Chương 33: Bà xã, em để ý anh đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dữu không biết đêm đó mình ngủ lúc nào, khi tỉnh dậy sắc trời bên ngoài đã sáng.

Bụng dưới đã hết đau, cô cảm thấy tinh thần thoải mái, nằm dài trên giường.

Hậu tri hậu giác*, cô nhớ lại chuyện tối hôm qua.

*Hậu tri hậu giác (后知后觉): là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra quá chậm, chỉ độ nhạy cảm với một sự việc nào đó. (Nguồn: Wordpress - Bạch liên hoa cô độc).

Lúc đó cô đang đọc hot search Weibo về chuyện yêu thầm, thì chó đen lớn gọi điện cho cô.

Hình như cô nói với anh vài lời, còn khóc trong điện thoại.

Nhớ lại chi tiết cụ thể, Mộ Dữu chán nản xoa xoa huyệt thái dương.

Sao lại vì một cái hot search liền không kiềm được, rảnh rỗi không có chuyện gì đột nhiên nói chuyện trước kia với anh làm gì?

Có lẽ những chuyện trước kia đối với anh không có ý nghĩa, nhưng lại tự để lộ vết sẹo của cô.

Nói thì nói, nhưng dù sao cô cũng phải giữ giọng điệu lạnh lùng mới đúng, nói liền khóc, thật mất mặt, như chú hề nhảy nhót vậy.

Phiền thật đấy!

Đều là do đau bụng dâu cả nên cô mới có thể nhạy cảm như vậy.

Dưới lòng tự trọng mạnh mẽ, Mộ Dữu lấy chăn che kín đầu, tâm tình có chút buồn bực, hận không thể lặp lại những chuyện đã xảy ra tối qua.

Cô hình như đã thẳng thắn với Doãn Mặc chuyện bản thân hai ngày trước làm vậy là vì trả thù anh, lúc đó cô vẫn đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, chỉ quan tâm đến cảm giác khó chịu của bản thân mà quên cảm nhận phản ứng của Doãn Mặc.

Theo như tính cách của anh, có lẽ là sẽ thẹn quá hoá giận?

Giận thì giận đi, tối hôm qua cô đã nói rất thật lòng, cô không tiếp tục lừa anh, đem anh trêu đùa, cô đối với anh đã rất đúng rồi.

Hôm nay là ngày cuối của đại hội thể thao, còn có việc phải bận, cô cố gắng đem chuyện của Doãn Mặc tạm thời gác qua một bên.

Tay mò điện thoại dưới gối, khởi động máy.

Tối hôm qua Doãn Mặc gọi cho cô rất nhiều cuộc, cô đều không nhận.

Tin nhắn Wechat cũng gửi mấy tin.

Mộ Dữu chú ý tới tin nhắn lúc ba giờ sáng của anh.

Ấn mở hình ảnh, tay cô phóng to hình, nhìn chằm chằm vào vị trí hình xăm của anh, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Tay cầm điện thoại của cô nắm chặt, ngón tay ánh lên màu trắng lạnh.

Lúc thiết kế những hình vẽ này, trong lòng cô không chắc chắn.

Kiểu đàn ông thành thục trầm ổn như Doãn Mặc, nhìn không giống người có thể sẽ tiếp nhận hình xăm kiểu này.

Lo anh sẽ không thích, Mộ Dữu vẽ thêm vài phiên bản, cuối cùng mới chọn hình quả bưởi.

Sợ anh vẫn sẽ từ chối, nên cô liền dừng từ bưởi bằng tiếng Anh thay thế, kiểu hình xăm chữ tiếng Anh nhỏ trên người sẽ không gây chú ý, có lẽ anh sẽ tiếp nhận.

Khi đó cô chỉ nghĩ làm sao để anh đồng ý xăm hình với mình.

Lại không nghĩ rằng, cô đã thất bại từ khâu tỏ tình,

—— "Tôi lớn hơn em bảy tuổi."

—— "Em không ngại!"

—— "Tôi để ý."

Anh từ chối vì cô còn nhỏ tuổi, nhưng lại lén đi xăm hình mà cô thiết kế.

Hình quả bưởi và từ tiếng Anh là cho anh chọn một trong hai, nhưng anh lại xăm hết cả hai lên người.

Khó trách mấy năm nay anh luôn ăn mặc chỉnh tề, cài nút áo đến trên cùng, xương quai xanh cũng chưa bao giờ lộ ra ngoài.

Vào buổi tối uống say đó, lúc cởi quần áo anh cũng chủ động tắt đèn phòng ngủ.

Nếu như cô đoán không sai thì hình xăm này đã được xăm từ rất lâu rồi.

Vì vậy, những gì anh nói với cô khi đó có thể là sự thật.

Anh cảm thấy cô nhỏ không phải là lấy cớ, anh để ý khoảng cách bảy tuổi của bọn họ, đối phó với cô cũng không phải là nói dối, mà là anh thật sự nghĩ như vậy.

Mộ Dữu thừa nhận, thời điểm nhìn thấy hình xăm này đã lấp đầy nỗi chán nản và tuyệt vọng đã chôn chặt trong lòng cô bấy lâu nay.

Nhưng rất nhanh, cô lại bị bao phủ bởi sự buồn bực và bất mãn mới.

Đã từ chối cô, bây giờ lại chụp hình xăm này cho cô xem làm gì?

Trước đây anh cảm thấy cô còn nhỏ, bây giờ cảm thấy cô đã trưởng thành rồi, anh liền vượt qua được rào cản trong lòng sao?

Cho dù cô lớn thế nào, thì không phải cũng nhỏ hơn anh bảy tuổi sao?!

Huống chi lâu như vậy anh cũng không chủ động giải thích với cô, bây giờ mới nói ra.

Anh dựa vào cái gì cảm thấy cô sẽ đứng tại chỗ chờ anh?

Cô nợ anh sao?

Trái tim Mộ Dữu chua xót, đột nhiên cảm thấy uỷ khuất.

Cô nằm trên giường hồi phục cảm xúc một lúc, nhìn thấy thời gian không còn sớm, cô dậy rửa mặc thay đồ.

Đồng Lạc Dao muốn cùng cô đi đến nơi diễn ra đại hội, nên cũng dậy theo.

Trước bồn rửa tay, hai người sóng vai đứng đấy.

Đồng Lạc Dao cầm bàn chải bóp một ít kem đánh răng, nhìn Mộ Dữu qua gương, thận trọng hỏi: "Cậu ổn chứ?"

Mộ Dữu sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ lại là tối qua khi cô nói những lời đó với Doãn Mặc cô đã rơi vào trạng thái cá nhân quá mức và quên mất việc tránh mặt bạn cùng phòng.

Lần này hẳn là các cô ấy đều biết.

Cố nén lại sự xấu hổ muốn chui vào cống thoát nước chuồn đi, cô giật giật khoé miệng, động tác đánh răng nhanh hơn, ậm ờ nói: "Rất ổn, một đêm không mộng."

Sợ Đồng Lạc Dao lại hỏi cô thêm chuyện gì đó, Mộ Dữu vội vàng súc miệng, chạy về bàn học mở gương trang điểm ra.

Trước khi đến thao trường, Mộ Dữu và Đồng Lạc Dao đến nhà ăn ăn sáng.

Mấy ngày diễn ra đại hội thể thao, buổi sáng không có người nào, Mộ Dữu và Đồng Lạc Dao mua bữa sáng xong tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống, ở phía sau bên trái Mộ Dữu nghe được một nữ sinh đang thảo thuận, một cái tên quen thuộc truyền tới:

"Tối hôm qua thật sự là Doãn Mặc sao?"

"Một bạn nữ trong câu lạc bộ chúng ta đi lại gần thấy rõ ràng, mặc dù không phải là chiếc Rolls-Royce kia nhưng người trong xe là Doãn Mặc."

"Sao anh ấy lại xuất hiện dưới lầu ký túc xá nữ sinh, cũng lạ quá đi, các cậu nói xem anh ấy đến tìm ai?"

"Nếu như biết được là ai, thì chắc chắn cô gái kia sẽ sớm nổi tiếng trong trường. Dù sao xe Doãn Mặc chờ dưới lầu lâu như vậy, cô gái kia cũng không xuống tìm anh ấy, có lẽ là đến trường học có việc nhưng không cẩn thận lại đậu xe nhầm chỗ."

"Có việc cũng sẽ không đến vào đêm hôm khuya khoắt nha, các lãnh đạo cũng không có trong trường, huống chi anh ấy luôn ở trong xe. Còn nữa, dòng chữ ký túc xá nữ ở cửa lớn như vậy, sao anh ấy đậu xe sai chỗ được?"

"Tối hôm qua hơn một giờ tôi có lên đi vệ sinh, nhìn ra ban công thấy anh ấy vẫn chưa đi, đoán chừng rất muộn mới rời khỏi. Các cậu nói xem, có phải anh ấy bị cô gái nào đó trong trường chúng ta đá nên mới đuổi đến dưới lầu ký túc xá, kết quả cô gái kia đến gặp cũng không gặp?"

"Trên diễn đàn cũng có người phân tích như vậy, quả thật có chút hợp lý. Ai da, Doãn Mặc ở trường chúng ta nổi tiếng như vậy, lại là người có thân phận có địa vị, tối hôm qua chờ người lâu như vậy vẫn không xuất hiện, còn bị cả trường vây quanh xem, ở sau lưng bàn tán, anh ấy cũng rất mất mặt nha. Không biết chị gái nào lại đỉnh như vậy, dám đá Doãn Mặc, nếu là tôi, tôi chắc chắn cả đời cũng không chia tay!

"Cho nên Doãn Mặc mới không để ý đến cậu."

"..."

Trầm mặc một lúc, một cô gái khác lại cảm khái: "Tôi thật sự rất tò mò Doãn Mặc đang để mắt đến ai trong trường chúng ta?"

Mấy người đang thảo luận bỗng nhiên phát hiện Mộ Dữu và Đồng Lạc Dao đang ngồi bên kia.

Bọn họ trao đổi ánh mắt, bên kia có người kêu to: "Đồng Lạc Dao!"

Đồng Lạc Dao nghe tiếng thì nhìn sang, liền nghe cô gái kia hỏi: "Anh họ cậu không phải là thư ký riêng của Doãn Mặc sao, cậu biết tối qua Doãn Mặc đang chờ ai không?"

Đồng Lạc Dao bị câu hỏi này làm cho lờ mờ, vô thức nhìn sang Mộ Dữu.

Cô chậm rãi ăn bánh trứng trong tay, vẻ mặt bình tĩnh, giống như không nghe thấy cuộc trò chuyện của đám người kia.

Đồng Lạc Dao nói: "Làm sao tôi biết được?"

Cô ấy cúi đầu tiếp tục ăn sáng.

Không lâu sau, Mộ Dữu và Đồng Lạc Dao cầm khay rời đi, đám người kia mới tiếp tục thảo luận:

"Khi nãy lúc hỏi Đồng Lạc Dao, Mộ Dữu dường như không có phải ứng, chắc không phải là cậu ấy."

"Tôi cũng cảm thấy không phải là cậu ấy, bây giờ mối quan hệ giữa cậu ấy và Lục Kỳ Châu khá thân thiết, không ở bên nhau thì cũng gần như vậy rồi, sao cậu có thể có gì đó với Doãn Mặc được?"

"Không phải Mộ Dữu, vậy thì Doãn Mặc có thể để mắt tới ai đây? Theo mắt nhìn của anh ấy, không thể là một cô gái bình thường với dung mạo bình thường được, phải không?"

"Thật sự có thể, càng lớn tuổi thì lại càng thích kiểu thanh tao thoát tục."

"..."

——

Từ nhà ăn đi ra, điện thoại trong túi Mộ Dữu rung lên vài cái.

Cô lấy điện thoại ra, nhận được vài tin nhắn Wechat của Doãn Mặc.

Từ buổi sáng đến giờ, trong vòng nửa tiếng, anh đã nhắn liền mấy tin.

Chó đen lớn:【Em dậy rồi sao?】

Chó đen lớn:【Bụng còn đau không?】

Chó đen lớn:【Dữu Dữu, xin lỗi】

Chó đen lớn:【Buổi chiều tan học, anh đến trường đón em, chúng ta nói chuyện được không?】

Chó đen lớn: 【Em đánh anh cho hả giận cũng được.】

Mộ Dữu đọc những tin nhắn đó, cuối cùng cô tắt điện thoại, không trả lời một tin nhắn nào.

Nhét điện thoại vào túi, cô và Đồng Lạc Dao đi về phía bãi tập.

Trước khi bắt đầu đại hội thể thao, các cán bộ sinh viên và tình nguyện viên sẽ tập trung tại sân chơi để họp, tổng kết tình hình mấy ngày qua đồng thời nói rõ những việc cần làm hôm nay.

Lúc Mộ Dữu và Đồng Lạc Dao đến, thời gian vẫn còn sớm, mọi người vẫn chưa tới đủ.

Hôm nay là ngày cuối của đại hội, sau đó lại là kỳ nghỉ dài hạn 1/5, các sinh viên đều rất hào hứng đang thảo luận xem nơi để đi chơi.

Mộ Dữu đang nghĩ tới những tin nhắn của Doãn Mặc, có chút lơ đãng, ngồi trên một mảnh cỏ xanh tươi.

Làn gió buổi sáng trong lành dễ chịu, mặt trời ở phía đông nửa treo lơ lửng trên bầu trời, cô chống cằm nhìn mặt trời mọc phía xa, gò má ửng hồng, ngay cả mái tóc cũng nhuộm một màu cam nhạt.

Không biết đang nghĩ đến chuyện gì, cô có chút thất thần, trong đôi mắt xinh đẹp trong veo hiện lên một tia mơ hồ.

Khi Lục Kỳ Châu đi tới, thấy cô liền tiện tay kéo bím tóc đuôi ngựa của cô một cái: "Không phải đã nói hôm nay không cho chị qua đây à."

Da đầu Mộ Dữu bị siết chặt, đẩy cậu ra, nhíu mày: "Lục Kỳ Châu, cậu dám động thủ nữa có tin chị đánh cậu không?"

Lục Kỳ Châu hậm hực thu tay lại: "Em đây không phải quan tâm chị sao, nói để chị nghỉ ngơi thật tốt chứ không phải chạy tới đây."

Hôm qua thân thể Mộ Dữu không thoải mái, Lục Kỳ Châu đã nhìn ra, trước khi về còn đặc biệt bảo cô hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, không ngờ cô còn đến sớm hơn cậu.

"Chị không sao, làm gì mà yếu ớt như vậy." Mộ Dữu nói, rồi lại sửa sang mái tóc của mình một chút.

Lục Kỳ Châu ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt rơi vào cổ tay cô, cậu dừng lại, có chút không hài lòng: "Vòng tay em tặng cũng đâu có xấu, sao đến bây giờ vẫn chưa từng thấy chị đeo?"

Nếu cậu không đề cập tới, Mộ Dữu suýt nữa đã quên chuyện này.

Sau khi nhận chiếc vòng bảo thạch màu hồng kia cô đã đem cất đi, lúc đó bởi vì quan hệ với Liễu Tuyết Mi, cô không muốn thân thiết với Lục Kỳ Châu nên vốn muốn tìm cơ hội trả lại cho cậu ấy.

Nhưng qua mấy ngày ở chung, hai người đã thân hơn rất nhiều, Mộ Dữu cũng hiểu tính nết của cậu nhóc này hơn một chút.

Đơn thuần, vui vẻ, phóng khoáng không bị trói buộc, cũng dễ dàng lo lắng chỉ vì cậu nhiệt tình mà cô lại lạnh nhạt, có tâm sự gì đều viết hết lên mặt.

Nếu như cô nói muốn trả lại chiếc vòng, đoán chừng cậu sẽ nháo lên.

Mộ Dữu nhìn cổ tay của mình, thuận miệng nói: "Hôm nay quên, trở về chị sẽ đeo."

Lục Kỳ Châu cười vui vẻ: "Vậy khi nào chị đeo thì chụp hình cho em xem."

Mộ Dữu im lặng: "Cậu không đến mức như vậy chứ? Dù sao cũng 18 tuổi rồi, còn trẻ con sao?"

"Không chụp hình, nếu chị chỉ muốn dỗ em vui thôi thì phải làm sao?"

"..."

"Năm ngày nghỉ lễ lao động chị có kế hoạch gì chưa? Nếu không hai chúng ta đi chơi đi?" Lục Kỳ Châu tâm huyết dân trào đề nghị với cô.

Lúc này Mộ Dữu phản đối: "Không đi."

Cô và một tên nhóc con thì chơi cái gì?

"Tại sao?" Lục Kỳ Châu hỏi xong thì nhớ tới cái gì đó, sợ người khác nghe thấy, thấp giọng, "Chị và anh rể có kế hoạch rồi sao? Nếu không thì em đi với hai người, đều là người một nhà cả, chị dẫn em theo đi làm quen với anh rể đi."

Mộ Dữu cố nén trợn tròn mắt, tên nhóc này nhiệt tình quá đi.

Cũng không hỏi là người ta có muốn làm quen với cậu hay không

Nhưng mà nói đến Doãn Mặc, Mộ Dữu lại buồn bực, lại nghĩ tới chuyện bực mình

Cô và Doãn Mặc đã kết hôn nếu như ngày 1/5 này một mình về nhà cũ, nhất định ông nội và những người khác sẽ hỏi.

Nhưng nếu quay về chung cư của Doãn Mặc, thì mấy ngày tiếp theo hai người bọn họ phải làm sao?

Bây giờ cô không muốn phản ứng với anh.

Nếu như cô không muốn để người nhà phát hiện chuyện cô và Doãn Mặc đang giận dỗi, cô vẫn phải ở nhà Doãn Mặc...

Mộ Dữu bỗng nhiên cảm thấy, ngày nghỉ ra ngoài chơi cũng không tệ.

Cô trầm ngâm một lát, ngẩng đầu: "Cậu muốn theo chị ra ngoài chơi sao? Được, vậy cậu đợi chị suy nghĩ xem nên đi đâu."

Lục Kỳ Châu vui vẻ: "Có dẫn theo anh rể không?"

Mộ Dữu còn chưa trả lời, điện thoại trong túi rung lên hai tiếng.

Cô lấy ra xem, là Doãn Mặc nhắn tin tới.

Chó đen lớn: 【Ngày nghỉ em muốn đi chơi ở đâu?】

Chó đen lớn: 【Em không muốn đi Trường Hoàn, vậy chúng ta ra ngoài đi dạo được không em?】

Mộ Dữu nhìn chằm chằm vào tin nhắn của anh, nhưng vẫn không trả lời.

Đối phương lại nhắn thêm một tin.

Chó đen lớn: 【Bà xã, em để ý anh đi! 】

——

Vì mối quan hệ của Mộ Dữu và Lục Kỳ Châu đã thân hơn nên t đổi xưng hô ạ ~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net