Chương 14: Cuối cùng huynh cũng tới!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm hôm sau, cỗ xe ngựa lại lăn bánh, năm người từ Trúc Lâm lại trở về Tịnh Châu tìm manh mối giải cứu Mạc Quân, thế nhưng căn bản Mạc Quân không hề nguy hiểm đến tính mạng mà bọn họ lại đang dần dần rơi vào một cái bẫy nguy hiểm khác.

Tung tích của Bạch Ngọc Nhu bọn họ nghe ngóng được ở phía Tây thành Tịnh Châu, nói đó thưa thớt dân cư, vả lại núi rừng chiếm một diện tích lớn. Năm người thuê một biệt viện nhỏ để ở, từ từ nghe ngóng tin tức.

Ngày hôm đó lúc Uyển Thanh đi ra ngoài một mình, một nữ tử y phục màu vàng chặn được cô: "Lý Uyển Thanh, thù cha mẹ chưa báo còn đi cùng tay sai kẻ thù, cô có xứng với chữ Lý cô mang hay không?"

Uyển Thanh tay nắm chặt thanh kiếm bên hông, thanh âm trở nên lạnh lùng: "Ngươi là ai?"

"Tề trắc phi năm đó không nói với cô chuyện cô không chỉ là đứa trẻ duy nhất thoát khỏi khiếp nạn diệt môn sao?"

[P/s: Tề trắc phi là danh hiệu trước đây của mẹ Uyển Thanh – bà sư thái trong Cảm Nghiệp Tự]

"Cô rốt cuộc là ai, tại sao lại biết những chuyện này"

"Được, ta nói cho cô biết ta là ai, hơn hai mươi năm trước, ngoài mẫu thân đang mang thai cô trốn thoát khỏi binh biến Huyền Vũ Môn thì còn có nữ nhi duy nhất của Thái tử Lý Kiến Thành. Đứa trẻ đó được đưa ra khỏi cung, không may mắn như cô có mẹ bao bọc, đứa trẻ đó được An Vương đưa tới chỗ của Độc Xà lão nhân, sống những tháng ngày tăm tối đau khổ vì hai chữ báo thù."

Uyển Thanh lẩm bẩm mấy chữ "nữ nhi duy nhất của Thái tử", mẫu thân đã từng nói qua là công chúa Lý Ngọc Vân. Lý Ngọc Vân làm đệ tử của Độc Xà lão nhân? Trong đầu Uyển Thanh lại hiện lên cái tên Bạch Ngọc Vân, cô sửng sốt.

"Hắc xà ngoài thành Tịnh Châu là do cô nuôi? Cô là Bạch Ngọc Vân hay cũng chính là Lý Ngọc Vân."

Hoàng y nữ tử trước mặt khẽ gật đầu thưởng thức: "Thông minh hơn rồi đấy, Uyển Thanh, ta hỏi cô một câu, thù cha mẹ rốt cuộc báo hay không báo."

"Cô muốn làm gì..." Uyển Thanh còn chưa nói hết câu, Lý Ngọc Vân đã ngã khụy xuống đất, Uyển Thanh hoảng hốt đỡ cô ta, đưa tay lên bắt mạch: "Cô bị nội thương rồi!"

Lý Ngọc Vân túm lấy tay Uyển Thanh nói giọng đứt quãng: "Ta bây giờ không có đường để đi, An Vương chết rồi, ta lại là phản đồ của Độc Xà lão nhân, hôm qua chạm trán Bạch Ngọc Nhu, ta đánh không lại, bị nội thương. Lý Uyển Thanh, nể tình chúng ta từ trong bụng mẹ đã là tỷ muội của nhau, một là cô thay ta báo thù, hai là cô cứu ta, ta tự mình đi báo thù, để cho cô và Địch Nhân Kiệt an ổn bên nhau."

"Ta, ta sẽ không báo thù nữa, hoàng đế Lý Trị ở tận trong thâm cung, cô làm sao vào mà giết hắn được, nội thương của cô rất nghiêm trọng, ta sẽ nghĩ cách cứu cô. Còn có, Bạch Ngọc Nhu hiện giờ đang ở đâu? Ta muốn tìm cô ta"

"Ta không biết ả ta đang ở đâu, nhưng ả ta đang tìm tung tích của ta, nếu như ta lọt vào tay ả, ta nhất định sẽ không có đường sống sót." Lý Ngọc Vân nói xong lại ho ra mấy ngụm máu, xem ra nội thương không sớm trị cô ta sẽ chết.

Uyển Thanh kéo cô ta vào một cái miếu hoang khá kín, vội vã trở về biệt viện, bước chân đi vội vã, hai năm qua, thù cha mẹ cô vẫn chưa quên, hôm nay gặp lại Lý Ngọc Vân, thù hận nhen nhóm trong lòng lại dâng lên mãnh liệt. Uyển Thanh dường như lại bước đi vào con đường cũ, con đường này nếu như cô lựa chọn sai, sẽ là vạn kiếp bất phục.

Địch Nhân Kiệt cùng Nguyên Phương cũng đã đi ra ngoài nghe ngóng, chỉ có Nhị Bảo ở lại biệt viện chăm sóc Mộng Dao. Đi đi lại lại cộng thêm mất máu nhiều lần, Mộng Dao phần lớn thời gian đều là nằm bẹp trên giường. Uyển Thanh trong lòng nghĩ tới nội thương của Lý Ngọc Vân, nhớ tới lọ 'cửu hoa ngọc lộ' lần trước Mộng Dao cho lũ trẻ ăn là may ra có thể trị khỏi. Uyển Thanh không nghĩ ngợi gì nhiều, Lý Ngọc Vân cũng không còn nhiều thời gian.

"Uyển Thanh tỷ tỷ, tỷ nghĩ gì mà thừ người ra vậy!"

"Ta... không có gì... Mộng Dao, cửu hoa ngọc lộ đó của muội có chữa nội thương phải không?"

"Đúng vậy, nội thương cơ bản đều có tác dụng rất lớn. Cửu hoa ngọc lộ rất khó chế luyện, là bí phương của Mạc Trúc Quán công dụng đương nhiên hữu hiệu rồi. Tỷ bị thương ư, đưa tay muội bắt mạch."

Uyển Thanh xua tay: "Tỷ không, chỉ là... chỉ là tỷ muốn xin muội một ít để phòng thân... không biết muội có tiện hay không?"

Mộng Dao cười cười, móc tay vào túi bên hông lấy ra một chiếc lọ nhỏ rồi đưa cho Uyển Thanh: "Trong lọ này có năm viên, tỷ cầm đi."

"Không cần nhiều như vậy, hai viên là đủ rồi! Cảm ơn muội Mộng Dao... có điều chuyện này muội đừng nói cho ai biết có được không."

"Muội sẽ giữ bí mật, hì hì!"

Mộng Dao ngây thơ đem thuốc quý cho Uyển Thanh, Uyển Thanh lại hồ đồ đem thuốc đó cho Lý Ngọc Vân.

Cửu hoa ngọc lộ quả nhiên tựa hoa đà tái thế, nội thương của Lý Ngọc Vân đã khỏi bảy phần. Uyển Thanh biết cô ta muốn báo thù, luôn nghĩ rằng Lý Ngọc Vân sẽ tới kinh thành để hành thích Lý Trị mà vạn vạn lần không thể ngờ mục tiêu của Lý Ngọc Vân lại là người khác. Câu chuyện sau đó lại khiến người rùng rợn, so với một hồi binh biến tại Trường An không hề kém phần nguy hiểm.

Uyển Thanh thấy cửu hoa ngọc lộ có tác dụng, liền muốn rời đi, cô cho thuốc Lý Ngọc Vân cũng vì tỷ muội huyết thống có chung huyết hải thâm thù, không còn lý do gì khác, thế nhưng Lý Ngọc Vân lại nghĩ khác. Lý Ngọc Vân võ công vốn hơn Uyển Thanh nhiều lần, thương thế vừa khỏi nhân lúc Uyển Thanh xoay người định rời đi, Lý Ngọc Vân vung tay một cái vào sau gáy, cô ngã lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.

Lý Ngọc Vân đặt Uyển Thanh lên ngựa rồi đưa cô đi, một kế hoạch từng bước từng bước diễn ra dồn Địch Nhân Kiệt, Vương Nguyên Phương, Đồng Mộng Dao vào chỗ chết.

Đến tối, Địch Nhân Kiệt cùng Nguyên Phương mới trở về, nghe Nhị Bảo nói Uyển Thanh vẫn chưa về, Địch Nhân Kiệt lòng nóng như lửa đốt, vội vã ra ngoài tìm cô. Nguyên Phương đứng một bên nhíu mày, Uyển Thanh trước nay hành sự cẩn thận, không lý nào đi lâu như vậy mà chưa trở về... trừ khi là gặp chuyện bất trắc.

Mộng Dao lay nhẹ tay áo chàng: "Ngươi không đi tìm Uyển Thanh tỷ tỷ sao?"

"Không cần, Địch Nhân Kiệt đi là được rồi, nếu như có kẻ xấu, chứng tỏ nơi này không an toàn, ta ngược lại lo cho muội hơn, muội không biết võ công còn đang không khỏe."

"Ta thật sự không sao đâu!"

"Đừng nói nhiều nữa, mau vào phòng nghỉ ngơi!" Nguyên Phương thấy nàng vẫn ngoan cố, bèn cúi người mạnh mẽ bế nàng lên. Mặc cho cô nương trong lòng giãy dụa, chàng bế nàng vào phòng ôn nhu đặt nàng ngồi lên giường, âm thanh lại trầm thấp: "Đừng náo, ta không nói lại lần nữa đâu, muội ngoan ngoan nằm xuống ngủ hay là ta điểm huyệt muội."

Cô nương trọn mắt tức giận, nhưng cô tin người này thực sự dám làm thế, trong lòng lẩm bẩm thầm mắng: "Lưu manh, biến thái... đợi sư huynh trở về ta nhất định không tha cho ngươi! Ức hiếp ta... ức hiếp ta". Đương nhiên những lời này đều chui vào tai Nguyên Phương. Đúng vậy, nó khó nghe vô cùng, còn nhắc tới sư huynh nàng, Nguyên Phương nhớ tới tượng gỗ kia, lòng chợt lạnh ~~~

 [Bumbee: Vương đại công tử người ghen rồi sao? / Vương Nguyên Phương: *vung quạt* ===> Bumbee bay xa trăm trượng hộc máu không ngừng!]

Đêm khuya thanh vắng, Nguyên Phương trong phòng đang đọc sách chợt có tiếng động ngoài cửa, một mũi tên nhỏ xé gió bay tới đâm thẳng vào cột nhà, "đinh" một tiếng, trên mũi tên có buộc một mảnh vải.

"Bạch Ngọc Nhu ở phía tây bắc ngoài thành."

Nguyên Phương vo mảnh vải trong tay, rơi vào trầm tư suy nghĩ. Ai báo tin tức về Bạch Ngọc Nhu cho chàng, người đó có mục đích gì, sao lại biết bọn họ đang đi tìm Bạch Ngọc Nhu. Địch Nhân Kiệt gần sáng mới trở về, Nguyên Phương đem mảnh vải và những điều chàng nghĩ nói cho hắn, hai người thương nghị một hồi, mặc dù Uyển Thanh mất tích thế nhưng họ vẫn phải điều tra thực hư thông tin kia. Sau một hồi liền quyết định phân ra hai hướng, Địch Nhân Kiệt tiếp tục đi tìm Uyển Thanh còn Nguyên Phương sẽ tới phía Tây Bắc tìm tung tích của Bạch Ngọc Nhu.

Nguyên Phương trở lại phòng, Mộng Dao vẫn còn đang say giấc, chàng đưa tay lên vén lọn tóc rối trên gương mặt nàng. Ngón tay chạm vào làm da mềm mại, mí mắt nhíu lại một chút rồi thôi, Nguyên Phương khẽ cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng rồi rời đi.

"Nhị Bảo, thay ta chiếu cố Mộng Dao, dù có chuyện gì cũng không được rời muội ấy!"

"Tôi biết rồi, Thiếu gia, Vương Thiếu gia, hai người yên tâm đi."

Địch Nhân Kiệt và Nguyên Phương rời đi không bao lâu, ở trong phòng Mộng Dao cũng đã tỉnh, Nhị Bảo vẫn ở bên ngoài sân đi đi lại lại canh chừng. Chợt có một mũi tên đem theo một mảnh vải lại xuyên qua cửa sổ đâm vào cột nhà trong phòng nàng khiến cho nàng hoảng hốt. Nhị Bảo nghe thấy tiếng động lạ vội vã chạy vào, cả hai bốn mắt nhìn nhau, Nhị Bảo gỡ mảnh vải trên mũi tên, bên trong có mấy chữ ngắn gọn.

"Muốn cứu Lý Uyển Thanh lập tức tới phía ngôi nhà hoang phía đông bắc cứu người. Nếu chậm trễ, hãy tới thu xác cô ta."

Hoảng loạn, hoảng loạn khi mà Địch Nhân Kiệt và Nguyên Phương đều không có ở đây, vậy ai sẽ là người đi cứu Uyển Thanh. Mộng Dao túm tay Nhị Bảo gọi: "Ngươi mau tới phía tây bắc cứu Uyển Thanh tỷ tỷ đi, không đợi kịp Địch Nhân Kiệt trở về đâu."

"Tiểu thư, trước khi Vương thiếu gia đi đã dặn dò tôi phải bảo vệ người..."

Mộng Dao quát lên: "Tên ngốc này, ta có gì phải bảo vệ chứ, ngươi mau đi cứu Uyển Thanh tỷ tỷ đi, tỷ ấy sắp trở thành thiếu phu nhân của ngươi rồi đó. Đi mau!" Nàng vừa quát vừa đá mông hắn, Nhị Bảo một hồi lưỡng lự cũng đành cầm kiếm lên ngựa mà đi, trước khi đi không quên dặn tiểu thư ở yên trong biệt viện. Mộng Dao lúc đó đáp ứng, nàng quả thực cũng chỉ ở yên trong biệt viện mà thôi, có điều... không ai ngờ tới.

Mộng Dao lo lắng đứng ở trong phòng, chợt bên ngoài có tiếng động, nàng những tưởng ai trong số bọn họ về liền vội vàng chạy ra, thế nhưng trước mặt lại là một người khác, hoàng y nữ tử - Lý Ngọc Vân vẻ mặt tươi cười.

"Cô là ai?"

Mộng Dao vừa nói, bước chân vô thức lùi dẫn về phía sau, lùi cho tới khi lưng chạm vào bàn mới biết nàng không có đường lùi nữa, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nữ tử đối diện này cho nàng cảm giác không an toàn.

"Cô không biết ta là ai, thế nhưng ta nhớ cô là ai. » Lý Ngọc Vân nói xong liền nhanh chóng điểm huyệt nàng. Đối phó với một nữ tử không biết võ công là việc quá ư dễ dàng, điều này còn dễ dàng hơn cả Lý Ngọc Vân tưởng tượng.

« Ngươi muốn làm gì, thả ta ra, thả ta ra... » Mộng Dao muốn cử động cũng không được, mắt nàng nhìn thấy Lý Ngọc Vân lấy trong bao tải lớn đem theo hai dây xích sắt màu đen, hai sợi xích sắt được quấn lên cổ chân nàng, Mộng Dao chỉ cảm thấy lạnh lẽo và nặng trĩu. Nàng hét lớn : « Cứu ta, Vương Nguyên Phương ... Vương Nguyên Phương... cứu ta....»

Hai dây xích sắt lớn một đầu trói chân Mộng Dao, đầu còn lại quấn lấy cột nhà, xem ra đây là muốn bức nàng phải chết. Một vò rượu bị đập nát, rượu mạnh vung khắp phòng, hơi cồn nồng nặc, một ngọn lửa bùng lên, lớn dần, bén vào rèm cửa, lan khắp căn phòng.

Lý Ngọc Vân nhìn ngọn lửa bắt đầu lan, cô ta bước lại gần nàng, cũng không sợ nàng đang lớn tiếng gào thét, cô ta từ tốn nói : «Ngươi là nữ tử đáng thương, nơi này đã không còn ai, ngươi có hét khản cổ cũng không ai nghe thấy. Ta nhớ ra rồi hai năm trước, ở địa cung, chỉ một mình ngươi gặp nạn, bây giờ cũng vậy, chỉ có một mình ngươi thôi. Đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi đi cùng bọn chúng. Ta không giết được Địch Nhân Kiệt, càng giết không được Vương Nguyên Phương, thế nhưng ta có thể giết ngươi. Ngươi nói xem, ngươi chết rồi, kẻ luôn một mực nói vì ngươi sống chết có theo ngươi xuống Hoàng Tuyền hay không ? Ta nghĩ có lẽ hắn không nỡ bỏ vương quyền của mình đâu, chúng ta thử cá cược được không ? Hahahaha »

Lý Ngọc Vân mặc bộ y phục màu vàng, so với ánh lửa còn rực rỡ hơn. Cô ta cười, xoay người bước đi, cười thực hả hê, nhưng nghe sao cũng thực thê lương. Bóng dáng nữ tử bôn ba một đời người để trả thù, thật cô quạnh.

Những lời Lý Ngọc Nhu vừa nói, một câu Mộng Dao cũng không hiểu, khói xông vào mắt vào mũi tới nỗi muốn nghẹt thở. Bạch Ngọc Nhu đi rồi, lửa dần lớn lên, hơi nóng lan tỏa, nàng chỉ có thể nằm đó, một dòng lệ chảy xuống, môi mấp máy muốn gọi : « Cứu muội, cứu muội ! » Đầu óc thiếu dưỡng khí càng trở nên mơ hồ, những hình ảnh đáng sợ trong cơn ác mộng quen thuộc lại xuất hiện, hình ảnh nàng nằm ở một nơi rất tối, lửa xung quanh cũng đang lớn dần lên như lúc này...

Trong ngực là một mảnh tức tưởi và đau nhức, hô hấp cảm thấy khó khăn, nàng tự mình không thoát được nơi này, cũng không có ai về kịp để cứu nàng cả. Mắt dần dần nhắm lại, nàng tự mình chìm vào trong một cơn mê, nơi nàng thấy là một nơi thật tối, xung quanh có rất nhiều thi thể, nàng nhìn thấy một nam tử ôm lấy thân thể một nữ tử, bọn họ cả người đầy máu.

« Đại công kê, cảm ơn huynh đã luôn bao dung cho muội. Nếu có kiếp sau, huynh nhất định phải xuất hiện sớm hơn một chút nhé ! »

Nàng nghe thấy nữ tử đó khó khăn nói một câu cuối cùng, nàng nhìn thấy trong mắt nữ tử ấy sự nuối tiếc, cũng là sự yêu thương dành cho nam tử trước mặt. Nàng nhìn thấy cô ấy cười, cũng nhìn thấy cô ấy khóc. Nam tử kia hắn cũng khóc, khóc rất nhiều. Hắn không nói điều gì cả, thế nhưng nàng nhìn thấy nam tử kia đã gật đầu đáp ứng nữ tử đó.

Có thứ gì đó đau quá, đau ở tận trong tim, rất khó chịu, nam tử kia lệ vẫn không ngừng rơi, nàng muốn lau nước mắt cho hắn nhưng bản thân nàng không bước đi được. Nữ tử kia gương mặt cũng thật quen thuộc, dường như cũng thật giống nàng.

Tim đau, đầu cũng đau, Mộng Dao co quắp cả người trên nền đất, nàng biết mình sắp chết rồi, đi ra khỏi cơn mê man, dường như lúc sắp chết đầu óc con người ta thực thanh tỉnh, nàng mờ ảo nhìn thấy trước mắt hình ảnh sư huynh đưa nàng đi ngắm mai đỏ trong những ngày tuyết rơi 

« Dao Nhi, không rõ vì sao năm xưa Lâm Hi sư thúc đặt cho muội một chữ Dao, ta nghĩ muội giống với những đóa mai đỏ trong sương tuyết kia, xinh đẹp thuần khiết». 

Nàng vô thức cười, hình ảnh lại xoay chuyển, nàng nhìn thấy sư phụ dạy nàng y thuật, nàng bởi vì ham chơi hay lén trốn đi, sư phụ mỗi lần như thế đều trách phạt nàng mấy câu. 

« Dao Nhi, mẫu thân của con là thần y, con không thể kém cỏi được. » 

Sư phụ trước nay không mấy khi to tiếng với nàng, bà hết mực yêu thương, có những lúc nàng còn lầm tưởng bản thân là con gái của bà.

Hình ảnh lại xoay chuyển một lần nữa, nàng nhìn thấy trong rừng có một nữ tử đang tựa đầu trên vai nam tử. Nữ tử đó dường như đang sợ điều gì đó, nam tử cầm tay nữ tử dịu dàng nói :

  « Đừng sợ, có ta ở bên muội. » 

Bọn họ ngồi đó yên lặng bên nhau, khung cảnh thật ngọt ngào.

Hình ảnh lại xoay chuyển, là bóng lưng cao lớn của một nam tử, nàng thấy hắn trông thật cô đơn. Nàng thấy hắn đứng đó nhìn một ngôi mộ phía xa, tĩnh lặng đến nao lòng. Nhìn hắn như vậy, lòng nàng rất đau. Ngôi mộ đó... là của ai vậy... vì sao khiến hắn đau thương đến vậy...

Đầu lại thêm một trận đau dữ dội, cảm giác cả căn phòng đang bốc cháy, người nàng cũng đau rát, thế nhưng không cảm thấy nóng mà lạnh lẽo vô cùng. Mộng Dao nằm trên nền đất, dường như huyệt đạo đã được giải khai nàng dùng chút sức lực cuối cùng với tay ra hướng cửa, cả người nàng bị lửa lớn cùng khói bụi bao bọc, âm thanh nghèn nghẹn nơi cổ họng phát ra mấy chữ : 

« Nguyên... Phương ! »

..............

Nhị Bảo tới hướng đông bắc, quả nhiên bắt gặp một căn nhà hoang, Uyển Thanh bị trói ở bên trong cũng bị điểm á huyệt.

« Uyển Thanh tỷ tỷ, tỷ đây rồi, tỷ có sao không ? »

Uyển Thanh túm lấy cổ tay Nhị Bảo hét lên, dường như không còn bình tĩnh : « Nhị Bảo, Mộng Dao đâu rồi, Nguyên Phương, Hoài Anh có ở bên Mộng Dao không ? »

« Tiểu thư ở biệt viện một mình, Thiếu gia đi tìm người từ sớm chắc là vẫn chưa về, Vương thiếu gia tới phía Tây Bắc, nghe nói ở đó có tin tức của Bạch Ngọc Nhu. Có chuyện gì vậy Uyển Thanh tỷ tỷ. »

« Nguy rồi ! Mau trở về, Mộng Dao gặp nguy hiểm. »

Uyển Thanh trên đường trở về, trong đầu vang lên câu nói của Lý Ngọc Vân : « Muội biết ta nuôi hắc xà làm gì không, trong bí thuật Tây Vực, hắc xà dùng để chế luyện thuốc trường sinh bất lão, thế nhưng căn bản, thứ chế ra được chỉ là thuốc khiến con người ta lúc đầu cảm thấy cường tráng khỏe mạnh, càng về sau sẽ mất dần ý thức, trở thành con người điên loạn hoang dâm, trở thành một ác ma hút máu. Ta tốn công năm năm nuôi đám hắc xà này để mong có ngày chế thuốc dâng lên Lý Trị, có hoàng đế nào không muốn mình trường sinh bất lão cơ chứ... tiếc là, tiếc là bọn chúng lại giết hắc xà của ta, phá hỏng kế hoạch năm năm qua của ta giống như hai năm trước phá hoại kế hoạch của An Vương. Ta không đủ sức giết Lý Trị thế nhưng ta bắt Địch Nhân Kiệt, Vương Nguyên Phương phải trả giá. Nha đầu đó không phải đáng lẽ hai năm trước đã chết rồi sao, mạng thật lớn trúng một chưởng của An Vương còn có thể sống, để ta xem xem, lần này cô ta làm thế nào thoát được. Lý Uyển Thanh, ta không nỡ giết cô, nề tình phụ thân và mẫu thân cô, ta cho cô đường sống, thế nhưng Lý Uyển Thanh, ta bắt cô cả đời này phải dằn vặt, dằn vặt giữa tình bạn và thù nhà. Hahahaha... »

Tiếng cười ghê rợn của Lý Ngọc Vân vẫn vang lên bên tai cô, Uyển Thanh cùng Nhị Bảo ra sức thúc ngựa trở về biệt viện. Xa xa nhìn thấy khói đen bốc lên, Uyển Thanh tái mặt, trong đầu lẩm bẩm : « Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, Mộng Dao muội phải kiên trì, ta tới cứu muội đây ! »

« Tiểu thư, tiểu thư.... Lửa cháy lớn quá ! Tiểu thư.... Tiểu thư người còn trong đó không ? » Nhị Bảo chưa hiểu tình hình gì, đột nhiên trước mặt lửa cháy ngùn ngụt, hắn lo lắng tới bủn rủn chân tay.

Uyển Thanh lao xuống ngựa, một mực muốn chạy vào bên trong, Nhị Bảo tức tốc giữ người Uyển Thanh lại : « Uyển Thanh tỷ tỷ bình tĩnh lại, lửa cháy lớn như vậy, nguy hiểm!»

Uyển Thanh đẩy Nhị Bảo ra, giận giữ nói : « Nguy hiểm ta cũng phải vào, Nhị Bảo, mau đi tìm Nguyên Phương và Hoài Anh » Uyển Thanh đẩy Nhị Bảo ra, lao mình vào biệt viện, bước qua tầng tầng lớp lớp lửa dữ vây quanh, cô dường như phát điên, hét lên trong tiếng khóc : « Mộng Dao, Mộng Dao muội ở đâu ! »

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng lửa cháy bép lép, gần như đã bị thiêu rụi một nửa, đã nhìn ra được phần hoang tàn đổ nát. Hình ảnh hai năm trước cứ thế hiện về, Uyển Thanh không mong mình có thể sống sót đi ra chỉ mong Mộng Dao không có việc gì, thế nhưng... cô nhìn thấy một thân ảnh nằm dưới đất, cả người khói ám tới mơ hồ... là Mộng Dao.

« Mộng Dao, tỉnh dậy, không được ngủ, tỷ tỷ cứu muội ra ! »

Uyển Thanh muốn cõng Mộng Dao ra mới phát hiện hai chân Mộng Dao bị xích sắt quấn chặt, cô vung kiếm chém, xích sắt không có phản ứng mà lưỡi kiếm quằn đi, Uyển Thanh trên gương mặt lệ châu đầm đìa, cô ôm lấy thân thể Mộng Dao lay gọi : « Đừng ngủ, muội phải kiên trì, Mộng Dao! Mộng Dao tỉnh lại đi... ta xin muội... »

Uyển Thanh biết Mộng Dao còn sống, thế nhưng hơi thở thoi thóp đến vô lực, Uyển Thanh không biết làm gì khác, cô chỉ đành ôm lấy Mộng Dao vào lòng mình, nước mắt không ngừng rời : «

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net