Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 100

Edit: Tiểu Vũ

Sau đó, Đường Hình phát hiện, vợ anh bị em dâu dắt đi chơi mất rồi, nhưng trọng điểm là, họ cho anh ra rìa.

Đường Hình không thể chịu đựng được, móc điện thoại gọi cho em trai: "Bao giờ cậu về?"

Đường Diễn khó hiểu đáp: "Em có đi ra ngoài đâu."

Đường Hình: "? ? ? Anh nhìn thấy cậu mở cửa ra ngoài mà."

Đường Diễn thở dài: "Em đang ở sân sau, chỗ cây si ấy."

(*) Cây si, hay một số nơi gọi là cây gừa. Chỗ tôi hay gọi là si hơn, quả nhỏ nhỏ đẹp lắm, cây to mát dã man. Rất thích hợp chụp anh sống ảo he he.

Đường Hình ngạc nhiên hỏi: "Em ở sân sau làm gì?"

Đường Diễn trả lời một cách sâu xa: "Tập thở." Nếu không thì anh không biết nên nói gì làm gì nữa? Muốn an ủi cô, nhưng chính anh lại là một trong những người tổn thương cô, ngay cả tư cách nói vài câu anh cũng không có. Anh không thể tưởng tượng được, tại sao sau khi bị đánh gãy hai chân rồi mà vẫn có người làm ra những chuyện ác độc đến thế với cô? Cả đời sau đó, cô đã sống tiếp thế nào?

Đường Hình: "? !" Tập... thở? Tập thở là cái quỷ gì vậy?

Tóm lại, cuối cùng Đường Hình vẫn gọi Đường Diễn vào trong nhà, anh chỉ chỉ đôi chị em dâu đang ngồi trên ghế sofa, rồi quay sang nhìn Đường Diễn: "Cậu xem đi."

Đường Diễn nhìn hồi lâu mà vẫn không nhìn ra có chỗ nào không ổn: "Sao?"

"Có phải quan hệ của hai người đó quá tốt rồi không?"

"Được thế thì tốt chứ sao!" Đường Diễn uể oải đáp.

Vừa nói xong, Đường Diễn liền nghe thấy giọng nói trong trẻo đầy tinh thần của La Thiến: "Chị liếc nhìn em một cái đi."

Đường Diễn: "? ? ?"

Sau đó Đường Diễn lại nghe thấy La Thiến cười lớn: "Oa ~ có cảm giác bị điện giật."

Đường Diễn: "! ! !" Anh quay đầu lại, trông thấy La Thiến đang xoa xoa hai tay mình, sau đó cô hưng phấn nói: "Chị lại nhìn em một cái nữa đi."

Bạch Nhụy cực kỳ nể mặt, quay sang nháy nháy mắt với La Thiến. Ngay lập tức, La Thiến run rẩy nói: "Wow ~ thật sự là bị điện giật đó, chơi vui quá đi!"

Đường Diễn: "..." Tôi ở sân sau tự kiểm điểm về những chuyện mà mình chưa từng làm, buồn bực khổ sở đến mức muốn sống muốn chết, còn em thì sao? CMN, em ở trong này đùa nghịch với chị dâu? Mà cái trò kia là cái trò quái gì thế?

La Thiến bổ nhào qua ôm lấy Bạch Nhụy: "Chị dâu, mắt chị đẹp thật đấy!"

Đường Hình: "! ! !" Ai cho em ôm vợ anh hả? Hình tượng người đàn ông lạnh lùng của Đường Diễn sắp không giữ được nữa rồi.

Bạch Nhụy cũng vòng tay ôm La Thiến: "Mắt em cũng rất đẹp."

Bố Bạch ngồi một bên nhìn hai chị em dâu nhà họ Đường vui đùa, vẻ mặt vô cùng hiền hòa. Bạn bè của con gái ông không nhiều, bây giờ tự nhiên lại có thêm một người bạn nữa khiến ông cảm thấy hết sức vui mừng.

Tại sao ông phải đưa con gái về đây? Từ xưa tới nay, chuyện mẹ chồng con dâu và chị em dâu bất hòa đều là chuyện thường tình, thế nên khi nghe nói con dâu út nhà họ Đường trở về Bắc Kinh thì ông lập tức xách đồ đưa con gái quay về. Nếu để lâu không về thì nhỡ đâu nhà họ Đường sẽ bị cô con dâu út này lấy lòng hết thì sao? Với tính cách của con gái ông thì nhất định sẽ phải chịu thiệt.

Ngay trong ngày La Thiến tới Bắc Kinh, bố Bạch đã lôi kéo Bạch Nhụy trở về Đường gia. Không ngờ, cô dâu mới này lại thoải mái thân thiện như thế, thái độ làm người cũng khá tốt. Nhìn hai người chơi đùa với nhau, bố Bạch vô cùng hài lòng.

Thế là, bố Bạch vén tay áo, ông muốn hối lộ La Thiến một chút: "Cháu vừa tới đây, để bác xuống bếp làm cho cháu vài món chúc mừng nhé. Cháu có muốn ăn cái gì không?"

La Thiến ôm Bạch Nhụy, ngẩng đầu lên hỏi: "Chị dâu, chị muốn ăn gì?"

Bạch Nhụy được La Thiến ôm thì rất vui, rất muốn làm bạn với La Thiến. Thế nên Bạch Nhụy nhìn La Thiến nói: "Em muốn ăn gì? Bố chị nấu ăn rất giỏi, cứ ăn cơm bố chị nấu thì chị sẽ không bị nôn nghén."

La Thiến: "! ! !" La Thiến buông Bạch Nhụy, xoa xoa bụng rồi quay đầu nói với Đường Diễn: "Đường Diễn Đường Diễn, cả ngày hôm nay em đều không nôn nghén! Wow, Trương Tích Minh giỏi thật đấy, em bị hắn dọa một lúc liền hết nôn luôn." La Thiến đã ăn rau xanh một tháng, cũng đã nôn nghén tròn một tháng, cảm giác thật sự không dễ chịu chút nào.

Đường Diễn vẫn không nói gì, bố Bạch bèn nói: "Ầy, không thể như thế được! Để bác nấu cho cháu một bát canh cá nhé, xua đuổi sự sợ hãi đi!"

Đường Diễn: "..." Canh cá thì có liên quan gì tới sợ hãi vậy?

Đường Hình: "..." Cái này có hiệu quả à?

Mẹ Đường: "..."

"Được ạ! Vậy phiền bác rồi! Để cháu tới giúp bác nhé!" La Thiến cũng vén tay áo lên, nói: "Cháu nấu cơm cũng rất giỏi đấy."

Đường Diễn ngăn cô lại, nói: "Em yên lặng chút đi! Trong bụng em còn có một sinh mệnh đấy, không thể cầm dao đâu!"

Bố Bách: "Đúng rồi! Sao có thể để cháu giúp được! Có Đường Hình giúp là được rồi!"

Đường Diễn nói tiếp: "Nhà cháu có giúp việc bác ơi!"

"Không cần đâu, Đường Hình rất biết nấu đó!" Bố Bạch khoát khoát tay rồi kéo Đường Hình đi.

Mẹ Đường: "..."

La Thiến nhìn theo bóng lưng của bố Bạch rồi nói: "Bác thông gia... thật nhiệt tình!"

Bạch Nhụy đỏ mặt nói: "Tính bố chị từ xưa đã thế, nhưng ông không có ý xấu đâu!"

"Tính cách này của bố chị rất tốt!" La Thiến xoa xoa đầu Bạch Nhụy, nghĩ nghĩ nói: "Chị dâu, chị chơi bài giỏi không?"

Bạch Nhụy xấu hổ lắc đầu, La Thiến lập tức nói: "Thế chúng ta chơi bài đi! Đây chính là cầu nối tình cảm tốt nhất đấy."

Bạch Nhụy lại ngượng ngùng gật đầu, La Thiến quay đầu gọi mẹ Đường nghiêm túc bên cạnh: "Mẹ ơi, mẹ chơi cùng bọn con nhé?"

Mẹ Đường nghĩ nghĩ, hiếm khi được trao đổi tình cảm với hai nàng dâu, thôi thì cứ tham gia vậy! Huống chi, con dâu út mới vào cửa, cho con bé chút mặt mũi!

Đường Diễn nghe thấy lời đề nghị của La Thiến thì chỉ đột nhiên không biết nên nói gì.

Quả nhiên, chỉ mới được một lúc, Đường Diễn đã nghe thấy La Thiến gào lên: "Chị dâu, chị chơi kiểu này mà còn nói chơi bài không giỏi á."

Bạch Nhụy liền nói: "Vừa nãy chị nói không giỏi là trình độ chơi bài, còn vận may thì khá tốt."

"Khá cái gì, là quá tốt ấy chứ." La Thiến buồn bực nói, một lát sau cô lại thét lên: "Mẹ, sao mẹ lại tính bài? Đây chính là gian lận."

Mẹ Đường cả giận: "Mẹ dùng trí nhớ của mình để nhớ bài, sao có thể nói là gian lận được."

La Thiến đau khổ nói: "Mẹ thế này thì những người trí nhớ kém sao mà chịu nổi."

Mẹ Đường không tiếp lời này mà hỏi: "Đến cùng là con còn thừa những lá nào? Sao chẳng thấy ra gì thế?"

La Thiến ngượng ngùng cười: "Con còn thừa 3 4 5 6 8."

Mẹ Đường: "! ! !" Kinh ngạc, mắng: "Con giữ mấy lá này lại để làm gì?"

La Thiến tủi thân: "Thì tại vì con không có cơ hội ra bài đó chứ sao?"

Mẹ Đường im lặng nói: "Sao mẹ lại cùng nhóm với con được chứ."

Bố Đường vừa trở về liền nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời cũng không biết nên tỏ ra biểu cảm gì cho hợp. Buổi sáng vừa mới bị bắt cóc, trên đường bắt cóc thì rủ rê người ta chơi đấu địa chủ, bây giờ về đến nhà rồi mà vẫn còn có thể tiếp tục chơi? Tính cách này của con dâu út, đúng là rất tốt, rất tốt, giống như Bạch thông gia vậy.

"A, bố về rồi." La Thiến nhanh chóng chạy ra đón.

Mẹ Đường không nhịn được: "Đánh không được thì vẫn đánh chứ, sao có thể dứt khoát ném bài đi như thế?"

Bạch Nhụy không hề cảm thấy không vui vì bị La Thiến bỏ bài, nói: "Không sao đâu mẹ, Thiến Thiến đã thua rất nhiều rồi."

Đường Diễn thanh toán tiền xong thì yên lặng đi ra ngoài, bố Đường đưa áo khoác cho người giúp việc xong thì nói với La Thiến: "Hôm nay không bị dọa chứ? Xin lỗi con, ngày đầu tiên tới Đường gia lại xảy ra chuyện như vậy!"

La Thiến lắc đầu nói: "Không có việc gì đâu bố, Trương Tích Minh rất tốt với con!"

Bố Đường không trả lời, ông đã biết đại khái mọi chuyện từ Tùng Khang rồi, ngoại trừ lúc ban đầu sợ hãi ra thì gần như đều rất bình tĩnh.

Sau đó ông hỏi Đường Diễn: "Ngay mai con muốn gặp Trương Tích Minh?"

Đường Diễn gật đầu, bố Đường bèn nói: "Có thể, bố đã dặn dò rồi. Hiện tại vẫn chưa định được tội danh của cậu ta, nếu mà mời được luật sư giỏi thì có khả năng sẽ trắng án, nhưng dù thế thì vẫn đầy đủ chứng cớ để cấm cậu ta nhập cảnh vào Trung Quốc."

Đường Diễn gật đầu hỏi: "Thẩm Bối Bối thì sao?"

"Cô ta lên kế hoạch bắt cóc người thì đương nhiên sẽ chạy không thoát. Chẳng qua, tội danh của cô ta là gì thì cần nhìn xem tội của Trương Tích Minh!"

Đến lúc ăn cơm, bố Đường phát hiện ra, cái gọi là tranh đấu gay gắt có lẽ chẳng tồn tại trong Đường gia đâu, con dâu út quan tâm con dâu cả còn hơn cả Đường Diễn kìa kìa.

Bố Đường: "..." Con trai ông thật là đáng thương, thế nhưng, tại sao ông lại cảm thấy rất vui nhỉ?

"Chị dâu, ăn nhiều một chút nè."

"Thiến Thiến cũng ăn nhiều một chút đi. Mà em gọi chị là Bạch Nhụy được rồi!"

"Oa! Chị đáng yêu thật đó!" La Thiến kéo tay Bạch Nhụy: "Nhụy Nhụy, ngày mai chúng ta đi mua quần áo cho bé cưng đi!"

Đường Diễn: "À, ngày kia anh đi gặp Trương Tích Minh cũng được, ngày mai để anh đưa em đi!"

"Không cần, không cần đâu. Nhụy Nhụy đi với em là được rồi!"

Đường Diễn: "..."

Đường Hình ghét bỏ nhìn em trai nhà mình, im lặng nói: Thật vô dụng.

Bố Đường: "Ừm?" Thật ra là vẫn có chuyện đấu tranh gay gắt đấy.

Trương Tích Minh không nghĩ tới Đường Diễn sẽ đến tìm hắn. Sau khi được đưa tới một căn phòng và nhìn thấy Đường Diễn, Trương Tích Minh có chút bất ngờ. Hắn cho rằng, người tới sẽ là La Thiến.

"Không ngờ anh lại tới." Bây giờ Trương Tích Minh vẫn chưa bị định tội, theo lý thì không thể có người tới thăm.

Bây giờ hắn đang ở trong một phòng riếng, không phải phòng điều tra bị khóa, cũng không có camera hay thiết bị ghi ấm.

Cho nên, Đường Diễn không hề cố kỵ, anh hỏi: "Tôi muốn biết, chuyện của La Thiến, đời trước."

Trương Tích Minh nhíu mày, nói: "La Thiến nói với anh? Tình yêu đúnh là làm cho người ta trở nên ngu xuẩn."

"Tôi đoán được, chút công phu của cô ấy chỉ có thể lừa người ngoài được thôi." Đường Diễn không nói La Thiến nói với mình, cũng không nói tới giấc mơ kia.

Trương Tích Minh có vẻ không tin, hắn hỏi: "Anh hỏi cái này làm gì? Anh cũng đâu có đoạn ký ức kia, đối với anh mà nói thì mấy chuyện đó chỉ là chuyện xưa mà thôi."

Đường Diễn nắm chặt tay, nói: "Nếu nó thật sự chỉ là chuyện xưa, vậy thì chẳng còn gì tốt bằng. Nhưng mà, cả anh và tôi đều biết, đây không phải là chuyện xưa, tôi muốn biết, đời trước La Thiến... đã xảy ra những chuyện gì?"

"Vấn đề này, điều tôi biết nhất định không thể rõ bằng bản thân cô ấy được, sao anh không hỏi cô ấy?" Trương Tích Minh dựa vào thành ghế, lấy mắt kính xuống lau.

"Vết thương... sẽ lại đau thêm lần nữa. Chuyện này chẳng phải quá tàn nhẫn sao?" Đường Diễn cúi đầu, giọng nói có chút u ám. Anh vừa nhớ tới câu nói kia của La Thiến: Bị đánh chết! Chỉ một câu nói mà khiến tim anh đau đớn không chịu nổi, ký ức bi thương đến vậy mà cô lại có thể nói ra một cách thơ ơ như thế.

Cô đã phải chịu đưng đến mức nào mới có thể nói ra câu đó một cách thờ ơ như vậy? Ngoại trừ bản thân cô thì chẳng ai hiểu rõ được.

Anh chợt nhớ tới lời cô từng nói trên máy bay: Một người phải chịu quá nhiều đau khổ nếu không khiến bản thân nghĩ thoáng hơn, thì làm sao có thể tiếp tục đi về phía trước?

Trương Tích Minh đeo kính lên, bình tĩnh nói: "Thảm, rất thảm. Tôi biết không nhiều lắm, khi đó, Thẩm Bối Bối bảo tôi ra tay thì cô ấy đã phải sống nhờ ăn xin rồi. Tôi có thói quen điều tra rõ thân thế của người ta rồi mới ra tay, để tránh tình trạng đắc tội với những người không nên đắc tội. Cho nên, tôi đã điều tra La Thiến, ngoại trừ một đời cực khổ thì không còn từ nào khác để hình dung."

Đường Diễn thở ra một hơi, hỏi: "Đã như vậy, sao anh còn ra tay được?"

Trương Tích Minh cười, nói: "Đường Diễn! Người đầu tiên ra tay với cô ấy là anh đấy! Cô ấy đổi bản thiết kế của người anh yêu, vu khống Lâm Phỉ đạo thiết kế. Trong nghề thiết kế, tội danh này có thể tương đương với án tử! Cho nên, anh đã chặn hết tất cả đường lui của cô ấy. Vì báo thù cho Lâm Phỉ, anh không những trục xuất cô ấy ra khỏi ngành giải trí mà còn chặn tất cả các công việc bình thường khác. Anh cũng chẳng lương thiện hơn chúng tôi là bao đâu!"

Những chuyện này, Đường Diễn đều đã nhìn thấy ở trong mơ, Trương Tích Minh nói tiếp: "Đối với mấy người chúng ta thì cô ấy chẳng qua chỉ là con kiến hôi. Anh đã gặp qua người nào để ý tới cảm xúc và sự công bằng của con kiến chưa? Nếu anh xem cô ấy là người, thì sau khi buộc cô ấy rời khỏi giới giải trí, anh nên thu tay lại mới đúng. Nhưng thực tế là anh đã ép cô ấy tới mức phải đi nhặt phế liệu, trong mắt anh, cô ấy chính là một con kiến hôi. Kiến hôi đắc tội anh thì đương nhiên là phải trả giá, và cái giá phải trả là bao nhiêu? Có thể là gấp đôi, gấp 3, gấp 4 hoặc thậm chí phải dùng cả đời để trả, ai sẽ để ý chứ? Anh sao?"

Trương Tích Minh cười nhạt: "Đường Diễn, đời trước, đến tận khi La Thiến chết... anh cũng không biết."

Tiểu Vũ: Đọc chương này cảm thấy sao sao, bởi vì La Thiến đời trước có phải La Thiến bây giờ đâu =)))

Thật sự thì Đường Diễn chẳng làm gì có lỗi với La Thiến hết, anh chỉ có lỗi với nguyên chủ thôi. Thế nên thấy anh dằn vặt mà thương ghê =))

Phúc lợi: tổng lượng vote được 26k votes nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net