Chương 5: Đang thân mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cô tiến lại gần, da cô rất đẹp, không chút tì vết, tinh tế như ngọc trai.

Tia sáng chiếu lên cái trán trơn bóng, làm nổi bật lên nốt ruồi nhỏ xinh dưới mi, làm cô càng thêm đẹp.

Đôi môi đỏ hơi chu ra, hướng lại gần anh.

Vẻ mặt Doãn Mặc từ từ trầm xuống, đồng tử đen nhánh khoá chặt gương mặt đang đến gần.

Cổ họng anh như bị cái gì lướt qua, vừa ngứa vừa khó chịu.

"Anh nhanh lên coi". Do một lúc lâu không được đáp lại, lông mày thanh tú của Mộ Dữu nhíu lại, không kiên nhẫn thúc giục.

Cô sợ chưa kịp bắt đầu thì chú nhỏ đã đi đến.

Doãn Mặc nhìn chằm chằm vào môi cô, bàn tay ôn nhu nhẹ nâng cằm cô lên.

Anh cúi đầu, mặt hai người cách nhau càng gần, chóp mũi như có như không chạm vào nhau, hô hấp dây dưa.

Anh ngửi được mùi thơm trên người cô, là hương hoa sơn chi tươi mát. Mùi hương này rất nhạt, nhưng ngửi vào lại rung động lòng người, dễ dàng mê đắm.

Ánh mắt của anh nóng bỏng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non mịn của cô.

Mộ Dữu run rẩy, mắt chớp vài cái, rồi mở ra đối diện với ánh mắt sâu thẩm của anh. Mắt anh đen nhánh, nhưng lại như có vài ánh sáng loé lên.

Rốt cuộc Mộ Dữu cũng cảm nhận được nguy hiểm, chân không tự giác lùi về sau một chút.

Không ngờ Doãn Mặc lại tiếp tục tiến tới, thuận thế đẩy cô xuống ghế sô pha. Thân thể anh tráng kiện, hormone nam tính mạnh mẽ bao trùm lấy cô, Mộ Dữu đỏ mặt.

Tiếng bước chân từ xa tiến lại gần.

Mộ Du Trầm cầm chìa khóa xe đi vào nhà, liền thấy cảnh này.

Doãn Mặc đem Mộ Dữu đè xuống ghế sô pha, môi hai người gần trong gang tấc, giây tiếp theo như muốn nuốt chửng đối phương.

Bước chân Mộ Du Trầm bổng chững lại, cảm thấy mình xuất hiện không đúng lúc. Trong lòng của anh ấy cũng ngạc nhiên, anh ấy vừa mới đi không tới hai phút, giờ quay lại lấy đồ sao giống như đi nhầm nhà vậy?

Rõ ràng vừa mới nãy, bọn họ không phải như vậy.

Mộ Du Trầm còn đang suy nghĩ có nên lùi lại hay không. Còn chưa kịp quay người, hai người trên ghế sô pha như phát hiện ra, cùng nhau quay qua nhìn anh.

Mộ Du Trầm cùng bọn họ đối mắt, không khí tựa như dừng lại trong chốc lát.

Rơi vào tình huống này, người nên cảm thấy xấu hổ là bọn họ chứ không phải anh ấy, nhưng anh ấy lại có cảm giác này.

Mộ Du Trầm hắng giọng, nhất thời không biết nói gì, đành phải biết rõ còn cố hỏi: "Hai người đang định làm gì?"

Mộ Dữu xấu hổ không thôi, không hiểu tại sao bản thân lại có ý nghĩ ngu ngốc như vậy.

May mà Doãn Mặc không tiến tới, nếu thật sự bị chú nhỏ bắt gặp cảnh hai người đang hôn nhau, thì cô cũng không có mặt mũi nào gặp chú nhỏ.

Cô vội đẩy Doãn Mặc ra, anh không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn về phía Mộ Du Trầm: "Tôi và bạn gái đang thân mật."

Giọng anh mang chút nhẫn nại cùng khắc chế, đề nghị Mộ Du Trầm: "Cậu không phải nên tránh đi sao?"

Mộ Dữu & Mộ Du Trầm: "..."

Mộ Du Trầm đã lớn như vậy, nhưng chưa từng gặp phải chuyện xấu hổ như thế này. Bạn anh ấy đang đè lên người cháu gái anh ấy, lại kêu anh ấy tránh đi chỗ khác.

Mặt Mộ Du Trầm nhăn lại, đứng im hai giây, cười lạnh một tiếng, dứt khoát đi lên lầu.

Trong phòng khách lại lần nữa còn lại hai người bọn họ, Mộ Dữu còn chưa kịp lấy lại tinh thần khi nghe câu nói của Doãn Mặc.

Cô vẫn không hiểu được, với gương mặt lãnh đạm, đàng hoàng lại có thể nói với chú nhỏ một câu như vậy.

Rõ ràng là giọng điệu lạnh băng, nhưng khi truyền đến Mộ Dữu lại làm cho tai cô nóng bừng, gương mặt củng ửng đỏ theo.

Mộ Dữu dùng sức đẩy anh ra, ngồi thẳng lên.

Cô cố gắng áp chế nhịp tim đập loạn, giọng điệu chất vấn: "Anh có chuyện gì à? Chúng ta chỉ là diễn trò cho chú nhỏ nhìn thôi, giờ anh lại làm chú ấy tức giận bỏ đi."

"Anh nói chúng ta đang thân mật, không phải sẽ chứng minh được rằng mình rất ân ái sao?" Doãn Mặc rũ mắt xuống nhìn cô: "Cậu ấy bỏ đi như vậy chứng tỏ là tin lời tôi nói rồi."

Anh phân tích như vậy, Mộ Dữu cảm thấy rất có lý.

Đúng là rất hợp lý, hơn nữa cũng không cần hôn thật.

"Cho nên lúc anh đè tôi xuống, có phải là biết chú nhỏ sắp vào nên cố ý diễn trò cho chú ấy nhìn không?"

Doãn Mặc thoáng giật mình.

Mộ Dữu cả người buông lỏng, đột nhiên tiến đến vỗ vai anh, cười nhẹ nhàng nói: "Ai da, anh phải nói sớm chứ, nếu biết như vậy thì tôi đã phối hợp thật tốt với anh rồi, diễn so với khi nãy còn chân thật hơn."

Cô nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng mà về sau chúng ta lúc ở trước mặt chú nhỏ vẫn phải tỏ ra ân ái một chút, tránh cho chú ấy nghi ngờ."

Doãn Mặc: "Em muốn tôi phối hợp với em?"

"Nếu để cho chú nhỏ biết đêm đó anh say rượu làm loạn rồi bắt nạt tôi, thì kết cục cũng không tốt đâu nhỉ? Chúng ta là cùng hội cùng thuyền, giúp đỡ lẫn nhau, nói như thế nào thì anh cũng đã chiếm tiện nghi của tôi." Mộ Dữu bĩu môi khinh thường, đứng dậy cách xa anh một chút, "Anh phải hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân."

Sau lưng có tiếng bước chân, Mộ Du Trầm từ trên lầu đi xuống.

Mộ Dữu vừa mới đặt mông ngồi chỗ khác, nháy mắt liền chạy đến chỗ Doãn Mặc, ôm lấy cánh tay hắn, giọng nũng nịu: "Anh đi công tác bao lâu ạ, đem em theo với được không, em không nỡ xa anh, nếu nhớ anh thì phải làm sao đây?"

Doãn Mặc: "..."

Môi cô chu lên, hai mắt ngập nước.

Tốc độ trở mặt quá nhanh, Doãn Mặc hoàn toàn không ngờ tới.

Sắc mặt Mộ Du Trầm lúc xanh lúc trắng, coi hai người như không khí, nhanh chân rời đi.

Đợi đến khi xe chạy ra khỏi biệt thự, Doãn Mặc quay sang nhìn cô, đánh giá một cách chân thành: "Em lần này diễn hơi quá rồi, hăng quá hoá dở đấy."

*hăng quá hoá dở: cụm này mình để nguyên theo bản convert vì không tìm được từ nào thích hợp để thay vào. Theo mình hiểu thì kiểu làm lố quá sẽ bị nghi ngờ.

Mộ Dữu hừ lạnh một tiếng, dùng sức đẩy anh ra: "Anh cũng biết à."

Anh bị cô đẩy đến lảo đảo, nhưng Mộ Dữu không thèm để ý, hất cằm lên nghênh ngang đi lên lầu, "Đi thong thả, không tiễn!"

Doãn Mặc: "..."

——

Buổi tối, Thư Minh Yên ở trong phòng thu dọn hành lý, Mộ Dữu nằm trên giường cùng cô nói về chuyền lúc chiều.

"Mộ Du Trầm là người phụ trách Mộ thị, là người không dễ bị lừa gạt. Từ nhỏ cậu đã được chú ấy trông coi, giờ cậu lại giở trò trước mặt chú ấy, sau ngày cậu phải lo lắng về chuyện này nhiều đấy."

Thư Minh Yên lấy quần áo từ trong tủ xếp vào trong vali hỏi cô: "Doãn Mặc kêu cậu cân nhắc về chuyện kết hôn với anh ấy, cậu nghĩ thế nào?"

Mộ Dữu ngẩng đầu: "Còn có thể nghĩ thế nào nữa? Đương nhiên là không đồng ý rồi!"

Cô nghĩ nghĩ, "Chú nhỏ bình thường bận rộn như vậy, sẽ không đặt nhiều tâm trí vào chuyện này đâu, hai ngày nữa chẳng phải khai giảng sao, tớ ở lại trường học không thường về nhà, không chừng một thời gian sau chú ấy liền quên chuyện này."

Thư Minh Yên nhét hết đồ vào vali, Mộ Dữu hỏi cô ấy: "Khi nào thì cậu đi?"

Thư Minh Yên: "Vé máy bay đã mua rồi, ở nhà với cậu và ông nội đến qua tết Nguyên Tiêu sẽ đi."

Thư Minh Yên bằng tuổi Mộ Dữu, năm nay cũng năm ba. Cô ấy học đại học ở Trường Hoàn, cách nhà khá xa nên muốn đi sớm.

Nhớ tới điều này, Mộ Dữu liền lải nhải: "Lúc trước phải chi cậu cũng học ở An Cầm với tớ thì tốt rồi, gần nhà, không phải đi xa như vậy. Ở Trường Hoàn thời tiết lạnh, bây giờ còn có tuyết rơi, cậu còn sợ lạnh, nhớ lấy nhiều quần áo mùa đông theo."

Thư Minh Yên cười chỉ chỉ hành lý: "Tớ đã lấy rất nhiều rồi, nhưng mà ở đấy không lạnh đến vậy."

Mộ Dữu ở trên giường lăn một vòng, nhìn chằm chằm trần nhà: "Cậu vừa đi, liền không ai chơi với tớ nữa, nên chắc tớ sẽ về trường sớm."

Cô nhìn về phía Thư Minh Yên, "Còn có nửa năm là tới kì thực tập năm tư, lúc đó cậu có trở về không?"

Thư Minh Yên đóng vali lại, nằm xuống giường với cô: "Chưa có dự định, tới đó rồi tính."

Mộ Dữu nghĩ nghĩ: "Thật ra tớ cũng chưa biết nên đi thực tập ở đâu."

Thư Minh Yên nói: "Mộ thị cũng không có mảng du lịch, nếu lúc đó cậu muốn đi theo chú nhỏ, có rất nhiều thứ phải học đó."

Mộ Dữu lắc đầu: "Tớ chạy còn không kịp, bình thường chú nhỏ quản tớ nghiêm như vậy, đi theo chú ấy chẳng phải tìm dày vò sao? Lại nói nếu vậy, chẳng phải tớ học đại học phí công sao."

Thư Minh Yên: "Tập đoàn của Doãn Mặc mấy năm nay ngành du lịch cũng rất phát triển, hẳn là có rất nhiều bạn học của cậu có mục tiêu vào đó. Bỏ qua mối quan hệ giữa cậu và Doãn Mặc, chỉ đơn giản là công việc thì Doãn thị là một sự lựa chọn tốt."

Mộ Dữu khinh thường nói: "Tớ mới không thèm."

Thư Minh Yên cười: "Dù sao cũng còn nửa năm, đến lúc đó lại suy nghĩ lại."

——

Sau khi Doãn Mặc đi công tác liền không có động tĩnh gì, chú nhỏ mỗi ngày đều bận rộn công việc, tối thì về căn hộ của chú ấy, nếu không có việc gì lớn thì sẽ không quay về nhà cũ.

Vào Tết Nguyên Tiêu, ông nội cho người làm trong nhà nghỉ, để bọn họ về nhà đoàn tụ với gia đình.

Thư Minh Yên muốn đích thân làm chè trôi nước cho ông nội, Mộ Dữu liền cùng làm với cô.

Thư Minh Yên khéo tay, làm chè trôi nước rất đẹp mắt.

Buổi tối ba người cùng một nồi bánh trôi. Trôi nước được nặn rất đẹp, khi nấu lên nhìn óng ánh. Cắn một miếng, hương vị ngọt ngào của mè lan đầy trong miệng.

Mộ lão gia khen không dứt miệng: "Tay nghề của nha đầu Minh Yên ngày càng tốt."

Mộ Dữu cắn cắn thìa, ghen tị nói: "Rõ ràng là bọn con cùng nhau làm, ông lại không khen con"

Mộ lão gia liền liếc cô: "Còn biết tranh công à, lúc chiều ông thấy con ăn sạch chỗ hạnh nhân* kia."

*Nguyên văn convert: hạch đào mình tìm thì chỉ thấy để hạnh đào nên nghĩ nó là hạnh nhân.

Mộ Dữu nhấp một hớp rượu gạo : "Con đến giúp để học hỏi mà."

Mộ lão gia: "Học được chưa?"

Mộ Dữu lắc đầu: "Chưa ạ, nên mới ăn nhiều hạnh nhân để bổ não."

Mộ lão gia & Thư Minh Yên: "..."

Trên bàn ăn cười nói vui vẻ, lúc ba người đang ăn thì Mộ Du Trầm trở về.

Mộ lão gia nghĩ anh ấy sẽ không về, nhìn thấy lạ: "Con về đúng lúc lắm, lại đây nếm thử chè trôi nước Minh Yên làm nào." Rồi quay qua bảo Mộ Dữu: "Trong nồi còn đó, con múc cho chú nhỏ con một chén đi."

Mộ Dữu đáp ứng, đứng dậy đi vào nhà bếp.

Bưng một chén trôi nước đi đến, Mộ Du Trầm đi rửa tay. Anh ấy cởi áo khoác âu phục vắt lên thành ghế rồi kéo ghế ra ngồi.

Mộ Dữu đem chè trôi nước đưa qua cho anh ấy, Mộ Du Trầm nhận lấy, hỏi cô: "Khi nào khai giảng?"

"Qua tết Nguyên Tiêu ạ." Mộ Dữu ngồi xuống chỗ của mình.

Mộ lão gia hỏi Mộ Du Trầm: "Lại qua một cái tết Nguyên Tiêu nữa, con định khi nào thì dẫn bạn gái về?"

Mộ Du Trầm múc bánh trôi lên ăn một miếng, bình thản nói: "Công việc bận rộn, con cũng không vội."

Mộ lão gia nghe vậy căn bản không tin: "Doãn Mặc cũng không vội sao? Nó còn cùng Mộ Dữu yêu đương, con còn không vội sao?"

Nói đến đây, Mộ lão gia hỏi Mộ Dữu: "Doãn Mặc đi công tác mấy ngày rồi, khi nào thì trở về?"

Mộ Dữu bị hỏi đến nghẹn lại.

Cô cùng Doãn Mặc đã mấy ngày không liên lạc, cô làm sao biết được?

Mộ Dữu liếm môi một cái: "Bên kia và trong nước trái múi giờ, con bình thường làm việc và nghỉ ngơi tương đối đúng giờ, ít liên lạc với anh ấy nên con không có hỏi."

Cũng không biết câu trả lời này có ổn hay không, Mộ Dữu có chút chột dạ.

Cô nghĩ, nên diễn trò ân ái trước mặt chú nhỏ, để chứng minh mối quan hệ của bọn cô rất tốt.

Cô quay đầu nhìn về phía Mộ Du Trầm: "Chú nhỏ, gần đây chú có liên lạc với bạn trai con không? Không biết khi nào anh ấy về nước, con nhớ anh ấy nhiều lắm."

Mộ Du Trầm nhìn cô một chút: "Nhớ nhiều lắm?"

Mộ Dữu: "Một ngày không gặp như cách ba thu, tóm lại là nhớ rất nhiều."

Mộ Du Trầm nổi hết cả da gà.

Suy nghĩ một chút, anh ấy cầm điền thoại lên, bấm vào Wechat.

Rất nhanh, trong điện thoại liền truyền đến một giọng nói lãnh đạm: "Có chuyện gì?"

Là giọng nói của Doãn Mặc

Mộ Dữu: "?"

Chú nhỏ gọi cho Doãn Mặc làm gì?!

Mộ Du Trầm hỏi anh: "Chừng nào về nước?"

Doãn Mặc: "Cuối tuần, có việc gì sao?"

Mộ Du Trầm: "Không có việc gì, bạn gái của cậu nói nhớ cậu, rất rất nhớ, một ngày không gặp như cách ba thu."

Mộ Dữu: "!"

Kết thúc cuộc gọi, Mộ Du Trầm nói với cô: "Hai người yêu đương, con phải nói cho cậu ấy nghe, nói với chú thì có tác dụng gì chứ?"

Mộ Dữu: "..."

Mộ Du Trầm thầm nghĩ, con bé này gần đây bị gì không biết, lại ở trước mặt anh khoe ân ái. Cũng may là Doãn Mặc nên cũng bình thường, nếu là người khác anh sẽ không bỏ qua. Mộ Du Trầm vừa để di động xuống, tin nhắn Wechat liền tới.

Doãn Mặc:【Đã biết, phiền cậu chuyển lời cho bạn gái tôi, tôi cũng rất nhớ em ấy.】

Doãn Mặc:【Rất rất nhớ.】

Mặt Mộ Du Trầm lạnh xuống.

Hai người không có Wechat sao?

*

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ Du Trầm: Tôi tạo nghiệt gì sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net