Chương 73: Ngoại truyện 7 - Anh sẽ luôn yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm trước, bố mẹ Doãn Mặc nói muốn đưa ông bà nội đến An Cầm ăn tết, Mộ Dữu và Doãn Mặc nhận trách nhiệm đến Trường Hoàn đón ông bà.

Ngày đến Trường Hoàn, đúng ngày tuyết rơi dày đặc, cả thành phố phủ đầy tuyết, cực kỳ đẹp.

An Cầm hiếm khi được thấy một ngày tuyết rơi như vậy, Mộ Dữu rất vui, Doãn lão phu nhân cho bọn họ ở lại chơi hai ngày rồi mới đi.

Sáng sớm hôm đó, sau một đêm tuyết rơi liên tục, những cành cây ngoài cửa sổ gần như bị đè gãy, chim sẻ đang vỗ cánh tìm thức ăn trong tuyết.

Trong phòng ấm áp dễ chịu, cửa kính phủ một tầng hơi nước không nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.

Mộ Dữu còn chưa tỉnh ngủ, mơ hồ chui vào ngực Doãn Mặc ngủ mê man, hô hấp đều đều.

Doãn Mặc đã sớm tỉnh, Mộ Dữu gối lên cánh tay của anh, nên anh dứt khoát nằm yên không làm phiền đến cô.

Chín giờ, Mộ Dữu giống mèo con thoả mãn cọ cọ lên ngực anh, rồi từ từ tỉnh dậy.

Lông mi cô run run, cô mở đôi mắt ngái ngủ: "Mấy giờ rồi?"

Giọng cô khàn khàn, nhưng lại mềm mại khó hiểu.

Doãn Mặc hôn trán cô: "Còn sớm."

Lúc anh nói chuyện, Mộ Dữu đã thuận tay cầm điện thoại lên nhìn, mắt cô bỗng dưng mở to: "Đã trễ như vậy rồi sao anh không gọi em!"

Đang ở nhà ông bà nội, sao cô có thể ngủ đến chín giờ chứ.

Doãn Mặc cười ôm lấy cô: "Không sao, trời lạnh, ông bà có thể hiểu được."

Mộ Dữu vẫn cảm thấy không ổn, ôm chăn ngồi dậy, lại túm lấy tay anh: "Anh cũng dậy đi, đứng dậy nhanh lên!"

Doãn Mặc thử cử động cánh tay, nhíu mày kêu lên.

Mộ Dữu nghi hoặc nhìn anh, phát hiện là do bản thân mình khi nãy gối lên cánh tay ngủ, rõ ràng là bị tê rồi.

Cô bĩu môi, sờ sờ đầu mình: "Đầu em cũng không lớn mà."

Doãn Mặc cử động cánh tay hai lần, bật cười: "Duy trì một tư thế thời gian dài đương nhiên sẽ tê rồi, cũng không hoàn toàn là do bị đè."

Mộ Dữu giúp anh xoa bóp: "Anh cũng thật là, tê cũng không chịu động đậy."

Đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của Doãn Mặc nhìn cô, khoé miệng khẽ cong lên: "Sao anh đẩy em ra được? Mãi mãi cũng không đẩy được."

"Anh buồn nôn quá!" Nhịp tim Mộ Dữu lệch mấy nhịp, không tự nhiên thả cánh tay anh ra, "Anh tự mình xoa bóp đi, nhanh dậy nha!"

Nói xong xấu hổ không dám nhìn Doãn Mặc, cô chạy vào phòng thay đồ.

Doãn Mặc cử động cánh tay tê dại, rồi lại dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn về phía phòng thay đồ, khóe miệng nhếch lên một đường cong tùy ý.

-

Mộ Dữu và Doãn Mặc rửa mặt xong, rồi cùng nhau xuống lầu, Doãn lão gia và Doãn lão phu nhân đều đã dậy từ sớm.

Hôm nay sẽ về An Cầm, Doãn lão phu nhân lo lắng cho gia đình Doãn Toại nên gọi điện cho bọn họ.

Doãn Mặc nắm tay Mộ Dữu đi qua ngồi, Doãn lão gia chỉ Doãn lão phu nhân đang gọi điện bên cạnh: "Càm ràm với anh họ con hơn một tiếng rồi, bà ấy sợ không ở đây nó sẽ không tự chăm sóc bản thân."

Thấy bà nội đã cúp điện thoại, Doãn Mặc trêu chọc: "Bà nội, mới sáng đã gọi cho điện cho anh họ, quấy rầy bọn họ ngủ đó."

Bà cụ tức giận nhìn anh: "Trong nhà có nhóc nghịch ngợm Lê Hân nên đã sớm dậy rồi. Bà với ông nội con đi An Cầm, một nhà ba người Doãn Toại sẽ ăn Tết một mình, bà đương nhiên phải gọi điện hỏi thăm rồi."

Nói đến cháu trai cả Doãn Toại, bà cụ thở dài: "Nó khổ hơn con, cha không thương mẹ không yêu, khi còn bé thì ăn nhờ ở đậu, lúc trưởng thành thì có buồn bực gì cũng im lặng. Bây giờ kết hôn với chị dâu con, Khương Ngâm tính tình hoạt bát, bà mới thấy nó cười nhiều hơn."

Ông cụ khuyên bà: "Con cháu tự có phúc của con cháu. Bây giờ nó rất tốt nên bà bớt lo lắng đi. Một nhà ba người nó chắc cũng như mọi năm đến Khương gia ăn Tết, bố mẹ Khương Ngâm là giáo sư đại học, quan hệ thân thiết lắm."

"Đúng vậy, tôi càng lớn càng thích lải nhải." Bà cụ cười nhìn về phía Mộ Dữu, "Dữu Dữu đói bụng rồi nhỉ? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, con đi ăn đi."

Ông bà nội đã ăn rồi, Mộ Dữu và Doãn Mặc hai người đến phòng ăn ăn sáng.

Người giúp việc đem cháo nóng và thức ăn lên.

Mộ Dữu khuấy cháo trong chén, suy nghĩ về lời bà nội nói lúc nãy, nhìn về phía Doãn Mặc: "Thật ra ông bà nội sống ở Trường Hoàn không phải là vì không thích ứng được với khí hậu ở An Cầm, mà là do anh họ và chị dâu sống ở đây nên có thể chăm sóc lẫn nhau?"

Doãn Mặc ừm một tiếng, đưa quả trứng gà đã lột vỏ cho cô: "Bác hai và bác dâu đã ly hôn lâu rồi, anh họ bị đưa đến nhà cô, thật không dễ dàng gì. Nhưng mà anh ấy cũng rất lợi hại, vừa tốt nghiệp liền tiếp nhận tập đoàn Quân Tứ, phục hồi lại, giúp tập đoàn Quân Tứ vốn đang lung lay có được chỗ đứng vững chắc và tiếp tục đứng vững."

Mộ Dữu bóc lòng đỏ trứng ném vào đĩa của Doãn Mặc, bản thân chỉ ăn lòng trắng: "Em biết, truyền thông Tinh Đồ của tập đoàn Quân Tứ rất nổi tiếng, có nhiều nghệ sĩ tên tuổi, cũng đã sản xuất ra rất nhiều tác phẩm điện ảnh truyền hình xuất sắc. Cùng với công ty điện ảnh Diệu Khởi của Mộ thị, lần lượt chiếm lĩnh hai thị trường lớn là Giang Bắc và Giang Nam. Ở mức độ nào đó, anh ấy xem như là đối thủ cạnh tranh của chú nhỏ, hẳn là người quen cũ của chú nhỏ."

Doãn Mặc cười khổ: "Đúng là như vậy, lúc hai người họ không hợp nhau, anh bị kẹp ở giữa trong ngoài không còn là người."

"Còn có chuyện này hả?" Mộ Dữu đảo mắt, cô nảy ra một ý kiến cho anh, "Hay để con của hai người họ liên hôn, sau này trong chuyện làm ăn có vấn đề, bọn họ là thông gia, nên sẽ không liên quan đến anh. Nếu như thành thông gia thật, em còn có thể nâng cao bối phận trước mặt chú nhỏ."

Nói đến đây, Mộ Dữu lại cảm thấy không ổn, thất vọng nói: "Con trai anh họ đã lớn như vậy, thím nhỏ em còn chưa có động tĩnh gì, đoán chừng là liên hôn không thành."

Cô nhìn về phía Doãn Mặc, "Anh họ có dự định sinh đứa thứ hai không? Không chừng đứa thứ hai có hy vọng."

Doãn Mặc nhíu mày nhìn cô: "Từ khi nào em lại lo lắng về việc của bà mối vậy?"

"Anh nói anh bị kẹp giữa hai người họ, em không phải đang nghĩ biện pháp giúp anh phủi sạch quan hệ sao."

"Chủ yếu là em muốn nâng cao vai vế trước mặt chú nhỏ em."

"..."

Tâm tư bị vạch trần, Mộ Dữu vùi đầu ăn cháo tôm bóc vỏ, cũng không nói chuyện."

Sau đó lúc ăn sắp xong, cô mới khó hiểu cảm khái một câu: "Thì ra bố mẹ của anh họ cũng ly hôn, xã hội bây giờ, tỷ lệ ly hôn quả nhiên rất cao, con cái mới là người chịu khổ. Anh nói những người làm bố làm mẹ kia đã không có dự định nuôi dạy đàng hoàng thì tại sao lại phải sinh con ra chứ?"

"Hoặc là, lúc sinh là dự định sẽ nuôi dạy con thật tốt, nhưng sau này tình cảm vợ chồng phai nhạt, không còn yêu, ngay cả con mình cũng không yêu nữa. Cả một đời dài như vậy, có thể mãi mãi yêu nhau vốn dĩ là một chuyện rất khó."

Cô rũ mắt xuống, không nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt.

Doãn Mặc bình tĩnh nhìn cô một lúc, đoán là cô nghĩ đến bố mẹ mình, trong lòng càng thương cô hơi, chủ động nắm chặt tay cô.

Mộ Dữu hoàn hồn, ngước mắt nhìn qua.

Cũng không biết sao bản thân mình lại già mồm như vậy, cô có chút ảo não khi nói ra những lời như vậy, ngượng ngùng tránh đi ánh mắt của anh: "Em ăn no rồi, em đi nói chuyện với ông bà nội một lát, anh tiếp tục ăn đi."

Cô lau miệng đứng lên, đang định rời bàn ăn, thì bỗng dưng bị Doãn Mặc níu cổ tay lại, đem cô ngồi lên đùi anh.

Người đàn ông ôm lấy eo cô, nhìn cô thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Người khác thì anh không biết thế nào, nhưng anh sẽ luôn yêu em."

Trong lòng Mộ Dữu ngọt ngào, vành tai nóng lên, cúi đầu thấp xuống, nhỏ giọng trả lời một câu: "Em, em cũng vậy."

Doãn Mặc đưa tai đến gần cô: "Nói lớn một chút, anh nghe không rõ."

Mộ Dữu bị anh trêu chọc, xấu hổ đẩy anh ra, lại bị Doãn Mặc cười nắm lấy hai tay cô.

Anh hôn lên gò má cô, nói đến chuyện khác: "Bố mẹ anh đã lên kế hoạch tổ chức đám cưới, đã thuê người tổ chức đám cưới chuyên nghiệp. Chờ em tốt nghiệp, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới, được không?"

Mộ Dữu cắn môi dưới: "Còn mấy tháng nữa mới tốt nghiệp, bây giờ chuẩn bị có phải sớm quá không?"

"Không sớm đâu, bố mẹ nói chuẩn bị trước, đến lúc đó mới không luống cuống tay chân."

Mộ Dữu gật đầu, đang định nói gì đó, ngẩng đầu lên, thì thấy dì giúp việc bưng đĩa đi tới.

Có lẽ là không ngờ tới Mộ Dữu sẽ ngồi trên đùi Doãn Mặc, vẻ mặt dì giúp việc sững sốt một lúc, quay người định lui ra ngoài.

Mộ Dữu như lò xo nhảy dựng lên, cũng không quan tâm đến gương mặt đỏ bừng, hướng về phía bên kia nói: "Dì có chuyện gì ạ?"

Dì giúp việc cười đi tới, thần sắc như thường: "Doãn lão phu nhân thích món bánh trứng sữa của đầu bếp trong nhà, bảo làm nhiều một chút để đem đi An Cầm. Vừa ra lò, cậu chủ và cô chủ nếm thử."

Nói xong, dì ấy dặt một dĩa bánh trứng sữa lên bàn, vàng óng, giòn rụm, bên trên rắc mè đen, có mùi thơm nhẹ, nhìn rất ngon miệng.

Sau khi dì giúp việc rời đi, Mộ Dữu ngồi xuống chỗ của mình, cầm một cái bánh trứng sữa: "Anh ăn nhanh đi, đừng có động tay động chân nữa."

Bình thường hai người thỉnh thoảng dính nhau, bị dì Thôi nhìn thấy thì thôi đi, bây giờ đang ở nhà bà nội, dì giúp việc trong nhà cũng chưa quen, thật xấu hổ mà.

Mộ Dữu cúi đầu ăn bánh trứng sữa, cố gắng đem chuyện xấu hổ vừa rồi quên sạch.

Cô đã ăn sáng rồi, nhưng bánh trứng sữa thực sự rất ngon, ăn xong cô lại lấy thêm một cái vừa thản nhiên vừa cúi đầu lướt điện thoại.

Ấn mở vòng bạn bè, Mộ Dữu nhìn thấy bài đăng của Khâu Sóc, trong ảnh là một đứa bé vừa mới chào đời, dòng chữ là: Bà xã vất vả rồi, anh yêu em!

Mộ Dữu nói với Doãn Mặc: "Thầy Khâu có con rồi, em còn tưởng anh ấy còn độc thân."

"Thật sao?"

"Ừm, anh ấy vừa mới đăng Wechat."

Doãn Mặc chưa hề nghe chuyện vợ Khâu Sóc có thai, trong lúc nhất thời kinh ngạc, sau đó nhớ ra lúc trước anh ấy có xin nghỉ phép, liền hiểu rõ.

Anh mở vòng bạn bè, muốn nhìn xem con của Khâu Sóc trông như thế nào, kết quả không thấy bài đăng nào cả.

Doãn Mặc nhíu mày, chặn anh rồi?

Mộ Dữu cũng ghé mắt nhìn, đúng là trong vòng bạn bè của Doãn Mặc không có gì cả.

Cô suy nghĩ, rồi đưa ra suy đoán: "Đây là thói quen thường xuyên chặn ông chủ."

Doãn Mặc liếc nhìn cô một cái: "Vậy sao không chặn bà chủ?"

"Em là học sinh của anh ấy mà."

Doãn Mặc ấn mở Wechat Khâu Sóc, gõ chữ:【Có con, chặn tôi à?】

Khâu Sóc:【Tôi đây không phải là suy nghĩ cho cậu sao, cậu chưa có con nên tôi sợ kích thích đến cậu, ảnh hưởng đến việc tăng lương của tôi.】

Doãn Mặc cười một tiếng:【Đã như vậy thì sao cậu không chặn vợ tôi?】

Khâu Sóc:【Tốt xấu gì tôi cũng dẫn dắt vợ anh lâu như vậy, nên tôi phải lấy một phần tiền mừng của hai vợ chồng cậu, chặn hết rồi sao lấy được?】

Doãn Mặc: "..."

Khâu Sóc:【Hai người không phải một đêm dùng một hộp sao, bỏ công như vậy, vợ cậu có thai chưa?】

【À đúng rồi, tôi quên, dùng cái kia không mang thai được, không giống tôi với vợ tôi đều không cần cái đó, dù sao vợ tôi cũng không phải là sinh viên đại học. 】

【Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến, rồi sẽ có con thôi, nhưng mà khả năng là cậu phải đợi đến hơn ba mươi tuổi đó.】

Doãn Mặc lạnh mặt kéo người vào blacklist.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net