Phiên ngoại 2(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CẢNH BÁO 18+ 🔞🔞🔞 (tuy là non tay)

CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC. NẾU VÔ TÌNH LÀM VẤY BẨN TÂM HỒN TRONG SÁNG CỦA AI
TÁC GIẢ KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM...

Cảm ơn...




























*Vương Nhất Bác em chết chắc rồi...

Cuộc sống của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cứ thế diễn ra. Năm nay đã là năm thứ năm cả hai bên nhau. Cuộc sống xem như viên mãn đi. Có đôi khi cha mẹ hai bên, nhất là ba mẹ Vương Luôn thúc giục cả hai chuyện con cái. Có thể dùng cách thụ tinh trong ống nghiệm và mang thai hộ mà sinh con. Tiêu Chiến vài lần cùng Vương Nhất Bác bàn bạc qua, cậu chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Chiến và nói.

"Không gắp, em còn muốn cùng anh trải qua cuộc sống hai người vài năm nữa. Ba mẹ vẫn còn trẻ, không cần vội"

Mỗi lần như vậy, Tiêu Chiến chỉ áp vào lòng Vương Nhất Bác cười cười, tất thảy đều nghe theo cậu.

Mấy hôm nay Vương Nhất Bác công việc vô cùng bận. Sáng sớm đi làm, tối mịch mới về. Đôi khi còn không có đủ thời gian nhắn cho Tiêu Chiến một cái tin nhắn. Cứ như vậy đã một tuần rồi. Tiêu Chiến lúc đầu không để ý lấm, sau đó liền cảm thấy không đúng. Anh muốn quan tâm cậu một chút, buổi trưa liền đích thân nấu cơm, mang đến công ty cho Vương Nhất Bác.

Lúc đến quầy tiếp tân, gặp qua cô bé lễ tân vô cùng xinh đẹp, Tiêu Chiến nỡ nụ cười chuyên nghiệp. Hướng lễ tân chào một tiếng.

"Xin chào, tôi muốn gặp Vương tổng"

Cô bé lễ tân là nhân viên mới, vừa đi làm không lâu. Nhìn thấy một đại mỹ nam trước mắt, còn cười với cô, liền hai má đỏ ửng, ngại ngùng hỏi Tiêu Chiến.

"Xin... xin hỏi tiên sinh đã đặt lịch hẹn trước hay chưa??"

"Không có..."

Tiêu Chiến chưa nói hết câu, sau lưng liền van lên giọng nữ có chút chua ngoa.

"Chưa đặt lịch hẹn trước không thể gặp Vương tổng được"

Tiêu Chiến xoay người, phía sau đang bước đến chỗ anh là một nữ nhân viên. Ăn mặc lộ liễu, trang điểm đậm, hương nước hoa nồng đến độ làm Tiêu Chiến khó chịu nhíu mày. Cô bé lễ tân nhẹ nhàng gọi một tiếng "trưởng phòng Trương". Tiêu Chiến lờ mờ nhìn cô gái họ Trương trước mặt. Tuy cô ta đẹp có đẹp, chỉ là dáng vẻ quá khinh người, thái độ làm người khác có chút chán ghét. Tiêu Chiến mặc kệ cô ta, quay lại nói với cô bé lễ tân.

"Không sao, em có thể gọi báo cho Vương tổng hay thư ký Hạ một tiếng hay không, cứ nói anh là Tiêu Chiến của..."

"Thì ra anh là Tiêu Chiến, chủ của cái studio nhỏ bé kia sao??"

Cô gái kia vẫn chưa từ bỏ cái ý định kiếm chuyện với anh. Cao giọng nói một câu. Làm mọi người xung quanh chú ý đến chổ của anh. Mọi người bàn tán xôn xao. Đa số nhân viên làm ở Vương thị điều biết đến cái tên Tiêu Chiến. Bởi vì vài năm gần đây việc làm ăn của Vương thị nếu liên quan đến thiết kế, tất nhiên sẽ điều tìm đến studio của Tiêu Chiến. Quan hệ của anh và Vương Nhất Bác cũng được mọi người quan tâm, không ít tin đồn về hai người cũng được nhân viên của công ty bàn tán. Toàn là tin không mấy tốt lành.

"Cô Trương, không biết có chuyện gì không??"

Cô gái họ Trương kia nghe Tiêu Chiến hỏi, vẻ mặt khinh bỉ kèm giọng nói mỉa mai nói với anh.

"Tôi thì có chuyện gì nói với loại người như anh -nhìn đến cái túi giữ nhiệt trên tay Tiêu Chiến- loại người đi lên bằng cách đeo bám người khác, làm ra mấy việc chẳng ra gì"

"Cô Trương mong cô chú ý lời nói"

Cô bé tiếp tân kia thấy hai người lời qua tiếng lại, còn bị nhân viên dưới sảnh nhìn qua, người hóng chuyện ngày càng nhiều. Liền lén lút gọi cho trợ lý bên cạnh thư ký Hà báo cáo tình hình. Bên này cái cô họ Trương nghe Tiêu Chiến nói liền cười ha ha.

"Anh nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi, đường đường là trưởng phòng thiết kế, anh tôi còn là giám đốc bộ phận, còn anh... anh nghĩ mình xứng với Vương tổng sao? Cóc ghẻ"

"Cô Trương, tôi nể tình cô là phụ nữ tôi không chấp nhất, nhưng mong cô cẩn trong lời ăn tiếng nói. Tôi không nghĩ Vương thị cần một nhân viên chỉ biết đuổi khách thế này đâu"

Tiêu Chiến bước lên một bước, mặc đối mặc với cô ta. Nhẹ nhàng buông ra một câu.

"Vả lại, nhìn lại cái nhan sắc này, xem ra cũng không tệ, nhưng muốn so với tôi, chưa biết ai là cóc ghẻ, cô đó, mau mau về nhà mà nằm mơ đi, tiểu cô nương"

Cô gái họ Trương kia mặt mày giận đến đỏ bừng. Dơ tay định tát cho Tiêu Chiến một cái, liền bị tiếng hô lớn làm cho giật mình, tay cũng dừng lại giữa không trung.

"Dừng tay"

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía thang máy gần đó. Vương Nhất Bác một thân hàn khí tỏa ra vô cùng áp bức cùng với thư ký Hạ đang vội lau mồ hôi trên trán, cả hai đang cùng nhau đi đến. Tiếng hô vừa rồi là của Vương Nhất Bác, mang mấy phần tức giận. Cái cô họ Trương kia thấy cậu đi đến, giả vờ ủy khuất lau nước mắt đang trực trào mà nói.

"Nhất Bác, anh xem, anh ta mắng em"

Vương Nhất Bác bước đến gần, liền dùng ánh mắt ghét bỏ, cau mày nhìn cô ta. Giọng lạnh băng mà nói.

"Mắng cô??"

"Phải, em chỉ bảo nếu không đặc hẹn trước không thể gặp Vương tổng ngay, anh ta liền mắng em"

Vương Nhất Bác nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta, bước đến gần Tiêu Chiến, ánh mắt ôn nhu hết mực, hỏi anh.

"Có làm sao không??"

"Không sao, nhưng mà đồ ăn làm cho em, chắc là nguội mất rồi"

Tiêu Chiến cười cười trả lời Vương Nhất Bác, một màn này làm cho nhân viên đang hóng hớt chuyện ở sảnh chính một phen kinh hải. Mà cô gái họ Trương kia càng ngạc nhiên hơn, hai mắt mở lớn không tin vào mắt mình nữa. Vương Nhất Bác hướng cô bé tiếp tân kia nói một câu.

"Lần sao anh ấy đến, không cần thông báo, trực tiếp gọi người đưa anh ấy đến phòng làm việc của tôi"

Cô bé tiếp tân vâng một tiếng. Vương Nhất Bác nhanh chóng kéo Tiêu Chiến ôm vào lòng hướng mọi người mà lớn tiếng.

"Kể từ bây giờ tôi còn nghe ai nói một lời nào không tốt về anh ấy, thì không cần làm việc ở đây nữa, trực tiếp đưa đơn từ chức đi"

Sau đó Vương Nhất Bác liền nói với thư ký Hạ.

"Chuyện còn lại giao cho cậu"

Sau đó liền mang Tiêu Chiến đi, để lại bao nhiêu dấu chấm hỏi của mọi người ở phía sau. Thư ký Hạ hướng cô bé tiếp tân kia nói lời cảm ơn, nếu như cô không nhanh chóng thông báo, có mà Vương tổng nhà họ đã cho cái sảnh chính này "máu chảy thành sông" a.

Sau đó quay sang cái cô trưởng phòng kia nói.

"Trưởng phòng Trương, cô mau nộp đơn thôi việc đi, còn nữa, anh trai cô, chắc cũng không cần đến nữa"

Sau đó liền quay bước rời đi, đi chưa được mấy bước, cái cô Trương kia đã hét lên.

"Dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì Nhất Bác lại đối xử tốt với anh ta??"

"Bởi vì Tiêu tiên sinh và Vương tổng, là phu phu hợp pháp"

Tin tức lớn này liền làm cho cả sảnh chính Vương thị nổ tung. Cô gái kia ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi mắt đờ đẫn, miệng lẩm nhẩm như người mất hồn. Cả công ty như bùng nổ với cái tin tức ngày hôm đó.

Mà người thảm nhất có thể là Vương Nhất Bác đi. Bị Tiêu Chiến làm mặt lạnh đã đành. Còn bị anh đuổi ra phòng khách ngủ cả tuần. Làm cậu đau khổ không thôi, tức giận không biết phát tiết cùng ai, liền mang Trương gia hủy đi nhẹ nhàng, không còn chút dấu tích nào trên thương trường.

Hôm nay là cuối tuần, Vương Nhất Bác lôi lôi kéo kéo Tiêu Chiến ra ngoài, lại dùng motor chở anh đến vườn hoa cải dầu năm nào. Đưa anh đến tán cây rộng năm đó cậu đã cầu hôn anh. Nơi đây đã được trang trí đẹp lung linh rồi. Tiêu Chiến rất ngạc nhiên. Vương Nhất Bác tay cầm bó hoa đã được chuẩn bị từ lâu, lại quỳ xuống nói với Tiêu Chiến.

"Chiến ca, anh vẫn còn nhớ không, ngày này năm năm trước, em ở đây liền cầu hôn anh"

Thấy Tiêu Chiến gật gật đầu, Vương Nhất Bác lại tiếp lời.

"Chiến ca, hôm nay em liền ở đây lần nữa cầu hôn anh, anh, anh có đồng ý cùng em trải qua thêm năm năm nữa hay không, sau đó, cùng em đi thêm mười cái năm năm nữa"

Tiêu Chiến vui đến hai mắt đỏ hoe, kéo Vương Nhất Bác dậy cùng cậu trao cho nhau một nụ hôn. Bên kia vườn hoa, mặt trời đang dần lặng xuống, cả bầu trời phủ lên một màu đẹp đẽ. Cả hai dây dưa một hồi liền tách ra. Tiêu Chiến cười cười nói với Vương Nhất Bác.

"Cún con của anh từ khi nào biết lãng mạn như vậy hả, biết làm anh bất ngờ"

"Vậy có phải tối nay liền thưởng cho em không??"

Vương Nhất Bác lưu manh dùng tay bóp bóp vài cái vào mông Tiêu Chiến, anh đen mặt dùng tay đấm cho cậu một cái vào bụng.

"Em, đứng đắn cho anh"
....

Tối hôm đó, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau dây dưa từ ở phòng khách trở về phòng ngủ.
Hơi thở Tiêu Chiến dồn dập vì bị nụ hôn sâu của Vương Nhất Bác đùa giỡn. Hơi thở nặng nề thở ra gấp gáp, với lấy chút ít không khí rồi lại bị cậu kéo vào nụ hôn tiếp theo.

Vương Nhất Bác mang theo dục vọng chiếm hữu cao độ, mang Tiêu Chiến dây dưa hết nụ hôn này đến nụ hôn khác. Cảm nhận thân thể người phía dưới vì hôn mà trở nên mềm mại, cả cơ thể nhuộm màu của dục vọng.

Vương Nhất Bác tuổi trẻ tài cao, từ thương trường cho đến chuyện trên giường điều rất giỏi. Mấy lần mang Tiêu Chiến lăn lộn đến không xuống được giường. Mỗi lần như thế Tiêu Chiến chỉ có thể ai oán mang Vương Nhất Bác ra mắng một trận.

Vương Nhất Bác một tay luồn vào bên trong áo Tiêu Chiến. Đi từ bên eo nhẵn mịn thon gọn, trượt dài lên đến hai đầu nhũ tiêm trước ngực. Bắt đầu xoa nắn giày xéo, đôi khi khẽ nhéo một cái rồi kéo căng ra. Làm Tiêu Chiến vừa đau vừa sướng, chỉ có thể ư a rên rỉ bên trong cổ họng.

Vương Nhất Bác chuyển nụ hôn trượt dài xuống theo gương mặt Tiêu Chiến. Từ khóe môi sưng đỏ đến xương hàm đẹp đẽ, trượt xuống vành tai mẫn cảm đã đỏ như máu. Thổi thổi vài cái, cảm nhận cả người anh khẽ rung. Bên tai nỉ non vài từ.

"Chiến ca, anh chỉ có thể là của em"

Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên yết hầu Tiêu Chiến. Ở nơi đó khẽ cắn một cái. Tiêu Chiến liền than nhẹ vì đau, nước mắt sinh lý bên khóe mi đọng lại, trực chờ trào ra.

"A~~~ cún con, đừng cắn~~"

Vương Nhất Bác mặc kệ Tiêu Chiến kháng cự. Lại bắt đầu hạ xuống từ xương quai xanh cắn một ngụm, để lại dấu răng nhàn nhạt. Bắt đầu trên ngực Tiêu Chiến để lại vô số dấu hôn lớn nhỏ. Hai tay cũng không an phận. Lần mò xuống lưng quần, nhẹ nhàng mang chiếc quần tây đen vứt xuống đất.

Vương Nhất Bác tay cầm tính khí bán cương của Tiêu Chiến bắt đầu tuốt lọng. Phía trên ngực anh dùng miệng cực lực mút mát, đôi khi khẽ dùng răng day day đầu ti.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đùa bỡn, khoái cảm đột ngột dội đến từ hai nơi mà chỉ biết trợn ngược mắt, miệng há hốc thở dốc. Rất nhanh đã đạt cao trào. Tinh dịch trắng sệt theo từng khẽ tay Vương Nhất Bác rơi xuống nệm.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đạt cao trào, khẽ cười cười. Nhanh tay cởi xuống quần áo của mình. Lại nằm đè lên Tiêu Chiến. Bên tay lại dỡ giọng lưu manh.

"Chiến ca, mau giúp em"

Tiêu Chiến hai má đỏ bừng, mắt mang màng nước. Nhẹ nhàng mang tính khí cực đại của Vương Nhất Bác đưa vào trong miệng. Chầm chậm liếm mút. Chiếc lưỡi nhỏ ấm nóng của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác phát điên, tay vô thức nắm lấy tóc anh xoa loạn. Đến khi vô tình ấn đầu Tiêu Chiến muốn vào sâu hơn làm anh nôn khan, Vương Nhất Bác mới giật mình buông anh ra.

"Chiến ca, anh có sao không??"

Tiêu Chiến nước mắt chảy dài, lắc đầu bảo không sao. Vương Nhất Bác lại nhẹ nhàng đặt anh nằm lại xuống đệm. Vớ lấy lọ bôi trơn trên đầu giường, đổ một lượng lớn ra tay. Bắt đầu thâm nhập vào hậu huyệt vì đạt cao trào chưa lâu đã rỉ chút nước.

Một ngón rồi hai ngón, Vương Nhất Bác từ tốn khuấy đảo bên trong vách tràng non mềm, mang động huyệt dần dần khai mở. Tiêu Chiến lúc đầu chưa thích ứng có chút khó chịu, lâu dầu chỉ còn lại cảm giác dễ chịu, sau đó luôn muốn nhiều hơn. Vương Nhất Bác xấu xa, mỗi lần đưa tay vào sâu hơn liền ở bên trong gảy gảy vào cái, làm Tiêu Chiến chịu không nỗi liền bắn lần hai.

"A.. Chiến ca, như thế liền bắn??"

Nghe Vương Nhất Bác cười cợt làm Tiêu Chiến ngượng đến da nhỏ ra máu, dùng tay đánh bồm bộp vào vai hắn.

"Lưu manh"

Nghe Tiêu Chiến mắng mình, lực đánh chỉ đủ gãi ngứa mà Vương Nhất Bác cười càng lớn hơn. Tiêu Chiến xấu hổ đến cầm lấy cái gối ném qua.

"Còn cười, em liền cút xuống cho anh"

Vương Nhất Bác thấy thỏ nhỏ xù lông liền ngậm miệng không cười nữa, nhưng vẫn buông lời trêu ghẹo anh.

"Không thể nào Chiến ca, anh có thấy bao giờ đạn đã lên nòng mà lại thôi hay chưa??"

Tiêu Chiến bất lực nhìn người chồng hợp pháp nhỏ hơn mình sáu tuổi đang nheo nheo mắt nhìn mình mà cảm thấy hoài nghi.

"Vương Nhất Bác em thật lắm lời... ~~ ha~~~"

Tiêu Chiến chưa dứt câu, Nhất Bác đã nhanh chóng đi vào bên trong, một lần vào hết làm Tiêu Chiến chỉ có thể ngửa cổ than rên. Vương Nhất Bác vẫn chưa vội động, cúi xuống hôn lên mí mắt ngập nước của anh, khẽ nói.

"Hửm... Chiến ca, anh muốn nói cái gì a?"

Tiêu Chiến mở miệng thở dốc, cố gắng thả lỏng thích nghi với vật to lớn bên trong. Mặc kệ Vương Nhất Bác bên tai lải nhải, Tiêu Chiến chỉ biết im lặng là vàng, không cùng cậu đôi co là tốt nhất.

Đến khi Vương Nhất Bác cảm nhận Tiêu Chiến đã thích nghi, liền mạnh bạo ra vào liên tục. Tiêu Chiến chỉ có thể cầu tình.

"Ha~~ Vương Nhất Bác~~ em~~ em nhẹ chút... nh... chậm... thôi"

Vương Nhất Bác giả vờ như không nghe thấy, hỏi lại Tiêu Chiến.

"Sao cơ, anh vừa nói cái gì??"

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác là muốn trêu anh, vì an nguy cái eo đáng thương chỉ có thể thuận theo.

"Ha... anh... em nhẹ~~ nhẹ một chút... ha... anh... anh không ổn rồi"

Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến đến thở không kịp, xoay người để anh tựa lưng vào ngực mình, từ phía sau đi vào. Một tay cầm lấy tính khí của Tiêu Chiến tuốt lọng, lực ra vào cũng hòa hoãn hơn. Tay kia cũng không an phận mà tìm đến miệng nhỏ Tiêu Chiến, đưa vào bên trong kéo lấy chiếc lưỡi đỏ hồng kéo ra. Tiêu Chiến bị khoái cảm hai nơi đánh úp, miệng lại bị bàn tay Vương Nhất Bác chơi đùa, nước bọt nuốt không kịp chảy dài hai bên khóe miệng, trượt xuống cổ. Bên dưới Vương Nhất Bác ra vào đều đặn, dâm thủy cùng gheo bôi trơn bị cự vật Vương Nhất Bác đưa vào kéo ra, chảy dài đọng lại một vủng nhỏ dưới ra giường màu xanh sẫm của hoa khổ thục.

Tiêu Chiến muốn bắn lần nữa, cả người căng cứng, hậu huyệt co rút dữ dội, Vương Nhất Bác lại ở trên linh khẩu tính khí của Tiêu Chiến nắm chặt, không cho Tiêu Chiến cơ hội. Anh lại khổ sở cầu xin.

"Ưm~~ Nhất Bác.. anh muốn... muốn bắn~~ ha... em mau... mau buông... anh muốn~"

Vương Nhất Bác lại từ phía sau ngậm lấy vành tai mẫn cảm của Tiêu Chiến thì thầm.

"Mau gọi lão công, em liền cho anh bắn"

Tiêu Chiến lắc đầu ngầy ngậy, vẻ mặt khổ sở thở dốc. Vương Nhất Bác lại xấu xa đỉnh mạnh vài lần, còn cố ý dùng tay xoa nắn một bên ngực của Tiêu Chiến làm anh khó chịu vô vàng, cuối cùng vẫn phải nghe theo.

"Lão.. lão công~~ anh muốn.. muốn bắn~'"

Vương Nhất Bác xem như hài lòng, thả tay cho Tiêu Chiến bắn, sau một tiếng hô nhỏ, Tiêu Chiến lại xụi lơ bên trong lòng Vương Nhất Bác. Vừa đạt cao trào, Vương Nhất Bác lại xoay qua đặc anh nằm sấp xuống giường, hai chân quỳ gối, mông và eo năn cao. Chưa để Tiêu Chiến hiểu ra chuyện gì, Vương Nhất Bác đã từ phía sau đi vào một lần nữa, làm Tiêu Chiến giật mình hô lên một tiếng.

Trong phòng tối om, chỉ có chút ít ánh sáng của ánh trăng từ cửa sổ hắt vào, làm căn phòng càng thêm mờ ảo. Tiếng thở dốc, tiếng rên kiều mị, cộng với hơi thở nóng ấm từ hai thân thể trần truồng đang quấn quýt lấy nhau trên giường. Mang cả căn phòng tràn ngập mùi của dục vọng và hoan ái.

Vương Nhất Bác mang Tiêu Chiến làm đến dục tiên dục tử. Không biết đã qua bao lâu, đến khi Vương Nhất Bác bắn lần thứ ba, Tiêu Chiến đã mệt đến độ muốn ngất đi. Mặc kệ Vương Nhất Bác mang anh đi tắm, thay ra giường mới. Sau đó ôm mỹ nhân vào lòng mà ngủ.

Hôm sau đến khi tỉnh dậy, đã là quá trưa, Tiêu Chiến mệt mỏi mở mắt. Trước mặt anh là vẻ mặt ngủ đến yêu bình của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến khẽ cười, nhất tay chỉnh lại mấy lọn tóc rối, nhẹ nhàng ôn nhu sờ lấy bên má của Vương Nhất Bác.

Đến khi không để ý muốn trở mình. Cơn đau từ eo và mông truyền đến làm Tiêu Chiến hích một hơn mạnh, nước mắt trào ra, giọng khẽ than. Vương Nhất Bác cũng bị anh làm tỉnh, vội đỡ lấy eo Tiêu Chiến xoa nhẹ.

"Chiến ca, còn đau sao?"

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, hung hăng nhéo một bên tai kéo mạnh.

"Em còn nói sao? Em thử nghĩ một chút, em có còn là người không, eo của anh hiện tại rất đau"

Vương Nhất Bác bị mắng chỉ cười hề hề, đầu dụi dụi vào cổ Tiêu Chiến, đích thị cún con làm nũng ra sức lấy lòng chủ nhân.

"Chiến ca~~"

Tiêu Chiến bị cậu bạn nhỏ dụi vào cổ vừa nhột vừa ngứa, chỉ có thể hạ giọng.

"Được rồi, được rồi, mau dậy đi, anh đói bụng rồi"

Vương Nhất Bác hôn chóc một cái vào môi Tiêu Chiến, sau đó mang anh đi đánh răng rửa mặt. Eo và lưng đau nhức. Tiêu Chiến thề sau này sẽ không vì chút thành tựu nhỏ nhoi nào của Vương Nhất Bác mà chìu theo ý cậu nữa.

Nhưng khi Tiêu Chiến nhìn lại cơ thể đầy rẫy dấu hôn của mình, anh chỉ biết thở dài, chắc cũng chẳng có tác dụng gì đâu, nghĩ khỏe cho rồi...

Cuộc sống cứ thế diễn ra, một năm sau đó, cả hai làm thụ tinh nhân tạo, có được một cặp sinh đôi, một nam một nữ. Mà Tiêu Chiến trong công việc cũng ngày càng tốt, nhẹ nhàng cùng Tuyên Lộ mở một vài triển lãm tranh, giành vài giải thưởng về hội họa. Cả hai, sáng đi làm, tối về nhà chăm con, đôi khi lại cùng nhau vận động đôi chút, lăn lộn náo loạn đến sáng.

Cuộc sống xem như hạnh phúc viên mãng....

Ánh hoàng hôn khuất sau mấy đóa hoa cải vàng, hoà mình vào bóng đêm, tỏa sáng cùng mấy vì sao sáng trên bầu trời kia, vẽ nên bức tranh đẹp đẻ với hai người con trai đang ôm nhau dưới ánh hoàng hôn bên cạnh vườn hoa cải dầu, khép lại mối tình đẹp đẽ thời thanh xuân, kéo dài tận đến khi về già....

Hoàn toàn văn.
3/9/2021
17/10/2021

Cảm ơn mọi người thời gian qua đã theo dõi "Ngoảnh Lại Phía Sau"
Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ Ngạn Nhi và tất cả tác giả tại Mạnh Bà Trang...
Cảm ơn mọi người.

😊😊😊😊😊


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net