Chương 45.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Vi chơi cả ngày ở ngoài, cưỡi ngựa xong lại đến trượt tuyết, khi quay về phòng, cả người mệt mỏi ngã xuống giường.

Lâm Cẩn Ngôn cúi người, hai cánh tay không an phận bên người cô, ánh mắt ám muội nhìn cô: "Vợ ơi, đêm rồi."

Giản Vi chớp mắt: "Thế ạ, thế đi ngủ thôi, để em tắm trước."

Cô nói xong, bật dậy khỏi giường. Nhưng chưa kịp đặt chân xuống đất đã bị Lâm Cẩn Ngôn bế lên.

Cô giật mình ôm cổ anh, mặt đỏ lên: "Thả em xuống."

"Có suốt nước nóng ở ngoài, ra thư giãn một chút."

Anh bế Giản Vi ra suối nước nóng, đây là chốn của riêng anh, được anh tùy ý sử dụng.

Suối nước nóng được quây vô cùng kín đáo.

Giản Vi híp mắt, cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn lại muốn làm chuyện xấu ở đây.

"Hôm nay em không muốn ngâm suối nước nóng!" Cô định chạy nhưng lại bị Lâm Cẩn Ngôn nắm lấy cổ tay kéo về, nghiêng đầu nói bên tai cô: "Em chạy cái gì? Mấy ngày nữa về rồi, không ngâm mình hôm nay còn định để hôm nào?"

"Em... Em còn chưa thay quần áo!"

Lâm Cẩn Ngôn cười: "Không sao cả, bên trong có chỗ thay."

Ôm Giản Vi vào trong, đứng bên bờ, giơ tay muốn cởi quần áo giúp cô.

Giản Vi thấy không trốn được, chấp nhận chịu thua: "Để em cởi."

Đúng lúc điện thoại Lâm Cẩn Ngôn vang lên, anh cúi đầu nhìn màn hình, lông mày nhăn lại, ngẩng đầu nói: "Anh ra ngoài nghe điện thoại."

Giản Vi vội vã gật đầu, cầu còn không được.

Lâm Cẩn Ngôn ra ngoài, Giản Vi khuất sau lớp kính, thuần thục cởi quần áo, sau đó mang theo áo choàng tắm, thả mình xuống nước.

Thư giãn ở suối nước nóng, nước vây quanh người vô cùng thoải mái.

Dựa người vào thành, mắt nhắm lại, ngâm lên một tiếng thật nhẹ nhàng, trước khi sói già Lâm Cẩn Ngôn quay về thì phải hưởng thụ thời gian sung sướng này đã.

Lâm Cẩn Ngôn đi ra góc xa mới chấp nhận cuộc gọi: "Sao thế?"

Đầu bên kia vang lên âm thanh gấp gáp: "Boss, Giản Đại Phú trốn thoát rồi!"

Lâm Cẩn Ngôn cau mày: "Trốn đi đâu?"

"Đã mua vé máy bay quay về nước."

Trước kia Giản Đại Phú làm loạn ở bệnh viện, Lâm Cẩn Ngôn đã cho người đưa ông ta ra nước ngoài, còn để người ở lại trông coi, không cho phép ông ta bỏ trốn, chỉ sợ nếu ông ta về nước lại quấn lấy Giản Vi đòi tiền.

Không nghĩ rằng lão ta vẫn trốn được, còn dám quay về nơi này.

"Phái người tìm kiếm, tìm được thì dẫn ông ta đến gặp tôi." Trở về nước cũng tốt, anh đang muốn tính sổ với lão đây.

"Vâng, boss."

Lâm Cẩn Ngôn tắt điện thoại, đi về suối nước nóng.

Anh đẩy cửa bước vào đã thấy Giản Vi đang ngâm mình dưới làn nước, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ lên vì hơi nước.

Giản Vi nhắm mắt, nghe thấy bước chân Lâm Cẩn Ngôn vang lên, quay đầu, quả nhiên thấy anh đứng trên bờ, ánh mắt cười tủm tỉm, hơi cúi đầu nhìn cô.

Giản Vi rụt người lại bởi nước suối không qua ngực.

Lâm Cẩn Ngôn cười: "Tối qua cái gì không nên nhìn cũng đã thấy hết cả rồi, em còn tránh cái gì nữa?"

Gò má Giản Vi đỏ lên, vẩy nước vào mặt anh: "Lâm Cẩn Ngôn, sao anh phiền thế nhỉ!"

Lâm Cẩn Ngôn cười, nghiêng người, giây tiếp theo, ngồi trên thềm, ở phía sau Giản Vi, hai tay ôm mặt cô xoay lại, cúi đầu hôn xuống.

Người trên bờ người dưới nước, môi chạm môi, trăn trở triền miên.

Đầu lưỡi anh cạy mở hàm răng cô, Giản Vi há miệng, nghênh đón anh vào.

Đột nhiên Lâm Cẩn Ngôn lại rút lui, khóe miệng cong lên, khuôn mặt tràn ngập ý cười.

Nhiệt độ nóng bỏng trên môi bỗng biến mất, Giản Vi sững người, mở mắt.

Ý cười nồng đậm trong mắt anh: "Em há miệng làm gì?"

Giản Vi: "..."

"Muốn hôn lưỡi sao?"

"Ai... Ai muốn!" Tâm trí nổ cái "Ầm", chỉ cảm thấy mặt nóng bừng lên, mặt Giản Vi đỏ ửng, lấy sức đẩy Lâm Cẩn Ngôn, cô nghiêng đầu, cầm khăn tắm bật dậy khỏi suối nước nóng.

Nhưng Lâm Cẩn Ngôn nhanh tay hơn kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình.

Giản Vi đẩy anh: "Anh bỏ em ra, Lâm Cẩn Ngôn, anh hư lắm!"

Lâm Cẩn Ngôn cười không nổi: "Vợ ơi anh sai rồi, anh biết lỗi rồi vợ ơi..." Anh lại cúi xuống hôn cô, đầu lưỡi xông vào, mạnh mẽ dây dưa.

Giản Vi như đang bài xích anh nhưng anh vẫn cuốn lấy cô, môi hôn quấn quít.

Giản Vi cảm thấy mình bị anh đùa như vậy rất xấu hổ, không chịu phối hợp với anh. Đến khi anh mở miệng, cô cắn mạnh xuống đầu lưỡi anh.

Lâm Cẩn Ngôn bị cắn đau, khẽ rên lên một tiếng, lập tức lùi về: "Giản Vi, em đang mưu sát chồng mình!"

Đầu lưỡi đau đến tê dại, còn cảm nhận được vị máu trào ra.

Giản Vi "Hừ" một tiếng, ai bảo anh trêu cô như vậy.

Muốn đứng dậy khỏi người anh, nhưng Lâm Cẩn Ngôn nào chịu thả người, anh bế phắt cô dậy, sải bước về phòng.

Vừa vào phòng, nhấn nút điều khiển, rèm mở ra cánh cửa hướng tới khu vườn xinh đẹp đã dần khép lại.

Lâm Cẩn Ngôn ôm Giản Vi, xoay người, trực tiếp ép người cô lên vách tường.

Lưng Giản Vi bị áp vào tường, cả người lơ lửng, mông được Lâm Cẩn Ngôn nâng đỡ.

Cả người Lâm Cẩn Ngôn dính sát vào cô, bầu không khí hết sức ám muội.

"Anh... Anh thả em xuống..." Mặt Giản Vi đỏ lên, tư thế này thật sự quá....

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm, giọng khàn khàn: "Vừa nãy lợi hại lắm cơ mà?"

"Vừa nãy là do anh bắt nạt em!"

"Nên em cắn lưỡi anh luôn?" Lâm Cẩn Ngôn ác ý vỗ mông cô một cái.

"Anh đánh em!" Giản Vi tròn mắt, không thể tin được nhìn anh.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô không chớp, đột nhiên cười lên: "Ừ, anh dùng thứ khác đánh em."

Giản Vi: "..."

"Thứ mà em thích."

---

Đúng là đàn ông ăn xương mới thấu vị ngọt, đặc biệt Lâm Cẩn Ngôn lại còn là người đã cấm dục hai mấy năm trời, từ khi được khai sáng bỗng trở thành sói đói suốt mấy trăm năm không tìm được miếng thịt thơm ngon bỏ vào bụng.

Giản Vi bị anh đùa bỡn không ngừng, trong đầu gào thét dịu dàng là cái thứ giả dối, hôm nay anh mới lộ bản chất thật ra đây này!!

Chịu dày vò tới hơn nửa đêm, đến lần thứ ba Lâm Cẩn Ngôn tiến vào, Giản Vi giận đến mức giơ chân đạp anh xuống giường.

Lâm Cẩn Ngôn không tránh kịp, bối rối: "Vợ ơi..."

Giản Vi đỡ eo ngồi dậy, ném gối vào người anh: "Anh ra ngủ sofa đi!"

Lâm Cẩn Ngôn mặt dày leo lên giường: "Không được vợ ơi, ngủ sofa lạnh lắm."

"Hôm nay anh còn làm bậy thì sau này đừng có đụng vào em nữa!"

Lời vừa dứt, Lâm Cẩn Ngôn đơ người, ánh mắt u oán nhìn Giản Vi.

Giản Vi ném gối cho anh, trở mình, ôm chăn ngủ thiếp đi.

Lâm Cẩn Ngôn sao chịu ngủ trên sofa, lặng lẽ lên giường, dè dặt ôm Giản Vi từ phía sau, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, động tác vô cùng đàng hoàng, cằm đặt trên vai cô, nhắm mắt, ôm cô chìm vào cơn mơ.

Giản Vi rất buồn ngủ, không có tâm trạng dây dưa với anh, mắt nhắm nghiền, phút chốc cũng để chiêm bao phủ lấy mình.

---

Hai người ở trên núi bốn ngày, đến khi lễ kỷ niệm công ty sắp diễn ra mới trở về.

Mấy ngày nay Lâm Cẩn Ngôn vô cũng bận rộn, rất nhiều việc phải làm. Giản Vi hiểu chuyện, không hề làm phiền anh.

Tối hôm nay đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại, đột nhiên nhớ tới lời Lâm Cẩn Ngôn nói, rằng cô phải khiêu vũ với anh trong đêm đó.

Cô bật dậy, hỏi anh trai cũng đang ngồi trên sofa, tay ôm máy tính kiểm tra tài liệu: "Anh, anh có biết khiêu vũ không?"

Chu Lâm Duyên không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi: "Cái gì cơ?"

"Thì là chuyện nam nữ nhảy chung với nhau ý."

Chu Lâm Duyên ngước mắt nhìn Giản Vi, cô giải thích: "Sắp đến lễ kỷ niệm thành lập công ty của Lâm thị rồi, em phải khiêu vũ với Lâm Cẩn Ngôn."

"Ồ, thế à?" Chu Lâm Duyên lạnh nhạt đáp: "Thế đi mà tìm Lâm Cẩn Ngôn để cậu ta dạy em."

Giản Vi sững người, nhìn chằm chằm Chu Lâm Duyên, ánh mắt híp lại, lặng lẽ tiến tới: "Anh, gần đây anh sao thế, tâm trạng không tốt ạ?"

Chu Lâm Duyên lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm em gái "hồ ly" của mình, xoa đầu cô, như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nhờ phúc của em gái, mẹ Chu giờ bắt anh trai em trước Tết phải dẫn người yêu về, nếu không anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà."

Giản Vi run lên, ngay sau đó lại cười khanh khách: "Chuyện tốt thế còn gì, anh cũng nên tìm bạn gái đi."

"Không, chả ai thèm anh trai con nữa đâu Giản Vi ạ." Mẹ Chu bưng đĩa hoa quả ra phòng khách, phủ đầu con trai mình.

Chu Lâm Duyên xoa ấn đường, ôm máy tính đứng lên: "Rồi rồi, con sợ hai người rồi."

Vừa nói xong đã đi lên tầng.

"Này, con lên tầng làm gì?" Mẹ Chu gọi anh lại.

"Con còn có việc."

"Ờ lúc nào cũng chỉ công việc công việc, thế con dâu của tôi đang ở đâu rồi?"

"...."

Hết chương 45

29-01-2020.

—-
Ôi gia đình nhà họ Chu ai cũng đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net