Q1. Chương 121-130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 121: Uy hiếp

  Không lâu sau, tin tức lều trại của phó tỳ nữ quyến bốc cháy truyền ra.

"Tư Hàm Hương đã chết?" Bách Lý Thanh dừng bút son trên tấu chương đang phê duyệt.

"Thưa Thiên Tuế gia, phát hiện một thi thể nữ bị đốt trụi, tương tự với hình thể của Nhị tiểu thư Đức Vương phủ, trên người còn nửa khối ngọc bị cháy hỏng, là vật tùy thân của vị tiểu thư kia. Hơn nữa cũng có nhiều cung nữ trông thấy khi lều trại đột nhiên bốc cháy, vị tiểu thư kia còn nằm bất tỉnh trong lều." Liên công công cung kính nói.

Ánh mắt Bách Lý Thanh lóe lên không ngừng, như một hồ nước loang loáng, khiến người ta nhìn không rõ sâu cạn, khóe môi cong cong hơi nhếch lên thành độ cong tinh xảo: "Đúng là... khéo quá, bệ hạ có ý gì không?"

"Ý của bệ hạ là người đã chết thì thôi, dù sao người chết trong yến ngày xuân lần này đều là nữ nhi Đức Vương phủ, cũng phải trấn an Đức Vương phi một chút, không thể luôn khiến thê tử của vong huynh quá đau buồn." Tiểu Liên Tử nói.

Bách Lý Thanh hừ nhẹ trào phúng: "Vị bệ hạ này của chúng ta tuổi càng lớn càng hay quên chuyện. Lúc trước, tay chân huyết mạch chết trong tay hắn là bao nhiêu? Khi chúng ta ra tay với vị Đức Vương gia theo hắn nam chinh bắc chiến này, chẳng phải hắn cũng ngầm đồng ý, thích nhìn sự thành hay sao? Giờ lại làm ra vẻ tích đức cơ nhỉ, càng ngày càng sợ chết."

Đối với lời nói và thái độ cực kỳ vô lễ của Bách Lý Thanh với Hoàng Đế, Liên công công đã sớm nhìn quen, hắn chỉ hỏi: "Thiên Tuế gia, nay bệ hạ đã mời ngài quyết định cuối cùng, ngài xem xem có cần xin bệ hạ thay đổi quyết định, để Tư Lễ Giám tiếp tục điều tra không?"

Bách Lý Thanh tiện tay lấy một quyển tấu chương nữa, vừa phê duyệt vừa vô ý nói: "Điều tra cái gì, không phải chết rồi à, cứ làm theo bệ hạ dặn dò đi."

Liên công công sửng sốt, sau đó chắp tay cung kính nói: "Vâng."

Hắn vẫn không đoán ra rốt cuộc Thiên Tuế gia nghĩ gì, có điều nếu Thiên Tuế gia sai bảo vậy thì cứ làm là được.

Chẳng bao lâu, thánh chỉ của Hoàng Đế ban xuống.

...

"Tiểu Vương gia." Hai tỳ nữ đang thu dọn đồ đặc trông thấy bóng người cao lớn phiêu dật của Tư Lưu Phong đến gần liền đỏ mặt hành lễ, ý đồ lộ ra những điểm xinh đẹp nhất của mình trước vị giai công tử đệ nhất kinh thành này.

Dù sao hiện giờ Thiếu Vương phi đã tự mời hạ đường, vị Vũ di nương đanh đá kia thì bị thương nặng nằm trên giường, bên cạnh tiểu Vương gia không có ai hầu hạ, đúng là lúc mọi người trổ hết sở trường xem ai có thể bắt lấy thời cơ tốt này, trở thành tân sủng bên cạnh tiểu Vương gia.

Tư Lưu Phong hơi gật đầu rồi lên xe ngựa, mấy thị vệ cao lớn lập tức đuổi nhóm tỳ nữ ra xa.

"Thế nào, thánh chỉ hạ xuống rồi?" Đức Vương phi đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng Tư Lưu Phong lên xe liền hé mở mí mắt, vừa vặn nhìn thấy một quyển sổ cuộn màu vàng hoàng kim trên tay Tư Lưu Phong.

"Vâng, mẫu phi. Bệ hạ đã hạ chỉ, chưa từng nhắc lại chuyện của Hàm Hương, chỉ nói quý phủ chúng ta nén bi thương, ban cho không ít tài vật." Tư Lưu Phong giao cuốn thánh chỉ màu vàng cho Đức Vương phi.

Đức Vương phi cầm lấy thánh chỉ nhìn nhìn rồi buông xuống, chống tay lên trán than nhẹ một tiếng: "Ừ, những thứ ban thưởng này cứ làm theo lệ cũ đi, để lại những thứ không thể bán, còn lại giao cho phòng kho, có thể đúc lại thì đúc lại, lần trước xảy ra chuyện ở Lạc Dương Thiên Lý giáo bị trọng thương, chỗ cần dùng đến bạc nhất định không ít."

Tư Lưu Phong ngập ngừng không lập tức đáp lời, mà bỗng như thuận miệng nói: "Mẫu phi, xưa nay chẳng phải người không tán thành chuyện chúng ta ném hết bạc trong phủ vào Thiên Lý giáo, thậm chí không quá đồng ý để nhi tử đoạt lại ngôi vị Hoàng Đế của phụ vương sao?"

Bàn tay nâng chén trà của Đức Vương phi hơi dừng, ánh nến mờ nhạt phủ lên gương mặt vốn dịu dàng xinh đẹp của bà một tầng ánh sáng chỗ sáng chỗ tối. Một lát sau, khóe môi tinh tế của bà nhếch lên một độ cong chua xót: "Con muốn làm gì mẫu phi chưa từng thật sự ngăn được con. Hơn nữa, ta đã mất hai người thân cận nhất trong tay người có liên quan đến đương kim bệ hạ, mẫu phi đã già rồi, còn được mấy hôm nay, ngày mai để người đầu bạc tiễn người đầu xanh nữa đâu. Nếu đã không còn gì để mất, thì việc gì phải ngăn cản chuyện con ta muốn làm?"

Tư Lưu Phong nhìn Đức Vương phi một lát mới nói nhỏ: "Mẫu phi nén bi thương, nhi tử sẽ không khiến người thất vọng."

Đức Vương phi gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Con ra ngoài trước đi, mẫu phi nghỉ ngơi một lát."

Tư Lưu Phong gật đầu rồi lưu loát xuống xe, nhìn mành xe ngựa phất phơ trong gió chạng vạng mùa xuân, Tư Lưu Phong hơi nheo mắt lại, khóe môi mím thành một đường thẳng tắp lạnh như băng.

Mẫu phi, không, dì, thay vì nói ngươi thật sự ủng hộ ta, báo thù cho phụ vương, chi bằng nói ngươi muốn báo thù cho Hàm Ngọc, thậm chí cho cả Tần Đại quản gia của ngươi mới đúng.

Có điều báo thù cho ai đều không quan trọng, nay ngươi đã phải dựa vào ta, hoàn toàn tin tưởng ta, không còn Tần Đại quản gia thứ hai để ngươi dựa vào, không còn ai có thể cưỡi lên đầu ta làm càn trong Đức Vương phủ, ngay cả ngươi cũng không!

Nếu lúc trước biết hiệu quả thế này thì có lẽ hắn nên sớm giết Tần Đại quản gia mới đúng, như vậy hắn có thể sớm hoàn toàn khống chế Đức Vương phủ trong tay, không khiến Tần Đại quản gia tu hú chiếm tổ chim khách.

Đáy mắt Tư Lưu Phong thoáng qua một tia lạnh giá cực kỳ tàn khốc.

Ánh mắt kia đúng lúc bị một người lặng lẽ nhìn thấy.

"Thế nào? Hao hết tâm tư muốn bảo vệ tính mạng của nha đầu kia, nhất định có lý do quan trọng phải không?"

Giọng nói bất thình lình vang lên khiến cơ bắp toàn thân Tư Lưu Phong kéo căng, cảnh giác quay đầu nhìn về phía người vừa tới, sau khi thấy rõ ràng người kia, Tư Lưu Phong hơi kinh ngạc nhướng mày: "Mạt Nhi?"

Tây Lương Mạt nhìn hắn mỉm cười: "Tiểu Vương gia nên gọi ta là Trinh Mẫn thì tốt hơn, dù sao chúng ta không còn là phu thê, xưng hô thân mật như vậy thật sự khiến người ta không quen."

Tư Lưu Phong hơi ngẩn ra, ánh mắt âm u nhìn nàng: "Mạt Nhi, ngươi nhất định phải nói chuyện với ta như thế à, trước kia ngươi không như thế."

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: "Ta nghĩ đó là vì tiểu Vương gia không hiểu ta cho nên mới ngạc nhiên về ta bây giờ đến vậy, nhưng ta tin ngươi sẽ quen ta thế này rất nhanh thôi."

"Đúng, bản vương phải thừa nhận, nếu so về diễn trò, chỉ sợ thế gian này không có mấy người hơn được Mạt Nhi ngươi." Tư Lưu Phong không thay đổi xưng hô, vẫn cố chấp gọi nàng như thế, có điều trong giọng nói tràn đầy trào phúng và phẫn nộ.

Dù sao không người đàn ông nào thích bị vợ của mình lừa gạt ngay từ đầu.

Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi, không ngại hắn không chịu đổi xưng hô, chỉ tiếp tục nói: "Tiểu Vương gia quá khen rồi, đối với sự khích lệ của ngươi ta chỉ có thể nói, như nhau thôi. Rõ ràng chính ngươi lòng muông dạ thú, chẳng phải ngươi cũng giả bộ thanh cao không nhiễm bụi trần, trung quân ái quốc đấy thôi?"

Thứ gọi là "chính nhân quân tử", "thanh lưu trong triều", có mấy kẻ không phải ra vẻ đạo mạo, nam đạo nữ xướng* đây?

*Nam đạo nữ xướng: nam thì trộm cắp, nữ thì lẳng lơ

Những kẻ này kêu đánh kêu giết Tư Lễ Giám và Cửu Thiên Tuế, làm bộ "thanh quân sườn", trừ gian nịnh, cũng chỉ vì tranh sủng không bằng người ta nên mới già mồm thôi.

Ngược lại chẳng bằng chân tiểu nhân như Bách Lý Thanh, hắn tâm cơ thâm trầm, lắm mưu nhiều kế, lại lạnh lùng tàn nhẫn, tính cách thất thường cộng thêm ti bỉ ngoan độc, nhưng ít ra còn khinh thường che giấu sự ti tiện của mình.

Lời Tây Lương Mạt nói khiến sắc mặt Tư Lưu Phong biến đổi, ánh mắt vốn còn đảo quanh của hắn nháy mắt trầm xuống: "Mạt Nhi, ta cho rằng chúng ta đã đạt được hiệp nghị."

Tây Lương Mạt khoanh tay đứng, lạnh nhạt nhìn hắn nói: "Đúng vậy, chúng ta đã đạt được hiệp nghị, nhưng trong hiệp nghị này, điều kiện ta muốn mạng của Tư Hàm Hương ngươi còn chưa cho ta."

Tư Lưu Phong ngẩn ra, sau đó hắn nhìn vẻ mặt Tây Lương Mạt, cười lạnh một tiếng: "Ngươi đúng là buồn cười, Hàm Ngọc và Hàm Hương là muội muội của ta, Hàm Ngọc qua đời, Đức Vương phủ chúng ta mới là khổ chủ, liên quan gì đến ngươi?"

Tây Lương Mạt nhìn hắn thản nhiên nói: "Chẳng lẽ không liên quan gì thì ta không được ra tay với Tư Hàm Hương à, chỉ bằng lý do nó nhiều lần ý đồ dồn ta vào chỗ chết khi còn ở trong phủ đã đủ để ta lấy mạng nó rồi, huống hồ..."

Tây Lương Mạt thoáng dừng lại, xoay mặt nhìn về phía Tư Lưu Phong, bỗng cười như có như không nói: "Nó đang truy tìm tung tích lệnh bài Lam gia, hoặc phải nói nó đang thay Đức Vương phủ các ngươi tìm miếng lệnh bài đó, mục đích của ta và nó giống nhau, đương nhiên không thể để nó đắc thủ trước, cho nên Tư Hàm Hương nhất định phải chết!"

Tư Lưu Phong vừa nghe vậy thân hình chấn động, ánh mắt tối xuống lạnh tanh, sắc như kiếm nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt hồi lâu mới mở miệng: "Ai nói cho ngươi chúng ta đang truy tìm lệnh bài?"

Tây Lương Mạt nhìn Tư Lưu Phong, không ngờ hắn thẳng thắn thừa nhận, cho nên nàng cũng cười cười nói: "Đương nhiên là người nên nói cho ta biết nói cho ta, hôm nay đến đây ta cũng chỉ muốn nói với tiểu Vương gia một câu."

"À, nói cái gì?" Tư Lưu Phong khoanh tay liếc nhìn nàng.

Tây Lương Mạt tùy ý giơ tay hái một đóa hoa tịch nhan bò trên thân cây, chậm rì rì giật cánh của nó, chậm rãi nói: "Lệnh bài, mặc kệ rơi vào tay ai ta đều phải lấy được; mạng của Tư Hàm Hương, ta cũng nhất định phải lấy, tiểu Vương gia trước nay là người thức thời, nếu ngài không tranh của ta thì miệng bản Quận Chúa lúc nào cũng khép kín hơn trai. Hơn nữa Thiên Lý giáo là sản nghiệp lão Vương gia và Tần Đại quản gia kinh doanh nhiều năm, tích lũy từng tí một mới có được, nếu vì con cháu bất hiếu mà hủy hoại, chính là tội lớn đấy."

"Hừ, giọng điệu thật ngạo mạn. Mạt Nhi, nhìn ngươi dùng gương mặt dịu dàng xinh đẹp như vậy nói nhưng lời này, thật sự khiến người ta không quen." Tư Lưu Phong nguy hiểm nheo mắt lại, bỗng vươn hai tay giam Tây Lương Mạt giữa thân thể hắn và thân cây, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Hắn giơ tay nâng cằm Tây Lương Mạt, lạnh lùng nhìn nàng: "Bản vương thật sự tò mò, ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì để kiêu ngạo và ngông cuồng đến vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự không quan tâm chúng ta từng là phu thê, từng có lúc cùng giường mộng đẹp sao?"

Tây Lương Mạt không sợ hãi, chỉ cười nhẹ: "Tiểu Vương gia, xin tự trọng."

"Tự trọng?" Tư Lưu Phong giống như nghe thấy một chuyện rất buồn cười, càng tới gần sát mặt nàng, một bàn tay đặt lên cổ nàng, cười lạnh: "Ngươi xin một người muốn giết nha đầu ti bỉ như ngươi tự trọng?" 

Chương 122:  Mất tích

  Cảm thấy sức lực ở cổ ngày một lớn, có chút cảm giác hít thở không thông, Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại, cười khẩy nói với Tư Lưu Phong: "Tiểu Vương gia, nể mặt chúng ta từng là vợ chồng một hổi, tuy biết ngươi rất muốn lấy mạng ta, nhưng khuyên tiểu Vương gia nên kiềm chế một chút."

Tư Lưu Phong đang định nói gì thì một trận gió ập đến, hắn giật mình, theo bản năng vận công đi chắn, không ngờ trận gió kia không hề ngừng, đập thẳng lên ngực hắn, đánh bay hắn đi.

"Buông Trinh Mẫn ra!"

Ngực trúng một chưởng khiến Tư Lưu Phong đau đến mức phun ra một ngụm máu.

Ánh mắt Tư Lưu Phong dừng trên người nam tử cao lớn lạnh lùng cách đó không xa, gương mặt tuấn tú hơi tái xanh: "Ngươi...!"

Tây Lương Mạt nhìn hắn mỉm cười, sau đó xoay người nhìn về phía người vừa tới, cung kính nhún gối: "Đa tạ Thái Tử điện hạ cứu mạng."

Tư Thừa Kiền vẫn có chút giật mình, hắn không ngờ một chưởng của mình lại hiệu quả đến thế, đả thương Tư Lưu Phong, hơn nữa thương thế của Tư Lưu Phong có vẻ không nhẹ.

Tư Thừa Kiền nghe lời nói của Tây Lương Mạt liền gật đầu, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ mọng nở nang của nàng, hơi ngừng rồi mới thản nhiên nói: "Không cần khách khí, Trinh Mẫn."

Tiếp đó hắn đi lên, tự mình nâng Tư Lưu Phong như xin lỗi: "Phong đệ, ngươi không sao chứ..."

Hắn chỉ thấy Tư Lưu Phong bóp cổ Tây Lương Mạt nên ra tay ngăn cản theo bản năng, vốn chỉ tính ép Tư Lưu Phong thả Tây Lương Mạt mà thôi, không ngờ sẽ đả thương đối phương.

Tư Lưu Phong lạnh lùng hất tay hắn ra, tự ôm lồng ngực đau nhức của mình, cố gắng bò dậy: "Không cần Thái Tử gia quan tâm, quân muốn thần chết, thần đệ tất phải chịu một chưởng này của ngài."

Dứt lời, hắn giương mắt liếc Tây Lương Mạt, đôi mắt sáng như sao hiện lên một tia oán hận và lạnh giá, sau đó hắn quay người, thất tha thất thểu bỏ đi.

Tư Thừa Kiền thu tay về, nhìn Tư Lưu Phong đi xa, mưu sĩ Trần Nguyên bên cạnh có chút lo lắng nhìn Tư Thừa Kiền rồi lại nhìn Tư Lưu Phong dần đi xa, chuyện này... chuyện này phải làm thế nào cho phải, Thái Tử gia cùng Đức tiểu Vương gia vậy là kết thù rồi.

Tư Thừa Kiền im lặng một lúc, khoanh tay đứng, hắn là Thái Tử, không thể xin lỗi thần tử, huống hồ Tư Lưu Phong ra tay với một cô gái như Trinh Mẫn rõ ràng đang trả thù, vậy là không nên.

Tư Thừa Kiền xoay người nhìn về phía Tây Lương Mạt, ánh mắt dừng trên cổ nàng, chỉ thấy trên cần cổ tuyết trắng có một vệt hồng, đáy mắt hắn hiện lên vẻ tức giận, bất giác nâng cằm nàng lên, đầu ngón tay đụng vào cổ nàng: "Ngươi không sao chứ."

Tây Lương Mạt bắt được cảm xúc dưới đáy mắt hắn, không khỏi nhướng mày, lặng lẽ quay đầu dịu dàng nói: "Đa tạ Thái Tử gia quan tâm, Trinh Mẫn không sao."

Vị Thái Tử gia này dường như quan tâm tới nàng quá mức rồi đấy.

"Vì sao để hắn làm ngươi bị thương, ngươi rõ ràng có thể không cho hắn chạm vào ngươi." Tư Thừa Kiền hơi nhăn mày, võ nghệ của nàng chẳng phải không tệ sao?

Tây Lương Mạt hơi ngừng, không trả lời Tư Thừa Kiền mà chỉ không mặn không nhạt nói: "Trinh Mẫn không dám làm phiền Thái Tử gia quan tâm, chỉ là vết thương nhỏ thôi, Trinh Mẫn cáo lui trước."

Dứt lời, nàng tao nhã khom mình, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt đi xa, bàn tay Tư Thừa Kiền dừng giữa không trung, đầu ngón tay như còn vương xúc cảm mịn màng của da thịt nàng.

Đôi mắt thâm thúy của hắn thoáng qua một tia mê hoặc, hắn ngày càng xem không rõ Tây Lương Mạt là nữ tử thế nào.

Trong trí nhớ đêm trên Thu Sơn đó, khi nàng ở bên chăm sóc hắn, rõ ràng là dịu dàng, hắn thậm chí còn nhớ độ ấm cơ thể nàng; nhưng khi nàng quyết định gả cho Tư Lưu Phong, hắn rõ ràng trông thấy nàng lãnh đạm và xa lánh mình, là vô tình; khi tính kế Tây Lương Tiên, nàng vô sỉ; mà ngày hôm trước cõng Tư Hàm Ngọc xuất hiện, tuy toàn thân nhếch nhác, hắn lại cảm thấy Tây Lương Mạt lưng đeo trường cung, tay cầm trường đao như nữ thần báo thù khát máu, là diễm lệ đến đáng kinh ngạc.

Nàng như một ẩn số, mỗi một lần xuất hiện đều cho hắn những cảm nhận bất đồng, cho dù là cảm nhận không vui vẻ gì cũng khiến hắn vĩnh viễn khắc sâu trong trí nhớ.

Khiến hắn không nhịn được muốn tìm hiểu mỗi một bộ mặt của nàng, muốn chạm vào nàng...

"Thái Tử gia, chúng ta phải về thôi, nếu không Hoàng Hậu nương nương sẽ nóng ruột." Trần Nguyên nhìn dáng vẻ của Thái Tử, không nhịn được cao giọng nói.

Thái Tử gia làm sao vậy, làm sao có thể nhìn Quận Chúa rồi lộ ra ánh mắt có thể gọi là si mê kia... Thật sự không nên!

Tư Lưu Phong như tỉnh lại từ trong mộng, thân mình trấn động, sau đó khôi phục vẻ lạnh nhạt xưa nay, thản nhiên đáp: "Ừ."

...

Tây Lương Mạt đi lại trong rừng cho đến khi ánh mắt nhìn mình chằm chằm sau lưng bị cây cối trùng điệp ngăn cản mà biến mất mới cảm thấy tự tại hơn một chút, nàng nói với không khí: "Mị Lục, Mị Thất, vừa rồi ai trong các ngươi ra tay?"

Nàng cũng không cho rằng thân thủ của Tư Thừa Kiền tốt đến mức có thể đánh bị thương Tư Lưu Phong.

Nhưng không có ai đáp lại nàng, Tây Lương Mạt có điểm bực bội, đang định hỏi lại thì phía trước đã xuất hiện một bóng người màu đỏ sậm từ bao giờ, trên vạt áo dài bằng gấm rộng thùng thình thêu họa tiết hình mây hoa mỹ màu bạc, tóc đen dài dùng dây gấm màu bạc buộc lỏng lẻo sau lưng, nổi bật lên làn da như ngọc của hắn.

Tây Lương Mạt sửng sốt, nếu khuôn mặt kia không phải quá mức quen thuộc, nàng còn tưởng mình đụng phải yêu tinh trong khe núi.

"Sư phụ?" Tây Lương Mạt có điểm khó hiểu, ừ, tuy vị gia này mặc kiểu quần áo cực kỳ sặc sỡ này quả là vô cùng phù hợp, hoặc nên nói không còn nam tử nào trong thiên hạ mặc quần áo hoa mỹ thế này hợp hơn hắn, chẳng những không có vẻ chướng mắt mà còn bộc lộ hết sự tao nhã, quý giá, khí thế bức người.

Nhưng vấn đề là...

Bọn họ đang chuẩn bị hồi kinh mà, vị gia này sao đột nhiên lại mặc quần áo hoa lệ thế này, có vẻ bắt mắt quá rồi.

Bách Lý Thanh lắc lắc cái quạt trong tay, cười dịu dàng với nàng: "Lại đây."

Ta... thèm vào!

Tây Lương Mạt lập tức nổi da gà toàn thân, không đúng, điệu cười dịu dàng như nước này là thế quái nào?

Thiên Tuế gia nhà nàng chỉ biêt cười lạnh, cười gian, cười đểu, cười tàn nhẫn, cười nham hiểm, làm gì có chuyện lộ ra loại biểu cảm quỷ quái này!

Đối phương thấy nàng dừng bước như có chút giật mình, liền cười càng dịu dàng dễ thân: "Tiểu Mạt Nhi làm sao vậy? Mau đến chỗ vi sư đi."

Tây Lương Mạt lẳng lặng đến gần, mắt lạnh nhíu lại, rút nhuyễn kiếm trên thắt lưng ra chỉ vào hắn, lạnh lùng thốt: "Ngươi là yêu nghiệt phương nào mà dám giả mạo sư phụ ta, Mị Lục, Mị Thất, còn không mau bắt lại!"

Trong núi nhiều yêu tinh, lại đúng lúc chạng vạng, là thời gian dễ gặp ma nhất, dễ gặp yêu ma quỷ quái đóng giả làm người nhất.

"..."

Khóe miệng của "Bách Lý Thanh giả" giật giật, nụ cười dịu dàng trên khóe môi biến hình thành một độ cong quỷ dị lại dữ tợn, đầu ngón tay hắn bắn ra đẩy nhuyễn kiếm của Tây Lương Mạt đang chỉ vào mình sang chỗ khác, dùng một tay hung hăng kéo Tây Lương Mạt đến trước mặt mình: "Nha đầu thối, ngươi chán sống rồi à, dám dùng kiếm vi sư tặng để chỉ vào vi sư!"

Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó thở phào một cái, không để ý đối phương còn túm vạt áo mình liền thu nhuyễn kiếm về bên hông, rồi mới nhăn mày nói: "Sư Phụ, lần sau đừng cười như yêu quái sắp ăn thịt trẻ con như thế, tuy nhìn bề ngoài ngươi đã đủ giống yêu quái rồi nhưng lúc chạng vạng này nhìn thấy vẫn rất giật mình, ngươi hợp với tạo hình gian thần này hơn."

Yêu... Yêu quái...

Hắn nhìn có vẻ rất giống yêu quái sao!

Sắc mặt Bách Lý Thanh càng dữ tợn.

Nàng chỉ để ý thu nhuyễn kiếm nào chú ý tới sắc mặt ngày càng hiểm ác của Bách Lý Thanh, mà Mị Lục, Mị Thất ngồi xổm trên cây thì nhìn biểu cảm khủng bố của Bách Lý Thanh mà lau mồ hôi, thầm nói tiếng tiểu thư, tự cầu nhiều phúc, rồi đồng loạt bỏ chạy.

Đợi khi Tây Lương Mạt chậm chạp phát hiện có điểm không thích hợp, ngẩng đầu phát hiện Bách Lý Thanh âm hiểm lạnh lẽo nhìn mình, lập tức cười nịnh nọt, tủm tỉm nói: "Ai nha, sư phụ, bộ quần áo này của ngài hoa lệ lại hào phóng quá đi... Ưm ưm..."

Lời còn chưa dứt, Bách Lý Thanh không chút khách khí tóm lấy cái gáy nàng, hung hăng hôn lên môi, nha đầu thối này đúng là không biết nói chuyện chút nào, miệng thối chết được.

Uổng phí tâm trạng tốt của hắn hôm nay, nghe Tiểu Liên Tử cùng Tiểu Thắng Tử đề nghị, muốn duy trì tuổi trẻ mỹ mạo thì phải thường xuyên mỉm cười, còn thay một bộ đồ mới người ta mới mang tới, cố tình tới đây gặp nàng, vậy mà lại bị nói thành yêu quái ăn thịt trẻ con!

Trong rừng vang lên những tiếng quấn quýt "chụt chụt" làm người ta đỏ mặt hồng tai.

...

Lúc lâu sau.

"Sư phụ... ngươi bảo ta ra ngoài gặp người thế nào đây, hả!" Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn miệng mình trong cái gương nhỏ, khóc không ra nước mắt.

Lão yêu ngàn năm này có cần ghi thù vậy không, nàng chỉ nói bộ dạng vừa rồi của hắn giống yêu quái mà thôi, có cần làm nàng thế không?

Cái miệng này... Nói giống lạp xườn còn là khinh thường lạp xườn đấy!

Bách Lý Thanh chậm rãi nâng chén ngọc, nhấp một ngụm: "Mùi vị không tệ."

Tây Lương Mạt phừng một cái đỏ mặt, mắt lạnh liếc đối phương, thấp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net