Tập22 Mẩu thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi, ngày nào anh cũng ôm lấy bé con nhìn Việt Thi qua gương, nhìn cô sinh ra và lớn lên từng ngày, tráu tim anh lại đập nhanh 1 nhịp

-Chuyện của Thiên giới sao rồi_ anh thấy Hắc Vô Thường đi đến, nhíu mày nói

-Tạm thời êm xuôi. Ngọc Hoàng biết chuyện cũng chỉ trách tứ một chút, có đều vị Ninh Thư công chúa kia cũng không chịu chết tâm, không phải ngài không lấy_ Hắc Vô Thường vừa nói vừa trêu đùa bé con, thấy bé con cười cũng cười theo

Nguyễn Chiến Thắng liếc mắt nhìn bé con. Ngọc Hoàng căng bản khoing trách tội anh vì vị trí này không phải ai cũng làm được, hơn nữa Thiên Hậu ở trước mặt bao ngiêu người ép anh lấy con gái bà ta, lại tự mình nói sẽ triệu hồi thiên binh, đó là không coi Ngọc Hoàng ra gì. Chiến tranh từ lâu đã không còn, nếu bây giờ 2 giới đánh nhau, thương vong sẽ rất lớn

-Lão Bạch dạo này thế nào?

-Hắn tránh mặt ta, bây giờ người anh trai này nói gì hắn cũng không nghe lọt tai_ Hắc Vô Thường thở dài 1 tiếng, từ khi Việt Thi đầu thai, hắn lại phục hồi bản chất lúc xưa, chỉ có đều luôn tránh mặt y và không còn nghe lời nữa

Nguyễn Chiến Thắng lại suy tư 1 hồi, lần gặp cuối cùng với Bạch Vô Thường là khi hắn đến điện Diệm Vương nói cho anh biết tên của bé con là Nguyễn Bạch Dật, sau đó liền không thấy mặt mũi đâu cả

Ở Hạ giới, đêm xuống mọi nhà đều tắt đèn đi ngủ, 1 bé gái vừa tròn 5 tuổi đang ôm chặt gấu bông nhìn chầm chầm người trước mặt

-Chú là ai?

-Chỉ là người qua đương mà thôi_ người đàng ông nói xong liền hôn lên trán của bé gái, lập tức đứa bé liền chìm vào giấc ngủ

Bạch Vô Thường nhìn khiếp sau của Việt Thi, đôi mắt hồ ly khe híp lại. Hắn chỉ giám gặp cô vào lúc Diêm Vương đại nhân không nhìn gương, nếu không, hắn sẽ mãi mãi không thể nhìn thấy cô. Phần tình cảm không thể có này, hắn sẽ không để 1 ai biết

5 năm ở U Minh trôi qua, giờ tiểu Bạch Dật đã tròn 5 tuổi. Từ khi ý thức được mẹ mình là ai, bé con xin anh ở ngôi nhà giữa sông Vông Xuyên, ngày ngày thai cô thả cần câu cá

-Ây da, tiểu Bạch Dật, hôm nay câu nhiều không_ Hắc Bạch Vô Thường tiếng đến chỗ bé con cười nói

-............._ bé con nhấc cái xô bên cạnh cho 2ng nhìn, mặt xị xuống dài ra hẳn mấy mét

Hai người nhòm vào, chỉ thấy trong xô, một con cá màu vòng béo núc ních đang bơi trong đó. Quả nhiên 2 mẹ nào con nấy, nhớ ngày trước Việt Thi chỉ có thể câu được duy nhất mỗi lần 1 con

-Đừng buồn_ có buồn cũng không câu được nhiều hơn đâu

-Ta không buồn. Hôm nay ta rất vui, phụ thân nó sẽ đưa ta đi gặp mẫu thân. Ta sắp được ở gần mẫu thân rồi

[..............Còn.............]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net