Chương 140 - Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
biết Hoàng Đan đứng ở vị trí nào trong tấm ảnh, hắn cảm khái nói, "Khi đó anh đẹp trai nhất toàn khối, hiện tại năm tháng tàn phá đã trở thành một ông chú rồi."

Hoàng Đan nói, "Em cũng trở thành ông chú."

Trần Việt run rẩy mặt, "Lời này nói ra không ai tin, em vẫn trẻ trung giống như thiếu niên vậy. Anh với em đứng cùng một chỗ nhìn y như anh em, sau mấy năm lại giống như chú cháu."

Hoàng Đan nói, "Anh già, em cũng già mà."

Trần Việt vỗ sờ mặt Hoàng Đan, xúc cảm thoải mái không khác gì năm đó, thời gian không ảnh hưởng gì đến cậu, giống như là đã bỏ quên Hoàng Đan.

Mặt Hoàng Đan bị sờ hơi đau, "Anh sờ nhẹ thôi."

Trần Việt hô hấp hơi trầm xuống, đem Hoàng Đan đè ở trên bàn hôn một hồi lâu, lúc sau liền cọ trán vào trán Hoàng Đan thì thầm, "Làm nha?"

Hoàng Đan nói, "Không làm."

Trần Việt cong lưng cắn nhẹ lỗ tai cậu, "Vậy thì anh phải làm sao bây giờ? Em không thể bỏ mặc anh đâu."

Hoàng Đan nói, "Em đi tìm Tống Mẫn nói chuyện, anh ở đây giải quyết đi."

Trần Việt không cho Hoàng Đan đi, bàn tay thô ráo nắm eo cậu nài nỉ, "Em giúp anh đi, nhanh lắm, hơn nửa tiếng đồng hồ là ra rồi."

Hoàng Đan đóng cửa thư phòng lại rồi khóa trái, trực tiếp ôm hôn Trần Việt.

Tay Trần Việt vẫn luôn đặt trên đầu Hoàng Đan, ngón tay cắm vào tóc Hoàng Đan sờ sờ, vẻ mặt tao nhiệt nói, "Khó chịu thì không hôn nữa."

Hoàng Đan mơ hồ nói không khó chịu, cậu hôn một hồi liền dừng lại, "Hình như em nghe thấy tiếng bước chân."

"Ảo giác"

Trần Việt ôm người Hoàng Đan lên, hắn hôn Hoàng Đan tiện thể nếm luôn hương vị của chính mình, xanh mặt ghét bỏ ọe ọe mấy tiếng.

Hoàng Đan nói, "Mùi vị chúng ta giống nhau."

Trần Việt nói không giống nhau, "Của em mùi ngọt, anh nhớ đặc biệt rõ ràng."

Hoàng Đan giương mắt, "Phải không? Chắc là do ăn uống, bình thường toàn vị đắng, ngọt là rất ít."

Cậu đi vào phòng vệ sinh súc súc miệng rồi về thư phòng, "Chúng ta đi ra ngoài đi."

Trần Việt nói đợi chút, hắn lật ảnh chụp qua, chỉ vào một dòng chữ, : "Đây là từ đơn phức tạp nhất đầu tiên mà anh học."

Hoàng Đan vẻ mặt kinh ngạc, "Phức tạp?"

Trần Việt so Hoàng Đan càng kinh ngạc, "Chẳng lẽ không phức tạp?"

Lúc trước hắn nhìn từ điển rồi chép sang nhật ký, không nhớ rõ là bao nhiêu lần nhưng phải chép nhật ký để một phần tư mới nhớ rõ thuộc làu.

Hoàng Đan nói, "Anh ở nước ngoài giao tiếp có khó khăn không?"

Trần Việt nói một năm mới vừa qua thì có, "Bọn họ không hiểu anh đang nói gì, anh cũng không hiểu bọn họ nói gì, căn bản không thể nào giao tiếp được, chỉ có thể khoa tay múa chân dùng ngôn ngữ cơ thể. Qua năm thứ hai thì đỡ hơn một chút, tới năm thì ba thì tạm được. Về sau anh nghe dân bản xứ nói chuyện cũng theo họ giao tiếp, dần dần vượt qua được chướng ngại ngôn ngữ."

Hoàng Đan nói, "Thật vất vả cho anh."

Trần Việt không thèm để ý, "Trước kia ăn khổ không ít, hiện tại thì có thể nếm được quả ngọt rồi."

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, đánh gẫy lời nói của Hoàng Đan cùng Trần Việt.

Hoàng Đan kêu Trần Việt ở trong thư phòng chờ, cậu đi ra ngoài cùng Tống Mẫn nói, "Lần trước con nói con có yêu một người, người đó chính là Trần Việt."

Tống Mẫn cau mày, khuôn mặt nghiêm túc, "Thiếu gia không gặp cậu ấy mười mấy năm rồi."

Hoàng Đan nói dối, "Mấy năm nay con vẫn thường xuyên liên hệ với anh ấy."

Tống Mẫn đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua.

Hoàng Đan đón nhận ánh mắt ông, trước sau đều thực thong dong bình tĩnh.

Tống Mẫn rũ mí mắt xuống hỏi, "Vậy tại sao khi nhận được ảnh chụp thiếu gia lại không nhận ra cậu ta?"

Hoàng Đan lại nói dối, cậu thật khổ sở khi phải dấu diếm, từ trước buổi tối đột nhiên xuyên việt cậu đã bắt đầu có bí mật không thể nào nói cho Tống Mẫn biết, "Con nhận ra anh ấy, chỉ là không có nói cho chú biết."

Tống Mẫn trầm mặc một lát, "Thiếu gia, cậu xác định mình đã suy nghĩ kỹ sao?"

Hoàng Đan nói, "Con biết rõ mình muốn gì."

Tống Mẫn chỉ ra hiện thực, "Mỗi người đều là một cá thể độc lập, nếu muốn cùng người khác đồng hành nhất định phải thay đổi bản thân mình, bản thân phải biết khéo léo đưa đẩy, thiếu gia, cậu sẽ không chấp nhận được."

Hoàng Đan nhéo nhéo ngón tay, "Sao chú biết con sẽ không làm được?"

Tống Mẫn nói, "Thiếu gia là một tay tôi nuôi lớn, trên đời này sẽ không có người so với tôi càng có thể ..."

Trần Việt ở trong thư phòng nghe lén liền mở cửa đi ra ngoài, hành động này của hắn cũng ngăn trở Tống Mẫn nói tiếp nửa câu sau, "Hoàng Đan không cần phải thay đổi gì cả, em ấy chỉ cần là chính mình là tốt nhất."

Tống Mẫn ép khóe môi đi xuống, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, "Thiếu gia, tình cảm không phải trò đùa."

Hoàng Đan nói cậu biết, "Trong năm con sẽ kết hôn cùng Trần Việt, năm sau sẽ rời văn phòng ở đây theo anh ấy qua bên kia phát triển. Chú có thể đi cùng con, hoặc là tìm người hợp ý để sinh hoạt .."

Tống Mẫn lần thứ hai ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Đan.

Ngắn ngủi trong một hai giây, Hoàng Đan thấy được trong mắt Tống Mẫn sự thất vọng, bi thương còn có phẫn nộ.

Trần Việt sắp kết hôn cùng Hoàng Đan, tương lai lấy thân phận chồng của cậu gặp mặt Tống Mẫn, nghĩ như thế liền thấy không vui vẻ gì.

Hoàng Đan không đi khách sạn cùng Trần Việt, cậu uống hết sữa bò Tống Mẫn pha thì liền đi ngủ.

Cho dù Tống Mẫn luôn đặt bản thân ở vị trí quản gia, nhưng trong lòng Hoàng Đan người này rất quan trọng, cậu muốn nhận được sự tán thành và chúc phúc của đối phương khi kết hôn.

Buổi sáng vài ngày sau, Hoàng Đan đang muốn mở một cuộc họp, điện thoại di động để trên bàn liền vang lên báo hiệu cuộc gọi, cậu nhìn qua tên người gọi, không chần chờ ấn nút nghe.

Âm thanh Trần Việt trầm thấp, "Nói cho em một tin tức tốt, anh tra được một cái tên ở chủ hệ thống mạng, chính là Tống Mẫn."

Hoàng Đan đứng bật dậy từ trên ghế, "Ông ấy làm nhiệm vụ trong hệ thống?"

Trần Việt nói, "Đúng vật, anh xem quyển ký lục của người trông coi nhiệm vụ đời trước, Tống Mẫn là nhóm đầu tiên thực hiện nhiệm vụ, thế nhưng kỳ quái chính là những người làm nhiệm vụ cùng đợt với ông ta đã kết thúc nhiệm vụ và trở về thế giới hiện thực, chỉ còn ông ấy chấp hành nhiệm vụ cho đến nay."

Hoàng Đan nhìn mấy bản vẽ thiết kế trên bàn, phải hoàn tất gấp để ngày mai chủ thầu đến lấy, cậu ấn ấn thái dương, "Bây giờ em có việc phải giải quyết, khoảng chừng mười lăm phút sẽ xong, anh tới đón em đi, chúng ta cùng nhau trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net