Chương 22 : Hồng mai ngạo tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đẹp thế nên giọng nói quả nhiên không tệ, giọng của hắn đặc biệt ấm áp, một chữ « bồi » làm cho nàng khóe mắt chợt cay. Mộng Dao quay vội mặt đi, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, có lẽ nàng say rồi, vì cớ gì chỉ nghe một câu người người xa lạ mà trái tim như mềm nhũn ra, động tới nơi sâu thẳm nhất trong cõi lòng.

Thật lâu, nàng gượng gào nói một tiếng : « Ừ ! » rồi quay mặt đánh giá lại người vừa tới. Nàng quả thực có tìm hiểu về tiểu quan ở Tiên Nguyệt Phường nhưng có thứ nàng không biết, tiểu quan ở Tiên Nguyệt Phường có chia làm hai loại, một loại bán thân và một loại bán nghệ. Tiểu quan bán nghệ thì trên mặt đều đeo thêm mặt nạ lúc tiếp khách còn tiểu quan bán thân thì không. Về cơ bản, tiểu quan và kỹ nữ đều giống nhau. Trong xã hội, kỹ nữ mang thân phận thấp kém, thế nhưng tiểu quan càng là tầng lớp bị khinh rẻ hơn nhiều, thế nên những người tới đây bán nghệ, mang theo trên mặt chiếc mặt nạ để bước ra khỏi Tiên Nguyệt Phường này vẫn có thể đường hoàng làm một con người. Số tiểu quan bán nghệ thường không nhiều, nếu như người nào giỏi, có thể làm cầm sư, cũng không cần thiết phải vào Tiên Nguyệt Phường làm tiểu quan. Dù sao đã bước chân vào đây làm tiểu quan, muốn bán nghệ mà không bán thân cũng rất khó.

"Tại sao lại đeo mặt nạ chứ?"

Mộng Dao vươn tay định giật chiếc mặt nạ của hắn xuống, thế nhưng, thủ pháp của tiểu quan này không tệ, hắn lách mình một cái tránh được bàn tay nàng.

"Tiểu thư xin tự trọng! Quy củ của Tiên Nguyệt Phường mong tiểu thư tôn trọng!... Tiểu nhân chỉ bán nghệ, không bán thân!"

Mộng Dao sững người, nàng vẫn còn rất tỉnh táo thế nên nghe hiểu lời hắn nói, thì ra nơi này có quy củ đeo mặt nạ, cũng không ai nói cho nàng biết, nàng sao mà đoán ra được. Lại còn cái gì bán nghệ không bán thân, nàng thèm mà mua thân của hắn. Mộng Dao bĩu môi, lại ngồi thụp xuống ghế, nhặt lấy một cái đùi gà, đưa lên miệng gặm, không buồn nói chuyện với hắn nữa.

Nàng đang hết sức khổ tâm, thì ra nàng tệ như vậy, tới một tiểu quan nhỏ nhoi cũng chê bai nàng, nói nàng không có tự trọng, thảo nào... thảo nào Nguyên Phương cũng ghét bỏ nàng...

Hắn nhìn nàng, cô nương thật gầy, lại yên lặng ngồi ở chỗ đó, điềm nhiên gặm đùi gà. Hắn biết, hắn biết nàng đang tức giận, dưới lớp mặt nạ màu bạc, khóe môi hắn vô thức cười, cô nương nhà hắn lúc tức giận thật đáng yêu.

"Tiểu thư... nàng tức giận sao?"

Mộng Dao đang gặm đùi gà, nàng nghe thấy hắn hỏi bèn ngẩng đầu lên vừa lắc đầu, "Không có, là ta không biết rõ quy củ thôi. Ngươi yên tâm, ta nhất định không làm gì ngươi đâu, ta chỉ muốn nghe đàn thôi!"

"Vậy tiểu thư muốn nghe bài gì?"

Giọng của hắn thực sự rất ấm, rất ôn nhu... lần thứ hai nàng cảm thấy giọng của hắn rất giống người đó. Mộng Dao đáp lại câu hỏi của hắn bằng một nụ cười thập phần rạng rỡ: "Giọng của ngươi nghe thật ấm, chắc hẳn tài nghệ cũng không tệ, ngươi đàn một bài sở trường cho ta nghe đi, ta hiện tại cũng không đặc biệt muốn nghe bài gì!"

"Vậy tiểu nhân đàn cho tiểu thư nghe một khúc Tương Kiến Hoan! Thế nào?"

Mộng Dao gật gật đầu, "Hay lắm! Còn có, ngươi xưng hô với ta là ta - ngươi được rồi, đừng một câu tiểu nhân, hai câu tiểu thư như vậy!"

Hắn liền gật đầu, ở nơi bắt mắt trong phòng có đặt một chiếc bàn, trên đó bày sẵn một cây thập lục huyền cầm. Nhìn thấy cây thập lục huyền cầm hắn dường như có vẻ sững sờ, thế nhưng rất nhanh khôi phục lại cảm giác tự nhiên, hắn chậm rãi tiến tới, tà áo trắng nhẹ nhàng bay bay. Ngón tay của hắn cũng rất dài, rất đẹp, mười ngón tay ngọc đặt trên 16 dây đàn, vài âm thanh "tình tang" so dây vang lên, hắn quả thực rất chuyên tâm.

"Nếu không phải năm đó nhìn thấy được mùa xuân

Thì làm sao biết được dáng vẻ của đông lạnh
Nếu không
phải một hồi, từng say trong ngắn ngủi
Thì làm sao thấu hiểu, tỉnh táo dài đằng đẵng
Nếu không phải vừa quay đầu, ngọn
đèn đang cạn dầu
Thì làm sao oán trách, đêm tối thê lương
Nếu không phải
chỉ một cái chớp mắt, chàng đi qua bên cạnh
Thì làm sao thấu hiểu, ưu thương nửa cuộc đời
Gặp nhau vui, lệ thấm áo
Không
muốn nhớ, lòng khó quên
Hạnh phúc khiến chúng ta
hiểu được bi thương
Vẻ hoang vu phía sau phong cảnh
Nếu như mỗi giấc mộng đều
không thành
Hà tất vì người rối loạn
Nếu không
phải trong một ánh mắt đã yêu tới điên cuồng
Thì làm sao cảm thấy buồn chán điều vô vị đã qua
Nếu không phải trong
nháy mắt dũng cảm hứa hẹn

Thì làm sao hiểu được tương lai mịt mờ
Gặp nhau vui, lệ thấm áo
Không muốn nhớ, lòng khó quên
Thì ra không đợi được cùng chàng say ba vạn lần
Vì sao giữ lại nhiều si mê như thế
Nếu như mỗi người đều như vậy
Ai có thể không nói mình bi thương"

Tiếng đàn chậm rãi vang lên rồi dừng lúc nào chẳng hay, Mộng Dao lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong tiếng đàn, tự bản thân không thể nào thoát ra được. Nàng lại uống một chén rượu, bây giờ đã không còn cảm thấy vị cay xè, đôi má thiếu nữ dưới ánh nến khẽ ửng hồng, nàng gục mặt xuống bàn, nơi hốc mắt có thứ gì ướt át.

Nàng nói khẽ, nhưng đủ để hắn nghe: "Say tới đâu cũng có lúc tỉnh lại, cho dù bi thương cũng đâu thế nói quên là quên."

Hắn trả lời, tựa như gió thổi, rất nhẹ bên tai nàng: "Nếu như kết cục phải là ly biệt, vậy thì lúc đầu gặp nhau là đúng hay sai?"

Nàng đáp lại: "Nếu như con đường phía trước phải biệt ly, ta cảm thấy thật tiếc vì không gặp người sớm hơn, nếu như vậy đoạn đường đi chung sẽ dài hơn một chút, không phải sao?"

"Tiểu thư, nàng không sợ ly biệt sao?"

"Đời người có ai không sợ ly biệt chứ? Ly biệt không phải là bi thương nhất, bi thương nhất là khi người ta phủ nhận sự tồn tại của ngươi, là khi ngươi trong lòng người đó không khác gì một cánh hoa rơi vô dụng, chẳng sắc chẳng hương."

"Nàng không hận sao?"

"Ta sao lại hận chàng, ta muốn cùng chàng một đời này vui vẻ bên nhau, vĩnh viễn không có muộn phiền. Ta cũng muốn cùng chàng mỗi ngày chìm trong cơn say, say rượu hay say tình, một năm ba trăm ngày, một đời ba vạn ngày, ngày nào cũng hạnh phúc. Thế nhưng đó chỉ là ước nguyện của một mình ta..."

Mi mắt mỏi mệt, nàng cứ thế thiếp đi, toàn bộ rượu trên bàn đều đã cạn.

Tiểu quan đứng dậy bước về phía nàng, lúc này nàng đã ngủ say lắm, tóc vương bên má, nước mắt vương bên mi, nữ nhân vì sao đời nào cũng đều đau khổ. Hắn nhẹ nhàng bê nàng lên giường, cận thận như ôm một thứ đồ chân bảo.

"Thực ra đó cũng là nguyện ước của hắn!"

Hắn lí nhí nói một câu trong cổ họng, âm thanh thật nhỏ, nàng lại đang ngủ say, khẳng định là nghe không được. Tình cảnh này nếu như nàng tỉnh lại, liệu có nghĩ rằng tên hắn định sàm sỡ nàng hay không nhỉ? Bản thân hắn cũng thắc mắc điều đó. Kéo chăn cho nàng, buổi tối giá lạnh, hắn cũng ngồi bên mép giường, chỉ là yên lặng ngồi như vậy nhìn nàng ngủ, cũng không có ý tứ xâm phạm gì... chỉ là sau đó... sau đó...

"Khắp thiên hạ này tìm đâu ra được nữ tử to gan hơn muội, dám vào kỹ viện tìm tiểu quan, còn uống đến say mèm!"

.....

Nữ tử trên giường, cuộn mình trong chiếc chăn hoa ấm áp, nàng chớp chớp mắt nhìn trần giường, trong đầu là một mảnh mông lung trống rỗng, cổ họng khô khốc, đầu đâu dữ dội, thanh âm trong trẻo đã biến thành khàn khàn, nàng lên tiếng gọi:

"Tiểu Linh, rót cho ta cốc nước."

Nàng cựa mình chui ra khỏi đống chăn ấm, Tiểu Linh hôm nay làm việc vô cùng năng suất, chớp mắt đã đem cốc nước tới cho nàng, nàng cũng chẳng ngửa cổ lên nhìn Tiểu Linh, chỉ điềm nhiên vươn tay nhận lấy cốc nước, còn là nước ấm nữa.

"Cảm ơn ngươi, khát chết đi được!"

"Uống nữa không?"

"...." Nàng vốn định nói có, thế nhưng... khoan đã, thanh âm lúc nãy không giống của Tiểu Linh, hơn nữa... còn là thanh âm của nam tử.

Nàng ngẩng đầu nhìn, lời không thốt ra được, nuốt nực miếng nước bọt trong miệng, tim dường như ngừng đập, cả người cũng tắt thở luôn rồi. Người đưa nước cho nàng không phải Tiểu Linh mà là gã tiểu quan đã gảy đàn cho nàng nghe. Mộng Dao cắn môi, cúi đầu nhìn lại bản thân mình, vẫn may y phục không bị xáo trộn. Nàng nắm chặt lấy mép chăn lại nhìn thấy trên bàn tay đang cầm chiếc cốc của hắn có một vết dấu răng vẫn còn rất rõ, rơm rớm máu. Biểu hiện lúc say của nàng thế nào tuy nàng không nhớ nhưng nàng biết, nó tuyệt đối không đẹp đẽ gì. Còn nhớ ngày ở Tịnh Châu uống rượu say, nàng đã đấm tím mắt Nhị Bảo, nàng rất hiểu mấy hành động bạo lực khi say của mình.

Mộng Dao bày ra vẻ mặt vô cùng tội lỗi, sau một hồi mới ấp úng nói:

"Ta uống hơi nhiều, thế nên... thế nên có chút không kiềm chế được bản thân, xin ngươi thứ lỗi. Ngươi yên tâm, ta ở đây có thuốc, bôi vào thì hai ngày vết thương sẽ liền lại ngay thôi."

Nàng cuống quýt móc trong túi áo ra một chiếc lọ, vẫn ngồi trên giường, nàng kéo tay hắn xuống, chậm rãi, tỷ mỷ bôi thuốc lên vết thương.

Hắn trước sau vẫn không nói gì, chỉ một mình nàng độc thoại, nói một cách thao thao bất tuyệt

"Ta biết ngươi làm cái nghề này quan trọng nhất là phải xinh đẹp, nhưng mà vết thương trên tay nhỏ như vầy cũng không dễ bị phát hiện đâu. Ngày mai mặc áo ống tay dài một chút là được, bôi thuốc này của ta vào, đảm bảo một ngày là hết đau, chưa biết chừng tối mai vẫn có thể gảy đàn đó. Ngươi đừng lo!"

"Ta thực sự xin lỗi... may mà ngươi chỉ bị thương ở tay, nếu không ở chỗ khác... thì ta sẽ chết mất."

"Xong rồi, ngươi còn thấy đau không?"

Mộng Dao bôi thuốc cho hắn, còn lấy khăn tay của nàng băng vết thương cho hắn. Hắn nhìn thấy chiếc khăn tay của nàng, chiếc khăn lụa màu trắng, ở một góc khăn có thêu một nhành mai đỏ. Hắn cũng có một chiếc khăn lụa thế này, chiếc khăn lụa hắn trân quý nhất trong cuộc đời.

Mặc dù vết thương nhỏ nhưng Mộng Dao luôn cảm thấy nếu nàng không tận tình xin lỗi, tên tiểu quan này nhất định sẽ nghĩ nàng khi dễ, khinh thường hắn. Nàng hoàn toàn không có khi dễ hắn, cũng không hề khinh thường nghề nghiệp của hắn. Mỗi lúc nàng lúng túng, thường hay nói rất nhiều.

Lại nói lúc hắn bế nàng lên giường, nàng vốn đã ngủ rất ngon lành, không hiểu vì sao sau đó đột nhiên khùng điên lên, sống chết coi tay hắn giống như đùi gà mà cắn, hắn lại không hề đẩy nàng ra, chỉ nhíu mày chịu đựng. Bởi vì... lúc nàng cắn hắn, lúc mê man trong cơn say, nàng đã nói:

"Nguyên Phương, ta ghét huynh, nếu gặp được huynh, ta sẽ cắn huynh, đánh huynh... đời này sẽ không tha thứ cho huynh nữa!"

Đúng vậy, tên tiểu quan đứng trước mặt nàng lúc này, đằng sau lớp mặt nạ chính là Quốc Cữu Gia Đương Triều - Vương Nguyên Phương. Nếu như trong mơ nàng cũng muốn cắn chàng, vậy chàng để cho nàng cắn! Thậm chí nếu nàng muốn giết chàng, chàng cũng tuyệt đối không chau mày.

Chàng đáng bị cắn mạnh hơn thế kia.

Mộng Dao thấy hắn không nói chuyện, còn nghĩ hắn chắc vẫn giận nàng, thế nên nàng ngọt nhạt lên tiếng: "Lúc ta say, ngoài cắn tay ngươi, ta ... có còn làm gì mạo phạm ngươi không?"

Nàng cứ nghĩ hắn sẽ tiếp tục im lặng, ai dè hắn vừa lên tiếng khiến nàng hoảng loạn mà ngã vật xuống giường.

"Nàng còn ôm lấy ta, thật lâu cũng không buông tay!" Hắn thấy nàng mở to mắt nhìn mình, dường như là không tin, hắn liền chỉ vào phía vạt áo trước ngực: "Nước mắt nước mũi của nàng đều chùi hết vào áo ta, nàng không tin có thể nhìn thử xem!"

Mộng Dao lại nuốt một miếng nước bọt, nàng hít một hơi thật sâu, nhìn về vạt áo trước ngực của hắn, vạt áo vốn là màu trắng thanh thuần giờ đã chính chút nước nhầy ướt nhẹt, nhem nhuốc.

"Rầm" Mộng Dao ngã ngửa ra giường, nếu như có một cái hố, nàng nhất định sẽ nhảy vào trong đó, mãi mãi cũng không chui ra ngoài nữa. Thấy biểu hiện của nàng như vậy, dưới lớp mặt nạ, gương mặt tuấn tú lại cười cười, tiếp tục nói:

"Kỳ thực việc này cũng không có tính là gì, nàng còn hôn ta nữa!

Mộng Dao bật người dậy: "Không thể nào, ngươi đeo mặt nạ mà, ta sao có thể..." Nàng chưa nói hết câu thì đã nghe hắn điềm nhiên nói tiếp:

"Mặt nạ của ta sớm đã bị nàng giật xuống rồi! Ừm, mặc dù ta là tiểu quan bán nghệ thế nhưng nếu như chọn được đối tượng ưng ý, ta cũng nguyện bồi theo người đó. Nàng có phải yêu ta rồi không? Kỳ thực ta nhìn nàng cũng rất thuận mắt, nếu như nàng muốn chịu trách nhiệm, ta cũng không ngại đi theo hầu hạ nàng."

Mộng Dao sợ hãi biến sắc, nàng lồm cồm bò xuống giường, đứng cách hắn một khoảng rộng, cúi đầu, đưa tay lên bóp trán, nàng có thể ăn chơi sa đọa như vậy sao, còn trêu ghẹo cả nam tử nhà lành, à không, hắn cũng không phải nhà lành, thế nhưng bây giờ người ta muốn nàng phải chịu trách nhiệm. Lần đầu tiên trong đời, nàng có chút cảm thấy kinh bỉ bản thân mình. Người ta tuy là một nam tử nhưng vì hoàn cảnh cuộc sống đẩy đưa, phải vào đây làm tiểu quan, thế nhưng người ta chỉ bán nghệ không bán thân, nàng lại trong lúc say mà sàm sỡ hắn. Thật bi ai! Nàng phải chịu trách nhiệm với hắn, nhưng mà hắn nói cái gì mà "không ngại đi theo hầu hạ nàng." Ừm, hắn không ngại, thế nhưng nàng rất quan ngại.

"Nàng không tin sao, vậy ta tháo mặt nạ xuống cho nàng xem, môi ta bị nàng hôn đến sưng đỏ...."

"Dừng! Đừng mà... không cần tháo mặt nạ xuống, tuyệt đối đừng tháo xuống!" Mộng Dao móc trong túi lôi ra được mấy viên trân châu, nàng lúc đi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện lớn như thế cho nên không cầm theo nhiều tài bảo. Nàng đặt mấy viên trân châu lên giường, sau đó tự mình cảm thấy không đủ. Mộng Dao đưa tay lên vuốt tóc, không có trâm ngọc, nàng trước nay cũng không đeo vòng tay, phục sức cực kỳ đơn giản.

Tiểu quan thấy nàng như vậy, lại lên tiếng:

"Đây là tiền nàng bồi thường cho ta? Hay là tiền để chuộc thân cho ta? Ta không cần nàng bồi thường, cũng không cần nàng chuộc thân."

"Không không..." nàng vội vã xua tay, "ta không có ý đó, ta biết số trân châu này chẳng đáng gì nhưng bây giờ ngoài chúng ta chẳng có gì cả. Ta... ta..." Mộng Dao ậm ừ, cuối cùng tháo một chiếc hoa tai xuống, nhét vào lòng bàn tay chàng: "Đây là thứ quý giá nhất của ta, ngươi nhớ cất giữ cẩn thận, lúc nào cần gì, bất cứ thứ gì, đều có thể cầm nó tới Thượng Thư Phủ, chỉ cần ngươi nói ra, chuyện gì ta cũng sẽ cố gắng hoàn thành cho ngươi. Tất cả là ta đã sai, xin ngươi đừng để bụng. Ngươi nghỉ ngơi đi, ta phải về đây!"

Nguyên Phương nhìn chiếc hoa tai trong lòng bàn tay, là hình tương tư tử, nàng cư nhiên đem chiếc hoa tai quý giá mẫu thân nàng để lại cho một tiểu quan. Mộng Dao thấy chàng trầm tư, nàng lại sợ chàng nghi ngờ bèn giải thích:

"Hoa tai này là mẫu thân để lại cho ta, ta đưa ngươi một chiếc, ta nhất định không để kỷ vật của mẫu thân phân tán, thế nên ngươi hãy yên tâm, nếu ngươi nghĩ ra điều mình muốn, hãy cầm nó tới Thượng Thư Phủ. Ta sống ở đó."

Nàng nói nhanh rồi chạy ra khỏi phòng như một cơn gió.

Trong phòng, ánh nến le lói, trên giường, chăn gối tứ tung, chàng đưa tay sờ lên đệm, vẫn còn hơi ấm nàng lưu lại, trong chăn vẫn còn mùi hoa mai thoang thoảng nơi nàng. Chàng trầm tĩnh, đem hoa tai tương tư tử cất vào trong ngực áo, vốn định ra khỏi phòng thì đã thấy nàng quay trở lại, dúi vào tay chàng lọ thuốc ban nãy:

"Cái này... bôi lên môi thì ngày mai sẽ không còn sưng tấy nữa. Một lần nữa xin lỗi ngươi. Ta không phải là sắc nữ, cũng không phải là người chối đẩy trách nhiệm, chỉ là... ta không thể quên người đó, chuyện ngày hôm nay, xin ngươi quên đi. Ta thành thật xin lỗi! À, ta tên Đồng Mộng Dao, ta ở Thượng Thư Phủ chờ ngươi tới tìm! Vì có lẽ tạm thời ta không dám tới nơi này nữa!"

Nàng nói xong vốn lại định bỏ đi, lại thấy cánh tay nàng bị níu. Chàng trầm ngâm nói: "Ngươi đó là ai, tại sao nàng không thể quên hắn! Hắn là vị hôn phu của nàng sao?"

Mộng Dao hơi ngây người trước câu hỏi đó nhưng cũng vẫn điềm nhiên trả lời: "Hắn không phải là vị hôn phu của ta... có lẽ hắn sắp trở thành vị hôn phu của người khác rồi!... Là do hắn nợ ta một thứ, thế nên ta vẫn luôn nhớ kỹ."

"Hắn nợ nàng thứ gì, ta giúp nàng đi đòi hắn!"

Mộng Dao khẽ cười:

"Hồng mai ngạo tuyết, hắn nợ ta một kiệu tám người khiêng. Ta từ trước tới nay luôn không chịu nhường nhịn ai, không chịu để người khác ức hiếp, nếu hắn đã nợ ta, ta phải ghi nhớ hắn... để ngày nào đó, ngày nào đó gặp lại, ta có thể đòi lại cả vốn lẫn lời!"

Nàng rời đi lâu rồi, câu nói đó vẫn cứ quẩn quanh trong đầu chàng,"Hồng mai ngạo tuyết, hắn nợ ta một kiệu tám người khiêng." Đúng vậy, là chàng nợ nàng, một ngày nào đó, chàng nhất định sẽ trả cho nàng, một ngày mà tuyết rơi trắng trời, một ngày mà mai hoa rực rỡ, chàng dùng kiệu lớn tám người khiêng đón nàng về Vương Phủ. Ngày đó nhất định tới, chỉ là để đợi được ngày đó, sợi dây sinh tử một lần nữa lại đùa cợt bọn họ.

Bước ra khỏi Tiên Nguyệt Phường, chàng lại là một Vương Nguyên Phương cao cao tại thượng. Chàng âm thầm đi theo nàng từ phía xa, nhìn bóng lưng nàng nhỏ bé trong đêm tối cô độc, cho tới khi nàng về tới Thượng Thư Phủ, cho tới khi nàng vào tới trong phòng của mình.

................

Trên đỉnh Tiên Nguyệt Phường có hai kẻ đang uống rượu, một người nói:

"Ta nhớ mặt nạ là do Gia tháo, hôn môi cũng là do Gia chủ động, thế nào lại thành Đồng tiểu thư rồi?"

Một người khác đáp: "Không trách ngươi cô độc là phải, một chút thủ thuật cũng không biết dùng."

Tên kia lại đáp: "Thì ra đây chính là khổ nhục kế trong truyền thuyết!"

Người khác đáp: "Kể ra cũng có chút hơi vô sỉ. Ngày thường nhìn Đồng tiểu thư nghịch ngợm, không nghĩ tới vừa rồi lại bày ra bộ dạng đáng yêu như vậy, thảo nào mới khiến Gia yêu thương tới xương tủy."

----------

"Gia, thuộc hạ thấy người mặc y phục thế này thực sự rất đẹp mắt, nếu như có cuộc thi tuyển chọn đệ nhất mỹ nam Trường An thì người nhất định soán ngôi đầu!" Tiểu Trương to gan nói khi nhìn thấy chủ tử một thân y phục trắng muốt, tóc dài bay bay từ cửa sau Quốc Cữu Phủ bước vào.

Tiếp sau đó, ừm, không có tiếp theo, bởi vì sau đó, Tiểu Trương đã bị đánh một chưởng, cũng không nặng lắm, chỉ đủ để hắn hộc máu và nằm liệt ba ngày.

Tiểu Ất đứng một bên chẹp miệng: "Gia quả thực đã rất nhân từ với ngươi rồi!"

Tiểu Trương nhăn nhó, "Ta nói ngươi không thấy đúng sao?". Tiểu Ất không có trả lời, chỉ thầm nhìn theo bóng áo trắng lẩn khuất vào Mai Uyển rồi mới khẽ gật đầu.

.................

Nguyên Phương trở lại trong phòng, việc đầu tiên là chàng thay ra bộ bạch y này. Chàng trước nay vốn không thích màu trắng, thế nhưng hôm nay, chàng lại mặc nó, còn là loại y phục bạch y ống tay dài tới thế này. Chàng trước nay cũng không thích dùng Đàn Thập Lục, chàng chỉ thích Thất Huyền Cầm. Khóe môi chàng bất giác cong lên, nhớ lại bộ dạng cô nương say mèn, nhớ lại nụ hôn tham luyến, nhớ lại cảm giác đau khi bị nàng cắn. Chàng yêu nàng nhiều tới như vậy, những chuyện có thể làm, những chuyện không thể làm, chàng đều cũng đã làm rồi.

Đêm đã khuya thật khuya, công tử vẫn thao thức trên giường, không tài nào ngủ được. Trong bóng đêm đen đặc, công tử ngồi dậy, chậm rãi bước tới kệ đồ trong phòng, đưa tay nhấn một cơ quan, kệ đồ liền rung chuyển, tích tắc mở ra một đường hầm.

"Không nghĩ tới thực sự có ngày dùng tới đường hầm này!"

Đường hầm này đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net