🌱Chương 4: Chi phiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: DiiHy

-----------------o0o--------------

Tốc độ của anh trai giao đồ ăn vĩnh viễn không làm người ta thất vọng.

Nửa tiếng sau, Tinh Tinh đung đưa bàn chân nhỏ, ngồi trên ghế ông chủ của Phó Ti Cẩn, gặm xoài, ôm máy tính bảng của anh xem phim hoạt hình bé heo màu hồng phấn.

Xem phim quá chăm chú, ngay cả khi dì Trần được gọi đến chăm sóc cô bé nói muốn đi vệ sinh, để một mình bé ngoan ngoãn ngồi đây chơi, mà Tinh Tinh cũng không nghe thấy.

"Bành!" Cửa phòng làm việc đang đóng chặt bỗng nhiên bị người dùng sức đẩy ra.

Tiếng động bất ngờ vang lên dọa cho cơ thể nhỏ của Tinh Tinh run lên, hộp hoa quả trong tay cũng không cầm chắc, lạch cạch rớt xuống đất.

Cùng rơi xuống còn có một một miếng xoài nhỏ mới ăn được một nửa, bây giờ đã bị hộp hoa quả đè lên đập nát.

"Anh hai, anh có biết mẹ đã làm cái gì không... A?!"

Phó Ti Thận tràn đầy phẫn nộ xông vào văn phòng của anh trai, kinh ngạc trừng mắt nhìn con mèo nhỏ đang ngồi trên ghế tổng giám đốc.

"Bé con nhà ai đây? Không lẽ là con gái riêng của anh hai?"

"Quả quả rớt mất rồi..." Tinh Tinh không hề để ý đến tên đầu sỏ đã hù dọa mình đang ngây người ở cửa ra vào, vẻ mặt ngây ngốc nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng nhìn hộp hoa quả và miếng xoài đã nát nằm ở đó.

Vành mắt dần dần đỏ lên.

Ba giây sau.

"Ô oa a a a..."

Tiếng khóc trẻ con đột ngột vang lên dọa cho Phó Ti Thận sợ run người, suýt chút nữa bỏ của chạy lấy người, đồng thời cũng hù đến Phó Ti Cẩn vừa mới ra khỏi phòng họp.

Sắc mặt anh khẽ biến, lập tức bỏ lại thư kí Trương đang đi bên cạnh, tăng tốc sải bước về nơi phát ra tiếng khóc.

Thư ký Trương bị bỏ lại trong tay còn ôm mấy tập văn kiện chờ tổng giám đốc ký tên, nhưng nhìn tình hình bây giờ...

Anh ta nhanh chóng khép văn kiện lại, quay người đi về phòng thư ký.

Dưa của sếp mặc dù ngon nhưng dễ bị ghim lắm.

"Chú đang làm gì đấy?"

Nhìn thấy em trai đang đứng chặn trước cửa ra vào, Phó Ti Cẩn lạnh giọng chất vấn.

"Anh."

Phó Ti Thận quay đầu lại thì thấy Phó Ti Cẩn đang đi đến, lập tức giống như đứa trẻ hư hỏng làm chuyện xấu bị bắt tại trận, trong lòng không khỏi chột dạ.

Nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến đây, ngay lập tức bị lửa giận khống chế lý trí, khí giận bốc lên tận trời mà chất vấn lại anh trai mình: "Người phụ nữ kia đến tìm bạn gái em gây chuyện, có phải anh đã sớm biết chuyện này rồi đúng không?"

Mặt Phó Ti Cẩn lạnh xuống không để ý đến cậu ta, đi vòng qua Phó Ti Thận bước vào cửa, cẩn thận ôm lấy nhóc con đang khóc, động tác không thuần thục vỗ nhẹ vào lưng tấm lưng nhỏ dỗ dành: "Đừng khóc."

"Tiểu... nấc Tiểu Cẩn, hơi sợ... người xấu, dọa Tinh Tinh... Quả Quả không còn..."

Tinh Tinh vừa nhìn thấy Phó Ti Cẩn, lập tức ỷ lại dựa vào trong ngực anh, cánh tay nhỏ như ngó sen vòng qua cổ anh, bàn tay nhỏ vỗ vỗ vào lưng anh, tủi thân cáo trạng.

Nhìn lướt qua mặt đất bừa bộn, lại kết hợp với động tĩnh vừa nghe được, Phó Ti Cẩn có thể đoán được sơ sơ chuyện gì đã xảy ra.

Ánh mặt lạnh lùng nâng lên, giống như cảnh cáo mà nhìn chằm chằm Phó Ti Thận, ra hiệu cho anh ta yên lặng, có chuyện gì thì tí nữa nói, sau đó ôm Tinh Tinh đi vào phòng nghỉ bên cạnh.

"Trước tiên Tinh Tinh ở đây tự mình chơi một lát được không? Chờ một chút nữa Tiểu Cẩn sẽ dẫn mẹ đi ăn đồ ăn ngon."

Phó Ti Cẩn đặt Tinh Tinh ở trên giường lớn mềm mại, kéo chăn và gối đầu vây cô bé vào giữa, đề phòng bé ngã xuống.

"Xấu... người xấu bắt nạt Tinh Tinh."

Bàn tay nhỏ của Tinh Tinh níu lấy cổ tay áo sơmi của Phó Ti Cẩn, hốc mắt đỏ rực, nhưng vẫn không quên tố cáo.

Bé đã nhớ kĩ mối thù này.

Ai đã từng bắt nạt Tinh Tinh, cô bé cũng ghi nhớ trong lòng.

"Yên tâm, lát nữa con sẽ giúp người mẹ nó." Phó Ti Cẩn bình tĩnh cam kết.

"Cũng... cũng không cần đánh mạnh quá, bị đánh thật sẽ rất đau, con chỉ cần... con cứ vỗ nhẹ một cái là được." Tinh Tinh đang so sánh để Phó Ti Cẩn hiểu được 'đánh nhẹ một cái' rốt cuộc là nhẹ thế nào.

Giống như sờ nhẹ một cái.

Nhóc con mềm lòng.

Phó Ti Cẩn khẽ cười một tiếng đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tinh Tinh để trấn an, sau đó mới quay người đi ra ngoài.

Tinh Tinh che đỉnh đầu nhìn cửa phòng bị đóng lại, con ngươi đảo quanh một vòng, đột nhiên cười hắc hắc.

Chân tay bé linh hoạt leo ra khỏi núi chăn mền, đối mặt với chiếc giường cao như vách núi đen, sau khi suy nghĩ một hồi lâu bé lấy hết dũng khí...

Từ từ xoay người, cái mông nhỏ chậm chậm di chuyển, chân nhỏ trắng nõn thò ra dò xét ở biên giới vách núi đen, chờ sau khi dò xét tình hình quân địch xong, xác nhận đã an toàn, cả người dần dần tụt đất xuống theo mép giường.

Thật vất vả mới ngồi được xuống đất, Tinh Tinh lau lau mồ hôi không tồn tại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thật mệt mỏi mà.

Nhưng kết quả rất khả quan.

Bé đã vượt ngục thành công rồi!

Tinh Tinh từ dưới đất đứng lên rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, lặng lẽ mở ra một khe hở nhỏ, áp mặt vào nhìn lén bên ngoài.

Tên trứng thối vừa mới hù dọa cô bé hình như đang cãi nhau với Tiểu Cẩn, dáng vẻ rất kích động, khuôn mặt đẹp trai trắng nõn đã kìm nén đến mức đỏ bừng.

"Anh đã biết vậy tại sao không ngăn cản người phụ nữ kia?" Phó Ti Cẩn tức giận đến mức không lựa lời mà nói.

"Ai là người phụ nữ kia? Đấy là mẹ của mày! Nói chuyện kiểu gì đấy?" Phó Ti Cẩn trầm mặt, không hài lòng khi em trai hỗn láo với mẹ.

"Mẹ tôi? Là mẹ tôi thì có thể làm ra loại chuyện này sao? Lúc bà ấy ném chi phiếu vào bạn gái tôi sao không nghĩ đến tôi là con trai bà ấy?

Phó Ti Thận gào to đến nỗi lỗ tai Tinh Tinh cũng đau.

Cô bé nhăn nhăn lông mày nhỏ, xoa xoa lỗ tai, tiếp tục nghe lén.

"Nhưng bạn gái của mày cũng đã nhận chi phiếu và biến mất." Phó Ti Cẩn lạnh lùng chỉ ra trọng điểm: "Nói chung cô ta cũng không yêu mày, nếu không sẽ không rời khỏi mày vì tiền."

"Anh nói bậy!" Giống như một con mèo bị giẫm vào đuôi, trong nháy mắt Phó Ti Thận lập tức xù lông: "An Nhiên không phải loại người như vậy!"

Nhìn dáng vẻ này của anh ta, Phó Ti Cẩn cũng lười nói lại, trực tiếp đuổi người: "Chú còn việc gì nữa không? Không còn thì mau đi đi, để anh mày còn làm việc."

Câu nói này không phải lấy cớ.

Tài liệu chưa được xử lý còn chất đống trên bàn anh, nếu bây giờ mà không xử lý xong, thì đêm nay phải ở lại làm thêm giờ.

Nhìn thái độ của anh trai, Phó Ti Thận cảm nhận sâu sắc đá phải tấm sắt là như thế nào.

Mình thì tức điên người, nhưng tấm sắt không sứt mẻ gì.

Anh ta thuận tay cầm cốc nước lạnh trên bàn trà uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt mông ngồi trên ghế salon, đôi chân dài duỗi ra nhìn không ra cái hình tượng gì, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía cửa phòng nghỉ.

"Này, anh hai, đứa bé bên trong kia là ai vậy? Không phải là con gái riêng của anh chứ? Mẹ anh mà biết chắc sẽ phát điên."

Anh hai là kiệt tác tốt nhất của mẹ anh, nếu bà ấy mà biết cái kiệt tác này lén lút sau lưng bà làm ra mạng người, hậu quả thì... chậc chậc chậc.

Nói là ngày tận thế cũng không ngoa, chỉ nhằm vào mẹ và anh trai anh mà thôi.

"Chú nghĩ nhiều rồi." Phó Ti Cẩn đen mặt.

"Thật không phải?" Phó Ti Thận với vẻ mặt nghi ngờ: "Vậy con nhóc kia là ai?"

"Con là mẹ của chú nha." Tinh Tinh nhịn không được thò đầu ra trả lời.

Logic của cô bé rất linh hoạt, Tiểu Cẩn nói bé là mẹ của chú ấy, tên trứng thối này lại gọi Tiểu Cẩn là anh, vậy nhất định người này cũng là con trai của bé.

Suy luận hoàn mỹ!

"Vậy ông đây là ông nội của nhóc đấy, nhóc con xấu xa còn muốn chiếm tiện nghi của ông đây."

Sắc mặt Phó Ti Cẩn có chút vặn vẹo: "Câm miệng!"

Phó Ti Thận là ông nội của mẹ, vậy anh là gì? Chắt của em trai?

Phó Ti Cẩn đột nhiên nổi giận dọa cho Phó Ti Thận và Tinh Tinh quay đầu lại nhìn, hai gương mặt giống hệt nhau một lớn một nhỏ đều nghi ngờ nhìn về phía anh, tất nhiên không ai đoán ra lý do anh tức giận.

Tinh Tinh vì quá nhỏ nên không biết, còn Phó Ti Thận là vì không nắm rõ tình hình.

Phó Ti Cẩn day day thái thương đau nhức, phất tay đuổi thằng em trai phiền toái.

"Chú có thể đi được rồi, lát nữa ba sẽ qua đây, nếu chú không muốn bị chửi thì mau đi đi." Phó •đang trong trạng thái bỏ nhà trốn đi• Ti Thận nghe vậy thì vẻ mặt cứng đờ, lập tức đứng dậy muốn bỏ chạy.

"Chuyện là, anh hai, bây giờ em còn có việc phải đi trước, anh... anh đừng nói với ba là em đã đến đây, không được, phải nói là hôm nay anh không gặp em."

Khoan hãy nói, cái dáng vẻ sợ hãi này cực kỳ giống với Tinh Tinh.

"Ừ." Cổ họng miễn cưỡng phát ra một âm thanh coi như đáp lại.

Nhìn về phía Tinh Tinh còn đang lấp ló ở cửa phòng nghỉ, Phó Ti Cẩn đột nhiên nói với bóng lưng sắp biến mất của Phó Ti Thận: "Náo loạn đủ rồi thì mau về nhà đi."

Công ty có nhiều người tình hình phức tạp, không tiện nói ra những chuyện thần kỳ mà mẹ ruột đã trải qua, về nhà nói sẽ tiện hơn.

Nếu Phó Ti Thận mà chịu ngoan ngoãn về nhà thì sẽ nói cho nó.

"..." Phó Ti Thận không trả lời, cũng không biết là nghe thấy hay không nghe thấy.

Ngay cả khi Tinh Tinh đứng sau lưng giơ móng vuốt nhỏ chào tạm biệt anh ta cũng không thấy.

***

Thư ký Lý phát hiện, càng gần trưa, cửa phòng tổng giám đốc càng thường xuyên xuất hiện một đầu mèo nhỏ ló đầu ra ngó.

Lần này sau khi anh ta đưa xong tài liệu, cũng không rời đi luôn, yên lặng ngồi xổm ở cửa, ôm cửa đợi mèo.

Quả nhiên, chưa được vài phút, Tinh Tinh lại lắc lư ra đây ngó đầu nhìn quanh.

"Nhóc con đang chờ ai sao?"

Nghe thấy âm thành truyền đến từ bên cạnh, Tinh Tinh lập tức quay đầu, thấy thư ký Lý, lập tức lanh lợi lễ phép gọi: "Chào anh thư ký Lý."

Trước đó cô bé nghe thấy người khác gọi anh trai cao lớn này là thư ký Lý.

"Xin chào." Thư ký Lý không dồn hết tâm trí sửa đúng xưng hô cho Tinh Tinh, còn rất phối hợp đưa tay ra muốn bắt tay với Tinh Tinh.

Tinh Tinh chính xác đặt móng vuốt mèo của mình lên.

Bàn tay nhỏ bị nắm nhẹ đung đưa vài cái, Tinh Tinh chú ý đến khuôn mặt nghiêm túc của thư ký Lý trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Xem ra anh trai này rất yêu thích trẻ nhỏ.

Thực ra, yêu thích tất cả những sinh vật nhỏ bé dễ thương mới là bộ mặt thật của thư ký Lý.

Bình thường anh ta quá nghiêm túc, nên người khác không hề biết người đàn ông lớn đẹp trai này lại một manh vật khống*"

*Manh vật khống: người yêu thích những sinh vật nhỏ bé dễ thương.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, một dáng người cao ráo từ bên trong đi ra đã thu hút sự chú ý của Tinh Tinh.

Hai mắt sáng lên, cô bé vứt bỏ đồng bọn mới quen ngay tại chỗ, chân ngắn chạy vội đến trước mặt người kia.

"Chú ~ "

Giọng sữa non nớt bị kéo dài qua chín quẹo mười tám rẽ*, ngọt ngào như mật.

*Chín quẹo mười tám rẽ: chỉ đoạn đường quanh co có nhiều ngã rẽ ngoặt.

Phó Hành vừa mới đến bỗng nhiên dừng bước chân, ngồi xổm xuống dang hai tay nhiệt tình nghênh đón Tinh Tinh đang phi đến.

Tinh Tinh giống như viên đạn nhỏ lao thẳng vào ngực Phó Hành, hai tay ôm cổ anh, lên tiếng hỏi: "Chú, chú gọi ba mẹ đến đón Tinh Tinh sao?"

Thì ra nhóc con này nhớ ba mẹ.

"Đã cho người đi tìm, nếu..."

Ba mẹ vợ anh từ khi giao lại quyền hành trong công ty, suốt ngày đều ở nước ngoài du lịch vòng quanh thế giới, hưởng thụ thế giới tuổi già của hai người, chỉ đến lễ mừng năm mới mới về nhà đoàn tụ với gia đình, nếu bây giờ muốn đi tìm hai người họ, thật đúng là không dễ dàng gì.

----------------Hết Chương 4-----------

22/08/2020


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net