Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày đẹp trời ở Seoul, một cậu nhóc dễ thương tung tăng đạp xe trên đường. Đến một cửa hàng, đậu xe ở một góc, cậu mở cửa bước vào

- Thưa ông, con đến rồi
- Ừ, có đơn hàng này, con mau xắp xếp rồi giao cho họ đi
Một ông lão tuổi tầm 60 giao cho cậu một tờ giấy đặt hàng
- Vâng
Nói xong, cậu lấy tờ giấy rồi bắt đầu lấy những thứ được ghi trong đó. Vài phút sau, khi làm xong, đóng gói lại rồi đem ra xe
- Thưa ông thưa bà con đi
- Ừ, đi nhanh nha con
Một bào lão mở cửa bước ra nói với cậu nhóc
- Vâng
Nói xong cậu đạp xe đi mất
- Tội nghiệp thằng bé, siêng năng lại tốt bụng nhưng từ nhỏ đã mất mẹ, cả ba cũng không biết mặt mũi ra sao trừ căn nhà mẹ nó để lại thì chẳng còn gì. Một cậu nhóc mới 18 chưa đến tuổi trưởng thành đã phải tự nuôi nấng bản thân, thiếu hơi ấm gia đình. Ông trời thật bất công _Bà lão nhìn thân ảnh mỏng manh của cậu từ từ khuất xa, đau buồn mà nói
- Nhưng Jungkook ít nhất nó xem tôi với bà là người thân của nó, tôi với bà cũng xem nó là cháu trai rồi, thôi thì cho thằng bé tình thương gia đình thay mẹ nó đi, dù gì mẹ nó cũng là một người tốt
- Phải.
Jungkook nhẹ nhàng đạp xe đi trên đường, do là buổi sáng sớm nên ngoài những người đi tập thể dục thì chỉ có vài chiếc xe trên đường. Cậu đạp xe đến chỗ được ghi trong tờ giấy, đậu xe rồi gõ cửa
- A. Cậu đến rồi à _Một người phụ nữ trung niên mở cửa
- Vâng Bác Hwang, đồ của bác đây ạ
- Cảm ơn cháu
- Vâng
Jungkook xách đồ đem vào nhà rồi lịch sự cúi chào
- Cháu xin phép
- Ừ. Con đi cẩn thận
- Vâng
Giao hàng xong, Jungkook đạp xe chở về cửa hàng. Trên đường cậu thấy một đám người đuổi theo một người đan ông vào con hẻm. Dù không muốn lo chuyện bao đồng nhưng với tính cách lương thiện của mình, cậu không thể làm ngơ. Quyết định giúp người đó, cậu điện cho cảnh sát rồi kể lại sự tình
- "Alo, chú cảnh sát, con vừa thấy có đám người đuổi theo một người đàn ông vào con hẻm gần đây, chú cho người giúp cháu được không ạ"
- "Được, cháu ở đâu?"
- "Con hẻm gần cửa hàng MinNi"
- "Được, chú lại liền"
Nói xong, bên đầu dây kia ngắt kết nối. Lo rằng người kia không biết bị đánh hay không, Jungkook quyết định dốc hết con đảm vào ló đầu vào con hẻm. Đập vào mắt cậu là một người đàn ông tuổi xấp xỉ 30 đang bị đám người lúc nãy vây đánh
- Mau ... Mau buông ông ấy ra nếu không thôi báo cảnh sát
- Mày là thằng nào mà lên tiếng?!? _Một tên trong số đó quát lớn
- Tôi ... Tôi sẽ báo cảnh sát
- Mày còn dám ......
Tên đó chưa kịp nói hết câu, cảnh sát đã xuất hiện trước đầu hẻm
- Các cậu biết điều thì mau theo chúng tôi
Đám người đó sợ hãi bước đến chỗ cảnh sát, còn không quên tặng một cái liếc mắt cho cậu. Jungkook mặc dù rất sợ nhưng cũng không quên lại đỡ người vừa bị đánh kia
- Bác ơi, bác không sao chứ
- Ta không sao, cảm ơn con
- Nhà bác ở đâu? Con đưa bác đi
- Ở đây ta không có nhà
- Vậy ... Vậy đến nhà con
- A. Không làm phiền con chứ
- Dạ không, dù sao con cũng ở một mình nên không sao
- Vậy cảm ơn con
- Vâng
Cậu đỡ người đó đến xe đạp của mình
- Bác ngồi lên xe đi, con chở bác đi
- Làm phiền con quá
- Dạ không sao
Chở người đó đến nhà cũng tầm 15 gần 20 phút. Jungkook mở cửa rồi dìu người đó vào, để người đó ngồi xuống ghế sofa rồi đem hộp cứu thương đến sơ cứu. Sau khi xong, cậu đi vào bếp rồi nấu một ít cháu. Trong lúc chờ cháu chín, Jungkook tranh thủ lấy điện thoại gọi cho bác Hwang
- "Bác Hwang, hôm nay con có chuyện, con xin nghĩ hôm nay được không ạ"
- "Con gặp chuyện gì sao?"
- "Hôm nay con thấy một đám côn đồ đuổi đánh một người, không nỡ nhìn thấy người đó gặp chuyện nên con đành giúp đỡ"
- "Ừ. Con dù sao cũng nên cẩn thận, ta cúp máy đây"
- "Vâng"
Sau khi nói chuyện xong, Jungkook múc một ít cháu ra cái bát rồi bưng ra cho người đó
- Cháu nấu xong rồi _ Jungkook đặt bác cháu xuống bàn - Ăn khi còn nóng mới ngon
- Cảm ơn cậu _ Người đó mau chóng lấy muỗng rồi ăn - À quên hỏi tên tuổi cậu
- Cháu tên Jeon Jungkook năm nay 18 tuổi. Còn bác?
- Ta tên Kim NamJoon
- Kim NamJoon? A. Bác là chủ tịch tập đoàn Butterfly!!!
Dù không phải thuộc tầng lớp giàu có nhưng công ty Butterfly không ai không biết kể cả cậu. Công ty này là công ty lớn nhất Seoul có tầm ảnh hưởng quốc tế. Người đứng đầu là Kim NamJoon
- Ừ, bất ngờ lắm sao
- A. Nhưng tại sao bác lại bị đám người đó đuổi theo vậy?
- Ân oán cá nhân thoi
- Vâng. Nhưng sao bác lại nói không có nhà ở Seoul?
- Tôi không muốn gây sự chú ý
- Vâng
- Cậu nói cậu ở một mình sao?
- Dạ
- Gia đình cậu đâu
- Họ ... Mẹ cháu đã mất từ lúc cháu vừa 10 tuổi còn ba cháu từ lúc cháu mới ba tuổi. Căn nhà này là thứ cuối cùng mẹ để lại cho cháu
- Vậy cậu ...... Có muốn đến nhà tôi làm người giúp việc không? Tiền bạc cậu không cần lo, sẽ không phải con số nhỏ đâu, ít nhất dư dả đủ lo cho cậu
- Hả? Tại sao lại muốn cháu làm người giúp việc nhà bác?
- Xem như trả ơn, tôi thấy căn nhà này dường như đã lâu không được tu sửa, dường như cậu sống rất khó khăn, dù cho cậu một số tiền đi nữa thì sài cũng hết thoi, bằng không cậu làm người giúp việc cho tôi thì tiền bản không cần lo nữa, với lại cháu cậu nấu cũng ngon lắm. Đồng ý chứ?
- A. Vâng
- Được. Tối nay cậu xắp xếp đồ đi, ngày mai chúng ta liền trở về
- Được
Ở Một Nơi Nào Đó
- "Cái gì?!? Ba tôi muốn kiếm vợ cho tôi?!?"
- "Vâng, tôi nghe nói ông chủ đã tìm được rồi, ngày mai sẽ đưa về"
- "Có hình không"
- "Dạ không, ông chủ dường như đã biết chúng tôi theo dõi ông nên tầm ngắm của ống kính đều bị ông che lại"
- "Cô ta có vẻ ngoài thế nào?"
- "Cô ta? A, cậu chủ, người ông chủ tìm là con trai đấy"
- "Con trai?!? Có lầm không đấy"
- "Dạ không, rõ ràng là con trai"
- "Ông ta nghĩ tôi là Gay chắc. Tiếp tục theo dõi ông ta, có gì chuyển biến thì báo cho tôi"
- "Vâng, cậu chủ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net