Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tiên, tôi là một con ma cà rồng cùi bắp, rất cô đơn, nhát gan và yếu đuối.

Nhưng tôi sinh trong một gia đình ma cà rồng nhỏ, tộc trưởng của chúng tôi rất mạnh, cho nên địa vị của gia tộc tôi cũng không tồi. Ông là tộc trưởng nhưng lúc nào cũng hiền từ, từ trước đến nay không có ý định giết tôi, còn chăm sóc tôi rất chu đáo.

Tôi đoán có thể là do gia tộc của tôi thưa thớt, nên ông mới không thể không quan tâm tôi như một đứa phế vật.

Chúng tôi đang học tại một khu nhà mà ma cà rồng và con người ở cùng nhau, trường học và học sinh giống như được tạo thành từ cả hai cộng đồng.

Tôi là người duy nhất của gia tộc ở trong lớp và còn một tên ma cà rồng ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa. Sắc mặt anh ta luôn tái nhợt, tính tình rất quái lạ, khi tốt khi xấu, còn tìm cách chọc ghẹo tôi, động một tí là trêu chọc tôi ngay.

Sau đó gia tộc của chúng tôi bất ngờ nhận được thông báo:

Lần này trận chiến sinh tồn của ma cà rồng đã bắt đầu, được tổ chức tại trường học của chúng tôi.

Trận chiến sinh tồn của ma cà rồng chính là, tất cả ma cà rồng chỉ có thể tự mình vượt qua mức độ của trạm kiểm soát săn lùng điên cuồng kho báu trong vòng một tháng, và cũng có thể giết chết đồng loại, mỗi năm chỉ có một phần năm số người còn sống sót, trong đó ma cà rồng nào có thể đi ra khỏi trạm kiểm soát trí mạng thì sẽ có tư cách đi đến một nơi nào đó học tập.

Trong trận chiến chạy trốn này, mỗi ma cà rồng đều có một sào huyệt riêng, để chúng có thể ẩn náu và tránh né sự tấn công của những ma cà rồng khác. Nhưng đồng thời không thể gửi bất kỳ đồ ăn gì vào sào huyệt, không thể thông đồng.

Bạn có thể trốn ở sào huyệt một tháng, nhưng không có đồ ăn, bạn sẽ càng ngày càng suy yếu, sẽ có một cuộc chạy trốn cuối cùng kéo dài hai ngày, kẻ nhỏ yếu chỉ có thể bị giết chết, nên không tồn tại chuyện trốn đi hay sống tạm ở đây.

Bởi vì càng giết nhiều người sẽ tích càng nhiều điểm, đồng thời học sinh nhân loại ở trong trường học đều là đối tượng đi săn của chúng tôi, nhưng bọn họ vẫn thản nhiên đi học bình thường.

Kế tiếp là cái tên ma cà rồng sắc mặt xanh xao kia, anh ta lớn lên rất đẹp, mắt đào hoa, lúc nào cũng mỉm cười nhẹ như một con cáo xảo quyệt. Anh ta cũng rất gầy, cảm giác như một vẻ đẹp bệnh hoạn, khiến tôi thực sự rất khiếp sợ.

Tôi chưa bao giờ biết sức mạnh tối đa của anh ta, chỉ là trực giác mách bảo người này rất đáng sợ, hằng ngày đi học chỉ cần gặp tôi sẽ trào phúng, trêu cợt tôi.

Tộc trưởng nói ông đã tranh thủ chiếm được một phần đặc quyền bí mật, đó là một trong những ma cà rồng chúng tôi, có thể trộm lẻn vào cùng sào huyệt trong suốt quá trình thi đấu. Bởi vì nhân khẩu của chúng tôi thật sự quá ít, thượng nghị viện sợ tộc của chúng tôi bị diệt sạch.

Tôi biết tộc trưởng đang ám chỉ tôi nên đi theo cái tên ma cà rồng cùng lớp kia, như vậy thì tôi mới có khả năng sống sót, cho nên, tuy rằng tôi rất sợ hãi, nhưng mà tôi vẫn tìm anh ta để nói chuyện với anh.

Lúc ấy tôi rất cẩn thận đứng  bên cạnh bàn anh, lắp bắp thỉnh cầu anh che chở tôi. Anh ta nằm dài trên bàn, nghiêng đầu hướng về phía tôi với nụ cười trào phúng nhưng lại rất đẹp, chiếc cổ lộ ra trong trang phục màu đen nhìn thật trắng, tôi có thể thấy xương quai xanh của anh, giống một con bướm yếu ớt bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra ngoài.

Anh nói với tôi, rằng tôi có thể đi theo cậu.

Trận đấu của chúng tôi được bắt đầu ở một lễ đường lớn, tập trung rất nhiều ma cà rồng đến đây, thế là tôi liền run bần bật đứng ở bên cạnh anh. Anh ta dựa vào trên người tôi, lười nhác, thân mềm như không có xương, ngay cả thở thôi tôi cũng không dám.

Trọng tài giới thiệu xong quy tắc sau đó phát ra một cơn  sóng siêu âm tuyên bố bắt đầu, độ bão hòa của đám đông giảm mạnh, cuộc chạy trốn bắt đầu. Cơ bản là mọi người đã tràn ra khỏi lễ đường, chỉ còn sót lại vài người.

Một ma cà rồng nữ với dáng người đẫy đà kiều diễm đi về phía chúng tôi, tôi sợ tới mức muốn bỏ chạy, lại bị anh bắt được. Anh nhẹ giọng nói, đây là bạn gái anh, để tôi đi theo. Tôi có thể cảm nhận được nữ ma cà rồng này và đám bạn của cô ấy rất mạnh.

Hai chúng tôi cùng đồng đội của bạn gái anh chia nhau hành động, chúng tôi tìm một chiếc xe để làm nơi che chắn, bạn gái nhờ tôi làm mồi dụ, sau đó chúng tôi đã xử lý được hai con ma cà rồng. Kỳ thật hình ảnh rất mạo hiểm và ly kỳ, tôi không thể miêu tả hết được. ( chỗ này chúng tôi gọi tên ma cà rồng kia là A ) tóm lại A ở một bên cau mày nhìn tôi, giống như không quá yên tâm về việc tôi làm mồi dụ.

Tôi xem sắc mặt bạch dọa người của A, những người khác cũng đã nhìn ra, chúng tôi cho rằng A suy yếu vì lâu ngày chưa có gì ăn nên cho anh ta ăn trước. Kết quả đột nhiên bạn gái A nói, dựa vào cái gì mà con mồi bọn họ bắt lại để A ăn trước, vẻ mặt rất hung ác.

Tôi ngất đi vì bị sợ hãi, cho rằng cô ta muốn phản bội, kết quả cô ta đột nhiên lại quay đầu nói, thân ái, sắc mặt của cưng trắng như vậy phải ăn thật nhiều để bồi bổ, thế là cho A ăn trước.

Đây là ngày đầu tiên chúng tôi hành động, sau đó chúng tôi liền tách ra, trở về sào huyệt của từng người. Bởi vì buổi tối nơi đó tương đối an toàn. Bởi vì tôi vẫn còn sợ hãi nên bám dính lấy A, và cùng anh đi đến chỗ của anh.

Sau đó anh ta kéo tay của tôi đặt vào háng anh, cười như không cười nhìn tôi, muốn tôi sóc lọ cho anh.

Tôi sợ hãi, tôi không dám, anh nói nếu tôi không làm thì anh ta ném tôi văng ra ngoài, tôi đành phải nghe lời. Anh thấp hơn so với tôi, vì thế mà anh vùi mình vào trong vai tôi mà thở dốc, thời điểm anh ta ngước lên trong mắt đều là nước. Nhưng tôi phát hiện sắc mặt anh vẫn trắng bệch mặc dù đã ăn cơm.

Anh ta bắn vào đồng phục của tôi, đây lần đầu tiên tôi trải điều này, tôi sững sờ nhìn anh, kết quả con mẹ nó anh ta rất vui vẻ, còn móc di động ra chụp cho ta một tấm??

Anh ta ngủ say trên gối của tôi, còn tôi sợ cả đêm không dám ngủ.

Ngày hôm sau chúng tôi lại đi ra ngoài, đụng phải ma cà rồng đều do anh ta giải quyết, nhưng anh không ăn, thế là đưa cho tôi ăn.

Chúng tôi đang đi trên hành lang dạy học, đột nhiên có cô gái tóc vàng mắt đỏ kéo tôi lại, hỏi tôi có muốn đi cùng cô ta hay không. Ánh mắt của cô ta giống như có lốc xoáy, tôi bị cô ta mê hoặc, chuẩn bị đáp ứng lời cô.

Đang định mở miệng, A đã che kín đôi mắt của tôi lại, đem tôi kéo ra phía sau anh. Anh ta nói, cô không thể mang hắn đi, hắn đã được tôi che chở. Lúc sau chính là một khoảng thời gian im lặng, đôi mắt tôi bị che lại nên chuyện gì cũng không nhìn thấy, thực sự bất an, liền sờ vào góc áo của anh, xem anh còn ở đấy không.

A liền sờ sờ đầu tôi, buông lỏng tay ra. Nữ sinh kia hung hăng trừng mắt nhìn tôi rồi liếc mắt một cái, bỏ đi. Sau đó A mới mắng tôi, cậu là đồ con lợn hay sao? Một đứa trẻ học lớp lá ở trường mầm non đều biết không nên nói chuyện với người xa lạ, đầu óc của cậu tốt nhất nên hiến tặng cho những người có nhu cầu! Nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa, cho dù có chạy trốn cũng không kịp, lần sau mặc kệ, trực tiếp để cậu bị ăn là được.

Sau đó lại điên cuồng diss tôi rằng huyết mạch tốt, nhưng chẳng làm nên trò trống gì, thật sự rất lãng phí thời gian.

Anh ta vừa giận liền ho khan kịch liệt, sau đó giống như là lập tức sẽ chết ngay. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, anh ta rõ ràng thoạt nhìn qua liền biết gió thổi sẽ đổ, vì cái gì còn cố tỏ ra mạnh mẽ mà mang theo ta.

Có một thợ săn rất mạnh đang lẩn trốn trong cuộc chạy trốn này, mấy ngày trước chúng tôi suýt bị bắn trúng, nhưng chúng tôi cũng phải va chạm vào ngày đó. Bọn họ không phải là Tứ Đại Thiên Vương linh tinh gì đó, trùng hợp ngày hôm đó người mà chúng tôi đụng trúng là kẻ mạnh nhất.

Loại người này thoạt nhìn rất thân thiện, giống như một vị tiền bối ấm áp tỏa ra ánh mặt trời, nhưng tôi có thể cảm nhận được uy hiếp mà hắn mang đến. Tôi sợ tới mức chạy cũng không dám chạy, ngay cả A hiếm khi khẩn trương cũng đứng chắn ở phía trước tôi.

Chúng ta tạm gọi kẻ mạnh nhất này là B đi, tôi cho rằng hôm nay tôi sẽ chết ở chỗ này, không nghĩ tới hắn chỉ đi đến để nói chuyện với chúng tôi, chính xác mà nói là nói chuyện với A.

Hắn nói, nhìn cậu có vẻ rất suy yếu đấy. A trả lời rằng liên quan gì đến mày. Sau đó B liền nhìn nhìn tôi, hỏi A, đây là lương thực dự trữ của cậu phải không? Thật chẳng ra gì, xem ra cậu đói thành cái dạng này rồi. Hẳn là cậu nên đến tìm tôi mới đúng. A không đáp lời, hắn liền rời đi.

Sau khi trở về tôi liền hỏi A, thì ra ngay từ đầu tôi là lương thực dự trữ của anh sao, anh muốn ăn tôi à? Sắc mặt hiện tại của A đã không còn tái nhợt, hơn nữa có một loại cảm giác thất bại, anh ta yếu ớt liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó ngã đầu liền ngủ.

Tuy rằng sau đó tôi sinh ra cảm giác sợ hãi sẽ bị A ăn thịt, nhưng lại nghi hoặc vì sao trước nay A săn thú đều không ăn, vì sao mà càng ngày càng suy yếu.

Heana có lời muốn nói:

M.ng đoán xem A ăn gì thì khỏe nè.😇

Heana vác tận 2 cái địa ngụk sau lưng vì bộ này hehe. Hỏny Omggggg. Đã niên hạ còn gâu gâu đần đần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net