Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hầu nữ cẩn thận nhường bước cho hoàng tử.

Còn chưa thấy người đã nghe tiếng "Các người biết tôi đứng đợi bao lâu không? Chân sắp gãy rồi này." Leon hùng hổ đi vào, giọng nói mang đầy bất mãn hướng về Phelan chỉ trích.

Có sắc quên bạn. Tồi!

Phelan không thèm đếm xỉa, "Không phải đã nói hôm nay nghỉ ngơi. Cậu tới đây làm gì? Mọi chuyện đã bàn xong rồi còn gì. Về đi." Mặt hắn quay hẳn ra ngoài, khoa trương nhướng mắt tìm kiếm hình bóng lấp ló sau cửa kính ban công.

Leon trên tay ôm một chồng tài liệu chưa được xử lý "..."

Tôi quá mệt mỏi rồi.

Ngồi bịch xuống ghế, hoàng tử ném cho Hầu tước cái nhìn cực kì khinh bỉ "Kiếm được người về tay liền trở mặt. Nên nhớ là ai giúp cậu ký tờ giấy đó." Hồi tưởng về đống điều lệ đáng sợ nằm trên giấy, Leon không khỏi rùng mình, "Nếu giờ người hầu nhỏ bé của cậu biết chủ nhân cậu ta dùng cách gì tìm mình, chắc biểu cảm sẽ thú vị lắm nhỉ?"

Nào là được phép dùng hình nếu chống cự, ức chế bằng pheromone nếu là alpha, nếu là omega thì cưỡng chế phát tình để khống chế,... Hắn thật sự xem An là tội nhân à? Nghe thôi đã phát sợ.

Bị quần chúng chỉ trích, Phelan vẫn thản nhiên như không, hắn rời mắt "Được rồi, có gì thì nói đi."

Đặt chồng tư liệu lên bàn, Leon hất mặt về phía An "Cậu ta thì sao?" Mọi thứ cần phải bảo mật, dù rất tin tưởng An nhưng hoàng tử vẫn muốn đề phòng.

Ánh mắt Phelan chan chứa mật ý nhìn theo, chậm rãi lắc đầu "Không sao."

Leon nhúng vai "Được thôi."

Wattpad: @Chim_derr

Tựa hẳn cả người vào cửa, An dỏng tai nghe ngóng.

Nó chỉ sợ bị họ nói xấu thôi...

Mọi người làm việc cũng là quá cẩn thận, mới có mấy phút thôi đã dọn dẹp cả căn phòng to sạch sẽ không một dấu vết, tận tâm đến độ đặt mấy lọ túi thuốc ngăn mùi chung quanh, tránh Leon tiếp xúc mùi alpha và... nó cũng vậy.

Không thể ngửi được mùi hương thân thuộc làm lòng nó bất an.

An lặng lẽ đưa tay xoa xoa vòm ngực bắt đầu nhói lên từng cơn, giả vờ cúi đầu tưới cây.

Ngưng tâm trạng đùa giỡn, Leon quay về trạng thái nghiêm túc "Con trai út của nhà Patrick, Eric đã trở về. Quả thật lần này ém nhẹm rất kỹ, ông ta đã trở về hơn cả tháng mà tin tức bây giờ mới được truyền ra ngoài." Hoàng tử đổi tư thế "Dù rằng từ lâu Eric đã tỏ rõ sẽ không định nhúng tay vào chuyện gia đình nhưng có vẻ tên Jason kia khá nhạy cảm, hắn sợ địa vị của bản thân sẽ lung lay. Có thế cũng thôi đi, tôi không ngờ hắn còn ngu ngốc đến mức dám cấu kết với đám quý tộc phía Bắc, động tĩnh rất lớn, và tệ hơn nữa là bên kia đang có ý định ngỏ lời đồng thuận."

Tay Phelan chống bên sườn mặt, "Có lẽ phải đẩy nhanh tiến độ. Nhưng mà... anh cả của cậu..."

"Mặc hắn, nếu hắn lựa chọn con đường đó thì phải chịu. Phản bội lại hiệp ước "Tiến Bộ" khiến hắn mất tư cách thừa kế, có lẽ đã không còn gì để mất nên mới dám liều như vậy."

Hai người đồng thời nhìn vào bản đồ, không hẹn mà gặp cùng đăm chiêu, Phelan chỉ vào một điểm được đánh sẵn dấu đỏ "Tôi dự định sẽ khởi động chiến dịch ở đây vào tháng tám và kéo dài đến tháng tư năm sau. Quân số lúc đó đã chuẩn bị đủ, thời cơ hoàn toàn thích hợp. Có điều..." ngón tay thon dài gõ gõ vào một chấm xanh "...đánh ở đây nguy cơ bị mắc kẹt do tuyết lở là rất cao, vì vậy, lập căn cứ gần biển sẽ tốt hơn, gió nóng từ hướng Tây Nam sẽ giảm bớt sự khắc nghiệt của nhiệt độ do chuyển mùa."

"Có lẽ không còn chỗ nào ổn hơn, nếu mai phục ở cửa biển thì sẽ tạo lợi thế cho chúng, dù gì địa hình biển chúng cũng thân thuộc hơn chúng ta."

Phelan nhún vai "Hết cách, nếu đưa quân tác chiến ở đây, thiệt hại về người sẽ cao hơn. Chúng thân thuộc địa hình thì người của ta cũng không kém."

Leon nói có chút khó khăn "Nói thật với cậu, trận chiến lần này không chỉ là vì hoàng gia, vì tôi, mà còn là vì những kẻ yếu thế. Những omega không được may mắn như tôi, sinh ra trong gia đình thường dân, phải chịu đủ loại sỉ nhục về thân xác và tinh thần."

Nuốt một ngụm nước bọt, hoàng tử mới nói tiếp "Cậu cũng vì từng thấy những đứa bé mới 12 13 tuổi phải sinh con cho quý tộc vì tiền, nên mới đề xướng ra kế hoạch này còn gì. Nói tôi nhát gan tôi mặc kệ, tôi thật lòng không muốn mạo hiểm." Leon trở nên xúc động, vô tình phát ra một ít pheromone.

Cậu ta nói tiếp "Còn nữa, loại thuốc ở chợ đen đã được sử dụng ngoài tầm kiểm soát của hoàng gia. Dù chưa phát hiện ra bất kỳ cá thể sigma nào, nhưng tôi vẫn lo lắm. Chỉ cần có một sigma nào tồn tại, các gia tộc sẽ điên cuồng dành lấy, họ ích kỷ vì người nối dõi của gia tộc mình đến thế là cùng..."

"Nếu thật sự có sigma, sao họ có thể trốn tránh ngần ấy năm mà không bị một ai phát hiện?" Phelan bình tĩnh rót một tách trà nóng "Đừng kích động," đẩy đến trước mặt Leon "tuy vị trí gần biển nguy hiểm nhưng tỷ lệ thành công cao. Chỉ cần sơ tán người dân trước thời gian quy định thì mọi thứ sẽ ổn. Tôi cam kết với cậu sẽ giảm tối thiểu số lượng binh lính thiệt mạng."

Leon nhíu mày "Vấn đề nằm ở chữ "sẽ"... Hay... nhờ anh cậu?"

Hắn nhanh chóng lắc đầu "Không được. Trận chiến này chỉ mang quy mô nội bộ, giống một cuộc khởi nghĩa. Nếu để Thống tướng là Lucas tham gia có thể biến thành cuộc chiến đa quốc gia, các nước hăm he vào Dellingr một khi đánh hơi được sẽ hành động." Phelan dựa lưng vào ghế "Tuy có nguy hiểm, nhưng chỉ là phần nhỏ bắt buộc phải có, thay máu cho một cơ chế chính trị vốn là như vậy."

Hoàng tử dần ỉu xìu.

Vừa vào cửa đã cảm nhận không khí ảm đạm, họ tập trung đến độ không biết có người thứ ba xuất hiện.

An cũng nghe được một ít.

"Sao không bắt đầu từ chỗ này?" Cổ tay gầy gò của An chỉ lên một điểm trên bản đồ "Vừa giáp biên giới của ba vùng, lại xa khu dân cư, có phải là hợp lý hơn? " Nó nhẹ giọng đề nghị.

Một tay An còn cầm bình tưới cây, lúc chú tâm nói chuyện hơi nghiêng người vô tình đổ một ít nước lên bàn "Ấy... chết. Để tôi lau." An vội buông đồ trên tay xuống, chạy đi tìm khăn.

Hoàng tử và Hầu tước đồng loạt cúi đầu nhìn vào chấm nước trên tấm bản đồ.

Leon hứng thú reo lên một tiếng "Đúng vậy! Ngọn núi phía sau Heimdall, sao tôi lại không nghĩ ra chứ? Cả ngọn đồi chỉ có đúng một ngôi trường mà thôi. Nhưng mà... nơi đó nhiều năm không ai lui tới, hoàn toàn không nắm rõ địa hình." Cậu ta ngập ngừng "Tôi còn nghe nói ở đó là nơi phù thủy đang sống..." hoàng tử trở về trạng thái ỉu xìu.

Phù thủy không chỉ là truyền thuyết.

Trong lịch sử đã có tiền lệ xuất hiện những cuộc thanh trừng phù thủy, vì sợ gây hỗn loạn trong dân chúng mà hoàng gia chọn đàn áp hết tất cả tin tức, nhờ vậy mà những việc này không bị lan truyền ra bên ngoài. Nhưng không vì thế mà mọi người đều không biết, dần già những lời đồn bắt đầu xuất hiện.

Trái ngược với sự hào hứng ban đầu của Leon, Hầu tước trở nên khó chịu "Sao em biết nơi này?" hắn chăm chăm nhìn cằm sườn mặt người hầu.

Động tác lau chùi thoáng dừng lại rồi tiếp tục.

"Đúng rồi. Ngươi vào đây rồi?" Leon nhích lại gần, nghiêng đầu thắc mắc, lại vô tình ngửi phải hương Hoàng Lan nồng nặc như tắm trong pheromone tỏa ra từ người An, hoàng tử phòng bị lặng lẽ nhích ra xa.

Nhận cùng lúc hai ánh mắt dò xét chĩa thẳng vào mình, An xởi lởi "Ha ha, tôi chỉ chỉ đại mà thôi..." cuộn khăn trong tay, nó đánh trống lảng.

Trong suốt kỳ phân hóa bổ sung, An sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê suốt những ngày còn lại. Đến ngày cuối cùng, Sea và An mới có cơ hội tìm hiểu xung quanh căn nhà hòng tìm đường ra. Nhờ trí nhớ của An, họ có thể trở về một cách an toàn suôn sẻ.

Khi tận mắt vẻ đẹp hoang sơ tựa thiên đường trần gian của hồ sầu trong rừng, An không khỏi thốt lên trầm trồ. Nơi đó không những đẹp mà còn có vô số loại thảo mộc quý hiếm, Sea đã nói anh được một phen lời to.

Người dân Dellingr bao năm qua chưa từng dám bén mảng đến gần, ở đó lại xa xôi và đầy rẫy những tin đồn về ma quỷ. Nhiều năm không có hơi người nên thực vật nơi đây dường như được trở về với hình dạng nguyên thủy nhất của tự nhiên, mộc mạc và đầy bí ẩn.

An nghĩ, có thể thấy vị chủ nhân của nó khá ngây thơ tin người nên mới dám để người ngoài là nó nghe nhiều chuyện tuyệt mật như thế.

Chỉ điểm một ít chắc không sao, lúc rời đi nó sẽ đỡ áy náy.

Thái độ tránh né làm lòng Phelan càng dấy nghi ngờ, ba ngày, An đã trải qua những gì?

Hắn hoàn toàn không biết.

Khu rừng hoang kia như cõi chết, lạnh lẽo âm u, trăm năm không người cư ngụ, An sao có thể chắc chắn như vậy?

Cằm An bị nắm lấy "Trả lời ta. Em đã từng ở khu rừng Chết Chóc phía sau trường có đúng không?" Phelan nghiêm giọng "An, em nên thành thật trước khi ta nổi giận."

Những người bước vào đó đều một đi không trở lại. Ba ngày, ba ngày mà An vẫn có thể khỏe mạnh sống sót trở về, nếu truyền ra ngoài rất dễ trở thành tâm điểm của dư luận. Tệ hơn còn có thể bị nghi ngờ là phù thủy. Chẳng may bị phát hiện, An phải nhận đủ mọi hình phạt vì bởi lẽ không nơi nào dung túng cho tà giáo.

Thảo nào Phelan không thể đánh hơi được chút tung tích gì.

Nghiêng mặt tránh đi, An thầm dập tắt ngọn lửa đang cháy bừng bừng trong cơ thể, nó khó chịu nói: "Không phải ngài hứa sẽ không bao giờ ép buộc tôi?"

Đầu mày Hầu tước nhíu chặt "Nhưng chuyện quan trọng như thế em không được giấu giếm ta. Tại sao em không nói cho ta biết ba ngày đó em ở trong khu rừng Chết Chóc? Ta đáng ghét đến mức em không thể thành thật được với ta à?" Âm thanh hắn phát ra chứa đầy sự rầu rĩ.

An bỗng bùng nổ cảm xúc "Ngài thất hứa!" Ngực nó bứt rứt đến cùng cực.

"Em..."

Một giọng nói rụt rè vang lên "Hai người không thể đợi tôi đi rồi hẳn cãi nhau..." Thật làm người khác chói mắt.

Muốn quát người ta mà ánh mắt dịu dàng trìu mến như thế để làm gì hả thằng nhóc đáng ghét?

Phelan thở dài "Được rồi, chúng ta nói sau." Hắn vươn tay kéo An đến bên cạnh, bắt đầu ủ ấm hai tay lạnh ngắt của nó, đau lòng xoa nhẹ lên lòng bàn tay đã bị chủ nhân nó tự bấm đến sưng đỏ.

Giật mấy cái không ra, An hừ mũi để mặc cho Hầu tước làm gì thì làm.

Quyết tâm không để ý hành động chim chuột lộ liễu, Leon nói: "Được rồi, dù sao cậu ta cũng giúp giải quyết được một đống rắc rối." Lại nhìn vào mặt An "Bây giờ ngươi có thể mô tả lại cụ thể địa hình hay không? Nhìn qua một tấm bản đồ thì chỗ nào cũng như chỗ nào."

An liếc Phelan một cái rồi quay sang Leon gật đầu.

Bỏ qua vẻ mặt táo bón của Hầu tước, An dùng lời lẽ gọn gàng nhất tả lại mọi thứ trong trí nhớ.

Càng nghe, khóe miệng Leon càng cao "Xuất sắc. Như vậy chúng ta có thể nắm được nhiều phần thắng hơn." Hoàng tử hí hoáy chú thích, quên hẳn khoảng cách thứ bậc "An này, ngươi xem chỗ này ta viết vậy được chưa?"

Không muốn hoàng tử đợi lâu, An chụm đầu nhận xét: "Tôi thấy như vậy đã ổn, nhưng ngài thử nới thêm cánh trái xem như thế nào? Theo trí nhớ của tôi, nơi này bị cắt bởi con sông nhỏ, mùa đông làm giảm nhiệt độ trầm trọng, có thể bất lợi trong quá trình hành quân cũng như khó khăn cho những đội tiếp tế."

Leon không khỏi gật gù "Được được, ý kiến không tồi." liền vươn tay muốn lấy bút từ tay An.

Một bàn tay to trắng muốt chặn ngang, tay Phelan bao lấy tay An, như cán bộ coi thi nhắc nhở học sinh xem phao "Hoàng tử, xin hãy tự trọng." Alpha omega gần nhau như củi khô gần lửa cháy, tránh nhau càng xa càng tốt.

"?"

"?"

An ngao ngán "Ngài Walter, nào, ra đằng kia chơi đi. Hoàng tử, còn bên này tôi đổi vậy được không?"

Leon phất tay như đuổi cún "Nhóc con tránh ra chỗ người lớn nói chuyện. Việc của cậu là ra trận thôi."

" ... "

Phelan quả không thể can dự, đề xuất này là do An đưa ra, nó phải bàn luận với người lập kế hoạch là Leon.

Nhìn người hầu say mê hứng thú tới vậy, lòng hắn bất giác mềm nhũn. Đã bao lâu hắn chưa thể thấy sự nhiệt huyết cháy rực trong đôi mắt nó? Trong khoảnh khắc này, hắn muốn chìu theo tâm trạng An.

Sau một hồi bàn luận, tình cảm chủ tớ giữa An và Leon bỗng trở nên khắn khít, phút chốc hóa thành anh em cột nhà "Hoàng tử, tôi thật ngưỡng mộ những omega như ngài, không những có sắc mà còn có tài."

Leon má đỏ hây hây, phẩy phẩy tay "Hầy, nếu không có sự giúp đỡ của ngươi, khúc mắc này sao có thể gỡ bỏ."

Một chủ một tôi, kẻ tung người hứng tâng bốc nhau lên tận trời.

"Đủ chưa?" Phelan cực kì cực kì khó chịu. An có ảo giác đã thấy ngọn lửa địa ngục cháy hừng hừng sau lưng hắn, "Đủ rồi thì biến đi."

Trong phút chốc, An như ngộ ra chân lý.

Hoàng tử chẳng phải là vị hôn thê tương lai của Hầu tước hay sao? Hắn hiển nhiên sẽ không vui vẻ khi thấy "món đồ chơi" như nó vấy bẩn vợ tương lai của hắn.

Vì thế nên hắn mới đột nhiên nổi nóng?

Chắc hẳn là vậy rồi. Nó đúng là không tự biết thân biết phận. An tự giễu.

Đảo mắt trắng dã, Leon hừ mũi "Rồi rồi. Tôi đi là được chứ gì? Đồ keo kiệt." Bước tới cửa, Leon sực nhớ xoay người "Đúng rồi. Xém nữa quên mất. 30 tháng sau là sinh nhật anh cả tôi." Hoàng tử đặc một bức thiệp lên bàn "Anh ta mời gần như toàn bộ những kẻ có trong liên minh, đúng là ngu ngốc, à, tên Jason cũng có mặt, liệu mà tính toán. Đi đây."

Tháng sau? Chẳng phải là cách ngày hạn hai ngày sao? Tốt quá, vậy là nó sẽ có cơ hội rời đi.

Hầu tước một bên cũng đăm chiêu.

Đột nhiên, một bóng đen từ đâu vụt qua hắn như hổ vồ lấy An.

Trong phút chốc, hoàng tử sà vào lòng hầu nhỏ bày ra vẻ mặt gợi đòn liếc Phelan, chênh lệch chiều cao khiến Leon gần như nằm gọn trong vòng tay An.

Lặng người trong tích tắc.

Cơn gió nhẹ thổi qua mang theo pheromone mùi hoa nhiệt đới hung hãn tát vào mặt hoàng tử khiến cậu ta muốn ói.

Trước khi bị túm cổ, Leon đã chạy đi mất, không quên trêu ngươi "Lêu lêu, tôi ôm được An rồi." rồi vụt biến.

Wattpad: @Chim_derr

Hai má An ửng hồng, còn chưa kịp bừng tỉnh.

Khi tâm chí vừa trở về đã bị người khác quật ngã, đè nặng trên ghế.

"Ưm..."

Một tiếng than nhẹ phát ra từ yết hầu, An bị đau đến nhíu mày.

Phelan gần như mất kiểm soát, hắn sử dụng phương thức hoang dã nhất để kéo An trở về bên hắn, mang theo nỗi hoang mang sợ hãi như vừa đánh mất tấm bản đồ tìm ra kho báu cổ tích.

Thoáng chốc, không gian bị lấp đầy bởi hương thơm thiên nhiên và sự ẩm ướt của mưa phùn.

Tiếng mèo con vội vã trú mưa thôi thúc hắn phải ôm lấy chú mèo nhỏ tội nghiệp, nâng niu và cứng rắn giam hãm loài vật đáng yêu này vào lòng.

Viên ngọc đen bóng ngời bị lớp sương mù bủa vây, mơ màng tìm kiếm lối ra trong vườn cây xanh thẳm.

Đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp đầy bất mãn "Em tại sao lại để yên cho nó ôm?"

Phelan bất lịch sự ghê, giám kêu hoàng tử là "nó".

Sóng mũi cao thẳng nép bên cổ An, sự ẩm ướt quấn quanh đang liếm láp nơi nhạy cảm, thong dong nhấm nháp hết hương trà đậm đặc ngây ngô tràn ra.

An rụt cổ, vệt hồng trên má càng rõ "Không... phải mà, tôi... A, Hầu tước, đừng cắn."

Răng nanh dù cách một lớp áo vẫn sắt nhọn, ghim lên xương quai xanh làm An đau rát, nóng hổi ngưa ngứa.

Phải nhịn lắm Phelan mới không cắn lên cổ, hắn biết, alpha bị alpha cắn cổ sẽ chở trên gai góc và chống cự.

Hắn không chịu được việc bị An chối bỏ.

Cả An người hừng hực hơi nóng, đỏ bầm như quả gấc, "Lần sau tôi không thế nữa," Con ngươi đen láy rụt rè nhìn hắn, long mi ươn ướt chớp chớp, "tha cho tôi đi mà, ngài Walter..."

Nó hoảng quá.

Mọi chuyện đang vượt ngoài tầm kiểm soát của nó.

Thịch

Thịch

Thịch

"Hự."

Phelan ngã khụy, sức nặng cả thân thể đổ dồn lên người An.

Nó kêu lên một tiếng đau đớn, cảm thấy bản thân đang bị một con voi ngàn ký đè nặng.

Đau muốn chết.

An cắn răng nhắm chặt mắt nhẫn nhịn không la lên.

Cũng không thấy được gương mặt hoảng hốt đỏ rực của ai kia.

Leon bên này hơn hở đi về phía xe ngựa đậu sẵn ở xa xa, kiềm chế không nhảy chân sáo trước bàn dân thiên hạ, đắc ý cảm thán "Láo nháo với hoàng tử đây thì tôi cho cậu cái cảnh. Ha ha. Quả báo đến sớm lắm."

Khóe mắt va phải hình bóng khá quen mắt.

Trong phút chốc, đôi mắt bồ câu to tròn của hoàng tử trợn trắng khi nhìn rõ mặt đối phương.

Miệng nhỏ nhếch lên đầy chế giễu.

Leon giả vờ thả chậm bước chân, vấp phải hòn đá vô hình nào đó té ngã, nhanh miệng kêu đau một tiếng không thể giả hơn.

Tiếng chát oan nghiệt xé tan khoảng không thinh lặng.

Lực tay rất lớn, đập một tiếng rõ to lên lồng ngực cứng rắn của Thống tướng.

Bộ quân phục thẳng thớm bị túm chặt "Ayo, xin lỗi đội trưởng nhá, vô tình hoi vô tình hoi."

Lucas hạ mắt nhìn ngực áo nhăn nhúm, ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, lạnh lùng phán "Vậy cậu cởi áo cho tôi mặc xem như tạ lỗi đi." Dứt lời liền nắm gáy Leon làm như muốn lột áo hoàng tử như lột vỏ chuối.

Leon nhanh tay chống lên bờ ngực săn chắc, sờ soạng một phen rồi nở nụ cười gian xảo "Ha, đội trưởng đừng lợi dụng thời cơ muốn ngắm nhìn cơ thể tôi như thế. Chỉ vô tình thôi, chú đâu cần hẹp hòi vậy."

Mẹ nó, tên này khỏe như trâu nước ấy, đẩy mãi chẳng ra.

Lucas giữ khư khư gáy áo Leon mặc cho người ta vùng vẫy muốn thoát, lực tay mạnh đến mức kéo cả quần áo xộc xệch, tay còn lại còn nhẹ miết lên tuyến thể không chút phòng bị lộ ra sau cổ áo.

Leon nổi điên.

"Chó má. Buông ra! Chú sờ vào đâu đấy!?" Leon một tay đấm vào cơ bụng cứng như đá của Lucas, một tay vươn ra sau đập bàn tay hư hỏng của Thống tướng "Muốn tôi tống chú vào tù không? Ha, lâu ngày không gặp, Thống tướng vẫn chó như ngày nào."

Lực đánh vô tình làm ngón giữa của Lucas ấn vào càng sâu lên tuyến thể. Leon không nhịn được rên nhẹ một tiếng: "Ưm."

Mùi sữa tươi lập tức thoang thoảng trong không khí, ngây ngô hấp dẫn người khác.

Lucas như bị điện giật vội buông tay, vẻ mặt lạnh lùng nứt toạc. Anh vội rút khăn tay che mũi, giọng nói như người lớn răn dạy trẻ nhỏ "Hoàng tử vẫn khó bảo như ngày nào. Sau này ra ngoài bớt trêu chọc người khác." Nói xong liền quay đi.

"Đồ thần kinh! Hôm nay xuống giường bước lộn chân. Hừ." Leon đỏ mặt chửi đổng một tiếng, nhanh chân chạy về hướng xe ngựa.

Cũng may địa phận lâu đài luôn an toàn, không ai phát hiện chồi xanh trên đồi thông đang vươn mình đón nắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net