Chương 57: À, chó nhà cậu nuôi đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dữu lên lầu hai, mở cửa phòng ngủ ra, Doãn Mặc cũng cùng theo vào.

Giữa ban ngày, anh sẽ không thật sự muốn ngủ chung cô nha?

Nhìn giường lớn bên cạnh, Mộ Dữu nhìn về phía Doãn Mặc cố nở một nụ cười: "Đột nhiên em không buồn ngủ nữa, nếu như anh mệt thì nghỉ ngơi một lát đi, em đi sắp xếp lại chồng sách một chát."

Nói xong cô liền muốn quay đầu rời đi.

Doãn Mặc trước cô một bước ngăn ở cửa.

Mộ Dữu bất đắc dĩ dừng lại, mặt vô tội nhìn anh: "Anh cũng không buồn ngủ hả? Vậy chúng ra cùng đi ra nha?"

Doãn Mặc thuần thục khoá trái cửa: "Cũng đã vào phòng rồi, em muốn ra ngoài liền ra ngoài sao?"

Mộ Dữu: "..."

Doãn Mặc nghiêng người, khuôn mặt đẹp trai của anh tiến gần đến cô.

Hô hấp anh nhàn nhạt, lộ ra chút ấm áp, đôi mắt thâm trầm kia dò xét gương mặt tinh xảo của cô.

Tim Mộ Dữu ngừng lại vài giây: "Anh làm gì?"

Bàn tay ấm áp của anh nâng cầm cô lên, bắt đôi mắt trong veo sạch sẽ đó nhìn anh: "Dữu Dữu nhà mình ở trường rất được hoan nghênh nha, thường xuyên nhận được thư tình sao?"

Mộ Dữu chớp chớp mắt: "Em nói không thường, anh tin không?"

"Không tin." Anh trả lời không cần suy nghĩ.

Mộ Dữu liếc mắt: "Vậy thì còn hỏi em làm gì, thật lãng phí lời nói."

Doãn Mặc: "..."

Những bức thư tình kẹp trong sách vở, Mộ Dữu không biết chút nào, chuyện này hoàn toàn không có chút quan hệ gì với cô nha.

Nhưng nhìn thấy Doãn Mặc ghen, trong lòng cô vẫn rất vui.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, cô hỏi lại: "Lúc anh đi học, không nhận được thư tình sao?"

Doãn Mặc hơi giật mình, nhẹ giọng nói: "Không có."

Chuyện này khiến cho Mộ Dữu có chút ngạc nhiên: "Thật hay giả? Anh không gạt em chứ?"

Doãn Mặc: "Thật sự không có."

Giọng điệu của anh chắc chắn, không giống như đang nói dối.

Mộ Dữu bán tín bán nghi, cầm điện thoại nhắn tin Wechat cho chú nhỏ:【Chú nhỏ, cho con hỏi một chút, lúc trước có ai gửi thư tình cho chồng con không?】

Bên kia không có trả lời, có lẽ là đang bận.

Cô lại gửi một câu hỏi như vậy cho Phương Khải Hạ.

Vẫn chưa chờ được câu trả lời.

Mộ Dữu lắc đầu, cảm khái một tiếng: "Xem ra bây giờ em được hoan nghênh hơn anh nha, mỗi lần đi thư viện đều thu được rất nhiều thư tình."

Trong phòng yên tĩnh hai giây, cô nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt tối đi mấy phần, cơ mặt siết chặt thấy rõ: "Em còn rất đắc ý?"

"..."

Mộ Dữu còn chưa kịp phản ứng, đã bị Doãn Mặc vác lên vai.

Anh sải bước đi tới giường, ném người lên.

Mộ Dữu ngã xuống giường mềm mại, tấm nệm hơi lún xuống.

Cô vừa định hít một hơi, người đàn ông đã đè lên hôn thật sâu lên môi cô.

Anh hôn không có trình tự, nhưng lại vô cùng cuồng nhiệt, răng thỉnh thoảng va vào đôi môi mềm mại của cô, lưỡi tấn công mãnh liệt, không cho cô có cơ hội thở.

Mộ Dữu bị anh hôn đến choáng váng, suýt nữa không thở nổi.

Lúc cô sắp ngạt thở, Doãn Mặc rốt cuộc đại phát thiện tâm buông cô ra.

Mộ Dữu nghẹn đỏ mặt, miệng nhỏ tham lam hít thở không khí, bất mãn trừng anh: "Anh muốn mưu sát em?"

Mộ Dữu vốn có chút tức giận, nhưng khi nói chuyện ngữ điệu lại cực kỳ mềm mại, giống như đang nũng nịu với anh.

Trên đôi môi đỏ hồng của cô, còn lưu lại vệt nước nhàn nhạt.

Doãn Mặc nhẹ nhàng dùng tay giúp cô lao, giọng nói uể oải, có chút khàn: "Mới mấy ngày không hôn liền quên cách lấy hơi rồi. Xem ra thừa dịp nghỉ hè chúng ta phải gấp rút luyện tập, giúp em củng cố mới được."

Anh nói, Mộ Dữu gần như đã nghỉ ngơi xong, lại hôn cô lần nữa.

Nụ hôn này so với khi nãy ôn nhu hơn rất nhiều, có kỹ thuật, cực kỳ giống trêu chọc.

Mộ Dữu mê luyến anh, trong lúc nhất thời chìm đắm vào đó, thân thể mềm nhũn ra.

Cửa sổ không đóng chặt, gió mùa hè lùa qua rèm cửa sổ, mang theo hơi nóng nhớp nháp.

Màn cửa màu xám khói bên cạnh phồng lên, truyền đến âm thanh vù vù mơ hồ, chúng lắc lư, tạo ra những bóng mờ nhạt trên mặt đất.

Trong lúc Mộ Dữu ý loạn tình mê, anh vén vạt váy cô lên, gió từ máy điều hòa xuyên qua khe hở, một cơn ớn lạnh nhẹ rơi xuống đùi cô.

Cô nhất thời tỉnh táo mấy phần, ấn bàn tay không an phận của anh xuống.

Hô hấp của hai người đều có chút rối loạn, ngực Mộ Dữu phập phồng, đôi mắt vốn trong trẻo hoạt bát bây giờ có chút mông lung, cô nhẹ giọng nói: "Em còn chưa tắm."

Tháng 7 là tháng nóng nhất trong mùa hè, mùa mưa ở An Cầm vẫn chưa kết thúc, không khí vừa nóng vừa ẩm, rất khó chịu.

Mặc dù sau khi từ trường về đến nhà dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng Mộ Dữu ở trường đổ rất nhiều mồ hôi, cô không muốn anh chạm vào.

Đôi mắt sâu thẳm của Doãn Mặc tối sầm, khàn giọng nói: "Vậy bây giờ đi tắm?"

Mộ Dữu có chút kháng cự: "Bây giờ mới buổi chiều, hay là đợi buổi tối..."

"Không đợi được đến buổi tối." Vì phải ở trường học ôn tập chuẩn bị kiểm tra nên cuối tuần trước Mộ Dữu không có về. Lúc này đạn đã lên nòng, Doãn Mặc làm sao có thể nhịn được?

Anh trực tiếp bế người lên, "Chúng ta cùng nhau tắm."

Cùng nhau?

"! !"

Trong phòng tắm, Doãn Mặc điều chỉnh nước đến nhiệt độ thích hợp.

Cửa thuỷ tinh đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp Mộ Dữu bị anh chặn ở một góc.

Dòng nước ấm áp từ vòi sen phun ra, váy trên người Mộ Dữu ướt đẫm, mỏng đến mức gần như trong suốt dưới ánh đèn, ôm chặt lấy cơ thể cô, làm nổi bật dáng người thanh tú duyên dáng của cô.

Mộ Dữu giận anh không nói nên lời: "Còn có kiểu tắm rửa này?"

Quần áo còn chưa cởi, đã bị anh kéo vào đây.

Doãn Mặc ôm eo cô: "Mặc quần áo cùng nhau tắm, không phải càng bớt việc sao?"

Không đợi Mộ Dữu nói chuyện, anh cuối đầu xuống, cường thế hôn sâu lên đôi môi đang vểnh lên của cô.

Dòng nước rất nhanh, đập vào nền đá cẩm thạch như một cơn mưa bất chợt, bắn toé những vệt nước nhỏ.

Hơi nước trắng xóa đang bốc hơi, tạo thành một tầng sương mù trên mặt kính mờ, nhìn từ bên ngoài, hình ảnh bên trong mờ ảo, đan xen vào nhau.

Lúc hai người tắm xong đã là chuyện rất lâu sau.

Ánh sáng ngoài cửa sổ đã sớm ảm đạm, mây tàn nằm sấp ở phía tây, màu vàng cam hiện lên chút xám xịt của màn đêm đang đến gần.

Mộ Dữu ôm chăn nằm trên giường, lười cử động.

Doãn Mặc khoác áo choàng tắm đi đóng cửa sổ lại, sợ nhiệt độ máy điều hoà quá thấp, lại tăng thêm hai độ.

Liếc mắt nhìn thân ảnh trên giường, anh cầm máy sấy đi tới, ngồi ở mép giường: "Lại đây sấy tóc cho khô, coi chừng cảm lạnh."

Mộ Dữu không trả lời trừng anh một cái.

Lúc này lại nghĩ đến chuyện sợ cô cảm lạnh, lúc nãy bắt nạt cô cũng không thấy anh có chút nào thương hoa tiếc ngọc.

Khóc lóc van xin đều vô dụng, chỉ đổi lấy sự tấn công mãnh liệt.

Mộ Dữu không muốn nói chuyện với anh, nhưng lại bị anh trực tiếp ôm qua.

Lười so đo với anh, Mộ Dữu thuận thế gối đầu lên đùi anh.

Doãn Mặc mở máy sấy ra, giúp cô sấy tóc.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, vừa sấy vừa dùng tay chỉnh lại mái tóc dài của cô.

Mộ Dữu mở mắt ra nhìn anh, nhìn từ góc độ này, gương mặt anh góc cạnh rõ ràng, mũi cao anh tuấn, đôi môi không cười mím nhẹ thành đường thẳng, lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách vốn có.

Nhưng động tác của anh lại ôn nhu nhẹ nhàng chậm rãi, sợ không cẩn thận sẽ kéo đau tóc cô.

"Anh Mặc." Cô vô thức gọi anh một tiếng.

Giọng cô rất nhẹ, tiếng máy sấy vù vù, anh không nghe thấy.

Mộ Dữu cũng không mong đợi anh sẽ đáp lại, cô chỉ thất thần nhìn anh, suy nghĩ có chút bay xa.

Bố mẹ đối với cô mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, ông nội có quá nhiều con cháu cần phải chăm sóc, nên khó tránh khỏi có những việc ông không thể chăm sóc được.

Trong một năm ở Trường Hoàn với anh, trong trí nhớ của cô, đó là lần đầu tiên cô được quan tâm chăm sóc một cách ân cần.

Anh lạnh lùng ít nói, ăn nói thận trọng, nhưng lại rất chu đáo quan tâm đến cô, để ý đến mọi chuyện.

Sau khi bị từ chối, Mộ Dữu cũng không dám hy vọng xa vời, càng không dám khát khao quá nhiều.

Ai có thể nghĩ tới, hai người bọn họ có một ngày lại kết hôn, có thể ngọt ngào ấm áp ở chung như vậy.

Có đôi khi ngẫm lại, giống như đang nằm mơ.

Trong lúc thất thần, âm thanh máy sấy ngừng lại.

Doãn Mặc rút dây điện, để máy sấy sang một bên, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô: "Em vừa mới gọi anh là gì?"

Mộ Dữu liền giật mình: "Anh nghe thấy sao?"

"Nhìn thấy khẩu hình."

Mộ Dữu cười cười, đang định trả lời, màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên.

Cô ấm mở, là tin nhắn Wechat chú nhỏ trả lời câu hỏi Doãn Mặc có nhận được thư tình hay không.

Mộ Du Trầm:【Con cảm thấy đức hạnh như vậy có thể nhận được thư tình không?】

Mộ Dữu nhìn tin nhắn của Mộ Du Trầm, nhất thời không nhìn ra lời của chú nhỏ là đang cố ý gièm pha hay là sự thật.

Đang suy nghĩ, Phương Khải Hạ cũng trả lời tin nhắn của cô:【Thư tình hả? Với tính cách lạnh lùng của chồng em, nữ sinh nào dám đưa thư tình cho cậu ta chứ? Theo anh biết thì cậu ta chưa từng nhận được.】

Đọc hết tin nhắn trả lời của Phương Khải Hạ, Mộ Dữu liền hiểu lời của chú nhỏ có ý gì.

"Quả nhiên anh chưa từng nhận được thư tình nha." Mộ Dữu khó có thể tưởng tượng được.

Doãn Mặc liếc nhìn cô một cái: "Đã sớm nói với em rồi, chưa từng nhận."

Mộ Dữu gật gật đầu: "Ừm, anh thật đáng thương."

Doãn Mặc: "..."

Mộ Dữu vẫn như cũ gối lên Doãn Mặc trên đùi, tùy ý mở ra điện thoại.

Trong nhóm Wechat của ký túc xá, các cô ấy đang trò chuyện, Mộ Dữu hoài nghi ấn mở.

Hách Mộng Thành:【Các đồng chí, tớ cạn lời rồi!】

Hách Mộng Thành:【Tớ nhờ dì 4 giờ sáng mai mở cửa giúp tớ, nhưng bà ấy không đồng ý, nói bình thường ký túc xá 5h30 mới mở cửa, cùng lắm là sớm nửa tiếng, 5 giờ mở cửa cho tớ.】

Hách Mộng Thành:【Nhưng mà xe lửa về nhà tớ chuyến 5h30 a, nửa tiếng căn bản không kịp tới nhà ga!】

Đồng Lạc Dao cũng là người An Cầm, lúc này đã nằm trên giường, nhìn thấy tin nhắn trả lời cô ấy:【Hay là đổi chuyến?】

Hách Mộng Thành:【Chị gái, bây giờ là ngày nghỉ rất khó mua vé, mà chuyến này là chuyến duy nhất về nhà tớ.】

Hách Mộng Thành: 【gào khóc. jpg 】

Đồng Lạc Dao:【Xoa đầu một cái.】

Đồng Lạc Dao:【Bây giờ tớ đang ở nhà ngoại, nếu không thì sẽ đưa cậu về nhà tớ ở một đêm rồi.】

Hách Mộng Thành:【Thật ra cũng không có chuyện gì, Trách Trách nói sẽ cùng tớ đi đặt phòng khách sạn, đêm nay bọn tớ không ở ký túc xá nữa.】

Đồng Lạc Dao:【Vậy cũng được, chỉ có thể như vậy. Nhưng mà buổi tối nhớ phải khoá trái cửa phòng, đừng ngủ say quá.】

Mộ Dữu đưa nội dung cuộc trò chuyện cho Doãn Mặc nhìn: "Cho bạn cùng phòng của em đến đây ở một đêm nha, chỗ chúng ta vừa vặn cách nhà ga không xa, so với khách sạn vẫn an toàn hơn."

Doãn Mặc gật đầu: "Em hỏi đi, để tài xế đến đón hay để cô ấy tự đến."

Mộ Dữu đem lời Doãn Mặc nói nhắn tin cho Hách Mộng Thành

Hách Mộng Thành nói với giọng điệu rất tin:【Tớ ở nhà cậu? Nhà mà cậu với chồng ở sao?】

Mộ Dữu:【Sao vậy?】

Hách Mộng Thành:【Hôm nay cậu mới từ trường về, hai người đã lâu không gặp, tớ qua làm bóng đèn thì chồng cậu có giết tớ không?】

Mộ Dữu im lặng: 【Ngày nghỉ dài lắm, bọn tớ không thiếu một ngày này, việc cậu về nhà an toàn quan trọng hơn.】

【Quyết định như vậy đi, cậu qua đây ở một đêm, ở đây là trung tâm thành phố, cách nhà ga rất gần.】

【Cậu tự đến hay để tài xế đến đón?】

Hách Mộng Thành:【Tớ tự đến.】

Hách Mộng Thành: 【À tớ có thể đem theo bóng đèn không, xe lửa của Trách Trách bảy giờ, đến lúc đó bọn tớ cùng tớ.】

Có lẽ cô ấy sợ Doãn Mặc, không dám đến một mình muốn kéo theo người đến cùng.

Mộ Dữu bất đắc dĩ cười, trả lời cô ấy:【Được nha.】

Nói xong, cô gửi định vị qua.

Cất điện thoại, Mộ Dữu nói với Doãn Mặc: "Em muốn xuống dưới nói với dì Thôi một tiếng, bảo dì tối nay làm cơm nhiều một chút, Hách Mộng Thành và Trách Trách đều đến."

Doãn Mặc ừm một tiếng, hôn hôn trán cô: "Muốn nằm thêm một lát hay là lên?"

Một lát hai người kia sẽ đến, Mộ Dữu ngượng ngùng đẩy anh ra: "Em lên."

Giờ này trong thành phố đang kẹt xe, hơn một tiếng Hách Mộng Thành và Trách Trách mới đến đây.

Tiếng chuông cửa vang lên, Mộ Dữu tự mình đi mở cửa.

Hách Mộng Thành và Trách Trách kéo vali đứng bên ngoài, cười chào cô.

Mộ Dữu để hai người đi vào.

Hách Mộng Thành lặng lẽ nhìn vào bên trong một chút, cẩn thận hỏi: "Doãn tổng nhà cậu đâu?"

Mộ Dữu nói: "Vừa mới nhận điện thoại, bây giờ đang ở thư phòng tầng hai bận công việc."

Không ở tầng một, Hách Mộng Thành thở phào nhẹ nhõm, không câu nệ như trước nữa.

Cô bỗng nhiên mười phần cảm kích ôm lấy Mộ Dữu: "Yêu tiểu Dữu quá đi, đêm nay cứu vớt tớ!"

Trách Trách nói với Mộ Dữu chuyện trong trường: "Dì ký túc xá không châm chước chút nào, Hách Mộng Thành tính tình nóng nảy, xém chút nữa đã đánh nhau với bà ấy, may là có cậu giải cứu."

Mộ Dữu tìm hai đôi dép lê, đưa cho Trách Trách và Hách Mộng Thành: "Ở chung nhau lâu như vậy còn khách khí với tớ nữa, đáng lẽ hai cậu nên nói sớm với tớ."

Hách Mộng Thành một bên vừa đổi giày vừa nói: "Chủ yếu là cậu và Doãn Mặc hiếm khi được đoàn tụ, tớ đến cũng không tiện đúng không. Nhưng dù gì cũng đến rồi, tớ cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn ở lại đây một đêm."

Sau khi đi vào, để hai người họ ngồi ghế sô pha trước.

Dì Thôi đang nấu cơm, Mộ Dữu đi lấy nước cho hai cô.

Hách Mộng Thành tìm trong túi cái gì đó, cô lấy ra: "Tớ cũng không có đem cái gì cho cậu, nhưng để bày tỏ lòng biết ơn —— "

Cô đem mấy túi thức ăn cho chó đưa cho Mộ Dữu: "Mấy ngày trước anh tớ nhờ tớ đặt thức ăn cho chó trên mạng, tớ không cẩn thận điền sai địa chỉ, nên những thứ này được gửi tới trường. Đem về cũng rất nặng, giữ lại cho chó đen lớn nhà cậu đi, không phải cậu nói nó không kén ăn sao, cái gì cũng ăn, nhãn hiệu này cũng không tệ lắm."

Nói đến đây, Hách Mộng Thành nhìn xung quanh một chút: "À, chó nhà cậu nuôi đâu?"

Câu hỏi này quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, Mộ Dữu bị sặc một cái: "À, chó nhà tớ..."

Cô còn chưa kịp nghĩ ra, vừa nghiêng đầu, liền thấy Doãn Mặc đen mặt đứng ở đầu cầu thang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net