Chương 144 - 156

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| Chương 144 |

Cố Phi tỉnh rồi.

_____

Cố Phi tỉnh rồi!

Thẩm Thanh Huyền lập tức hạ lệnh: "Đến trại an dưỡng."

Muốn tìm được Cố Kiến Thâm, Cố Phi là mấu chốt, trí nhớ y rất tốt, chuyện nhiều năm trước vẫn nhớ rõ như in.

Năm đó Cố Phi bị thương, lúc hôn mê có nói nửa câu.

Thẩm Thanh Huyền lo cho thân thể của cô nên không để cô nói tiếp, mà là mau chóng chữa trị cho cô, về sau y cũng không xem trọng chuyện đó, dù sao thì phàm thế này chẳng là gì với y ...

Nhưng điệu bộ muốn nói lại thôi trước khi chết của Tạ Hồng Nghĩa khiến y nhớ tới lời Cố Phi.

Cố Phi hẳn đã biết gì đó, có thể không nhiều, nhưng tuyệt đối là người biết nhiều nhất mà hiện giờ y có thể tiếp xúc.

Xe chạy thật nhanh, không lâu sau đã đến trại an dưỡng trên núi.

Căn cứ chữa bệnh thành lập mười tám năm – vì một người phụ nữ hôn mê mà tạo phúc cho biết bao người – rốt cục đã đánh thức "bệnh nhân" đầu tiên của nó.

Thẩm Thanh Huyền băng qua từng lớp canh phòng nghiêm ngặt, cuối cùng đến căn phòng nằm sâu nhất.

Cố Phi thật sự tỉnh rồi.

Có thể coi đây là kỳ tích, ai có thể ngờ người đã hôn mê mười tám năm không có khả năng tỉnh dậy lại đang mở mắt nhìn y.

Thời gian dài ấy đủ để một đứa trẻ trở thành thanh niên cao lớn, cũng đủ để chàng trai mười bảy tuổi trở thành người đàn ông thành thục ba mươi lăm.

Cố Phi quay đầu, nhìn người đàn ông một thân tây trang giày da, khẽ mỉm cười: "A Thanh."

Mặc dù khí chất thay đổi, nhưng dung mạo vẫn thế, giống hệt như hồi còn là thiếu niên.

Thẩm Thanh Huyền gặp lại cô cũng xúc động không thôi, y đến gần, đặt ngón tay lên cổ tay cô.

Bắt mạch xong, Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, đoạn nói: "Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi."

Cố Phi biết mình đã ngủ bao lâu, cô ngập ngừng, không thể không hỏi ra điều mình chờ đợi nhất: "Thằng bé đâu?"

Thẩm Thanh Huyền thấy cô như thế, trái tim bỗng dưng thắt lại.

Chuyện đầu tiên khi cô mở mắt ra chính là tìm con mình. Mẹ quả là một từ vô cùng vĩ đại, có thể sánh ngang với thời gian và sinh tử.

Thẩm Thanh Huyền không trả lời, chỉ rũ mắt nói: "Lúc đó chị muốn nói em biết chuyện gì? Rốt cuộc có liên quan gì đến Cố Kiến Thâm?"

Cố Phi cực kỳ nhạy bén, vội hỏi: "Tiểu Thâm đâu? Nó xảy ra chuyện rồi đúng không?"

Thẩm Thanh Huyền cầm tay cô an ủi: "Chị yên tâm, nó không sao, nhưng chị phải nói những gì chị biết cho em."

Cố Phi vẫn rất tin tưởng Thẩm Thanh Huyền, tuy người ta thường bảo thời gian sẽ thay đổi một con người, nhưng thời gian dài đăng đẵng ấy đối với cô tựa như chớp mắt, cô vẫn còn dừng lại vào cái đêm mười tám năm trước, xem Thẩm Thanh Huyền là người thân thuộc nhất.

May mà Thẩm Thanh Huyền chưa từng thay đổi, vẫn là người trong ký ức của cô.

Cố Phi nhìn chung quanh, Thẩm Thanh Huyền nâng tay, mọi người đồng loạt ra ngoài, khi cửa khép lại, căn phòng trở nên cực kỳ tĩnh lặng.

Cố Phi khẽ thở dài, chầm chậm nói: "Chuyện này ... có lẽ em sẽ thấy rất khó tin, nhưng nó là sự thật."

Thẩm Thanh Huyền: "Chị nói gì em cũng tin."

Cố Phi: "Tạ gia thật ra chỉ là ngụy trang, kẻ nâng đỡ chân chính phía sau họ là một tổ chức có tên IOH."

Thẩm Thanh Huyền hỏi: "IOH?"

Cố Phi: "Trung tâm nghiên cứu con người biến dị."

Thẩm Thanh Huyền nheo mắt: "Rốt cục xảy ra chuyện gì"

Cố Phi cẩn thận kể hết những gì mình biết ...

Thực chất Tạ Uẩn không phải con ruột Tạ Hồng Nghĩa, thậm chí cũng không thuộc Tạ gia, y là người biến dị do IOH tạo ra.

Tổ chức này cố gắng nghiên cứu tiềm năng của loài người, cũng thực sự sáng tạo không ít kỳ tích, mà thành quả lớn nhất chính là người nhân tạo.

Bằng cách thao tác dữ liệu để tạo ra loài người mạnh mẽ hơn, hy vọng có thể vượt qua rào cản sinh lý vốn có, tạo ra cái gọi là "siêu nhân loại".

Tạ Uẩn là một tồn tại như thế, và y đã thật sự thể hiện sức mạnh ưu việt của mình ở mọi khía cạnh, thậm chí sống lâu hơn người bình thường.

Chỉ là tính y quá đơn thuần, gây bất lợi cho việc kích thích các gien mạnh mẽ trong cơ thể, cho nên IOH đưa y ra ngoài.

Y trở thành đại thiếu gia Tạ gia, được sắp xếp một cuộc sống tốt đẹp.

IOH muốn ném y vào môi trường tàn khốc nhất, trải nghiệm sinh ly tử biệt, chịu đựng mọi kích thích, để từ đó kích phát tiềm năng thật sự, trở thành siêu nhân loại chân chính.

Chỉ tiếc Tạ Uẩn không tranh với đời, y ghét cuộc sống hắc đạo hỗn tạp, chìm đắm trong nghệ thuật xinh đẹp, thậm chí còn yêu Cố Phi. 

Thấy vật thí nghiệm sắp thoát khỏi khống chế, IOH lên kế hoạch bắt Tạ Uẩn về.

Giữa muôn trùng nguy cơ, Tạ Uẩn bộc lộ năng lực siêu nhân của mình, đột phá vòng vây bảo vệ Cố Phi.

Cuối cùng ...

Kể đến đây, giọng Cố Phi trở nên nghẹn ngào: "Thật ra anh ấy có thể sống, nếu mặc kệ chị thì anh ấy đã có thể sống rồi."

IOH chứng kiến năng lực của Tạ Uẩn, dẫn đến đuổi bắt càng thêm điên rồ, vì cứu Cố Phi nên Tạ Uẩn hy snh bản thân.

Mà khi đó ... Cố Phi đã mang thai.

"Siêu nhân loại" chết, nhưng cốt nhục duy nhất của "siêu nhân loại" vẫn có giá trị nghiên cứu rất lớn, cho nên Tạ Hồng Nghĩa mới cố chấp bắt cho bằng được Cố Phi.

Sau đó Cố Phi gặp Thẩm Thanh Huyền.

Mặc dù Cố Phi không kể chuyện sau này, nhưng Thẩm Thanh Huyền cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng, ném người nhân tạo vào xã hội sẽ sinh ra nhiều đột biến siêu việt, cho nên bọn họ không phải thực sự muốn tìm Cố Kiến Thâm về, mà là lợi dụng Tạ Hồng Nghĩa liên tục gây rối khiến hắn đau khổ, để Cố Kiến Thâm phát triển trong môi trường "nước sôi lửa bỏng", đợi đến khi trưởng thành ... thì thuận lợi thu lưới.

Chẳng trách Tạ Hồng Nghĩa lại bạc tình đến thế, suy cho cùng đó không phải cháu của con lão, lão cần gì phải thương tiếc và yêu thương? Chỉ sợ đã hận đến tận xương tủy.

Cố Phi nói: "Chị biết có thể em rất khó tin, nhưng chị tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không lừa em."

Nếu đặt ở xã hội hiện đại, bất kỳ người trưởng thành nào nghe cô nói cũng sẽ cảm thấy rất khó tin.

Nhưng Thẩm Thanh Huyền lại có thể hiểu ...

Từ trước đến giờ, con người luôn không từ thủ đoạn để theo đuổi con đường lớn mạnh.

Giới tu chân có kẻ điên ăn trẻ con để tăng tu vi, phàm thế cũng có cuồng đồ bắt người làm thí nghiệm.

Đều giống nhau, suy cho cùng thế giới của họ đều có cùng điểm bắt đầu.

Thẩm Thanh Huyền hỏi cô: "Cho nên chị không muốn tỉnh lại sao?"

Một câu của y đâm thủng tâm sự của Cố Phi, cô dùng sức siết góc áo mình, khó xử đáp: "Xin lỗi."

Thẩm Thanh Huyền thở dài: "Nhưng dù không có chị, cậu ta vẫn sẽ có người quan trọng khác."

Cố Phi bật khóc, nức nở nói: "Nhưng ... chị không muốn trở thành người tổn thương nó."

Từ chỗ Tạ Uẩn, có thể nhìn ra để kích phát tiềm năng thực sự của "siêu nhân loại" – cần phải chứng kiến người quan trọng của mình rơi vào hiểm cảnh.

Vì bảo vệ Cố Phi, Tạ Uẩn "thức tỉnh", bộc phát sức mạnh kinh người khiến IOH thèm nhỏ dãi.

Mặc dù mất Tạ Uẩn, nhưng con của Tạ Uẩn nhất định cũng kế thừa gien tương tự.

Chỉ cần trưởng thành, hắn chính là đối tượng nghiên cứu lớn nhất.

Thẩm Thanh Huyền vỗ vai Cố Phi: "Được rồi, không sao đâu, Tiểu Thâm không có việc gì."

Cố Phi vẫn thấy bất an, nhưng việc cô có thể làm ngay lúc này chính là tin tưởng.

Cô hôn mê mười tám năm, thậm chí không biết con trai mình trông thế nào, sao có thể ... có thể cứu hắn?

Thẩm Thanh Huyền an ủi cô: "Chị ráng mau chóng khỏe lên, kế tiếp còn phải giày vò một trận."

Mới đầu Cố Phi nghe không hiểu, nhưng rất nhanh đã rõ.

Trên đời này, cô và Thẩm Thanh Huyền là người quan trọng nhất của Cố Kiến Thâm.

IOH nhất định sẽ chủ động tìm đến họ.

Cố Phi siết chặt tay, thận trọng nói: "Cần chị làm gì em cứ nói!" Chỉ cần có thể cứu con cô, muốn cô làm gì cũng được.

Thẩm Thanh Huyền trấn an cô: "Yên tâm, Tiểu Thâm rất vĩ đại, cũng rất mạnh mẽ, nó sẽ ổn thôi."

Y lại dặn cô: "Thời gian của chúng ta không còn nhiều, chị phải phối hợp trị liệu, phục hồi sức khỏe."

Trong lòng Cố Phi lên men, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, gật đầu đáp: "Chị hiểu."

Cố Phi cần khôi phục, Thẩm Thanh Huyền cũng cần một chút thời gian để khôi phục.

Đã biết tiền căn hậu quả, Thẩm Thanh Huyền biết Cố Kiến Thâm sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho nên không cần thiết phải tự rối loạn trận tuyến.

Trước mắt IOH nhất định sẽ tìm mọi cách đưa y và Cố Phi đi để kích thích Cố Kiến Thâm.

Cho nên việc cấp bách hiện giờ là Thẩm Thanh Huyền phải phục hồi thân thể đến trạng thái cao nhất, mới có khả năng giết được một đường sống từ trong tổ chức vượt khỏi sức mạnh bình thường của con người ấy.

Thực ra trong lòng y rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Lần này nhập thế lại gặp phải chuyện thế này.

Vì sao là lại?

Bởi vì việc này khiến y nhớ tới thân thể vạn huyết của Cố Kiến Thâm, cũng cần đả kích tinh thần mới có thể thức tỉnh sức mạnh.

Thẩm Thanh Huyền nhịn không được nhớ đến lần lỡ nhau của hai người vào trăm triệu năm trước, cũng không kìm được nhớ đến Thượng Đức phong.

Đế tôn Tâm Vực bình tĩnh kia, rốt cục đã trải qua bao nhiêu tuyệt vọng mới có thể mạnh mẽ đến thế.

Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ đã cảm thấy tim như bị lưỡi dao lăng trì.

Không thể để hắn tiếp tục trải qua chuyện này ở phàm thế.

Thẩm Thanh Huyền sẽ bảo vệ hắn, sẽ bảo vệ thật tốt Cố Kiến Thâm của y!

Sau khi chuẩn bị đâu ra đó, Thẩm Thanh Huyền tự bại lộ sơ hở.

Y biết IOH luôn tìm cơ hội để bắt y và Cố Phi, thế nhưng mấy năm qua thế lực của y không mấy trong sạch, cho nên xung quanh luôn được bảo vệ nghiêm mật, muốn xuống tay là việc không dễ.

Cho nên y cố tình tạo một lỗ hổng trong mạng lưới cảnh báo, cho chúng cơ hội bắt được họ.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thẩm Thanh Huyền không chỉ giúp thân thể Cố Phi tốt lên, mà còn dạy cô vài chiêu thức tự bảo vệ mình.

Cố Phi cố gắng học, thành quả nổi bật, Thẩm Thanh Huyền rất đỗi vui mừng.

Đến khi họ bị "bắt đi", để tiết kiệm sức, họ cố tình chống cự vài cái rồi im lặng nghỉ ngơi lấy hơi.

Thẩm Thanh Huyền không tìm được căn cứ của IOH, nhưng may mà chúng sắp đưa họ vào đó.

Chỉ cần gặp Cố Kiến Thâm, y tự có bản lĩnh quậy cho nơi quỷ quái này long trời lỡ đất.

Khi trước mắt khôi phục ánh sáng, Thẩm Thanh Huyền phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trống trải: Chung quanh không cửa, hẳn là ở bên dưới lòng đất, nhưng vì đèn huỳnh quang quá sáng nên làm họ hơi chói mắt.

Ban đầu còn lo hai người sẽ tách ra, nhưng may mà hai người bị giam cùng một chỗ.

Cố Phi nhìn y, trong mắt đều là thận trọng.

Thẩm Thanh Huyền dùng ánh mắt trấn an cô, ý bảo cô không được kích động.

Đột nhiên, cả căn phòng chìm vào bóng tối, một luồng sáng từ sau phóng tới, theo sau là hiệu ứng được chiếu lên bức tường phía trước.

Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy Cố Kiến Thâm đang hôn mê.

Hắn đang nằm trên mặt bàn bóng loáng hệt như bàn mổ, tứ chi bị trói chặt, cả thân thể hoàn toàn bị gông xiềng.

Cánh môi Cố Phi khẽ run, cố gắng khiến mình đừng phát ra tiếng.

Thẩm Thanh Huyền không hề nói gì, chỉ lưu ý quan sát: xem xét từng chi tiết bên chỗ Cố Kiến Thâm, mở rộng cảm giác tìm căn phòng kia, đồng thời để ý hướng đi chung quanh.

Mặc dù bóng tối che mất thị lực, nhưng không ngăn được y.

Đột nhiên, màn hình bị chặn, căn phòng đột nhiên bừng sáng trở lại, vách tường bên trái kín không một kẽ hở đột nhiên vỡ nát, xuất hiện cổng vòm hình cung.

Cố Phi chưa kịp hoàn hồn từ hình ảnh ban nãy, Thẩm Thanh Huyền thì lại quay đầu thật nhanh.

Y nhìn thấy người đàn ông đang bước tới.

Hắn mặc chế phục màu bạc, cao ráo anh tuấn, gương mặt mang nét ôn nhuận nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, trông rất quyến rũ.

Thẩm Thanh Huyền căng thẳng, Cố Phi ngoảnh đầu nhìn sang ...

Người đàn ông mở miệng, dịu dàng nói: "Phi Phi, đã lâu không gặp."

Nghe tên gọi vô cùng thân thiết cùng giọng nói quen thuộc kia, gặp lại gương mặt tưởng như chỉ còn nhìn thấy trong mơ, Cố Phi hoàn toàn cứng đờ.

Tạ Uẩn!

Không ngờ lại là Tạ Uẩn!

| Chương 145 |

Đại khai sát giới

_____

Sao Tạ Uẩn lại ở đây?

Người đã chết tại sao lại ở chỗ này?

Nếu y chưa chết ... vậy những điều Cố Phi đã trải qua đến cùng là sao?

Chưa kể tới tâm trạng Cố Phi thế nào, nhưng Thẩm Thanh Huyền chỉ cần nghĩ một chút đã thấy da đầu tê dại.

Như muốn phá vỡ Cố Phi triệt để, Tạ Uẩn bước tới, ngoại hình tuấn mỹ, khí chất văn nhã, dùng chất giọng dịu dàng nói với Cố Phi: "Em đúng là cô gái tốt, sinh con cũng ưu tú như thế."

Từng câu từng chữ như một cây châm bén nhọn, đâm cho Cố Phi thương tích đầy mình.

Cô há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, vẻ mặt như trời sập đất vỡ, sắc mặt trắng bệch như người chết.

Tạ Uẩn lại nói: "Xin lỗi vì đã lừa em lâu như vậy."

Xin lỗi, một câu xin lỗi này đủ để hủy cuộc đời một người phụ nữ!

Thấy hắn định vươn tay xoa mặt Cố Phi, Thẩm Thanh Huyền đứng dậy, duỗi tay hất ra: "Đừng chạm vào chị ấy!"

Như thể giờ này mới nhận ra Thẩm Thanh Huyền, Tạ Uẩn nhàn nhã cười, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: "Mạt Thanh Hiền đúng không? Cảm ơn cậu đã chăm sóc em ấy, chỉ tiếc trong lòng em ấy chỉ có tôi, cậu ..."

Thẩm Thanh Huyền hết nhịn nổi bèn vung một quyền.

Vậy mà Tạ Uẩn có thể né được.

Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền lạnh đi, định tiếp tục động thủ, Cố Phi bỗng dưng đứng dậy ngăn giữa hai người.

Tạ Uẩn cười: "Cậu xem, mặc dù biết chân tướng, em ấy vẫn bảo vệ tôi."

Thẩm Thanh Huyền tức không chịu được, Cố Phi rốt cục mở miệng, khàn giọng hỏi Tạ Uẩn: "Ngay từ đầu ... anh cố tình tiếp cận tôi sao?"

Tạ Uẩn nói: "Đương nhiên, tôi cần phải lưu lại con nối dòng, mà em là lựa chọn tốt nhất."

Sắc mặt Cố Phi tái nhợt: "Tại sao lại là tôi?"

Tạ Uẩn: "Em xinh đẹp, thân thể khỏe mạnh, IQ, bằng cấp, tu dưỡng đều thuộc hàng đầu, tại sao lại không chọn em?"

Cố Phi không nói thêm được chữ nào.

Dường như Tạ Uẩn rất thích nhìn cô sụp đổ, hắn nhìn sang Thẩm Thanh Huyền, cũng rất hứng thú khi thấy người đàn ông này phẫn nộ.

Những gì cần nói đều đã nói, Tạ Uẩn không ở lâu, cứ vậy mà đi.

Một tên cặn bã như thế, Tôn chủ chỉ cần một tát là có thể vỗ chết hắn.

Thế nhưng thứ nhất, y lo cho cảm xúc của Cố Phi, thứ hai là vẫn chưa tìm được Cố Kiến Thâm, y không được hành động thiếu suy nghĩ, vậy nên một đấm vừa rồi đã thu sức lại, bằng không Tạ Uẩn kiểu gì trốn được? Thêm nữa tức giận trên mặt hơn phân nửa là giả vờ, tuy y tức thật, nhưng chưa đến nỗi mất khống chế.

Căn phòng lại trở về với bóng tối.

Bọn họ cố tình dùng hắc ám bồi dưỡng cho tuyệt vọng, khiến Cố Phi chấn động cực lớn dẫn đến hoài nghi mọi thứ.

Con người luôn sợ bóng tối, nhất là trong tình huống bất lực, chỉ cần lộ ra chút yếu đuối là có thể bị bức phát điên.

Thẩm Thanh Huyền rất lo cho cô, nhưng thật sự không biết nên an ủi thế nào.

Đối với cô, Tạ Uẩn vừa là tình yêu, đồng thời cũng là tín ngưỡng.

Mà lúc này tình yêu chẳng còn, tín ngưỡng cũng đổ vỡ, trạng thái tinh thần cô đều hỏng bét.

Có lẽ đây đây mới là kế hoạch của Tạ Uẩn: Vạch trần chân tướng khiến Cố Phi suy sụp, dẫn đến Mạt Thanh Hiền sụp đổ theo, hai người quan trọng đều bị hủy hoại, chính là lúc Cố Kiến Thâm "thức tỉnh".

Đúng là điên cuồng và tàn nhẫn!

Qua thật lâu, Thẩm Thanh Huyền duỗi tay chạm vào Cố Phi: "Chị ..."

Cố Phi đột nhiên cầm ngược lại tay y.

Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy bàn tay ngưa ngứa.

Cố Phi đang viết chữ trong lòng bàn tay y.

Mặc dù trong phòng tối đen, nhưng nhất định có camera ban đêm, cho nên nhất cử nhất động của họ đều bại lộ trước mặt IOH.

Hành động này của Cố Phi nhìn như bất lực cùng cực, nắm tay Thẩm Thanh Huyền như đang cố gắng tìm kiếm sự an ủi, rất là thảm thương.

Nhưng chữ viết trong lòng bàn tay Thẩm Thanh Huyền lại vô cùng bình tĩnh và trấn định.

一 Hắn không phải Tạ Uẩn.

Sau khi nhận ra Thẩm Thanh Huyền hơi nghi ngờ, tưởng Cố Phi đang trốn tránh không muốn chấp nhận sự thật.

Nhưng ngay sau đó, Cố Phi viết: "Hắn tuyệt đối không phải Tạ Uẩn, đây là cạm bẫy của chúng, chúng muốn làm chị suy sụp để kích thích Tiểu Thâm."

Ngoài mặt Thẩm Thanh Huyền không đổi sắc, nhưng trong lòng đã tràn đầy kinh ngạc.

Cố Phi ...

Cố Phi tiếp tục viết: "Chị không thể tổn thương Tiểu Thâm, bất kể thế nào chị cũng không thể hại nó."

Một câu khiến Thẩm Thanh Huyền chấn động không thôi.

Bóng tối không ngăn được tầm mắt y, y nhìn thấy nước mắt trên mặt Cố Phi, cũng thấy được kiên cường và dũng khí từ sâu trong đôi mắt ấy.

Đây là tình yêu vô tận đến từ người mẹ đối với con mình.

Biết chân tướng khiến người sụp đổ như thế, vậy mà vào thời khắc tuyệt vọng này, Cố Phi lại đứng thật vững trước bờ vực tan vỡ.

Có lẽ cô thật sự nhận ra đây không phải Tạ Uẩn, dựa vào hiểu biết của mình với Tạ Uẩn mà đoán được đó là giả, cho nên cô mới kiên quyết như thế.

Nhưng Thẩm Thanh Huyền tin rằng, dù đó có là Tạ Uẩn thật đi chăng nữa, Cố Phi vẫn sẽ tự nói với mình không phải, vì Cố Kiến Thâm, vì không để con mình phải trải qua hiện thực tàn khốc, cô lựa chọn kiên cường đối mặt tất cả.

Tỉnh táo mà ngẫm lại, đây quả thật là âm mưu, một âm mưu độc ác đến cực điểm.

Trong mắt mọi người, Cố Phi yêu Tạ Uẩn, Mạt Thanh Hiền yêu Cố Phi, mà Cố Phi lẫn Mạt Thanh Hiền là hai người quan trọng nhất của Cố Kiến Thâm.

Cố Phi mà sụp đổ thì Mạt Thanh Hiền cũng xong, hai người này đổ vỡ thì mục đích của chúng sẽ được thực hiện.

Mà chiêu dùng Tạ Uẩn giả này thật sự đủ ác, dưới tình huống bình thường, Cố Phi bị bắt trong tình trạng khủng hoảng và bất an sau khi biết được chân tướng nhất định sẽ suy sụp.

Sao cô có thể tỉnh táo? Sao cô có đủ bình tĩnh? Sao cô còn đủ nhận thức phân biệt thật giả?

Chỉ tiếc họ đã đánh giá thấp Thẩm Thanh Huyền, cũng đánh giá thấp tình yêu của một người mẹ.

Bởi vì lần này họ "bị bắt" do Thẩm Thanh Huyền cố ý tạo thành, cho nên Cố Phi không thực sự khủng hoảng, mà vì không bị cảm xúc sợ hãi quấy phá, cô mới có đủ khả năng để phán đoán.

Sau đó, bằng tình yêu sâu sắc cô dành cho Cố Kiến Thâm, cô buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại.

Thẩm Thanh Huyền rất đỗi vui mừng, lần đầu nhập phàm, nhờ Thẩm gia và Lý thị, y mới cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình, cũng thoát khỏi di chứng của Phong Tâm quyết, học được cách chấp nhận tình cảm.

Lần này nhập phàm, Cố Kiến Thâm gặp Cố Phi 一 một người mẹ kiên cường, cho hắn tình thương của mẹ đúng nghĩa.

Thật tốt, bọn họ sống vạn vạn tuổi, cuối cùng đã được đền bồi tiếc nuối.

Thẩm Thanh Huyền viết vào tay cô một hàng chữ: "Hắn không phải Tạ Uẩn."

Tuyệt đối không phải, người như thế không xứng với Cố Phi, lại càng không xứng làm cha của Cố Kiến Thâm.

Cố Phi chảy nước mắt, nhưng trong mắt đầy sự kiên cường, cô tin 一 tin tưởng Tạ Uẩn, tin tình yêu của họ!

Dù lòng đã quyết nhưng trên mặt vẫn phải diễn, may mà điều này không khó, dù sao cảm xúc Cố Phi hiện giờ rất là không ổn.

Giữa chừng "Tạ Uẩn" lại đến hai lần, nói vài lời mơ hồ tiếp tục kích thích Cố Phi.

Thẩm Thanh Huyền biết bọn chúng đang chuẩn bị, dự là không lâu nữa sẽ để Cố Kiến Thâm và họ gặp mặt.

Xét cho cùng, kích thực trực diện vẫn hiệu quả hơn.

Vì đã tỉnh táo nên Cố Phi có thể phân biệt thật giả rõ hơn ...

Cô viết rất nhiều cho Thẩm Thanh Huyền, đôi khi viết quá nhanh làm Thẩm Thanh Huyền khó đoán được nội dung.

Tuy nhiên, y có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, người nọ thực sự không phải Tạ Uẩn, không phải lừa mình dối người mà là cô đã thực sự nhận ra.

Dù gì cũng là hai người yêu nhau đến thế, tuy rằng đã qua mười tám năm, nhưng mười tám năm này đối với Cố

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net