Chương 17: Đợi tóc đen hóa bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên Phương liếc mắt nhìn Địch Nhân Kiệt một cái, chàng mới hiểu được ý tứ Địch Nhân Kiệt nói tranh lời chàng. Mộng Dao dù sao cũng là nữ tử, tuy rằng đời này định sẵn sẽ thành "nhất gia nhân" của chàng, thế nhưng chưa có bà mối đưa chuyện, chưa có kiệu tám người khiêng, thanh danh của nàng vẫn là điều tối quan trọng. Địch Nhân Kiệt có thể nói nàng là xá muội của hắn, chàng lại chưa thể nói nàng là nữ tử của mình. Ngày đó rồi sẽ đến chỉ là trong tình huống này, có những điều chỉ có thể nghĩ trong lòng.

Vương tử Thác Bạt lại rất ưng ý với câu trả lời của Địch Nhân Kiệt, hắn thật có hứng thú với nữ tử hồng y kia, sự hứng thú đó là gì, hắn tạm thời chưa nói rõ được. Trong đầu hắn lại vô thức lẩm bẩm: "Thì ra chỉ là muội muội, không phải là phu nhân... hahahha" Khóe môi hắn ý cười lại càng đậm, ngẫm nghĩ một chút hắn bèn lên tiếng:

"Nếu như chúng ta đã biết rõ tình hình của nhau, sao các vị không ngồi xuống thêm một chút cùng bổn vương trò chuyện?"

Nguyên Phương vốn lại định từ chối thì Địch Nhân Kiệt lại hăm hở tươi cười: "Cũng tốt cũng tốt, ngoài trời đang mưa to, ở bên trong này ấm áp hơn rất nhiều, Vương tử có lời gì xin cứ nói!"

Nguyên Phương nén giận từ nãy tới giờ, chàng thấy Địch Nhân Kiệt bước về phía chỗ ngồi, Uyển Thanh cũng đã đi theo, Mộng Dao đang định bước thì chàng giữ tay nàng lại. Mộng Dao ngước mắt nhìn chàng, cười một cái thật tươi, rồi vô tư như vậy, không hiểu điều chàng lo lắng, nàng lại kéo Nguyên Phương bước đi. Nội tâm chàng đang khóc thầm, trách nha đầu của chàng ngây thơ hay sao?

Đợi tất cả yên vị vào chỗ ngồi, Vương tử Thác Bạt mới chầm chậm kể lại chuyện đêm qua vừa tới dịch quán hắn đã gặp thích khách, thật may mạng hắn lớn, vết thương nơi ngực không chạm vào tim, chỉ là... chỉ là trên thanh kiếm đó có tẩm độc ~~~ một loại độc mà hiện thái y đi theo hắn chưa tìm được cách giải.

Hắn nói xong, hướng cách mắt về phía trước, tuy là nhìn Nguyên Phương thế nhưng lại là nhìn nữ tử ngồi cạnh chàng.

Nguyên Phương lên tiếng: "Nếu là thương thế nghiêm trọng như vậy tại sao ngài không đưa tin lên Hoàng Thượng, trong cung thái y không thiếu, nhất định có thể giải được độc."

Thác Bạt vương tử khẽ ho vài tiếng, thuộc hạ đứng bên lấy nước ấm cho hắn uống, xong xuôi tên thuộc hạ đó thay vương tử hắn trả lời: "Bẩm Quốc Cữu Gia, tin Vương tử chúng tôi vào kinh luôn được giữ bí mật, chỉ Hoàng đế Đại Đường là biết, lần này gặp thích khách, e là bên người Hoàng thượng đã có nội gián..." Thác Bạt vương tử hắn xua tay cản tên thuộc hạ quát nhẹ: "Không ăn nói hàm hồ!" rồi hướng Địch Nhân Kiệt và Nguyên Phương nói tiếp: "Ta chỉ là tạm thời giữ bí mật việc này, có lẽ... ta sẽ có thể cầm cự được vài ngày, đợi vào tới kinh rồi liền sẽ đi tìm thái y trong Thái Y Viện cầu cứu."

Địch Nhân Kiệt nãy giờ vẫn im lặng liền lên tiếng: "Có thể để cho chúng tôi xem mạch của vương tử được không?" Địch Nhân Kiệt thấy Thác Bạt vương tử không lên tiếng phản đối, hắn hướng Uyển Thanh nói: "Phiền muội!"

Uyển Thanh gật đầu, cô nhìn Thác Bạt vương tử chờ hắn quyết định. Hắn nhìn nữ tử áo xanh ngồi cạnh Địch Nhân Kiệt rồi hỏi: "Vị này là?"

"Là thê tử chưa qua cửa của Địch mỗ!"

"Ồ, thì ra là Địch thiếu phu nhân, phiền người rồi!"

Uyển Thanh đứng lên khẽ lườm Địch Nhân Kiệt một cái rồi khom người nói: "Ta họ Lý, cũng chưa phải là cái gì Địch thiếu phu nhân, Vương tử có thể gọi ta là Lý cô nương!"

Thác Bạt vương tử cười ha hả: "Cũng là chuyện sớm muộn, cũng là chuyện sớm muộn, cảm phiền Lý cô nương rồi!"

Uyển Thanh đứng lên bắt mạch cho hắn, mạch của hắn rất loạn, vết thương quả nhiên không phải là vấn đề, vấn đề là kỳ độc kia. Cô nhíu mi tâm, hồi lâu mới buông cổ tay hắn ra mà nói: "Ta chỉ có thể kê cho Vương tử một ít thuốc giúp làm chậm tác dụng của độc! Thế nhưng ... độc của Vương tử có điểm kỳ lạ, ta có chút chưa được minh bạch, cũng không giải được độc."

"Đa tạ cô nương!"

Mộng Dao vẫn nhíu mày, nàng nhẹ nhàng kéo tay áo Nguyên Phương.

Nguyên Phương quay đầu lại, nhìn vào thần thái của nàng, chàng hiểu được, lại cảm thấy vui vẻ, nàng đã hỏi trước ý kiến của chàng. Nguyên Phương khẽ gật đầu.

Địch Nhân Kiệt từ nãy đã nhận ra cử động của Mộng Dao, Uyển Thanh trước nay chỉ học y trong sách, chữa bệnh cho dân chúng, còn về độc dược, cô vốn không thông thạo. Địch Nhân Kiệt lên tiếng: "Vương tử, phiền người để cả Mộng Dao - biểu muội của ta xem mạch."

Thác Bạt Vương tử ngẩng đầu nhìn nàng, cười cười rồi hỏi: "Thực ra ta vẫn chờ cô nương xem mạch. Trong phòng ta đã cố sai hạ nhân đốt hương để khử đi mùi "sa hoàng" và "thủy nguyệt nha" vậy mà cô nương vẫn ngửi ra được, xem chừng cô nương rất thông thuộc về y lý cùng thảo dược."

Mộng Dao không trả lời, nàng đặt nhẹ hai ngón tay ngọc trên cổ tay hắn, không bao lâu liền nhấc tay ra.

Hành động xem mạch của nàng quá nhanh khiến tất cả đều sững sờ, Thác Bạt vương tử lên tiếng: "Cô nương xem xong rồi sao?"

Mộng Dao lắc đầu, nàng lúc này khôi phục lại bộ dạng nhàn nhã thoải mái như mọi khi. Thực ra đây là thói quen của nàng hai năm qua, mỗi khi gặp phải loại độc khó, nàng đều chau mày cho tới khi nghĩ ra cách giải.

"Ta muốn xem vết thương của Vương tử có được không?"

"Xem vết thương?"

Tất cả đều đồng thanh hỏi, Nguyên Phương nhíu mày còn khóe môi Thác Bạt lại vẫn cười: "Vết thương của ta ở trên ngực. Người đâu, giúp bổn vương thoát y!"

Mộng Dao nghe thấy thế cũng không có phản ứng gì, Uyển Thanh cũng chăm chú đứng bên cạnh, chỉ là phía sau hai nàng, Nguyên Phương và Địch Nhân Kiệt hai người sắc mặt đã rất xấu.

Chữa bệnh thì chữa thôi, còn xem vết thương? vết thương lại ở ngực. Nữ tử chưa xuất giá như các nàng có thể nhìn cơ thể trần của nam tử khác sao? Nam tử này còn sống, hoàn toàn khác với lúc khám nghiệm tử thi.

[Bumbee: poor Phương, poor Kiệt..... ]

Thác Bạt vương tử nửa trên cởi trần để lộ ra vòm ngực rắn chắc, bên ngực trái bị thương quấn băng trắng, bên ngực phải có xăm hình một con điêu với cái mỏ và móng vuốt sắc nhọn.

Từng lớp băng trắng gỡ ra, những lớp cuối cùng nhuộm màu máu đỏ, xem ra vừa rồi hắn đang nằm mà ngồi dậy đã làm vết thương bị rách ra. Mộng Dao nhíu mày, vết thương thế này thực không nhẹ, nàng tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, Mộng Dao đưa tay chạm vào miệng vết thương, dù rất nhẹ nhàng cũng khiến hắn nơi lông mi khẽ nhíu. Nàng đưa ngón tay chạm vào vết thương của hắn lên mũi mà ngủi, xong lắc đầu:

"Mau nằm xuống đi, ta xử lý vết thương cho ngài. Thuốc độc dính trên kiếm ở vết thương của ngài là thuốc ngăn không cho vết thương liền lại, nó sẽ làm vết thương liên tục chảy máu cho tới khi ngài mất máu mà chết. Không những thế thuốc độc này còn tương thích với thủy nguyệt nha, gặp nhau sẽ tạo thành một chất độc mạnh. Bây giờ trước tiên ta giúp ngài làm sạch vết thương... có thể sẽ khá đau."

Cả phòng tròn mắt nghe nàng nói, những điều nàng nói bọn họ vốn không tưởng tượng được. Tên thái y quỳ xuống khẩn khoản: "Vương tử tha tội, thuộc hạ không biết thủy nguyệt nha cùng với thứ độc kia tương thích nhau, vương tử tha tội ..."

Hắn phất tay nói: "Không trách ngươi được." xong rồi hắn nhìn Mộng Dao mà bảo: "Thảo nào ta phục dùng rất nhiều thuốc cầm máu thế nhưng hoàn toàn không có kết quả, cử động một chút cũng sẽ khiến vết thương rách miệng. Cảm ơn cô nương!"

Hắn được thủ hạ đỡ nằm xuống giường, Nguyên Phương vẫn theo sát Mộng Dao, liền kéo tay nàng lại, chàng dùng ngón tay mình, viết viết những nét không lên lòng bàn tay nàng, nhìn sơ qua còn tưởng chàng nghịch ngợm. Mộng Dao đọc theo từng chữ: "Dù... thế... nào... cũng... không... được... dùng... máu... của... muội..."

Mộng Dao cười cười, bắt chiếc chàng, dùng đầu ngón tay trỏ của mình viết vào lòng bàn tay chàng mấy chữ: "Máu... của... muội... chỉ... vì... huynh... mà... chảy"

Hai người nhìn nhau cười cười, Mộng Dao sau đó mới làm việc của mình: đầu tiên đổ một ít nước muối loãng vào vết thương của hắn để khử trùng, dùng vải trắng lau sạch, lại đổ thêm ít thuốc bột. Công việc xong xuôi, nàng kêu người băng bó lại vết thương cho hắn.

Cả một quá trình đau đớn, trên trán Thác Bạt vương tử lấm tấm mồ hôi thế nhưng hắn không kêu la một tiếng. Nhìn nàng chăm chú xử lý vết thương cho hắn, lòng hắn cuối cùng cũng hiểu được mấy câu của trung nguyên: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" chỉ tiếc, nàng cũng không băng bó vết thương cho hắn, lòng hắn tự hỏi: nếu như nàng có thể vì hắn băng bó vết thương, hắn vì nàng có thể làm mọi thứ. 

Mộng Dao đưa cho hắn một viên thuốc cửu hoa ngọc lộ rồi bảo: "Thứ này chưa phải là thuốc giải nhưng sẽ loại trừ đi một nửa độc tính trong người, thuốc giải đợi ta trở về nghiền ngẫm một chút rồi kê đơn."

Nói xong, nàng liền quay đầu đi, nhìn về phía Nguyên Phương tươi cười

.............. 

Bởi vì sau khi được Mộng Dao chữa trị, vết thương của Vương tử Thác Bạt đã đỡ rất nhiều, bọn họ quyết định ngày mai lên đường chậm rãi về kinh. 

Đêm hôm đó ở dịch quán, Mộng Dao sau khi suy ngẫm một hồi bèn hí hoáy viết đơn thuốc. Ngoài cửa có tiếng cốc nhè nhè. Mộng Dao đứng dậy ra mở cửa, bên ngoài là côngtử ôn nhu của nàng, trên tay còn cầm theo một xâu hồ lô nhào đường.

"A... huynh sao lại có thứ này?"

Công tử cười cười nhìn dáng vẻ thích thú của nàng mà nói: "Ta đi tuần, thấy ngoài đường có bán, tuy rằng không ngon bằng hồ lô nhào đường ở Trường An... thế nhưng cái này cũng không tệ."

Mộng Dao đưa lên miệng cắn một miếng liền gật gật tỏ ý hài lòng, nàng kéo tay Nguyên Phương vào trong phòng sau đó quay người đóng cửa, miệng vừa ăn vừa nói: "Ngoài trời mưa lạnh quá, vào phòng thôi!"  

Nguyên Phương nhíu mày, để ý kỹ mới thấy trên đầu các khớp ngón tay nàng ửng đỏ, lòng chàng nhớ lại lần gặp riêng Mạc Quân trước khi rời Trúc Lâm. Ngày hôm đó hắn nói: 

"Dao Nhi thể chất sau khi trọng thương liền khôngtốt, sợ nhất là lạnh, không chỉ dễ bị cảm mạo phong hàn mà nếu như trời lạnh quá sẽ không đi được. Ngươi phải nhớ kỹ điều này!" 

Nguyên Phương nghĩ tới bèn cầm lấy tay phải của nàng, quả nhiên đã lạnh cóng. Mới là đầu đông thôi, ngoài trời cũng chưa có lạnh nhiều, thế nào tay lạnh cóng như vậy.Chàng khẽ nhíu mày càu nhàu: 

"Lại khôngbiết chăm lo cho bản thân mình, sao muội lại để tay lạnh cóng thế này?" 

Mộng Dao cười, buông tay chàng, chạy tới bên bàn giơ giơ tờ giấy nàng đã kê đơn thuốc lên, tủm tỉm nói: 

"Không có việc gì, muội đang kê đơn thuốc cho hắn, vừa hay đã kê xong rồi, lát huynh đem giùm muội qua đó nhé!"

Nguyên Phương cầm lấy đơn thuốc, xem một chút rồi gật đầu nhét vào ngực áo. "Lát ta sẽ đem cho họ. Mộng Dao, ta hỏi muội, vết thương của hắn trước lúc muội chữa có nghiêm trọng lắm không?"

Mộng Dao gật đầu, bĩu môi nói: "Rất nghiêmtrọng, nếu không có ai phát hiện ra, vết thương mãi không lành, thêm độc dược,không quá ba ngày hắn sẽ suy kiệt mà chết." 

Nguyên Phương lẩm bẩm: "Thủ đoạn của bọn chúng cũng thật cao minh." Sau đó .... công tử áp hai lòng bàn tay mình lên má nàng cưng nựng nói: "Mộng Dao của ta thực giỏi!"

Mộng Dao buông cây hồ lô đang ăn dở xuống bàn, áp hai lòng bàn tay lạnh của mình lên má chàng: "Oa, mặt huynh thật ấm!"

Nguyên Phương bị tay lạnh của nàng vày vò trên mặt, khóe môi nhếch lên, buông tay đang đặt trên mặt nàng ra, tức khắc ôm cả người nàng vào ngực mình, thanh âm thủ thỉ:

"Nơi này ấm hơn nhiều... Đừng cựa quậy,để ta ôm muội một lúc, hai năm qua, không có muội, trái tim của ta sắp hóathành băng rồi! Ta sưởi ấm cho muội, muội cũng nên sưởi ấm trái tim cho ta chứ?"

Mộng Dao áp mặt vào ngực chàng cười khanh khách, thôi không cựa quậy, chỉ yên lặng để chàng sưởi ấm cho mình. Hồi lâu có âm thanh nho nhỏ: "

Cả đời này, mỗi mùa đông đều có thể được huynh ôm như thế này, những giá lạnh trần ai cũngkhông làm muội sợ hãi."

"Nha đầu ngốc, ta nhất định không thể muội cảm thấy lạnh giá!"

..................... 


Sáng hôm sau, trời tạnh ráo, có chút nắng cuối thu đầu đông dịu nhẹ, cửa dịch quán mở rộng, trước cửa đoàn đội nhân mã đã chờ sẵn. Địch Nhân Kiệt và Nguyên Phương đã đứng đợi ở cửa từ trước, hai người sắp xếp đội nhân mã cho thật an toàn. Mặc dù đây mới là ngoại thành Trường An, thế nhưng về Trường An cũng mất nửa ngày đường, mà với thương thế của sứ thần thì cũng không thể di chuyển nhanh được, bọn họ dự tính trời vừa tối là vào tới kinh thành.

Mộng Dao cùng Uyển Thanh ra sau. Uyển Thanh một thân thanh y mềm mại, sau hai năm lệnh cấm ban ra, cô lần này được trở lại Trường An, cùng Địch Nhân Kiệt. Huyết hải thâm cừu đã xóa sạch, giờ đây trở về lòng thấy nhẹ nhàng. Uyển Thanh nhớ lại mộtcâu trong Phật Pháp: Buông bỏ thù hận thì mới tu thành chính quả. Câu nói này,cô và mẫu thân trước khi ở trong tự suốt ngày bên chân Phật lại hiểu không được,thật bi ai~~~ 

Mộng Dao bước ra vẫn trong sắc áo màu hồng nhạt, cả người rung rinh như một đóa hoa mới chớm, hương sắc đậm đà. Trái lại với Uyển Thanh nhiều tâm sự, Mộng Dao không hề có chút suy nghĩ nào bâng quơ, lòng nàng so với Uyển Thanh từ nhỏ đã tịnh tu nơi cửa Phật còn an yên hơn nhiều. 

Ngoàicửa, hai nam tử tuấn tú đường hoàng đứng đó cười cười đón bọn họ. Trai thanh nữ tú thật đẹp đôi.

Cửa lớn lại một phen ồn ào, đoàn người của sứ thần cũng bước ra, Vương tử Thác Bạt không cần người dìu đỡ, hắn dường như không có thương tích trên người, bước đi mạnh mẽ, miệng cười sang sảng, quả nhiên là khí phách của nam tử đại mạc. 

Địch Nhân Kiệt cũng cười: "Vương tử, trời hôm nay thật đẹp, chúng ta hồi kinh thôi." 

"Được được! Mời!" 

Nguyên Phương đỡ Mộng Dao vào trong xe ngựa, chàng cũng không rời nàng nửa bước, bởi vì lòng chàng đoán chắc, đoạn đường ngắn về kinh này nhất định gặp thích khách. 

Đoàn người ngựa đi tới trưa, lúc đó đi qua một đoạn rừng vắng, chỉ cần đi qua đoạn rừng này sẽ vào tới kinh thành rồi. Quả nhiên chuyện gì đến cũng đến, từ khắp các phía, những mũi tên vun vút bay tới, đoàn người ngựa nhốn nháo, người trúng tên nằm rạp xuống đất mà kêu la, một hồi tang  tóc. 

Trong hai cỗ xe ngựa cũng bị nhốn nháo. Địch Nhân Kiệt kéo tay Uyển Thanh chui ra khỏi xe, Nguyên Phương cũng ôm Mộng Dao theo sau. Trong xe hạn hẹn, sẽ khó xoay chuyển hơn bên ngoài. Đám binh lính ở dịch trạm vây bọn họ lại thành một vòng tròn quây để bảo vệ.

Tiếng hô lớn: "Bảo vệ Quốc cữu gia! Bảo hộ Địchđai nhân! Bảo hộ sứ thần!"

Ở phía bên cỗ xe ngựa kia, Vương tử Thác Bạt cũng đi ra, được thủ hạ của hắn bảo vệ thành một vòng.  Cục diện kẻ nấp trong bóng tối, nếu cứ tiếp tục bắn tên ra thế này, bọn họ nhất định không thoát ra nguyên vẹn. 

Nguyên Phương và Địch Nhân Kiệt nhìn nhau, lúc này chỉ có phá vỡ vòng vây mới có thể thoát, mà điều này chỉ hai chàng mới có thể làm. Nguyên Phương chẳng hề run sợ, thế nhưng điều chàng lo lắng là nữ tử đứng bên cạnh chàng không hề biết chút võ công nào. Chàng nắm chặt tay nàng một cái rồi quát với đám binh lính xung quanh: 

"Bảo vệ Đồng tiểuthư!"

Mộng Dao lẩm bẩm: "Cẩn thận!"

Chàng khẽ gật đầu rồi cùng Địch Nhân Kiệt lách khỏi vòng vây xông tới chỗ đám người bắn tên. Như thân én uyển chuyển giữa trời đất, hai công tử ôn nhu tuấn lãng thoáng chốc trong tay nhuộm đầy máu, ra tay tàn khốc, vòng tròn tên bị náo loạn, quân lính thừa thắng xông lên. Hắc y nhân không còn bắn tên, hai đoàn người bây giờ mặt đối mặt so đao kiếm. Hắc y nhân vây Nguyên Phương và Địch Nhân Kiệt lại, Mộng Dao nhìn cảnh tượng đó lòng lo lắng vô cùng, nàng nhớ... nhớ tới hai năm trước, không được... nàng quát lên:

"Các ngươi đứng ở đây với ta làm gì, mau tới giải vây cho Quốc Cữu Gia cùng Địch đại nhân! Bọn họ đang bị vây khốn!"

Đám binh lính từ lâu đã muốn xông lên, Quốc cữu gia cùng Địch đại nhân là hồng nhân bên người Hoàng Thượng, bọn họ có xảy ra chuyện gì thì đám binh lính tôm tép cũngkhông sống nổi, nghe Mộng Dao nói vậy, mấy người liền do dự. Mộng Dao lại quát:

"Còn do dự cái gì, hắc y nhân đâu có nhằm vào ta, bây giờ đã không bắn tên nữa, các người mau đi!"

"Một nửa qua bên kia giải vây cho Quốc Cữu Gia, mộtnửa ở lại bảo hộ Đồng tiểu thư!" 

Có tiếng thủ lĩnh trong đám binh sĩ phân phó, số người đứng quay Mộng Dao liền rộng ra, chỉ có Uyển Thanh vẫn luôn theo sát Mộng Dao, không cho một đường kiếm của đối phương lọt vào. Hắc y nhân liều mạng tấn công, điều đáng nói là ban đầu Nguyên Phương vốn cho rằng hắc y nhân là muốn lấy mạng vương tử Thác Bạt, thế nhưng.... nhìn lượt tấn công kia, chàng liền hiểu, mục đích của chúng không phải chỉ có một mình Vương tử Thác Bạt. Mục đích của chúng còn là nữ tử hồng y kia. Khi đó Nguyên Phương cảm thấy binh sĩ bên người nàng có điểm không đúng, Nguyên Phương giận dữ mắng một câu: 

"Chết tiệt!" Rồi điên cuồng chém giết.

Địch Nhân Kiệt nhận ra điểm không ổn, hô lên: 

"Nguyên Phương, mục đích của chúng là Mộng Dao! Ta yểm trợ cho huynh!"

...................

Lạinói, điều này Vương tử Thác Bạt, hắn cũng nhận ra. Hắn không biết vì sao hắc y nhân kia vừa muốn giết hắn, vừa muốn giết nàng, thế nhưng nàng là ân nhân của hắn, hắn nhất định không để nàng xảy ra chuyện gì. 

Mộng Dao và Uyển Thanh bị lôi kéo, kiếm chĩa về Uyển Thanh mỗi lúc một nhiều buộc nàng phải buông tay Mộng Dao ra dùng toàn lực chiến đấu. Mộng Dao lại từng bước lùi dần, có người không muốn cho nàng trở về Trường An ư? Thế nhưng nàng cũng không bận tâm, nàng chỉ mải để ý hướng kia, Nguyên Phương cùng Địch Nhân Kiệt không còn bị vây hãm, nàng liền an lòng.

Chợt... một đường kiếm xé gió đâm tới, bên người nàng không có nhiều người, chỉ một tích tắc, đôi mắt đẹp mở to nhìn lưỡi kiếm sắc bén lao tới mình, nàng lại vì thế mà không có phản ứng gì, là khiếp sợ cũng là hiểu rõ, nàng căn bản không có thời gian để phản ứng bất cứ điều gì. Thật gần, lưỡi kiếm đến thật gần, cảm giác sống lưng một hồi lạnh lẽo, bỗng nhiên,phía sau lưng có bàn tay ai đỡ nàng... mà đường kiếm trước mặt liền bị chặn lại.

Nàng thoát chết ư? Mộng Dao quay đầu lại, gương mặt xa lạ, vòng tay cũng xa lạ, những người đó cứu nàng, hắn cũng là người mà nàng đã cứu. Vương tử Thác Bạt, hắn nhìn thấy nàng nguy hiểm liền tiến về phía nàng, một kiếm này là hắn gạt đỡ cho nàng, nhưng cũng vì thế, vết thương của hắn lại chảy máu. 

Hắn thấy nàng thẫn thờ, sợ nàng bị thương liền cuống quýt hỏi: 

"Đồng tiểu thư, cô nương không sao chứ?"

"Ta... ta không sao!" 

Nàng ấp úng nói, đứng lùi ra sau, tránh đi bàn tay xa lạ của hắn. 

Hai kẻ mục tiêu, một bị thương một không võ công đứng bên nhau, hắc y nhân càng điên cuồng tập kích, lại thêm hai lưỡi kiếm nữa đâm tới, thế nhưng, cách người nàng không xa lắm, có một đạo quang ảnh vọt tới trước mắt nàng, hai lưỡi kiếm một cái chĩa vào vương tử Thác Bạt, một cái chĩa về nàng đều bị chặn lại, hai hắc y nhân chỉ kêu lên được một tiếng, dường như đã rơi đầu, thế nhưng nàngkhông nhìn thấy cảnh tượng đó, bởi vì có một bàn tay quen thuộc che lấy mắtnàng. 

« Đừng sợ, cũng không cần nhìn ! Hết thảy có ta ở đây rồi ! »

Mộng Dao khẽ cười, để im cho chàng bịt mắt mình, những thứ tanh tưởi thế kia nàngcũng không muốn nhìn. Mộng Dao được Nguyên Phương ôm chặt vào ngực, chàng một tay ôm nàng, một tay chém giết.

Dámuy hiếp nữ nhân của Quốc Cữu Gia, kết cục chỉ có cái chết! 

Vừa hay lúc đó, lại có tiếng ngựa dồn dập, một đoàn người ngựa đi tới, tầm mười người, dẫn đầu là Nhị Bảo, theo sau toàn là những hán tử mặc đồ đen, so với đám hắc y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net