1. Một nhà?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sai rồi, làm lại!"

"Chậm nhịp rồi!"

"Tay dứt khoát một chút!"

"Chân thẳng ra!"

"Chú ý nhạc!"

"Ya! Rốt cuộc cô muốn thế nào!" Park Chanyeol không thể chịu đựng được nữa.

Tập nhảy liền hai tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ, bắp chân đã căng cứng, hai tay vô cùng mỏi, cảm giác ê ẩm hư thoát cả người không muốn động đậy. Vậy mà người kia vẫn bắt cậu nhảy rồi lại nhảy, con mắt nào của cô ta thấy anh nhảy không tốt chứ! Rõ ràng là bới lông tìm vết!

Hạ Ái Hạ nhíu mày, "Ý anh là sao?"

Thân là huấn luyện viên dạy nhảy của EXO, cô đương nhiên có trách nhiệm dạy tới nơi tới chốn. Mà cái cậu Chanyeol này, không biết có phải không có thiên phú nhảy hay không, toàn thân cứng nhắc, báo hại cô đã dạy được hơn một tháng rồi vẫn không tiến bộ chút nào.

Tuy nói, Park Chanyeol không phải cái hố đen vũ đạo, nhưng khả năng nhảy thực sự không thể chấp nhận được!

Nhìn đi, nhìn đi, Kai mới suất làm sao! Hạ Ái Hạ liếc mắt sang bên cạnh, lập tức thay đổi thành một thái cực khác. Kai căn bản là không cần cô dạy, người ta sinh ra là để làm dancer!

Bên ngoài cửa kính, ánh đèn của Seoul nhộn nhịp nhưng không còn ồn ào như trước, Lâm Uyển Vi không nhịn được nói, "Cái đó...Ái Hạ, bọn trẻ cũng mệt rồi..."

Quan trọng là Lâm Uyển Vi rất muốn đi về ngủ!

Chen nịnh nọt chạy đến, "Vợ yêu, chúng ta về đi ha~!"

Một màn này làm cả phòng nôn mửa.

Kim Hana cũng ái ngại nói, "Ngày mai không có lịch trình, có thể qua đây tập nốt được không, dancer-nim?"

Trước con mắt long lanh của cả lũ, Hạ Ái Hạ đành chịu thua, "Vậy đi, mai đến đúng giờ nhé."

Mười người hoan hô, chỉ riêng có một người nắm chặt tay, căm giận nhìn Hạ Ái Hạ đang lấy đồ ra về.

Hừ, Hạ Ái Hạ, cô cứ đợi đấy!

Sáng hôm sau, EXO đúng giờ có mặt ở phòng tập, như thường lệ, Hạ Ái Hạ đặc biệt "chú ý" đến Chanyeol.

Nhưng kì lạ, hôm nay Chanyeol lại rất nghe lời, cô chỉ bảo đến đâu anh làm theo đến đó, không có nửa điểm phản bác.

Hạ Ái Hạ không có tâm tư đi suy nghĩ việc đó, dạy xong cô liền chạy đến trước tủ đồ, nhanh chóng thu xếp rồi ra khỏi toà nhà, vội vàng đến nỗi không để ý đến ánh mắt giảo hoạt của người nào đó.

Hôm nay Hạ Ái Hạ phải đến công ty cho thuê nhà trả tiền hàng tháng.

"Thật ngại quá, cô Hạ, tiền thuê tháng này bắt đầu tăng rồi."

"Ý anh là sao? Tăng lên bao nhiêu?"

"Cô Hạ, cô biết đấy, bây giờ giá cả leo thang, cô lại thuê ở chỗ đắc địa nhất của Seoul, tiền nhất định phải tăng rồi, tầm hai nghìn won gì đó..."

"Hai nghìn won?!" Hạ Ái Hạ trợn trắng mắt.

Cô đi làm ở SMEnt, không có nghĩa là cô nhiều tiền nha! Nhưng căn hộ này khó khăn lắm mới tìm được, giờ bỏ đi tìm ở Seoul còn lâu mới có cái tốt bằng.

"Thực ra cô Hạ có thể tìm người thuê cùng, vừa bớt cô đơn vừa góp tiền cùng trả." Nhân viên công ty thuê nhà khuyến nghị.

"Cái này..." Hạ Ái Hạ do dự, cô còn chưa nghĩ đến khả năng đó.

Nhân viên công ty nói không phải vội, cho cô một tuần suy nghĩ. Hạ Ái Hạ cúi đầu cảm tạ rồi về nhà.

Về nhà, Hạ Ái Hạ chẳng có tâm trạng ăn uống nữa. Tắm xong, cô lên mạng tìm người có nhu cầu thuê nhà, thật không ngờ mới tìm một lát đã có một người rất tiềm năng.

Hạ Ái Hạ vui mừng kích chuột vào. Người này là nam, hơn hai mươi tuổi, có nhu cầu thuê nhà ngay lập tức, chỉ cần có một phòng riêng và không gian riêng, còn lại cô có thể tự quyết. Hạ Ái Hạ liên lạc với số máy trên, đối phương không cần đàm phán nhiều đã đồng ý, ngày mai sẽ dọn đồ đạc đến ở luôn.

Mọi chuyện đều suôn sẻ đến không thể tin nổi, Hạ Ái Hạ tung gối vui vẻ nghĩ mình thật may mắn làm sao!

Đợi đến tám giờ sáng ngày mai, khẳng định Hạ Ái Hạ thà rằng không có loại may mắn này.

Tám giờ sáng, Hạ Ái Hạ lết khỏi giường đi đánh răng rửa mặt, hôm nay không phải đi làm nên cô tự thưởng cho mình ngủ nhiều hơn một chút.

Kính coong! Tiếng chuông cửa vang lên.

"Đến đây đến đây." Hạ Ái Hạ vừa xỏ dép vừa từ phòng tắm đi ra.

Phía bên kia cánh cửa vang lên tiếng đối thoại.

"Thực ra không cần gấp thế đâu sunbae..."

"Cậu còn nói? Muốn ra phòng khách như Baekhyun?"

"Nhưng em có thể sang phòng khác ở cho đến khi phòng mình sửa xong, hay em sang kí túc xá nhóm khác ở cũng được."

"Phòng khác sẽ không đồng ý chứa chấp cậu đâu, còn kí túc xá của công ty, nghe nói bác Lee định cho nhóm nữ sắp ra mắt ở rồi. Tóm lại, ngoan ngoãn ở đây đi, người thuê nhà cùng cậu xem ra cũng rất dễ tính."

"Xin chào." Đúng lúc đó Hạ Ái Hạ mở cửa ra.

Hai bóng người trước mặt đồng thời "a" một tiếng.

Hạ Ái Hạ là người phản ứng nhanh nhất, "Nhầm chỗ rồi." Nói xong liền định đóng cửa lại.

Cô gái đứng trước cửa nhanh nhẹn chèn tay vào, cười cười, "Ái Hạ a, không ngờ lại là cậu."

"Đã nói là nhầm chỗ." Khoé môi Hạ Ái Hạ giật giật.

"Địa chỉ hôm qua cậu đọc cho tớ rất rõ ràng, Lâm Uyển Vi tớ sao có thể nhầm được."

Lúc này người con trai cao lớn bên cạnh cũng cầm hành lí dợm bước, "Sunbae a, em nguyện ở phòng khách với Baekki."

"Im." Lâm Uyển Vi trừng mắt, đoạn quay sang cầm tay Hạ Ái Hạ, "Tớ biết thế này cậu khó xử, nhưng tốt xấu gì cũng cùng công ty với nhau. Phòng ở của Chanyeol cần phải tu sửa một lượt, chỉ cần một tháng thôi. Có được không?"

Thảo nào hôm qua nghe giọng nữ quen quen, lại còn nhờ nam thuê phòng! Hạ Ái Hạ vỗ đầu bừng tỉnh. Nhưng Lâm Uyển Vi cũng không biết đó lại là cô, thật trùng hợp!

Lâm Uyển Vi thấy Hạ Ái Hạ vẫn chần chừ, liền tung ra chiêu cuối cùng, "Ái Hạ, tớ biết cậu là người tốt bụng. Nếu cậu không cho phép, Chanyeol thực sự không còn chỗ nào để đi nữa, cậu nỡ để một người đẹp trai cao ráo như cậu ta lưu lạc đầu đường xó chợ sao!"

Khụ khụ! Hạ Ái Hạ sặc nước bọt, nghiêm trọng đến vậy sao?

Chanyeol cũng trợn mắt, Lâm Uyển Vi sunbae thật lừa đảo, rõ ràng hôm qua còn định dẫn anh đi thêm vài chỗ nữa mới quyết định!

"Tóm lại là như thế đi! Chanyeol trông cậy vào cậu!" Lâm Uyển Vi dứt khoát đặt túi đồ trên tay vào tay Hạ Ái Hạ, trực tiếp chuồn thẳng.

Hành lang chỉ để lại một làn khói trắng. Hai người hai mặt nhìn nhau.

Hạ Ái Hạ ho một tiếng, "Cái đó...anh thực sự không còn nơi nào để đi sao?" Cô còn chưa đến độ thấy chết không cứu.

"Cô nói xem?" Chanyeol nhướng mày, trong đầu nghĩ ngày mai phải đánh tên miệng mèo kia một trận, không đánh được sunbae thì đánh cậu ta vậy! Sống cùng một nhà với cô nàng này?! Tức chết anh rồi!

Hỏi lại làm gì? Rắc rối quá! Hạ Ái Hạ nhăn mặt, "Thế rốt cuộc anh có vào hay không?"

"Vào." Chanyeol bất đắc dĩ nói. Kệ đi, chỉ một tháng thôi, miễn không chạm mặt nhiều là được!

Vậy mà, sự bất đắc dĩ này cuối cùng đã hoá thành một sợi chỉ màu đỏ, trói chặt hai người lúc nào không hay.






P/s: Nói là ôn thi nhưng vẫn ngoi lên làm một chương ( ̄▽ ̄). Dự là ra chậm :p.

#Tặng bạn @quynhanh6999, cảm ơn bạn đã đợi mình một tháng <3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net