Q5 - Chương 106: Gió mưa sắp đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Chúc cười cười: "Ai ai cũng biết hắn muốn trả thù, mấy người này trong lòng tự biết tới Lược Nguyệt Lâu cũng chết, chỉ là không biết cách chết thôi, này thì tính là chọn gì chứ."

Thấy mọi người cùng nhìn mình, Minh Chúc mới phát giác ra bản thân theo bản năng đứng về phía Na Liêm mà suy nghĩ, lập tức khô khốc nói: "Nên là sư phụ nhận được thiệp mời à?"

Lục Thanh Không gật đầu, vẻ mặt ưu tư sầu muộn: "Không biết lần này sẽ có kết cục thế nào, đã tìm tới sư phụ rồi, chúng ta cứ ở đây đợi sư phụ đến đi, chắc đâu mấy ngày thôi."

Minh Chúc đáp: "Được á."

    

Miệng thì đồng ý nhưng lòng hắn có chút lo sợ, chắc do ở núi Nhật Chiếu bị kinh hãi, bây giờ có chút hối hận.

Minh Chúc như có như không nhìn về phía Chu Phụ Tuyết vẫn yên lặng không nói gì.

Chu Phụ Tuyết vẫn luôn chú ý nhìn hắn, thấy Minh Chúc nhìn sang thì lộ ra nụ cười, y đưa tay qua, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay Minh Chúc, nói nhỏ: "Ta sẽ không để ai làm thương tổn đến huynh đâu."

Minh Chúc ngây ra.

Nỗi sợ của hắn viết hết lên mặt, ở núi Nhật Chiếu bị Quy Ninh chân nhân đối xử lạnh lùng, bị Minh Phù Hoa bắn mấy tên xuyên tim đau tận cõi lòng, bây giờ chỉ e nhắc một chút hắn cũng sợ hãi không chịu nỗi.

Hơi ấm của Chu Phụ Tuyết truyền tới từ lòng bàn tay, Minh Chúc thở ra nhè nhẹ, đang định nói gì đấy, chỉ nghe "bộp" một tiếng, Thẩm Đệ An đã tàn nhẫn phủi rớt móng vuốt của Chu Phụ Tuyết, lạnh lùng nói: "Nói chuyện cho đàng hoàng, động tay động chân còn ra thể thống gì?"

    

Chu Phụ Tuyết: "..."

Chu Phụ Tuyết chỉ đành tiếc nuối buông tay ra, kế đó y đứng ở một bên rót trà cho các sư huynh - kẻ đại nghịch bất đạo ngay cả chỗ ngồi cũng không xứng được có.

Minh Chúc ngẩng đầu, quay sang chớp mắt với hắn. 

Thẩm Đệ An nhìn thấy hơi đau mắt, xoa mi tâm nói nhỏ: "Đại sư huynh ơi, đợi sau khi chuyện này kết thúc, bọn đệ sẽ nói chuyện với sư phụ, sư phụ thương huynh như vậy nhất định sẽ không nhẫn tâm trục xuất huynh khỏi sư môn đâu."

Minh Chúc rũ mắt, "ừ" khẽ một tiếng, không biết có ý gì.

Lục Thanh Không biết Quy Ninh chân nhân chính miệng nói ra mây lời kia, hẳn cũng cảm thấy dù Quy Ninh có thương Minh Chúc đi nữa lần này cũng chắc chắn không để người quay lại, tính hắn thẳng thắng, vốn định nói rồi nhưng nhìn hàng mi rủ xuống của Minh Chúc đang run run, khó có được một lần biết nghĩ lại, không dội cho gáo nước lạnh vào lúc này.

Còn mấy ngày nữa Thương Yên Phùng với Quy Ninh chân nhân mới đến, đã qua bao nhiêu năm rồi mà Lục Thanh Không vẫn kẹo như vậy, hai người chỉ thuê một căn phòng, hơn nữa ban đêm lúc đi ngủ còn kéo Minh Chúc tới phòng bọn họ để cho một mình Chu Phụ Tuyết cô đơn gác ở phòng không.

Vốn dĩ Minh Chúc vào giấc khó rồi, thêm Lục Thanh Không với Thẩm Đệ An tướng ngủ chẳng ra sao nữa, có một lát mà Minh Chúc bị đạp mấy cái. Ban đầu Minh Chúc còn nghĩ vừa mới gặp lại bèn khoan dung nhẫn nhịn bọn họ một lần vậy.

Đến nửa đêm, cuối cùng Minh Chúc cũng hết nhịn nổi, huynh đệ tình thâm cái khỉ gì, đạp cho mỗi đứa một phát - hai đứa này ngủ y hệt heo chết vậy, bị đá cũng không tỉnh lại.

Minh Chúc tức gần chết, lửa giận phừng phừng đi tới gõ cửa phòng Chu Phụ Tuyết ở cách vách. Chu Phụ Tuyết đang tu luyện dựa theo ngọc giản Minh Chúc đưa cho, thu hoạch cũng tương đối.

Từ sau khi Chu Phụ Tuyết phế bỏ tu vi, vết thương của kinh mạch đã tương đối khá lên nhưng đan điền khô cạn, vốn dĩ toàn bộ linh lực trong cơ thể đều biến mất không thấy giống như lúc còn chưa nhập đạo, một tia linh lực cũng không phát ra được, mà ngọc giản này không biết là tâm pháp tu luyện gì, hắn chỉ suy tưởng nửa buổi đêm, Nguyên Anh ảm đạm nơi đan điền giống như bị thứ gì đó chạm đến, chậm chạp muốn động. Trong kinh mạch trống không, linh lực cũng từ từ ngưng kết từng mảnh nhỏ lại.

Hắn đang định vận chuyển linh lực một vòng thì dường như nghe thấy tiếng gõ cửa.

Chu Phụ Tuyết hít sâu một hơi thu thần thức về, mở cửa ra thì thấy Minh Chúc đang xoa mắt đi chân trần đứng ngoài cửa, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ.

Chu Phụ Tuyết vội để hắn vào.

Sau khi Minh Chúc đi vào thì nhào thẳng lên giường luôn, ậm ờ nói: "Hai đứa thối tha kia, ngày mai nhất định huynh sẽ đánh cho một trận."

Chu Phụ Tuyết đi tới nắm lấy bàn chân Minh Chúc thì phát hiện lạnh như băng, đang định học như trước bấm huyệt cho thì hắn đã lập tức cảnh giác rụt chân về, vỗ lên chiếc gối, nói: "Đừng có bấm, nhanh đến đây ngủ đi."

Chu Phụ Tuyết đành xốc chăn nằm xuống.

Hai chân lạnh như băng của Minh Chúc rất khó chịu, Minh Chúc nhích lại gần một chút, cong gối nhét vào lòng Chu Phụ Tuyết. Hắn mãn nguyện thở một hơi thoải mái, nói: "Ấm ghê."

Chu Phụ Tuyết chẳng còn cách nào với hắn chỉ đành giúp hắn làm ấm.

Chỉ có ở bên cạnh Chu Phụ Tuyết, Minh Chúc mới có thể ngủ một giấc an ổn, vốn dĩ Chu Phụ Tuyết còn đang lo sáng mai Lục Thanh Không với Thẩm Đệ An phát hiện ra Minh Chúc chạy sang đây có đánh hắn một trận không, nhưng khi hắn nghiêng đầu nhìn dung nhan Minh Chúc lúc đang yên ắng say ngủ thì cái gì cũng quên hết cả. 

Đánh chết thì đánh chết thôi. Chu Phụ Tuyết nghĩ, đáng giá. 

Sáng sớm, sau khi Thẩm Đệ An với Lục Thanh Không thức dậy phát hiện Minh Chúc không có ở đây, quả nhiên khí thế hung hãn chạy tới phòng Chu Phụ Tuyết dấy binh hỏi tội.

Chu Phụ Tuyết đang đặt bữa sáng lên bàn chờ Minh Chúc tỉnh dậy, tổ bắt gian hai người vọt vào như gió.

"Chu Phụ Tuyết!"

"Tên khốn kiếp nạn!"

Động tĩnh của hai người này có hơi lớn, Chu Phụ Tuyết còn chưa kịp giải thích, Minh Chúc làm tổ trong chăn bỗng mịt mờ mê mang xốc chăn che đầu ra, vùng vẫy sờ soạng bên cạnh người mình, hàm hồ nói: "Thập Tam… đau eo."

Thẩm Đệ An chịu kinh hãi: "Đau đau đau eo?"

Lục Thanh Không không cho ai giải thích đã mắng: "Cầm thú!"

Chu Phụ Tuyết: "..."

Đợi đến lúc Minh Chúc tỉnh táo lại, Chu Phụ Tuyết mặt mày đã hờ hững ngồi trên ghế, dáng vẻ cứ như sắp biến thành Phật ngay ấy. 

Minh Chúc sửng sốt: "Sao vậy?"

Lục Thanh Không xắn tay áo, nói: "Không có gì, dạy dỗ đệ ấy một chút, sư huynh, eo huynh còn đau không?"

Minh Chúc nghe thấy cái này lập tức trừng mắt nhìn hắn, nói: "Đệ còn mặt mũi mà nói à, là mấy đệ đá đó."

Lục Thanh Không: "..."

Minh Chúc vén trung y, phát hiện bên hông có mấy vết bầm xanh hệt như bị người ta hung bạo đánh cho, nhìn rất đáng sợ. 

Đôi mắt Thẩm Đệ An bỗng tối lại 

Lục Thanh Không đang ngoan ngoãn xin lỗi Minh Chúc, không biết Thẩm Đệ An nghĩ tới cái gì, thuận tay đưa cho hắn lọ thuốc, nói: "Cái này bôi lên cho sư huynh, nhẹ tay một chút. Phụ Tuyết, đệ theo huynh qua đây."

Chu Phụ Tuyết đi theo Thẩm Đệ An tới phòng bên cạnh, vừa đóng cửa lại, Thẩm Đệ An đã lạnh giọng: "Tại sao trên người sư huynh lại có tử khí? Rốt cuộc làm sao huynh ấy sót vậy?"

Chu Phụ Tuyết nói: "Đoạt xá."

Thẩm Đệ An sững sờ, kế đó hít một ngụm khí lạnh.

Chu Phụ Tuyết lại nói: "Đừng nói cái này trước mặt huynh ấy, huynh ấy không thích."

Thẩm Đệ An không biết phải phản ứng thế nào mới đúng, hắn hít khí nhè nhẹ, cả buổi sau mới nói: "Vậy cơ thể huynh ấy là sao? Huynh biết Lục Thanh Không mấy cân mấy lạng, đá mấy cái như vậy không tới mức thành ra như vậy chứ?" 

Chu Phụ Tuyết mấp máy môi nói: "Không chịu đau được cũng xem như chứng bệnh chứ?"

Thẩm Đệ An: "Vậy phải coi đến mức nào rồi?"

"Trên cánh tay có một vết thương," Chu Phụ Tuyết chỉ vào cánh tay mình, "huynh ấy đau thì muốn tự sát."

Sắc mặt Thẩm Đệ An cuối cùng cũng thay đổi, y thuật của hắn không tệ, cũng biết các chứng bệnh phức tạp khó trị nhưng đây là lần đầu tiên nghe đến tình huống thế này.

Hắn nghe Chu Phụ Tuyết nói rõ tình huống một lần mới thở dài một hơi, nói: "Huynh sẽ nghĩ cách, bây giờ quan trọng nhất là đại sư huynh hoàn toàn bài xích huynh thăm mạch cho huynh ấy, để cho đảm bảo, đệ vẫn nên khuyên giải huynh ấy đi."

Chu Phụ Tuyết biết vì sao Minh Chúc lại bài xích bèn gật đầu.

Thẩm Đệ An nhìn vẻ mặt của hắn, bỗng nhiên hỏi: "Đệ đối với đại sư huynh… là nghiêm túc sao?"

Vẻ mặt Chu Phụ Tuyết không đổi: "Đúng vậy."

Mấy năm qua, người núi Nhật Chiếu đều biết địa vị của đại sư huynh trong lòng Chu Phụ Tuyết, lúc Minh Chúc còn là người chết cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc, nhưng khi Chu Phụ Tuyết và Minh Chúc còn sống sờ sờ tiếp xúc thân mật như vậy, cả người Thẩm Đệ An đều muốn sụp đổ.

Ai mà ngờ được, có một ngày đại sư huynh xinh đẹp như hoa của mình bị đứa sư đệ nhỏ nhất ủn mất, mà hình như là cam tâm tình nguyện bị ủn nữa.

Thẩm Đệ An bất lực vỗ vai Chu Phụ Tuyết: "Chuyện mọi người huynh cũng không tiện nói vào, nhưng để phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, Ngũ sư huynh không dễ bị đuổi đi đâu, nếu để huynh ấy biết đệ có mưu đồ với đại sư huynh, huynh cảm thấy huynh ấy có thể chém đệ làm hai ngay đấy."

Chu Phụ Tuyết gật đầu: "Đệ biết rồi."

Chu Phụ Tuyết miệng thì nói biết nhưng là ba ngay sau Thương Yên Phùng đến, hắn có chút sợ hãi đứng sau lưng Minh Chúc, ngay cả nhìn cũng không dám. 

Sau khi xuống khỏi Hành Diên, Thương Yên Phùng bèn vứt Quy Ninh chân nhân với Minh Phù Hoa lại sau, nhanh chóng vọt đến. Khi chính mắt nhìn thấy Minh Chúc, trong chớp mắt hắn sửng sốt, nhào mạnh tới ôm chặt Minh Chúc vào lòng. 

Sức lực hắn quá lớn, Minh Chúc bị ôm đau tới mức thở không nổi, vẫn là Thẩm Đệ An nhìn thấy sai sai, vội vã nói: "Ngũ sư huynh, huynh làm đại sư huynh đau kìa."

Bấy giờ Thương Yên Phùng mới hít sâu hơi, nhẹ nhẹ thả Minh Chúc ra. Hắn không dừng được vuốt ve bên mặt Minh Chúc, trên khuôn mặt lạnh nhạt nhiều năm khó được lần hiện ra chút kích động, trong hốc mắt lệ doanh tròng, khàn giọng thì thầm: "Về là được rồi, về là được rồi."

Hốc mắt Minh Chúc cũng nóng lên, hắn đè lên mu bàn tay của Thương Yên Phùng, nói khẽ: "Huynh đã hứa sẽ mang đồ ăn ngon về cho đệ, tuyệt không nuốt lời."

Lời này vừa nói ra, người nam lạnh lùng trầm ổn vậy mà rơi xuống hai hàng lệ, thanh âm của Thương Yên Phùng thay đổi, cố nhịn lại, run giọng nói: "Bọn… Bọn đệ vẫn luôn đợi sư huynh trở về."

Minh Chúc đau lòng lau nước mắt cho hắn: "Huynh biết mà." 

Xưa nay Thương Yên Phùng buồn vui không lộ ra, lần này cực vui cực đau khiến cho nỗi đau mấy mươi năm của hắn trào ra hết cả, cả người hắn chẳng còn u ám nữa. 

Thương Yên Phùng nhanh chóng thu hết cảm xúc lại, bấy giờ mới nhìn tới Chu Phụ Tuyết cúi đầu không nói gì đứng một bên.

Từ sau khi Minh Chúc rời đi, Chu Phụ Tuyết vẫn luôn do Thương Yên Phùng dìu dắt, Thương Yên Phùng rất hiểu rõ tính cách hắn, nhìn vẻ mặt đã nhận ra hắn đang chột dạ.

Chột dạ?

Thương Yên Phùng cảm thấy ngờ vực, sau khi Chu Phụ Tuyết tự phế tu vi còn chẳng chột dạ, bây giờ đại sư huynh về rồi còn chột dạ cái gì? 

"Phụ Tuyết, sao vậy?"

    

Chu Phụ Tuyết mấp máy môi, không nói gì.

Đây là sợ hãi?

Thương Yên Phùng híp mắt, hỏi Lục Thanh Không bên cạnh: "Thanh Không, đệ nói đi."

Ở núi Nhật Chiếu chưởng giáo không quản việc, tính tiểu sư thúc lại quá ôn hòa, từ sau khi Minh Chúc rời đi thì do Thương Yên Phùng một tay chấp chưởng chuyện lớn chuyện bé trong môn phái. Tính hắn lãnh đạm, hành sự nghiêm khắc, một lời không hợp là kéo người ta đi bế quan nên người ở Nhật Chiếu đều sợ hắn.

Lục Thanh Không bị điểm tên mới run rẩy trừng Chu Phụ Tuyết một cái, đáp: "Ngũ sư huynh, Chu Phụ Tuyết tên khốn kiếp này có mưu đồ với đại sư huynh, lúc bọn đệ đến thấy hắn động tay động chân với đại sư huynh."

Thương Yên Phùng: "..."

    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net