Chương 485: Chờ ta trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Hai người Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc vội vàng rời giường, bọn hạ nhân đã chuẩn bị tốt nước nóng cùng điểm tâm.

Điểm tâm là mì vằn thắn nước cốt gà tôm thịt, cháo bích canh, bánh ngọt tơ vàng, bánh sữa ngọt mềm, bánh rán hành. Đều là Sở Lệnh Tuyên bình thường thích ăn.

Trần A Phúc không đói bụng, chỉ ngồi ở đối diện hắn ngơ ngác nhìn hắn. Sở Lệnh Tuyên bị nhìn thấy có chút không được tự nhiên, cười duỗi tay vuốt vuốt đầu tóc nàng. Nói: "Chờ ta trở lại, để cho nàng xem đủ."

Sau khi ăn xong, Sở Lệnh Tuyên về phòng ngủ, ôm Tiểu Ngọc Nhi dậy hôn rồi lại hôn. Sau đó lại đi đông sương phòng, ôm Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi dậy hôn một chút.

Ra Đông Sương, lại đi Tây Khoa viện. Hắn sợ đánh thức Sở Hàm Yên, ngay cả đèn cũng không điểm, chỉ dựa vào tia nắng ban mai xuyên qua song cửa sổ nhìn nàng vài lần, vuốt ve đầu tóc bên gối.

Chứng kiến nữ nhi khuôn mặt nhỏ nhắn thịt thịt cùng màu da đỏ hồng, nội tâm Sở Lệnh Tuyên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trước khi chưa gặp được A Phúc, mỗi lần rời khỏi nữ nhi đều cực kỳ không nỡ, sợ con bé chịu tội. Nhưng bây giờ, cho dù đi chịu chết, cũng yên tâm về nữ nhi rồi.

Trần A Phúc đưa hắn đi ngoài viện, lúc đi đến cửa viện, hắn quay người lại kéo Trần A Phúc vào trong lòng, vùi mặt ở trong đầu tóc nàng, hít thở mấy hơi thật sâu. Nói: "Chờ ta trở về. Nếu có gì vạn nhất, cũng không cần quá khổ sở, mấu chốt sống qua ngày thật tốt cùng bọn nhỏ."

Trần A Phúc nức nở nói: "Thiếp không cần vạn nhất, chỉ cần chàng còn sống trở về..."

Nam nhân Sở gia đều sẽ ở ngoại viện tiễn đưa Sở Lệnh Tuyên, Sở Lệnh An trực tiếp đến Trúc Hiên, vừa vặn trông thấy Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc ôm nhau cùng một chỗ.

Hắn vội vàng trốn ở phía sau một cây đại thụ, trong lòng kính sợ đối với đại tẩu thiếu rất nhiều. Dù nữ nhân thông minh hiền tuệ, nếu như bộ dáng này bị người chứng kiến, cũng sẽ cảm thấy nàng không trang trọng.

Sở Lệnh Tuyên buông lỏng tay, ra cửa đi đến phía ngoài viện.

Nhìn đến bóng lưng hắn vội vã biến mất ở phía sau cây, Trần A Phúc khóc thành tiếng. Hạ Nguyệt đi tới đỡ nàng về sân nhỏ, khuyên nhủ: "Tam lão gia là Đại nguyên soái, nhất định sẽ không để cho thế tử gia đi mạo hiểm."

Lý ma ma mất hứng thấp giọng nói: "Hạ Nguyệt, lời nói này cũng không cho nói lung tung. Thế tử gia có bản lãnh như vậy, như thế nào sẽ để Tam lão gia chiếu cố."

Hạ Nguyệt lời vừa ra khỏi miệng, liền biết chọc họa, vội vàng đỏ mặt gật gật đầu.

Ba đứa bé sau khi tỉnh lại, lại không nhìn thấy phụ thân, đều khóc lóc không dừng lại. Vừa nói hù dọa muội muội, hai tên tiểu tử liền ngừng miệng, nhưng Sở Hàm Yên lại liên tục dùng khăn bụm mặt khóc không ngừng.

Trần A Phúc không sợ kêu khóc, nhưng sợ hãi tiểu cô nương khóc thút thít ẩn nhẫn dạng này. Nàng ôm tiểu cô nương vào trong ngực khuyên giải, lại phải kêu người đi xin tiên sinh nghỉ hai ngày, nói sẽ dẫn bọn họ đi tìm tiểu di A Mãn cùng Thiến tỷ muội chơi.

Hai tiểu ca không biết rõ tiểu di A Mãn cùng Thiến tỷ muội là ai, nhưng nghe nói có thể đi chơi liền nở nụ cười. Mà Sở Hàm Yên thật lâu chưa thấy qua các nàng, cũng hơi chút phân tâm. 

Trần A Phúc cũng muốn đi ra ngoài chơi, buông lỏng tâm tình căng thẳng mà ưu thương một chút. Nàng cảm thấy, trong kinh thành, trừ Vĩnh An Hầu phủ ra, chỉ có đến Dương gia mới có thể làm cho nàng thật sự trầm tĩnh lại.

Nàng kêu người đi đưa thiệp cho Dương phủ, bảo ngày mai buổi sáng đi.

Hai tiểu ca nghe bảo ngày mai mới đi chơi, lại bắt đầu lớn tiếng rú lên.

Trần A Phúc sẵng giọng: "Chúng ta đi nhà người ta làm khách, vẫn phải nói một tiếng với người ta chứ."

Sau đó, kể chuyện xưa cho mấy hài tử, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ đi. Mấy ngày nay tam phu nhân vô cùng bận rộn, cho nên Trần A Phúc cũng không thể mang bọn nhỏ đi An Vinh Đường, hiện tại ngay cả cơm tối đều không tập trung ăn ở trong An Vinh Đường.

Ban đêm, Trần A Phúc lại dẫn Tiểu Ngọc Nhi đi không gian. Kim Yến Tử đặc biệt hiểu chuyện, thời điểm chơi đùa cùng Tiểu Ngọc Nhi, còn ngẫu nhiên ngẩng đầu khuyên giải Trần A Phúc dựa vào Yến Trầm Hương ngẩn người: "Ma ma, đừng lo lắng, người ta cũng không muốn để cho người làm quả phụ. Đợi sau khi người ta rời khỏi đây, năm ngày ba bữa đi xem Sở phụ thân một chút."

Trần A Phúc uể oải nói câu: "Cảm ơn cục cưng."

Ngày hôm sau giờ Tị, Trần A Phúc liền dẫn mấy người hài tử cùng một chút lễ vật ngồi xe ngựa đi Dương gia.

Mấy người Trần A Phúc chính khách quý là Dương gia, không chỉ Dương Minh Viễn cùng Trần A Mãn ở nhà chờ bọn họ, ngay cả Trần A Ngọc đều đến.

Ba người bọn họ vẫn là lần đầu tiên trông thấy Tiểu Ngọc Nhi, cho nàng lễ ra mắt.

Dương Thiến tính cách khoan khoái nhanh nhẹn như cũ, sau khi hành lễ cho Trần A Phúc, liền đi qua kéo Sở Hàm Yên tán gẫu những ngày qua: "Yên muội muội, lâu như thế, sao muội mới đến nhà tỷ chơi đây? Tỷ rất nhớ muội cùng Đại Bảo ca ca a, còn có Thất Thất và Hôi Hôi, Truy Phong chúng nó. Nói cho muội biết nha, cha tỷ mua cho tỷ nhiều con chim nhỏ, còn có cẩu cẩu, huấn luyện như thế nào cũng không có thông minh như Thất Thất chúng nó nhà muội đâu..."

Tiểu người ba hoa blah blah chỉ lo nói, Sở Hàm Yên không có chút cơ hội chen vào nói nào, nhưng Sở tiểu cô nương vẫn cười rộ lên, gật đầu đến gần thủ thỉ.

Trần A Phúc nghĩ tới, về sau, vẫn nên để tiểu cô nương nhiều làm quen vài người bạn thân mới tốt.

Mà Dương Siêu không nhìn thấy Trần Đại Bảo, vô cùng thất vọng. Hỏi Trần A Phúc: "Trần di, Đại Bảo đâu? Vì thấy cậu ấy, con đặc biệt xin nghỉ cùng tiên sinh trong tư thục."

Mấy người Dương Minh Viễn cùng Trần A Ngọc còn không biết thân phận chân thật của Trần Đại Bảo, trong thư Trần Thực cho bọn họ chỉ đại khái nói Đại Bảo là hài tử nhà quý nhân, bởi vì đặc thù nguyên nhân thả đi dân gian, trùng hợp bị Vương thị nhặt được, hiện tại đã rời khỏi Sở gia.

Ở trong mắt bọn họ, người Sở gia đều là quý nhân, cho rằng thân phận chân thật của Đại Bảo không khác gì Sở gia.

Trần A Phúc cười nói: "Hắn hôm nay phải lên lớp, lại không dễ xin nghỉ, cho nên không có tới."

Mà Trần A Mãn biết dỗ tiểu hài tử như cũ, nói vài câu liền hấp dẫn sự chú ý của hai tiểu ca đi qua. 

Minh Ca Nhi vô cùng đắc ý khoe khoang cùng nàng: "Muội muội cháu, Tiểu Ngọc Nhi, đẹp mắt."

Trần A Mãn cười khanh khách, nhìn Tiểu Ngọc Nhi mấy lần nói: "Xác thực vô cùng đẹp mắt. Ai da, làm sao bây giờ, tiểu di muốn giữ Tiểu Ngọc Nhi lại rồi."

Vũ Ca Nhi vội vàng vươn ra cánh tay ngăn cản Lý mụ mụ ôm Tiểu Ngọc Nhi, vội la lên: "Không được, muội muội chúng ta, chỉ có thể nhìn, không thể giữ."

Tiếng cười của Trần A Mãn thanh thúy như chuông bạc như cũ, vừa nghe được tiếng cười này, tâm tình Trần A Phúc cũng tốt hơn nhiều.

Bọn họ trực tiếp được mang đến sân nhỏ Dương Minh Viễn cùng Trần A Mãn ở.

Lúc này ánh mặt trời vừa vặn, huynh muội Trần A Mãn và Dương Thiến mang vài hài cùng với Thất Thất và Hôi Hôi chơi dưới tàng cây.

Trong sảnh phòng, Trần A Phúc uống trà đang cùng Dương Minh Viễn và Trần A Ngọc , lại nghe Trần A Ngọc nói chuyện mở một cái tổng điếm Hưng Long đại tửu lâu ở kinh thành. Phòng ở đã thuê xuống, là tòa lầu ba tầng, bến cảng chỉ có thể nói còn có thể. Hắn cảm thấy, vẫn là nên dựa theo thực lực của mình cùng mạng lưới quan hệ đến định vị, mở một cái tửu lâu đã trên trung đẳng là được ...

Trần A Ngọc mười tám tuổi càng thêm thành thục vững vàng, ít đi ngây ngô trước kia, hơn nữa tuấn tú tướng mạo, thật sự là hậu sinh tốt hiếm có.

Trần A Phúc liên tiếp gật đầu, vị Trần gia này tuyển được người dẫn đầu buôn bán không sai.

Nàng cười nói: "Về sau A Ngọc buôn bán, A Lộc và A Đường đi quan lộ, Trần gia chúng ta cũng liền lên rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dienvan