Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Vi chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.

Cúi đầu, nhìn bên trong cổ áo mình, mặt chán nản, thốt lên: "Chỉ nhỏ như học sinh cấp một thôi à?"

Nhớ lại lời Lâm Cẩn Ngôn nói, Giản Vi bĩu môi, thở hắt ra, mắng anh: "Sao anh khó chịu thế nhỉ?"

---

Mặc dù là cuối tuần nhưng Giản Vi cũng không cho phép mình được nghỉ ngơi, cả buổi sáng chỉ ngồi trong phòng học bài.

Đã đi học một tuần rồi, bài tập về nhà cũng làm đầy đủ nhưng so với các bạn thì vẫn còn kém xa.

Cô vốn đã không phải người thông minh nên tự học cũng trở nên khó khăn, đặc biệt là đại số, kiến thức từ lớp mười một trở lên quá khó, mà cô thì đã để hổng rất nhiều nên giờ có những câu vô cùng cơ bản cô cũng không biết làm.

Chỉ cần động đến sách vở là Giản Vi học đến quên cả thời gian.

Dưới tầng, hiếm khi thấy Lâm Cẩn Ngôn lại ở nhà vào cuối tuần. Anh ôm máy tính ngồi trên sofa để kiểm tra email. Mười hai giờ trưa, dù đói bụng nhưng mắt anh vẫn chăm chú đọc tài liệu, theo phản xạ gọi dì Lan: "Dì Lan, cơm trưa đã xong chưa?"

Hỏi xong không nghe tiếng trả lời, ngừng lại hai giây mới nhớ ra dì Lan đã về quê rồi.

Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, gập máy tính lại, đứng dậy.

Đôi chân dài sải bước vào phòng bếp.

Đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn quanh một lượt.

Trong tủ lạnh có rất nhiều thức ăn, nhưng anh nhìn một lúc cũng không biết nấu món gì.

Dì Lan để sủi cảo trong ngăn đá, anh mở ra, mày nhíu chặt, không muốn ăn chút nào.

Suy nghĩ một lúc, quyết định đi lên tầng.

Trên tầng, Giản Vi đang làm đề toán khó, đầu muốn nứt ra mà vẫn chưa giải được.

Đang buồn bực vì không làm được bài thì vang lên tiếng gõ cửa.

Cô ngạc nhiên, theo bản năng nhìn ra phía cửa thì nghe thấy tiếng Lâm Cẩn Ngôn: "Giản Vi, ra ngoài."

Giản Vi bất ngờ, sao anh lại ở nhà?

Lâm Cẩn Ngôn dành rất ít thời gian ở nhà, cô tưởng anh đã phải ra ngoài từ lâu rồi.

Đặt bút xuống, đứng lên, quay người ra mở cửa.

Cửa phòng mở ra, nhìn thấy anh đang dựa vào tường.

Nhà có lò sưởi, anh chỉ mặc áo phông trắng, quần đen, hai tay đút túi quần, mặt thản nhiên. Dáng vẻ không hề giống khi anh mặc âu phục, ánh mắt anh mang theo chút lười biếng.

Giản Vi nhìn anh, sửng sốt: "Có... Có chuyện gì không ạ?"

Mắt Lâm Cẩn Ngôn khẽ nhếch lên, nhìn cô, hỏi: "Biết nấu cơm không?"

Giản Vi: "..."

"Tôi đói, em nấu hai món cho tôi ăn đi."

Giản Vi: "..."

Vừa rồi còn bảo dáng người cô giống học sinh tiểu học, cô vẫn còn đang giận đấy, vậy mà giờ anh còn bảo cô đi nấu cơm cho anh ăn, cô mím môi, giận dỗi nói: "Học sinh tiểu học sao biết nấu cơm ạ?"

Lời vừa dứt đã làm Lâm Cẩn Ngôn nghẹn họng không nói được gì.

Ánh mắt anh lướt qua ngực Giản Vi, chân mày nhíu lại, khẽ mỉm cười.

Cô gái nhỏ đúng là ghi hận lâu thật đấy.

Giản Vi bị anh nhìn mà trở nên ngượng ngùng, cuối cùng đành gác kiếm đầu hàng, nói: "Em có thể nấu cơm cho anh nhưng anh có thể giúp em giải đề không?"

Lâm Cẩn Ngôn nhướn mày: "Còn ra điều kiện à? Không phải nói là sẽ báo đáp tôi à?"

Giản Vi: "... ..."

Đúng, cô có nói như vậy.

Giản Vi mím môi, không nói gì.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, không trêu nữa, nói: "Được, em nấu cơm, ăn xong tôi sẽ hướng dẫn em."

"Thật ạ?" Giản Vi nghe xong, mắt sáng lên, lấp lánh nhìn Lâm Cẩn Ngôn.

"Ừ."

Được đại thần đồng ý giảng bài, Giản Vi phấn khích cười toét miệng, chạy vào phòng cầm lấy tập đề, rồi đi đến trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, chỉ vào phần gạch bút đỏ: "Đây mấy chỗ em tô đậm này ạ, chỗ hình học không gian này này, còn có hình nón này nữa, đây, đây nữa..."

Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn qua "Ừ" một tiếng, nói: "Em nấu cơm trước đi, chút nữa sẽ giảng cho em."

Tâm trạng Giản Vi tốt lên, đuôi mắt cong cong, cười híp mắt đi xuống tầng nấu cơm cho Lâm Cẩn Ngôn.

Lâm Cẩn Ngôn cầm tập đề của Giản Vi xuống tầng, dành thời gian nhìn qua từng đề, rồi đặt đề lên bàn trà.

Trong bếp, Giản Vi vo gạo thành thục, lấy đủ nước rồi đặt vào nồi.

Cơm đang nấu, nguyên liệu nấu ăn đã rửa sạch sẽ, thái gọn gàng.

Cô dùng dao rất thành thạo, khoai tây được thái thành từng lát mỏng đẹp mắt.

Ba nghiện rượu, lại ham cờ bạc nên từ nhỏ cô đã tự chăm sóc bản thân, giặt quần áo, nấu cơm, dọn vệ sinh,.. chuyện gì cũng làm được.

Chưa đầy mười phút, thức ăn đã được nấu xong, chỉ còn chờ cơm chín nữa thôi. Cô vui vẻ đi ra ngoài: "Lâm Cẩn Ngôn, cơm vẫn chưa chín nên anh giảng bài cho em trước đi..."

Giản Vi đi ra phòng khách, chưa dứt lời thì thấy Lâm Cẩn Ngôn ngồi trên sofa đang nghe điện thoại.

Một tay anh giữ điện thoại, một tay cầm điếu thuốc.

Khói trắng tỏa ra, lượn quanh từng ngón tay.

Thấy Giản Vi, anh ngước mắt nhìn cô một cái.

Giản Vi thấy anh đang nói chuyện điện thoại thì ngập ngừng, nhẹ nhàng bước tới.

Lâm Cẩn Ngôn đang nói chuyện với mẹ của mình.

Đầu bên kia, Từ Lệ đang hết nước hết cái khuyên con trai về nhà xem mắt, bỗng nhiên nghe thấy giọng nữ vang lên, bà ngạc nhiên, vội hỏi: "Đang có phụ nữ ở nhà con à?"

Lâm Cẩn Ngôn: "Không, mẹ nghe nhầm rồi."

"Này! Mẹ nghe thấy rõ ràng! Con nói cho mẹ biết, con có bạn gái rồi đúng không? Là con gái nhà ai thế? Mẹ có biết không?"

"Con đã bảo mẹ nghe nhầm rồi." Lâm Cẩn Ngôn nghe mẹ hỏi mà đau đầu, vội nói: "Mẹ, con còn có việc, con tắt trước đây."

"Này! Con từ từ đã!"

"...."

"Cẩn Ngôn, nếu con có người yêu rồi thì đưa về nhà ra mắt đi, không được phép nói dối ba mẹ!"

"Con biết rồi, con tắt đây." Lâm Cẩn Ngôn lười giải thích, nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.

Giản Vi đứng bên cạnh, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Lâm Cẩn Ngôn.

Lâm Cẩn Ngôn tắt điện thoại, ngay lập tức chạm mắt Giản Vi.

Cô đang nhìn anh, ánh mắt to tròn lấp lánh, tựa như nai con đáng yêu.

Lần đầu tiên Lâm Cẩn Ngôn quan sát cô kỹ càng, làn da trắng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ vừa một bàn tay, đôi mắt long lanh, mũi dọc dừa, môi anh đào hồng thắm.

"Lâm Cẩn Ngôn, giờ anh giảng cho em được không? Giản Vi chớp chớp mắt, mở miệng.

Lâm Cẩn Ngôn hoàn hồn, ánh mắt tỉnh bơ dời đi, "Ừ" một tiếng, bỏ thuốc vào gạt tàn.

Giản Vi vui vẻ cầm tập đề ngồi xuống cạnh Lâm Cẩn Ngôn.

"Giấy nháp đâu?"

"Đây ạ!" Giản Vi lấy giấy nháp, cầm cả bút đưa cho anh.

Lâm Cẩn Ngôn nhận lấy, vẽ một hình lên giấy: "Làm bài này trước đi, biết tọa độ hình elip là x/2 và y=1, tìm phương trình quỹ đạo trung điểm của dây cung có góc xiên bằng 2. Đầu tiên, gọi tọa độ hai đầu là A(x1, y1) và B(x2, y2), tọa độ trung điểm là P(x, y),..."

Giọng Lâm Cẩn Ngôn trầm thấp mà nhẹ nhàng, anh vừa nói vừa ghi ra nháp cho cô hiểu.

Nét chữ anh viết cứng cỏi, đẹp vô cùng.

Giản Vi nghiêm túc nghe anh giảng, bởi vì Lâm Cẩn Ngôn đặt giấy nháp lên máy tính nên cơ thể cô vô thức dựa vào vai anh, ánh mắt chăm chú vào từng câu chữ mà anh viết.

Giản Vi dựa gần quá, đầu cô sát hẳn bên anh.

Đang giảng, bỗng dưng hương hoa nhài nhẹ nhàng bay tới, dịu dàng lướt qua cằm Lâm Cẩn Ngôn, làm anh cảm thấy ngưa ngứa.

Lâm Cẩn Ngôn nghiêng đầu sang một bên theo phản xạ, cả người cứng đơ.

"A! Thì ra là như vậy, em hiểu rồi!" Sau khi nghe anh giảng Giản Vi đã hiểu ra, phấn khích nói với anh. Vừa ngẩng đầu lên: "Em hiểu rồi Lâm Cẩn Ngôn! Em..." thì vội quay đi, ngập ngừng không nói gì nữa.

Hai người cách nhau chưa tới một gang tay, lần này, môi hai người rất gần nhau, tựa như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Cho tới bây giờ Giản Vi chưa hề gần gũi với người khác giới nào tới như vậy, trong phút chốc ngây ra, không phản ứng.

Lâm Cẩn Ngôn cũng sững người, ánh mắt rơi vào đôi môi anh đào của cô, cổ họng nghẹn lại.

Hai người cứ đơ ra như thế, mãi sau Lâm Cẩn Ngôn mới phản ứng trước, thuận tay đưa tập đề cho Giản Vi: "Vẫn còn mấy bài chốc nữa sẽ giảng tiếp cho em."

Nói xong, mặt thản nhiên ẩn Giản Vi ra, sau đó không biến sắc đứng dậy khỏi sofa, một tay đút túi quần, nhấc chân đi lên tầng.

Lâm Cẩn Ngôn về phòng, bước nhanh vào phòng tắm, mở nước rửa tay.

Trong đầu thoáng qua gương mặt Giản Vi, đôi mắt long lanh như nai con, đôi môi anh đào hồng nhuận...

Hơi thở như bị thắt lại, anh nhíu mày, tắt nước.

Ra khỏi phòng tắm, vẫn không nhịn được phải chửi trong lòng: "Ma nhập rồi!"

Hết chương 6.

11-01-2020.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net