CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một trang Web văn học

Tên sách: Năm tháng ấy giữa anh và em.

Giới thiệu: Tình yêu của tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy được ánh sáng, nỗi buồn của tôi cũng sẽ không bao giờ được bày tỏ, chỉ bằng cách này tôi mới có thể nói ra mà không phải lo lắng, chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và T tiên sinh trong những năm đó. Để rồi những câu chuyện này bị chôn sâu trong dòng sông dài mang tên "thời gian", khiến tôi quên mất anh ấy, người tôi từng yêu sâu đậm...

Chương một

Gió không lớn, nhiệt độ vừa phải, bộ đồng phục màu trắng đồng phục đội danh dự của trường cũng không khiến anh ấy trông tầm thường. Trong đám đông chỉ bằng một cái liếc mắt cậu liền có thể nhìn thấy anh. Mặc dù câu tiếp theo có thể hơi sến nhưng đó thực sự là phản ứng đầu tiên của cậu. Anh như thiên sứ giáng trần, Những ngôi sao đang ôm lấy mặt trăng, anh ấy có vầng hào quang của riêng mình.

Quay về năm đó...

"Có thể không đi được không?" New đang hoàn thành nốt luận văn tốt nghiệp của mình, cậu đang vật lộn với đống ấy muốn sức đầu mẻ trán, thì Off lao thẳng đến phòng thí nghiệm để bắt người.

Off bày ra dáng vẻ miễn thương lượng "Năm nay, trường chúng ta thi đấu với Đại học Khoa học Chính trị và Pháp luật, là một đối thủ mạnh, chắc chắn sẽ rất thú vị, ừm...ít nhất nó thú vị hơn so với tính toán của mày ở đây!"

Có lẽ Off nói đúng. Đối với hầu hết mọi người, xem một trận bóng đá hẳn là thú vị hơn so với nghiên cứu nhàm chán trong phòng thí nghiệm, nhưng New hiển nhiên không nằm trong số những người này.

Off lôi cậu ra khỏi phòng thí nghiệm, vừa đi vừa phàn nàn "Mỗi ngày đều là phòng thí nghiệm, ký túc xá, nhà ăn, mày không thấy chán sao? Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn mày cũng sẽ thành mọt sách thôi!"

New không phản kháng lại được sự ngang ngược của Off, cuối cùng cậu bắt đắc dĩ phải đến sân vận động cùng Off.

"May là vẫn chưa muộn"

Off nhìn New kèm theo vài lời phàn nàn "Nếu mà bỏ lỡ trận đấu, thì đều là lỗi của mày"

Hai người đang đứng cùng nhau, New vẫn nhìn Off với vẻ mặt cay đắng, nếu không phải tại Off quấy rầy, thì cậu sẽ không bao giờ dành thời gian cho những việc hoàn toàn vô nghĩa như vậy.

Cách đó không xa có tiếng trống vang lên, đột nhiên có tiếng nói đồng thanh, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn vào một hướng,  chỉ có New là hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhìn New có vẻ mặt bối rối, Off kiên nhẫn giải thích cho cậu "Đó là đội danh dự của trường đến rồi"

Cậu hoàn toàn không có hứng thú với việc này, New chỉ muốn nhanh chóng xem xong, luận văn còn một số chỗ phải hoàn thành! Đối với New, thời gian là vàng là bạc "Không phải đến xem bóng đá sao?"

"Người trong đội danh dự sẽ đi quanh sân, và cổ vũ cho các cầu thủ."

"Ò, là vậy à!"

Off chán ghét nhìn New, lại bắt đầu càm ràm về cách sống của cậu "Mày nên đưa tai mày ra ngoài cửa sổ nhiều vào, mày thật sự là một tên mọt sách mà!"

Trong khi hai người đang nói chuyện, đội danh dự chậm rãi tiến vào đấu trường, họ đứng thành 4 hàng và bắt đầu cổ vũ xung quanh đấu trường một cách có trật tự.

Hai hàng đầu tiên đều là nữ mặc đồng phục màu trắng, nữ chỉ huy mặc váy viền ngang hông màu xanh đậm, kiểu tóc phù hợp, động tác điêu luyện đã khiến tất cả các nam sinh reo hò.

8 hàng tiếp theo đều là các chàng trai trong trang phục đội nhạc, lần lượt cầm trống lục lạc, kèn trombon, đàn organ, để khởi động cho cả hội thi.

Và ánh mắt của New đã bị thu hút bởi một chàng trai giống như hầu hết mọi người, lúc ấy anh mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen và đi đôi giày da sáng bóng, anh đi đầu trong toàn đội, ném cây gậy trong tay lên cao, sau đó bình tĩnh đón lấy.

Người như vậy thật khó mà khiến người khác không chú ý tới được, tính tò mò khiến cậu hiếm khi hỏi những chuyện không liên quan đến mình nhịn không được cũng phải lên tiếng,

"Người đó là ai?"

Off nhìn về phía New chỉ, "À, cậu ta tên là Tay Tawan, là đội trưởng của đội danh dự này"

Mặc dù New là một người theo đuổi sự bình phàm và ổn định, nhưng cậu phải thừa nhận  rằng từ tận đáy lòng cậu thực sự ghen tị với những người tỏa sáng, tự tin, kiêu hãnh như vậy, bởi vì cuộc sống của họ có quá nhiều khoảnh khắc đẹp và mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời của họ đều đáng để ghi nhớ.

Off cũng không để ý đến New không trả lời mình, rất hiếm khi New tỏ ra quan tâm đến thế giới bên ngoài, Off vui vẻ nói tiếp "Cậu ta cách đây không lâu đã phỏng vấn vào GMM, nếu không có gì bất ngờ, cậu ta sẽ ký hợp đồng sau khi tốt nghiệp vào năm nay."

"Anh đi phỏng vấn rồi gặp anh ấy sao?"

Vẫn chưa giới thiệu qua Off, người không giống bạn của New nhất. Trong nhóm bạn của New, hắn là người không an phận nhất. Là một sinh viên khoa Toán sắp tốt nghiệp của Chula, hắn bất ngờ chọn con đường gia nhập làng giải trí. Trên thực tế, nếu nghĩ suy nghĩ một cách cẩn thận, có vẻ như hắn có thể làm được điều gì đó, con người này vốn dĩ không cam lòng làm người bình thường.

Còn New thì sao? Trong mắt Off, New là một học bá cứng nhắc và hướng nội, New vốn dĩ nhỏ hơn Off hai tuổi vậy mà sắp sửa tốt nghiệp cùng với Off luôn rồi đấy. Cậu còn thích đóng khung bản thân trong các quy tắc và quy định do mình đặt ra. Không bao giờ làm những việc như phản nghịch, nổi loạn. New chính là đứa con của nhà người ta trong miệng các phụ huynh.

"Ờ, tao gặp cậu ta nhiều lần trong các cuộc phỏng vấn"

"Thì ra là vậy"

Off quan tâm nhìn New hỏi "Mày không phải là gay như người ta nói chứ? Nếu không sao mày chỉ quan tâm tới một thằng con trai như vậy!"

New vội vàng phủ nhận hết lần này đến lần khác, "Em không phải, không có, đừng có nói nhảm."

Off vòng tay ôm cổ New trêu chọc "Cũng đúng, nhưng nếu mày là gay thì cũng nên thích tao, tao ưu tú như vậy mà"

New quay qua cho Off một ánh mắt nghi ngờ "Ưu tú? Anh thôi tự luyến đi"

Tiếp theo là trận bóng đá nhưng cậu không xem, một mặt cậu không có hứng thú với nó, mặt khác, cậu luôn bị hấp dẫn bởi bóng dáng cách đó không xa.

Tay niềm nở chào hỏi mọi người xung quanh, như thể không có người nào mà anh không quen biết, đám đàn em vây lấy anh, không biết Tay nói cái gì, khiến mọi người đều phải cúi đầu cười, trong đầu New liền hiện lên một câu "Những ngôi sao đang ôm lấy mặt trăng"

Có thể là do ánh mắt của New quá thẳng thắn nóng bỏng, Tay tựa hồ cảm giác được ánh mắt của cậu, New còn chưa kịp quay đầu đi, anh đã quay đầu nhìn cậu, New ngượng ngùng cười cười, anh bình tĩnh gật đầu với cậu, sau đó liền bị đám đàn em vây quanh kéo đi, tiếp theo lại bắt đầu một vòng tán gẫu mới.

New luôn cố gắng kiềm chế bản thân để không nhìn Tay nữa, nhưng Tay dường như có vầng hào quang của riêng mình, bất cứ nơi nào anh đi, New đều có thể nhận ra anh một cách chính xác trong đám đông.

"Tao đi vệ sinh, mày chút nữa chờ tao ở trước công sân vận động"

Cuối cùng, trận bóng cũng kết thúc. New nhìn Tay rời khỏi tầm nhìn của mình, đang lúc ngẩn người thì bị Off bên cạnh cắt ngang.

"Được, biết rồi"

Sau khi đám đông giải tán, cậu đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên,

"Mày đang ở đâu?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Off "Vừa rồi bên GMM gọi điện thoại đến nói muốn thương lượng chi tiết hợp đồng, cho nên tao đi trước, mày về đi, tối nay để tao mời cơm"

"Được rồi, nhớ đọc kỹ hợp đồng, cẩn thận với các điều khoản ẩn"

"Ok ok, không nói nữa, taxi đến rồi"

"Thuận lợi nhé!"

"Ừm"

Sau khi cúp điện thoại, New chậm rãi đi ra ngoài, cậu vừa mới đi đến cổng sân vận động, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông vang lên cách đó không xa.

Bước đến nhìn, phát hiện một chiếc điện thoại di động màu đen bị bỏ quên ở một góc, New nhìn xung quanh một lần nữa, xác định rằng cả sân chỉ có một mình mình nên cầm lên nghe điện thoại.

"Xin chào, đây là sân vận động của trường đại học Chula. Chủ nhân của chiếc điện thoại này chắc đã làm mất nó. Nếu bạn biết chủ của nó là ai, vui lòng cho nói họ liên hệ với tôi."

"Quá tốt rồi, tôi là chủ của nó, bây giờ bạn đang ở đâu? Có tiện để tôi đến nhận lại điện thoại của mình không?" Một giọng nói trầm ấm lọt vào tai New.

"Tôi ở sân vận động đợi bạn"

"Đã làm phiền rồi"

"Không có gì"

New ngồi trở lại khu vực dành cho khán giả của sân vận động, không có việc gì để làm, cậu bắt đầu cúi đầu nghiên cứu xem cách tính toán trong luận văn tốt nghiệp của mình có đúng không.

Một lúc sau, một đôi chân xuất hiện trước mắt New, "Xin chào, bạn là người nhặt được điện thoại di động của tôi đúng không?"

New ngẩng đầu nhìn người nói, sửng sốt một lúc, chính là anh! !

Tay đã thay bộ đồng phục ra, hiện tại đang khoác lên mình chiếc áo phông trắng đơn giản và quần đùi đen, khiến anh trông năng động và hăng hái hơn.

"Xin chào, anh là chính là chủ nhân của nó sao?"

"Ừm"

New đưa điện thoại, nhưng nửa chừng thì dừng lại, "Làm thế nào để anh chứng minh điều đó?"

Tay không để ý chuyện bị New nghi ngờ, anh cười và nói "Tôi có thể mở khóa điện thoại này bằng dấu vân tay của mình, nhưng nếu cậu vẫn không tin thì IG bên trong vẫn được đăng ký bằng tài khoản của tôi."

New đưa điện thoại cho Tay, nhìn anh mở khóa điện thoại, sau đó nhấp vào IG "Cậu xem, tôi không có lừa cậu chứ!"

New đã tin khi Tay mở khóa điện thoại, nhưng anh không cho cậu cơ hội nói, New nhìn vào IG của Tay, trong đó có nhiều video biểu diễn của các bài hát,

"Tôi tin rồi"

Tay bỏ điện thoại vào túi, tự giới thiệu "Tôi tên Tawan Vihokratana, mọi người thường gọi tôi là Tay, là sinh viên năm cuối Khoa Kinh tế, còn cậu?"

"New Thitipoom, sinh viên năm cuối ngành kỹ thuật điện tử"

Tay đột nhiên vỗ vỗ bả vai New, kinh ngạc hỏi,

"Cậu chính là New Thitipoom sao? !"

New vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, "Anh biết tôi à?"

"Cậu ở trong Chula ai mà không biết, cậu nhỏ tuổi hơn khóa của tôi đúng không? Vì cậu là người học vượt, người ta vượt một năm thôi còn cậu dùng 2 năm để học chương trình 4 năm, còn nữa liên tiếp các năm ở các môn đều đạt điểm tuyệt đối, đúng là học bá mà"

"Ra là vậy sao?"

Tay dường như không cảm thấy sự bối rối của New, anh vẫn đang luyên thuyên một mình, "Cảm ơn rất nhiều, tôi đã mất điện thoại di động lần thứ ba trong tháng này, nếu tôi làm mất nó lần nữa, chắc tôi khóc mất"

"Nếu trí nhớ quá kém, anh có thể ăn thử một ít trứng hay cá"

Tay không để tâm nghe lời khuyên của New, ngược lại nói, "Tôi mời cậu ăn cơm" Câu này cậu nghe vào vốn không phải câu hỏi, mà là như đang thông báo đến cậu vậy!

"Không...."

Cậu vẫn chưa nói xong liền bị Tay ngắt lời, anh lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm quán ăn,

"Cái này hay cái này? Cậu ăn cay không?"

"Không ăn"

"Vậy đi quán này đi, tôi sắp chết đói rồi, cậu vẫn chưa ăn mà phải không, đi thôi, tôi mời cậu"

Rõ ràng cậu bị Tay cứ như vậy mà an bài, đưa cậu đến quán ăn. Hoàn toàn không có chỗ cho sự từ chối. Sự nhiệt tình, vui vẻ của anh khiến New cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh. Không có gì lạ khi các đàn em, các cô gái thích vây quanh anh.

"Đừng khách sáo với tôi, ăn thêm đi.", Giọng điệu và hành động của Tay luôn khiến New có ảo giác rằng hai người đã quen biết nhau nhiều năm. Người này thực sự quá nhiệt tình, nhưng lại không làm cậu khó chịu.

"Được, để tôi tự ăn"

"Làm sao mà cậu học giỏi như vậy? Thật sự môn toán cao cấp khiến tôi phát điên"

New buồn cười với vẻ mặt phàn nàn của Tay, "Chỉ cần ghi nhớ các công thức, và làm bài tập nhiều hơn."

Tay đối với toán học kỳ thật cũng không có lo lắng, anh chỉ là muốn tìm cái gì đó nói với cậu, "Cậu và Off? Tôi thường xuyên nhìn thấy hai người đi cùng nhau."

New không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Tay, "Chúng tôi là bạn, anh biết anh ấy sao?"

"Tôi gặp Off khi đi phỏng vấn, hai người nhìn không giống bạn bè lắm"

New cũng đã quen với điều đó, quả thực cậu và Off dường như không có điểm chung nào "Mọi người đều nói như vậy"

Tay cảm thấy lời nói của mình có phần mập mờ nên vội vàng giải thích "Tôi không có ý làm cậu khó xử, chỉ là tôi cảm thấy Off có cảm giác khá lạnh lùng khó gần"

New bị Tay chọc cười, "Vậy anh bây giờ đang nói xấu Off sao?"

Anh không biết nên giải thích như thế nào, ngượng ngùng cười nói "haha không có, cậu đừng nghĩ như vậy"

"Tôi hiểu ý của anh, thật ra tôi và Off làm bạn cũng chỉ là tình cờ"

"Có thể thỏa mãn sự tò mò của tôi không?"

"Hồi năm nhất, có lần tôi và anh ấy học cùng môn, anh ấy điểm trên lớp lúc nào cũng đứng cuối, sau đó lúc anh ấy thi lại được điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra môn đó, ngay cả giáo viên cũng nói anh ấy gian lận, bởi vì tôi ngồi trước mặt anh ấy trong kỳ thi,  mọi người đều nói rằng anh ấy sao chép câu trả lời của tôi, tôi đã giúp anh ấy chứng minh sự trong sạch của mình, cứ như vậy dần dần chúng tôi trở thành bạn bè"

"Cậu chứng minh bằng cách nào?"

"Rất đơn giản, tôi đã viết sai dấu thập phân cho câu hỏi áp chót, giáo viên đã không xem kỹ, thực tế, anh ấy là người duy nhất trong lớp đạt điểm tuyệt đối môn đó, như vậy thì làm sao có chuyện anh ấy chép bài của tôi được"

"Nếu tôi là Off, tôi cũng sẽ kết bạn với cậu cho bằng được" Tay bỏ vào miệng một miếng đồ ăn, tiếp tục nói, "Không phải là Off, tôi cũng muốn cùng cậu kết bạn, hôm nay cậu đã nhấc điện thoại của tôi, cũng cảm ơn cậu cùng tôi ăn tối"

"Không có chi"

“Vậy kết bạn đi.” Anh đưa điện thoại ra.

New đang gõ số điện thoại của mình trên điện thoại của anh, đột nhiên có một chàng trái tiến tới chào hỏi Tay, "Bận rộn quá ha, tuần trước đã hẹn đi chơi cầu lông, khi nào thì mày thực hiện được đây?"

"Đi liền luôn không?"

"Được được được"

Tay nhận thấy rằng New có chút không thoải mái, nhưng vẫn hỏi cậu,  "Có muốn cùng chúng tôi đi đánh cầu lông không?"

"Không đâu, tôi còn luận văn tuần sau phải nộp"

“Được, đây là số của tôi, lần sau chúng ta hẹn gặp nhau.” Tay lấy điện thoại di động ra, bấm số của New, ra hiệu cho cậu nhìn điện thoại.

"Được"

Giống như những gì chàng trai đó nói, Tay là một người rất bận rộn, có rất nhiều bạn bè, có rất nhiều những cái hẹn. Mà nhiều đến nông nỗi nào? Lại không có thời gian để có một người bạn gái.

Sau này ở trường, New cũng thỉnh thoảng tình cờ gặp Tay, lần nào anh cũng nhiệt tình chào hỏi, hai người thực sự trở thành người quen, nhưng họ không thực hiện được lời hứa "Hẹn lần sau"...

New cũng bất tri bất giác bắt đầu có một số thay đổi, từ một người không thích nghe ngóng những chuyện bên ngoài, giờ đây cậu sẽ dừng lại khi nghe thấy tên của Tay, lắng nghe những câu chuyện mới nhất về chàng thiếu niên ấy.

Đầy rẫy những tin đồn về Tay đã lấp đầy toàn bộ nửa cuối năm cuối của New, phải đến khi tốt nghiệp, Tay mới hoàn toàn rút lui khỏi cuộc sống của New.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net