Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 68

Edit: Tiểu Vũ lại ngoi lên trả phúc lợi. Mn đỉnh quá đi. Tui cứ tưởng phải mấy hôm nữa 😂😂😂

Thế nhưng, suy nghĩ kĩ một chút thì cũng chẳng chỗ nào có vấn đề hết.

Cô và Đường tổng vốn không quen biết, nếu Đường tổng mà đồng ý cho cô vay tiền quay vòng vốn thì mới là lạ ấy, đúng không?

Nhưng, khi đó cô như bị ma ám vậy, luôn cảm thấy việc này có thể thành công, thậm chí lúc Đường Diễn hỏi lý do, cô suýt chút nữa bật thốt lên rằng, cô nguyện ý lấy thân báo đáp.

Nếu không phải khi ấy La Thiến ở đó, thì cô cũng không biết bản thân mình sẽ nói ra những cái gì nữa?

Cuối cùng, cô đành vừa xấu hổ vừa giận dữ rời đi.

Đêm 30 rồi, nhưng một chút tâm tình vui vẻ đón Tết cô cũng không có.

Lâm Phỉ thở dài, trong nhà lúc này cũng đều loạn cào cào hết hết.

Nhà Lâm Phỉ kinh doanh bất động sản, bố Lâm là người gốc thủ đô, nhưng sự nghiệp lại không phát triển ở thủ đô. Ông chỉ là một nhà kinh doanh nhỏ lẻ, không tranh nổi với những người khác, cho nên đành lựa chọn đến các thành phố khác phát triển.

Kinh tế của Trung Quốc phát triển càng lúc càng nhanh, trong đó bất động sản chính là loại hình phát triển nhất, bố Lâm thông qua con đường này đã đi lên cuộc sống của người có tiền.

Mẹ Lâm là tiểu thư khuê các, tính cách mềm yếu, khi chất trên người giống hệt những thiên kim con nhà thư hương, tình cảm của bà và bố Lâm rất tốt.

Bởi vì sự nghiệp đặt tại thành phố khác, nên bố Lâm không hay ở nhà, Lâm Phỉ gần như là được một tay mẹ Lâm nuôi lớn.

Lâu dần, Lâm Phỉ được người mẹ tính tình dịu dàng, nhẹ nhàng của mình dạy dỗ thành một tiểu thư khuê các không tranh, không đoạt với đời. Điều này khiến cho Lâm Phỉ khác biệt so với nhưng người con gái cùng tuổi, hơn nữa, cô còn học được tay nghề nấu ăn ngon từ mẹ Lâm, càng khiến bản thân cô tỏa sáng hơn những người khác.

Cuộc đời Lâm Phỉ từ nhỏ đến lớn đều trải qua rất thuận lợi, được học trong một nền giáo dục cao cấp, được chọn làm exchange student đi sang nước ngoài học tập, ở nhà thì chưa bao giờ phải chịu cảnh thiếu thốn về mặt tiền nong, sau khi đi làm, cũng chằng cần phiền não vì tiền lương thấp, mặc dù có vài đồng nghiệp sai bảo đôi chút, nhưng là một người mới trong công ty tốt như thế, cũng không thể không làm gì.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, ngoại trừ thầm mền Đường tổng thì cô chưa từng phải phiền lòng về chuyện gì.

Đường tổng và cô cách nhau một trời một vực, cả tòa nhà Đường thị đều thuộc về anh, tài sản nắm trong tay không biết gấp bao nhiêu lần bố cô nữa? Một cây cỏ dại ngoại hình bình thường gia cảnh bình thường như cô thì sao có thể hấp dẫn anh được.

Lâm Phỉ mặc dù không cam lòng, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ được Đường Diễn yêu mến.

Cuối năm, hạng mục bất động sản mà công ty bố cô đầu tư đột nhiên xảy ra vấn đề, không đủ tiền quay vòng vốn nữa.

Một khi quay vòng thất bại, thì tất cả số tiền đã đầu tư đều sẽ cuốn bay theo dòng nước. Nhưng số tiền quá lớn, không ai đồng ý cho nhà cô vay hết, nếu cứ như này thì gia đình cô sẽ nợ nần chồng chất. Bây giờ, bố cô cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ, chạy khắp nơi vay tiền, tìm đến tất cả các ngân hàng có thể cho vay.

Lâm Phỉ biết chuyện rất nghiêm trọng, nhưng cô lại không thể giúp được gì. Và rồi cô bị ma xui quỷ khiến lên tầng cao nhất vay tiền, kết quả đương nhiên là thất bại. Đây là chuyện hết sức bình thường!

30 Tết, bởi vì tất cả người thân đều chưa trở về nên Đường Diễn quyết định nằm lì ở nhà La Thiến, không đi đâu hết.

La Tuấn tan ca sớm, buổi trưa đã trở lại rồi.

La Thiến đau lòng vứt sạch chỗ đồ ăn và bánh gato hôm sinh nhật Đường Diễn đi, bắt đầu xắn tay chuẩn bị bữa cơm tất niên.

Hôm qua cô đã chuyển cho La Diễm chút tiền, rồi dặn chị chuẩn bị một bữa cơm tất niên đầy đủ và phong phú, cũng không biết chị có nghe hay không nữa.

La Tuấn vào bếp giúp đỡ La Thiến nấu ăn dọn dẹp, còn Đường Diễn thì nằm trên ghế salon ngủ trưa.

Đồ ăn đã chuẩn bị xong nhưng thời gian vẫn còn khá sớm, thế là 3 người quyết định chơi đấu địa chủ.

La Thiến rất thích chơi trò này, nhưng cô chơi không giỏi, luôn có thể biến bài tốt thành bài xấu.

Đi theo La Thiến làm nông dân 2 lần, Đường Diễn ghét bỏ vô cùng: "Em thấy mình ngu một mình chưa đủ nên định kéo đồng đội ngu theo đấy à?"

La Thiến cây ngay không sợ chết đứng đáp lại: "Em có nhìn thấy bài của anh đâu, làm sao mà biết anh cần con gì không cần con gì?"

"Đây không phải là lý do biện minh cho sự ngu dốt của em." Đường Diễn phê bình cô.

La Thiến tức không chịu được, hỏi anh: "Không phải anh là tổng giám đốc à? Sao lại biết chơi đấu địa chủ vậy? Không phải tổng giám đốc thì đều không biết chơi trò này sao?"

Đường Diễn bị cô chọc đến bật cười: "Có phải em xem phim nhiều quá rồi không?" Anh cũng có đám bạn dở hơi mà, thỉnh thoảng cũng sẽ tụ họp một lần, 3 người thì đấu địa chủ, 4 người đi chơi mạt chược. Golf hay bowling gì đó bọn họ cũng đã chơi rất nhiều rồi. Lớn hơn thì thêm chút tiền cược, bọn họ đều là người có tiền, đương nhiên sẽ chẳng bởi vì thắng chút tiền mà mất kiềm chế, bọn họ chơi chỉ đơn giản là muốn giải trí thôi.

Sau khi La Thiến thua mất 500 tệ thì dở mặt: "Không chơi không chơi nữa, này tiền đây, hai người tự chia nhau đi." La Thiến đứng dậy đi nấu cơm.

Đường Diễn đưa tiền cho La Tuấn, nói: "Chị em đầy tiền, thế mà thua 500 tệ cũng tức."

La Tuấn cười hì hì nhận lấy, cậu thắng hơn 400 luôn! Bởi vì Đường Diễn đa phần đều đi theo La Thiến làm nông dân nên chỉ thắng có một ít.

Bởi vì La Thiến không chơi, nên Đường Diễn và La Tuấn đành ngồi xem TV, La Tuấn lên đại học đã biết tải game xuống chơi rồi.

Huống chi anh rể còn mua cho cậu chiếc điện thoại cực tốt nữa nên thỉnh thoảng cậu sẽ chơi vài trận với đám bạn học. Hiện tại rảnh rỗi không có việc gì làm nên La Tuấn liền rủ rê Đường Diễn chơi game.

Đường Diễn tương đối hài lòng về La Tuấn nên khi cậu rủ thì cũng tải game xuống chơi. Vì mới chơi nên Đường Diễn đã thua liên tiếp 2 ván, La Thiến biết được thì ngứa mồm cà khịa: "Tổng giám đốc thì sao chứ? Cũng có biết chơi game đâu?"

Kết quả, sau khi Đường Diễn quen tay thì liền mang theo La Tuấn đại sát tứ phương.

Nhất thời, La Thiến: "..." Cảm giác hai bên má có chút đau nhức vì bị vả mặt.

3 người cùng ngồi xuống bàn ăn bữa cơm giao thừa, xem chương trình gặp nhau cuối năm trên TV rồi cùng đợi khoảnh khắc sang năm mới. La Thiến và La Tuấn buồn ngủ díp mắt bò về phòng ngủ, Đường Diễn thì lại rất có tinh thần, thong dong thảnh thơi đi theo sau La Thiến trở về phòng.

Năm nay, Đường Diễn cảm thấy tương đối hài lòng.

La Thiến ở Bắc Kinh không có ai có thể đi chúc Tết, nhưng gửi tin nhắn chúc thì cũng không ít.

Bắt đầu từ 12 giờ đêm, La Thiến đã gửi tin nhắn tập thể rồi, cô gửi cho đạo diễn Giang này, Viên Khai Khải này, Du Mạn này, Hướng Kiến Hoa này, Lâu Tùng Nguyên này, Lạc Thiên này...

Weibo thì có Triệu Vũ Lâm trông coi, đúng giờ đăng một bài chúc mừng năm mới, fan hâm mộ cũng nhảy vào bình luận chúc phúc.

Một năm náo nhiệt qua đi, La Thiến lại bắt đầu công việc của mình.

Là tổng giám đốc của một công ty mới đưa ra thị trường, năm mới này sẽ là một năm rất bận rộn đối với Phùng Nhất Khê. Tuy rằng công ty của hắn khá lớn, thị trường cũng chiếm khá nhiều, nhưng bây giờ điện thoại thông minh đổi mới rất nhanh, chỉ hơi thả lỏng một chút là sẽ bị người khác đè đầu cưỡi cổ.

Sản phẩm mới của năm ngoái đã được tung ra, cuối năm vừa rồi cũng đã đưa vào kinh doanh, các loại báo cáo thông kê số người mua số lỗi số phản hồi được gửi về tấp nập.

Cùng lúc đó, bộ phận nghiên cứu cũng bắt đầu tiến hành làm sản phẩm mới cho năm nay, phải liên hệ đến các bên cung cấp linh kiện phần mềm rất nhiều.

Đừng nói ăn Tết, đến bữa cơm giao thừa Phùng Nhất Khê cũng phải ăn ở công ty.

Mãi mới rảnh rỗi được một chút thì thư kí gõ cửa: "Phùng tổng, bên ngoài có một vị tiểu thư họ Lâm muốn gặp anh."

Phùng Nhất Khê sững sờ, hộ Lâm? Lâm Phỉ sao?

"Cho cô ấy vào đi!"

Quần áo Lâm Phỉ mặc không phải kiểu đi làm, Phùng Nhất Khê cũng biết Đường thị đang cho công nhân viên nghỉ Tết, chỉ để lại một số bộ phận quan trọng thôi, thế nên Lâm Phỉ không phải từ Đường thị tới đây, hắn khó hiểu hỏi: "Lâm Phỉ à! Ngồi xuống đi! Em tới đây có chuyện gì vậy?"

Lâm Phỉ nở nụ cười: "Phùng đại ca." Lâm Phỉ và Phùng Nhất Khê không phải mới quen, bọn họ đã từng là bạn học của nhau, nhưng lúc đi học cũng chẳng thân thiết gì lắm, chỉ biết đối phương là bạn học của mình mà thôi.

Thế nên, năm ngoái lúc gặp lại, bọn họ đều rất ngạc nhiên. Phùng Nhất Khê lớn hơn Lâm Phỉ một tuổi, lúc đi học không tập trung nên sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì mỗi người học một trường.

"Sao thế?" Phùng Nhất Khê dẫn Lâm Phỉ tới phòng khách, rồi rót cho cô chén trà.

"..." Lâm Phỉ im lặng một lúc rồi lấy một tệp tài liệu từ trong túi ra, đưa cho Phùng Nhất Khê. Phùng Nhất Khê nhận lấy, đồng thời Lâm Phỉ cũng mở miệng: "Đây là tài liệu về một hạng mục bất động sản, bên trong có vị trí địa điểm, kế hoạch đầu tư và phỏng đoán lợi nhuận. Với mức lương của người dân nơi ấy thì loại nhà như thế này là thích hợp nhất! Anh có thể xem kĩ hơn trong tài liệu, đầu tư vào đây nhất định sẽ không lỗ."

Phùng Nhất Khê vừa nhìn vừa hỏi: "Sao lại đột nhiên bảo anh nhìn cái này?"

Lâm Phỉ thành thật trả lời: "Bởi vì, bố em là người đầu tư của hạng mục này, nhưng hiện tại có chút vấn đề, không thể quay vòng vốn kịp thời. Nếu như tài chính không tiếp tục đổ vào thì... "

Phùng Nhất Khê im lặng xem hết tệp tài liệu, sau đó trả cho Lâm Phỉ, nói: "Anh xem qua rồi, đúng là một hạng mục rất tốt. Nếu bỏ vốn ra thì khả năng kiếm lời là rất cao!"

Lâm Phỉ tỏ ra vui mừng, nhưng Phùng Nhất Khê lại nói: "Nhưng mà, hạng mục này không phải cái anh có thể đầu tư bây giờ." Hạng mục này đối với anh thì đúng là không lớn, chỉ cần quăng mấy trăm triệu vào là có thể kiếm được rất nhiều. Nhưng đây lại là hạng mục lớn nhất mà bố Lâm Phỉ từng đầu tư, ném hết tất cả tiền mình có vào, còn đi khắp nơi vay tiền nữa.

"Nếu như bảo anh bỏ tiền của chính mình ra để đầu từ thì anh sẽ đồng ý, nhưng hiện tại vốn lưu động của anh không đủ để đầu tư hạng mục này." Anh nhìn Lâm Phỉ với vẻ mặt ủ rũ rồi nói tiếp: "Lấy tiền của công ty thì có lẽ có cơ hội, nhưng bất cứ khoản đầu tư nào lớn đều phải nhận được sự đồng ý của các cổ đông. Mà bọn họ thì sẽ không đồng ý, huống chi, cho dù bọn họ có đồng ý thì số tiền quay vòng vốn cho dự án sắp tới của công ty anh sẽ gặp chút vấn đề."

Lâm Phỉ miễn cưỡng cười: "Em biết, em hiểu được! Em chỉ muốn thử một chút thôi."

"Thật ra, sao em không đi tìm Đường tổng? Tài chính trong tay anh ta rất lớn, có thể nuốt cả hạng mục này đấy." Phùng Nhất Khê khó hiểu hỏi.

"Em không quen anh ấy lắm." Lâm Phỉ nói.

"Tất cả mọi người đều là người làm ăn, kiếm được tiền thì đương nhiên sẽ đầu tư." Phùng Nhất Khê nói. Nếu như có tiền thì nhất định hắn sẽ đầu tư hạng mục này, chỉ là, tình hình công ty bây giờ không cho phép hắn làm thế.

Lâm Phỉ cười khổ lắc đầu: "Em đã tìm rồi, Đường tổng cũng không đồng ý."

Phùng Nhất Khê thở dài, im lặng một lúc thì hỏi: "Em thử tìm qua người trung gian chưa?"

"Người trung gian?" Lâm Phỉ khó hiểu.

"Đúng vậy. Đường thị không làm về mảng bất động sản, hơn nữa mấy năm gần đây bất động sản đã hơi đình trệ rồi, em trực tiếp đi tìm thì đương nhiên anh ta sẽ không thèm để ý. Nhưng nếu em tìm một người trung gian, nhờ người đó thuyết phục vài câu với Đường tổng thì anh nghĩ, sẽ có hiệu quả đấy." Phùng Nhất Khê cũng nể tình mà chỉ điểm đôi chút.

Lâm Phỉ hỏi: "Vậy em phải tìm ai làm người trung gian bây giờ?"

Phùng Nhất Khê cười nói: "Không phải em cũng có quen sao? La tiểu thư đó! Anh thấy cô ấy và Đường tổng rất thân thiết, Đường tổng cũng đối xử với cô ấy khá tốt, cô ấy là người thích hợp nhất để giúp em thuyết phục vài câu đấy."

Lâm Phỉ sững sờ, nhớ tới cảnh tượng mấy ngày trước mình nhìn thấy. Dưới màn pháo hoa sáng rợp trời, có hai người nào đó thân thiết đứng cạnh nhau. Trong lòng có chút chua xót, nhưng Lâm Phỉ nhanh chóng ném nó ra khỏi đầu, nhìn Phùng Nhất Khê cười nói: "Em biết rồi, cảm ơn anh, em sẽ đi tìm cô ấy thử xem."

Phùng Nhất Khê mỉm cười: "Không có gì, anh cũng có giúp được gì đâu." Phùng Nhất Khê biết tới La Thiến là do lần hợp tác trước kia với Đường Diễn, qua lần đó, hắn nhìn ra được, Đường Diễn đối với La Thiến có sự khác biệt. Thông qua La Thiến nhờ giúp đỡ, khả năng thành công có lẽ rất cao đấy.

Spoil nhẹ: chương sau mẹ Đường Diễn gọi La Thiến ra nói chuyện đấy ahihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net