Chương 60: Bổ thận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dữu vừa mới nhắm mắt được một lúc, cũng không có ngủ.

Cô mơ hồ cảm thấy có người đi tới, cảm giác rất quen thuộc, đôi mi cô run run, vô thức mở mắt ra.

Doãn Mặc đã đi tới trước mặt cô, quỳ một gối xuống, dịu dàng xoa đầu cô: "Sao em lại ở đây?"

Nhìn thấy Doãn Mặc, mắt Mộ Dữu sáng lên, sau đó cô bất mãn nói: "Sao anh không nghe điện thoại của em?"

"Anh vừa mới đến công trường khảo sát, trên đường về vẫn liên tục nghe điện thoại, nên anh không thấy."

Nhìn bộ dáng ngái ngủ của cô, Doãn Mặc nắm tay cô, có chút áy náy: "Em đến lâu chưa? Sao không đến văn phòng chờ anh."

Mộ Dữu lắc đầu: "Cũng không lâu lắm."

Cô thấp giọng thở dài, nửa thật nửa giả oán trách, "Phải hẹn trước mới có thể gặp Doãn tổng, em không có hẹn trước, không được vào phòng làm việc của ngài*, lại không gọi được cho ngài, nên chỉ có thể ở đây ôm cây đợi thỏ."

*Mộ Dữu dùng từ : ngài, ông (là đại từ nhân xưng có ý kính trọng).

Doãn Mặc: "Là lỗi của anh, lần sau sẽ đưa thẻ ra vào cho em, sẽ không có ai chặn em."

Doãn Mặc bảo mọi người đi lên trước, nhưng không ai đi, tất cả đều đứng tại chỗ, ánh mắt bát quái nhìn về bên này.

Thậm chí có người nhỏ giọng hỏi Trịnh Lâm: "Thư ký Trịnh, cô gái đó thật sự là bà chủ của chúng ta sao?"

Trịnh Lâm đẩy kính trên sóng mũi, khẽ hất cằm, chỉ hai người đang thân mật bên kia: "Không phải rất rõ ràng sao."

Doãn Mặc lại nói gì đó với Mộ Dữu, Mộ Dữu đứng dậy, cầm hộp thức ăn trên bàn trà.

Doãn Mặc nắm tay cô đi tới, thấy mọi người không đi, anh cũng ngạc nhiên.

Ngược lại Mộ Dữu có chút xấu hổ: "Em đột nhiên tới đây có phải quấy rầy anh làm việc rồi không?"

"Không có không có." Cao tổng của bộ phận dự án là người lên tiếng đầu tiên, nhìn thấy hộp thức ăn trên tay Mộ Dữu, ông mỉm cười nói: "Phu nhân đến thật đúng lúc, Doãn tổng bận rộn từ sáng đến giờ cơm trưa cũng chưa kịp ăn, lúc này nên nghỉ ngơi một lúc."

Nói xong, ông ấy lại nói với Doãn Mặc, "Doãn tổng, vậy tôi dẫn mọi người đi mở họp trước, nói sơ về mấy dự án đã khảo sát hôm nay, tối nay sẽ báo cáo công việc cho cậu."

Thấy Doãn Mặc gật đầu, Cao tổng và mọi người vào thang máy lên lầu trước.

Lễ tân đang đứng sắc mặt không ổn, liên tục nói xin lỗi với Mộ Dữu: "Phu nhân, rất xin lỗi, tôi không biết thân phận của ngài, còn tưởng là..."

Lễ tân cũng không có đắc tội với cô, Mộ Dữu cười ngắt lời cô ấy: "Đừng lo tôi biết đây là công việc của chị."

Cô buông tay Doãn Mặc ra, bước lên hai bước, thấp giọng hỏi lễ tân: "Có phải rất nhiều cô gái đến đây tìm anh ấy?"

Khi nãy lễ tân dùng ánh mắt "nhìn nhiều thành quen" nhìn cô, cô đã mơ hồ đoán được.

Giọng Mộ Dữu không lớn, nhưng mọi người đứng gần như vậy, Doãn tổng chắc chắn cũng nghe thấy.

Lễ tân tự nhiên không dám nói gì, chỉ ngượng ngùng cười: "Cũng không nhiều lắm, đều là những người tự mình theo đuổi, Doãn tổng giữ mình trong sạch không nói câu nào với bọn họ."

Mộ Dữu quay đầu nhìn anh, chớp chớp mắt: "Thật sao?"

Doãn Mặc nắm cổ tay cô: "Đi lên rồi nói."

Lễ tân ân cần bước tới giúp mở cửa thang máy.

Đến khi thang máy đóng lại, số lầu nhảy lên, lễ tân mới thở phào nhẹ nhõm.

Mở điện thoại, trong nhóm lớn của tập đoàn đã sớm thảo luận chuyện này:

【Phu nhân tổng tài trong truyện thuyết đến công ty, Doãn tổng của chúng ta thật sự đã kết hôn! Sốc quá!!!】

【Tôi còn tưởng chiếc nhẫn trên tay Doãn tổng chỉ để cản đào hoa, thì ra là do tôi ngây thơ.】

【Thật ra tôi đã sớm nghe phong phanh, trước đó đã có người trong giới nói, Doãn tổng từng đưa vợ anh ấy đi tham gia buổi đấu giá, còn đấu giá được một sợi dây chuyện Red Beryl giá trên trời nữa.】

【Tôi cũng có nghe nói đến chuyện này, người ta nói ngày đó người cùng anh tham gia buổi đấu giá là cháu gái ruột của chủ tịch tập đoàn Mộ thị - Mộ Du Trầm. Mộ tổng có mối quan hệ rất tốt với Doãn tổng của chúng ta, tôi vẫn luôn cho là những người bên ngoài tung tin đồn thất thiệt, không ngờ nha...】

【Bà chủ của chúng ta là công chúa nhỏ của Mộ gia phải không?】

【Chắc là vậy rồi. Cô ấy nhìn qua rất nhỏ, chắc là sinh viên đại học, chẳng lẽ là liên hôn?】

【Vừa rồi ở đại sảnh tầng 1, lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ dịu dàng của Doãn tổng, tôi không tin đó là liên hôn đâu.】

【Nếu như là thiên kim Mộ gia, không chừng hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm từ nhỏ đã tốt. Doãn tổng của chúng ta không gần nữ sắc, có lẽ cũng bởi vì anh ấy đã có người mình thích, rất chung tình nha, tôi ship hai người này rồi!】

【Không thể không nói, phu nhân nhỏ của Doãn tổng rất xinh nha, sắc đẹp của cô ấy có thể đè bẹp hết các tiểu hoa* lưu lượng* nha!】

* Tiểu hoa đán – 小花 /xiao hua/: Là danh xưng được sử dụng cho tất cả các nữ diễn viên khi vừa bắt đầu gia nhập vào con đường diễn xuất. Tiểu hoa đán phân ra nhiều dạng, tiểu hoa tuyến 1, tiểu hoa tuyến 2.... tiểu hoa tuyến 18. Chỉ cần là nữ diễn viên bắt đầu vào nghề đều được gọi là tiểu hoa.

*Lưu lượng – 流量 /liu liang/: Lưu lượng là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu.

【Mọi người đều đã thấy bà chủ rồi sao, có ảnh không, tôi cũng muốn xem!】

【Doãn tổng ở đó, ai dám chụp ảnh chứ】

【Còn ở tầng một sao, chờ tôi xuống dưới nhìn một chút~】

【Đừng đến, đã theo Doãn tổng đến phòng làm việc rồi.】

...

Lúc Mộ Dữu và Doãn Mặc đi ra từ thang máy, người của phòng thư ký không ngừng nhìn sang, khi bị Mộ Dữu và Doãn Mặc phát hiện thì bọn họ nhanh chóng quay đầu vào trong.

Doãn Mặc nắm tay Mộ Dữu đi vào văn phòng như không có chuyện gì xảy ra, trở tay khoá trái cửa.

Mộ Dữu quay đầu nhìn một chút: "Anh khóa cửa làm gì?"

"Không muốn cho người khác quấy rầy." Anh tiện tay cởi bỏ áo khoác âu phục trên người, có chút thụ sủng nhược kinh, "Sao lại muốn đem đồ ăn đến cho anh?"

Anh nhìn hộp cơm trên tay Mộ Dữu: "Bên trong là món gì?"

Mộ Dữu bưng đồ ăn đặt bàn như thể đang dâng bảo bối: "Em không biết anh không ăn cơm trưa, em mang đến chút canh, là em tự tay nấu đó nha."

Doãn Mặc đi qua, nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Em học nấu canh khi nào thế?"

Mộ Dữu đắc ý nhướng mày: "Chuyện này có gì khó đâu, em mới học hôm nay. Dì Thôi dạy em làm canh hải sâm trứng bồ câu, dì nói canh này rất bổ."

Nghe tên món canh, Doãn Mặc chớp chớp mắt.

Mắt nhìn canh trong tay, nhất thời dở khóc dở cười: "Sao dì Thôi lại dạy em làm món này?"

"Em nói hôm qua anh thức khuya, muốn bồi bổ thân thể cho anh, nên dì Thôi liền nói canh này tốt..."

Mộ Dữu còn chưa nói xong, cô đã nhận ra điều gì đó từ vẻ mặt của Doãn Mặc.

Canh này, không phải có công dụng kia chứ?

Cô ngập ngừng tìm kiếm tên và công dụng của món canh này trên điện thoại.

Rất nhanh đã hiện ra kết quả, mô tả là:

Canh hải sâm trứng bồ câu, đúng như tên gọi, dùng hải sâm và trứng bồ câu là nguyên liệu chính. Hai loại nguyên liệu này đều có tác dụng bổ thận tráng dương, vì vậy canh hải sâm trứng bồ câu có tác dụng rõ rệt đối với người bị hao tổn tinh lực, là món ăn tuyệt vời giúp bổ thận cho nam giới, bồi bổ khí huyết!

"Tra được cái gì rồi?" Doãn Mặc đứng sau lưng cô, tay vòng qua eo cô, gương mặt đẹp trai áp sát.

Tim Mộ Dữu bị trật nửa nhịp, nhanh chóng tắt điện thoại, mặt cô đỏ lên: "Em không biết, dì Thôi không nói."

Cô càng nghĩ càng xấu hổ: "Sao dì Thôi lại như thế chứ!"

"Chuyện này còn có thể trách dì Thôi?" Doãn Mặc cong môi, hôn lên vành tai cô, thản nhiên nói: "Ai bảo em nói anh đêm qua thức khuya, em còn muốn dì Thôi nghĩ thế nào?"

"Tối qua anh đúng là thức khuya mà." Mộ Dữu muốn giải thích, nhưng rất nhanh cô đã nhớ ra nguyên nhân tối qua hai người thức khuya.

Tối qua vừa mới như vậy, hôm này cô liền đem canh bổ thận tráng dương tới, như vậy cũng quá khó xử rồi.

May là tối qua Doãn Mặc không có sử dụng hết hộp kia, nếu không thì lúc này còn lúng túng hơn nữa.

Mộ Dữu đột nhiên không muốn ở đây tiếp tục chờ, đẩy anh ra: "Em về nhà."

Cô quay đầu muốn đi, Doãn Mặc ôm lấy cô không buông: "Đã đến rồi, bên ngoài nóng như vậy, tối hãy về."

Mộ Dữu cúi đầu thấp xuống, không ngẩng mặt lên: "Nhưng em buồn ngủ, em muốn về ngủ."

"Ở đây cũng có thể ngủ."

"Em không muốn."

Đúng vào lúc này, chuông điện thoại Doãn Mặc vang lên.

Doãn Mặc nhìn tên hiển thị, là cuộc gọi công việc, anh ra hiệu "Suỵt" với Mộ Dữu rồi nghe máy.

Thừa lúc anh nghe điện thoại, Mộ Dữu quả quyết chạy ra khỏi phòng làm việc của anh.

Cô chạy quá nhanh, đụng vào Trịnh Lâm đi ra từ phòng thư ký đối diện.

Mũi Mộ Dữu đụng vào tay anh ấy, cô đau đớn "A" một tiếng, nhanh chóng che mũi lại.

Trịnh Lâm cũng giật nảy mình, nhanh chóng tỉnh táo lại hỏi cô: "Phu nhân không sao chứ?"

Cách một lớp cửa kính, có vài nhân viên phòng thư ký nghe thấy tiếng động liền nhìn ra ngoài.

Cảm nhận được ánh mắt tò mò của mọi người, Mộ Dữu lập tức bình tĩnh lại, khoác lên thần thái của một bà chủ.

Cô bình tĩnh lắc đầu: "Không sao, anh đi đường cẩn thận chút."

Trịnh Lâm cười đáp lại, nghĩ thầm không biết người lao ra không nhìn đường là ai nha.

"Phu nhân đang định đi đâu thế?" Trịnh Lâm hỏi cô.

"Tôi..." Mộ Dữu vừa mở miệng, trong đầu bỗng nhiên suy nghĩ, cô chạy trối chết từ phòng tổng giám đốc ra nếu bây giờ nói muốn về nhà thì có phải càng che càng lộ không.

Không chừng sẽ bị người ta cảm thấy, cô và Doãn Mặc ở trong phòng làm việc đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt của những người này bát quái như thế, cô không thể tạo chủ đề cho mọi người được.

Mộ Dữu ngừng lại một chút: "Không phải mọi người nói anh ấy không ăn trưa sao, tôi đi ra ngoài xem có cái gì ăn không mang cho anh ấy một ít."

Nói đến đây, cô không quên giải thích một câu: "Khi nãy tôi gấp quá mới đụng vào anh, thật xin lỗi."

Trịnh Lâm có chút nghi hoặc: "Không phải phu nhân đem cơm cho Doãn tổng sao?"

Mộ Dữu nhớ tới hộp cơm kia, khoé miệng giật giật, kiên trì nói: "Tôi mang canh đến, ăn không đủ no."

Trịnh Lâm nói: "Vậy để tôi đi mua, bên ngoài trời nóng, phu nhân về văn phòng ngồi một lát đi."

Mộ Dữu gật gật đầu: "Cũng được, phiền thư ký Trịnh rồi."

Thấy Trịnh Lâm đi thang máy xuống dưới, Mộ Dữu không còn cách nào đành phải quay lại phòng tổng giám đốc.

Doãn Mặc ngồi trên ghế làm việc, một bên tiếp điện thoại, một bên nhìn gì đó trên máy tính.

Nghe được động tĩnh, anh nhìn qua bên này, thấy Mộ Dữu quay lại, khoé miệng cong cong, ra hiệu cô ngồi trên ghế sô pha bên cạnh một lát.

Mộ Dữu ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn thấy tạp chí đặt bên cạnh, cô tiện tay cầm lên lật xem.

Đều là tạp chí kinh tế tài chính, cô xem không hiểu, lật lung tung vài cái lại đặt rồi chỗ cũ, cô lại lấy điện thoại ra lướt.

Doãn Mặc làm xong công việc, cất điện thoại, nhìn sang bên kia: "Không phải muốn về nhà sao? Sao quay lại rồi?"

Mộ Dữu trừng anh một cái, đứng dậy đi tới: "Anh còn không biết xấu hổ hỏi, em đi rồi anh cũng không đuổi theo!"

Doãn Mặc cười cười, ôm cô ngồi lên chân mình: "Bên ngoài nhiều người nhìn như vậy, em sẽ ngoan ngoãn quay lại thôi."

Thì ra anh tính toán trước rồi, Mộ Dữu tức giận cắn lên bả vai anh một cái, nghe anh kêu đau mới hài lòng buông tha anh: "Em sẽ không quay lại chỉ vì bị người khác nhìn."

"Thật sao?"

"Đương nhiên!" Mộ Dữu bình tĩnh nói, "Em là lo lắng anh không ăn cơm đàng hoàng, muốn giám sát anh ăn xong rồi mới đi."

Nói đến chuyện này Mộ Dữu liền nhíu mày: "Đã hơn hai giờ chiều sao anh còn chưa ăn trưa?"

"Lúc ấy đang bận công việc nên cảm thấy không ngon miệng, sau khi xong việc cũng không cảm thấy đói."

"Anh như vậy là đói quá mức!" Mộ Dữu trừng mắt không nói nên lời.

Cô cũng không để ý đến chuyện xấu hổ khi nãy nữa, đứng dậy bưng canh đến: "Anh uống chút đi, vất vả lắm em mới học được từ dì Thôi, nấu rất lâu đó."

Mộ Dữu nhiều lần tự nhủ trong lòng là vì sợ anh đói nên mới khuyên anh uống canh này

Nhưng tai cô vẫn không khống chế được đỏ lên.

Mở nắp ra, mùi thơm toả ra.

Doãn Mặc cầm muỗng nếm thử một miếng, mùi vị thơm ngon, vừa miệng. Anh nhướng mày, lại uống thêm một ngụm: "Là em thật sao?"

"Đương nhiên rồi!" Mộ Dữu nhìn vẻ mặt của anh liền biết món canh này rất thành công, mặt cô hiện vẻ đắc ý, hất cằm lên, "Đây gọi là thiên phú!"

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Chắc là Trịnh Lâm mua cơm về, không muốn để anh ấy nhìn thấy Doãn Mặc đang uống canh gì, Mộ Dữu đích thân chạy đi mở cửa.

Quả nhiên là Trịnh Lâm, Mộ Dữu nhận đồ ăn, nói cảm ơn với anh ấy rồi đóng cửa lại.

Lúc Doãn Mặc ăn, cồ ngồi đối diện chống cằm nhìn anh.

Nghĩ đến chuyện gì đó, Mộ Dữu chợt nói: "Em mới gọi điện cho cô nhỏ, ngày mai sẽ đến Lan Thành ở đó mấy ngày."

Động tác ăn cơm của Doãn Mặc dừng lại, quả quyết từ chối: "Không được."

Mộ Dữu bất mãn: "Trước đó em đã nói với anh rồi, anh cũng đồng ý rồi, sao lại không giữ lời thế?"

"Đâu có nói không cho em đi, chỉ là đi muộn hai ngày."

"Tại sao?"

"Tối qua em cho anh hộp kia, khi nào sử dụng hết thì anh thả em đi." Anh chậm chạp nhướng mi, "Tối qua mới hai lần mà em đã khóc sướt mướt, còn lại tám cái, em thử tính xem còn mấy ngày nữa em mới có thể hoàn thành chỉ tiêu."

Mộ Dữu: "..."

"Mới" hai lần thôi sao, rõ ràng còn một lần ở phòng tắm lúc sáng mà!

Mộ Dữu bị chẹn họng nửa ngày, mới do dự nói: "Cái này có thể trách em sao? Lúc đó là vì em nghĩ cho thân thể anh. Một đêm dùng mười cái, coi như em có thể, nhưng anh cũng không thể nha. Em là vì muốn tốt cho anh, anh còn không cảm ơn em. Bạch nhãn lang."

Doãn Mặc cười cười: "Tốt cho anh?"

Mộ Dữu nhẹ gật đầu, rất đứng đắn trả lời: "Đúng vậy, đó là em giả vờ khóc thôi, nhưng thật ra là lo cho anh."

"Vậy được, tối nay hoàn thành chỉ tiêu, anh thả em đi Lan Thành tìm cô nhỏ của em."

"Tối nay?" Đồng tử Mộ Dữu co rút, đây chẳng phải là một đêm tám lần sao, cô kiên quyết từ chối: "Không được! Em sợ anh chịu không nổi."

Doãn Mặc cầm muỗng gõ nhẹ vào một nửa canh còn lại: "Canh hải sâm trứng bồ câu này sao anh có thể uống miễn phí được? Đêm nay anh cố gắng một chút, đem hết số còn lại dùng cũng không có vấn đề gì."

Anh cười cười, đôi mắt đen nhánh nhìn cô: "Anh chỉ không biết em có được hay không thôi?"

Chân Mộ Dữu mềm nhũn, nhìn chằm chằm chén canh kia, đột nhiên cô rất muốn cầm đi đổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net