biết Trương Triết Hạn ăn ở thế nào mà lại tốt số như thế.

"Bị tôi quyến rũ rồi sao?"

Nghe thấy thanh âm chọc ghẹo, Trương Triết Hạn hoàn hồn. Vẻ mặt say mê tức khắc tan biến, thay vào đó là sự bất mãn không cam lòng. Anh vươn tay đẩy vai Cung Tuấn ra, buồn bực nói.

"Anh không thể tránh xa tôi một xíu sao?"

"Sao lại tránh? Tinh Tế Huyết đã bị em nuốt xuống, điều đó chứng minh em đang mang giọt máu của tôi. Không bao lâu nữa em sẽ có thai, vậy tôi không phải sẽ trở thành lão công của em à?"

"Tôi mặc kệ! Bây giờ người có lợi là anh, thù gia tộc tôi còn chưa đòi lại. Ngài Cung, việc ngài hứa với tôi còn chưa thực hiện đâu."

"Em yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời. Mạnh gia nói thế nào cũng là gia tộc vừa mới phất lên, địa vị vững chãi gì đó bọn họ còn chưa làm được, em lo cái gì?" Cung Tuấn nâng cằm Trương Triết Hạn, không nhanh không chậm nói, "Em có biết bộ dáng gấp gáp của em có bao nhiêu quyến rũ không? Mỹ nhân chau mày đúng là cực phẩm nhân gian."

Trương Triết Hạn hất tay hắn ra, anh đè lại hơi thở dồn dập, buồn bực nói, "Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, tôi đề nghị anh đừng nên đùa giỡn quá mức."

"Em nghĩ vậy sao? Tuy tôi sống có chút lâu nhưng không hề cổ hủ, tôi sẽ không vì quy tắc trong khế ước mà chấp nhận ràng buộc sự phóng khoáng của mình."

"Anh lại muốn làm gì?"

"Chính là muốn cùng em tận hưởng đêm xuân."

"Ah! Ưh." Cung Tuấn cắn nhẹ lên yết hầu nhạy cảm, Trương Triết Hạn run rẩy đẩy đầu hắn ra. Cung Tuấn cũng không kìm hãm anh nữa, mặc kệ anh xoa loạn trên tóc mình.

Hơi nước mờ mịt bốc lên cao ngút, phản kháng của Trương Triết Hạn từ từ yếu ớt. Cung Tuấn thừa sức nhận ra anh lại lâm vào mê tình, cánh môi hắn nhếch lên, ngón tay thon dài thọc sâu vào cúc huyệt nóng hổi.

"Hưm!" Trương Triết Hạn mím chặt môi không chịu rên lên, nhận ra người kia lại đang trêu đùa mình. Trương Triết Hạn tức giận nghẹn khuất, anh mặc kệ cái gì gọi là vampire tám trăm năm tuổi, Trương Triết Hạn rướn người về phía trước, há miệng cắn mạnh lên bờ vai săn chắc tinh xảo của Cung Tuấn.

Đối với hắn mà nói thì vết cắn của Trương Triết Hạn chỉ là móng tay gãi ngứa. Cung Tuấn bình tĩnh tiếp tục làm công việc trọng đại dưới thân. Dịch thể trơn tuột trong cúc huyệt từ từ được ngón tay hắn lấy ra. Trong bồn nước trong suốt lẩn quẩn mấy dòng bạch trọc trắng đục quái dị, Cung Tuấn cũng không để ý tới, chuyên tâm vệ sinh tiểu huyệt bị tinh dịch lấp đầy.

Qua thêm một lát, cúc huyệt rốt cuộc đã sạch sẽ thông thoáng.

"Hết khó chịu chưa?" Cung Tuấn nhẹ giọng hỏi, cảm nhận vết cắn trên vai dần được thả lỏng, Cung Tuấn khó hiểu nhìn qua. Hắn chỉ thấy Trương Triết Hạn gục đầu trên vai hắn, khuôn mặt trắng nõn vùi sâu vào hõm cổ nồng nặc mùi xạ hương, Cung Tuấn vốn định trêu anh một chút. Thế nhưng bờ vai đột nhiên ẩm ướt một trận, Cung Tuấn bất ngờ nuốt xuống những câu nói sắp bay ra từ cổ họng.

Trương Triết Hạn tránh né ánh nhìn của hắn, hai mắt anh cay xè khó chịu, Trương Triết Hạn dang tay ôm lấy cổ người trước mặt, giọng nói run rẩy pha chút nghẹn ngào uất ức, "Ai cũng muốn ức hiếp tôi, bọn họ hại gia nghiệp mấy đời của Trương gia sụp đổ trong thoáng chốc, còn sỉ nhục tôi, nói tôi kẻ thấp hèn mất đi gia tộc. Vì sao bọn họ lại đáng ghét như vậy? Ngay cả anh cũng ức hiếp tôi, vì tôi không còn chốn để về nên mới bị người ta ghét bỏ vậy sao?"

Cung Tuấn lặng im nhìn thân thể đang run lên bần bật. Hắn nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, tay chân do dự hết giơ lên lại hạ xuống. Cung Tuấn nổi tiếng là kẻ máu lạnh, hắn từ trước đến nay chỉ biết sống cho mình, cảm xúc của người khác trong mắt hắn chỉ là một thứ không đáng giá như chiếc lá khô lìa khỏi cành cây, như đóa hoa mỹ lệ đã tàn trên đài lá.

Vì chưa từng nghĩ đến việc sẽ sống cho kẻ khác nên Cung Tuấn cũng không để tâm tới những lời an ủi và động viên. Đối mặt với phút giây yếu đuối của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn mờ mịt không biết nên làm gì tiếp theo. Không gian yên ắng bên tai vang vọng rõ ràng thanh âm gió lùa qua khe cửa, uất ức mấy ngày qua rốt cuộc đã có thể trút bỏ, Trương Triết Hạn đau đớn nức nở, thanh âm run rẩy cứ liên tục cất lên.

"Tôi không muốn lại bị bọn họ sỉ nhục, thế nhưng tôi lại không thể kháng cự. Không ai bên cạnh tôi nữa, dù tôi có mạnh mẽ đến cỡ nào thì vẫn bị bọn họ ức hiếp. Ngay cả ông già như anh cũng không xem trọng tôi, tất cả các người đều đáng ghét như nhau..."

"Được rồi." Cung Tuấn cứng đờ cất giọng, bàn tay hắn sờ lên tóc anh, không được thuần thục xoa xoa mấy cái. Cung Tuấn nhất thời không biết nên nói gì, gượng gạo cứng nhắc an ủi, "Là tôi không tốt, đừng khóc nữa."

Vừa dứt lời, Cung Tuấn liền nhíu mày, vì sao hắn lại nói mấy câu khó hiểu này? Đầu nghĩ như vậy nhưng tay vẫn không ngừng xoa tóc người kia, Trương Triết Hạn xả hết uất nghẹn, nhỏ giọng thút thít.

Mấy ngày qua ít ai biết được Trương Triết Hạn đã nhịn tới mức nào, quá khứ cao ngạo khiến anh không thể chấp nhận cuộc sống chui rúc ở hiện tại. Trước kia có bao nhiêu người nịnh bợ anh? Bây giờ đến cả người làm cũng nhìn anh bằng ánh mắt khinh miệt.

Trương Triết Hạn từng tức giận tát thẳng vào mặt Mạnh đại thiếu gia, thế nhưng kết cục mà anh nhận được chính là đòn roi bọn họ ban xuống. Trương Triết Hạn cắn răng chịu đựng, hận đến mức máu giăng đỏ lừ đôi mắt.

Thời khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống bờ vai rộng lớn, nghẹn uất trong lòng cũng theo đó trôi đi. Trương Triết Hạn ôm lấy vị vampire đang cứng đờ xoa đầu mình an ủi. Vẻ cao quí nguy hiểm của hắn nháy mắt đã không còn.

Cung Tuấn ôm lấy eo anh, không được tự nhiên nói.

"Đừng khóc, tôi sẽ giúp em trả thù."

"Ba tôi mất rồi, tôi không còn người thân nữa."

"Được rồi được rồi, tôi không biết em lại mít ướt như vậy."

Trương Triết Hạn hít mũi, không khóc nữa. Cung Tuấn phì cười dùng khăn bao kín thân thể ướt đẫm bọt nước. Vững vàng ôm anh trở về phòng.

Trương Triết Hạn vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào hõm vai bí ẩn.

Sáng hôm sau, Trương Triết Hạn bị chòng ghẹo đánh thức. Anh mờ mịt nâng mi mắt nặng trịch lên, trầm trầm mê mê lấy lại tinh thần.

Rất ấm áp, nhưng sao mông lại mát mẻ như vậy?

Trương Triết Hạn cả kinh choàng tỉnh, đập vào mắt anh là khuôn mặt cực kì đẹp trai của Cung Tuấn. Trương Triết Hạn giật mình đẩy hắn ra, thế nhưng người bên cạnh lại bất động như tượng. Trương Triết Hạn nổi gân xanh đầy trán, nghiến răng ken két, tức giận hô lên.

"Anh lại đang làm gì?"

"Mông em vểnh cao quá, muốn sờ một chút."

Trên giường bốn phía phủ màn mỏng trắng thuần, giường cao tinh xảo được điêu khắc hoa văn mang phong cách cổ kính, ánh vàng lập lòe sang trọng quý phái, màn giường lay lắt che đi hình ảnh 'ấm áp' bên trong.

Trương Triết Hạn nghiêng mình nằm trên tay Cung Tuấn, cánh mông cũng vì vậy mà vểnh lên cao ngất, lộ ra đường cong nóng bỏng đầy hấp dẫn. Mà Cung Tuấn, hắn đang dùng bàn tay thon dài lạnh lẽo luồn vào quần ngủ xoa nắn cánh mông mềm, hài lòng mỉm cười.

Trương Triết Hạn đen mặt vùng dậy, Cung Tuấn tiếc nuối thu tay, nâng mắt nhìn người đang run rẩy đau đớn, cánh tay trắng bệch đè chặt vòng eo tinh xảo.

Cung Tuấn chống đầu đưa mắt nhìn về phía Trương Triết Hạn, không nhanh không chậm nói, "Cần tôi giúp gì không?"

"Không cần!" Trương Triết Hạn bực bội quát lại, Cung Tuấn nhướng mày không nói, tỏ vẻ 'xem em gắng gượng được bao lâu'.

Trương Triết Hạn chậm chạp bò dậy, mỗi một động tác đều mang theo tiếng hít thở nặng nề. Trương Triết Hạn cắn chặt hàm răng, rất nhanh trán đã phủ đầy mồ hôi lạnh.

Động tác của anh như rô bốt cao tuổi, Cung Tuấn càng nhìn càng nhíu chặt đôi mày, qua thêm mười lăm phút nữa, Trương Triết Hạn vẫn chưa xuống được mép giường. Nhận ra mình không thể gắng gượng được nữa, Trương Triết Hạn bất động ngồi im, yếu ớt gọi.

"Cung Tuấn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net