Chương 140 - Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 140 – Chân tướng

Hoàng Đan đi ra ngoài nghe điện thoại, "Alo."

Tống Mẫn hỏi, "Thiếu gia, có cần tôi lấy xe đón cậu không?"

Hoàng Đan nhìn trước mắt tuyết một mảnh trắng xoá , "Không cần, con ở đây không sao."

Đầu kia điện thoại im lặng một hồi mới có âm thanh Tống Mẫn vang lên, tuy tràn ngập từ tính nhưng không có bất cứ chút cảm xúc dao động nào. "Vậy thiếu gia đi đường cẩn thận."

Hoàng Đan ừ một tiếng, nói cậu sẽ chú ý, "Hôm nay chú không cần chuẩn bị cơm chiều, trễ chút con sẽ nhắn chú địa chỉ quán ăn, chúng ta sẽ cùng gặp nhau ở đó. Con muốn giới thiệu cho chú một người bạn của con."

Tống Mẫn nói, "Nếu là bạn bè quan trọng của thiếu gia không bằng mời tới nhà, vừa yên tĩnh vừa thoải mái. Ra ngoài nhiều người ồn ào không thích hợp."

Hoàng Đan ôm tay, cậu hiện tại chưa thể xác định Tống Mẫn đã biết chuyện nhiều hay ít, tuy nhiên đối phương suy xét thật chu đáo như từ trước đến nay khiến cậu không thể chối từ, "Được ạ."

Gọi điện thoại không đến hai phút, Hoàng Đan đem điện thoại bỏ vào túi quần tây, cậu không xoay người, thanh âm không cao không thấp, "Không đi vào ăn sớm một chút, ra đây làm gì?"

Trần Việt bước đến gần từ phía sau, hắn cùng Hoàng Đan sóng vai đứng chung một chỗ, híp nửa mắt, khí lạnh quanh thân toả ra lạnh lẽo, "Sợ em bị bắt đi."

Hoàng Đan nói, "Em không phải là con nít 2, 3 tuổi."

Trần Việt tay cắm túi quần, chậc một tiếng nói, "Em không nghe một câu nói sao, thời điểm không có được thì sẽ ảo tưởng sở hữu, đến khi thật sự có được rồi thì lại sợ mất đi."

Hắn nghiêng người, cong lưng nói tiếp, "Tối qua Khương Long thấy ác mộng, anh cũng vậy, chỉ mới ngủ gật một chút liền mơ thấy em đi cùng Tống Mẫn, để lại cho anh tờ giấy từ biệt, nói rằng chúng ta hãy quên nhau đi."

Hoàng Đan trừu trừu miệng nói, "Em không có ghi như vậy."

Trần Việt lấy ra bật lửa lạch cạch ấn mở nắp, làm đi làm lại vài lần cười cười nói, "Anh cũng cảm thấy sẽ không, vì vậy lúc tỉnh dậy không có khó chịu."

Hoàng Đan nhấp miệng, "Em bị áp lực cũng không nhỏ."

Trần Việt nghe vậy tay run lên, bật lửa hơi kém trượt xuống, "Áp lực gì?"

Hoàng Đan đem cổ áo khoác bị gió thổi loạn sửa sang lại một chút, "Trần Việt, hiện tại các mặt của anh đều tốt hơn em rất nhiều, về sau sẽ ngày càng tốt hơn nữa, vị trí cũng càng ngày càng cao hơn em, vì vậy anh đừng đem chính mình hạ thấp. Anh so với ai cũng đều nỗ lực rất nhiều, xuất sắc hơn người khác là điều đương nhiên."

Trần Việt ngơ ngác nhìn cậu.

Hoàng Đan nói, "Em nói sự thật, anh nghe rõ rồi đó."

Trần Việt ôm lấy hai bả vai cậu, cúi đầu chăm chú nhìn, nửa ngày mới khàn khàn thanh âm mở miệng, "Em thay đổi thật nhiều."

Hoàng Đan nghĩ thầm đúng vậy, hiện giờ cậu đã biết an ủi người, cũng đang không ngừng thử đứng ở góc độ người khác để nhìn nhận vấn đề, "Nhân sinh chính là kỳ diệu như vậy."

Trước đây cậu cho rằng bản thân chỉ có hai điểm một đường sống hết một đời, sẽ không xuất hiện thay đổi, cũng sẽ không có đại bi đại hỉ, cứ như vậy thong thả đi đến hết con đường.

Trần Việt cười rộ lên, mặt mày buồn bã rút đi không ít, cả người có vẻ tuổi trẻ rất nhiều, "Bất quá em không cần lo lắng, anh đời này chỉ biết đến em, nếu em không cần, anh cũng sẽ không đi."

Hoàng Đan nhìn trên ngọn cây, một mảnh nhỏ bông tuyết bị gió cuốn chạy, mới vừa bay ra đi một lát, liền lại bị vứt bỏ, bay xuống trên mặt đất sau bị người tới lui dẫm xuống bùn, cậu bỗng nhiên nói, "Trần Việt, chúng ta kết hôn đi."

Trần Việt vẻ mặt mờ mịt, "A?"

Hoàng Đan nghiêm túc lặp lại, "Em nói chúng ta kết hôn đi."

Trần Việt thân mình chấn động, kinh hỉ quá mức hiện rõ trong mắt, trong khoảnh khắc phủ kín cả khuôn mặt, tiếng nói hằn mang theo run rẩy rất nhỏ, kích động muốn chết, "Được, chúng ta kết hôn."

Hoàng Đan xoay xoay nhẫn trên tay, trầm ngâm nói, "Năm nay là không còn kịp rồi, kia không bằng liền chờ năm sau thời tiết ấm áp ......"
Trần Việt lập tức ra tiếng đánh gãy cậu, "Kịp mà!"

Đừng nói năm nay, chính là tháng này đều tới kịp, mẹ nó, hắn nằm mơ cũng chưa mơ tới như vậy, vốn đang tính toán chờ trở về rồi từ từ chọn ngày tốt ví như sinh nhật để cầu hôn.

Loại sự tình thúc giục hôn sự Trần Việt rất khinh thường, nhưng lúc cần thiết hắn lại bất chấp mặt mũi để nhanh chóng kết hôn với người hắn yêu.

Trần Việt như thế nào cũng không nghĩ tới sáng tinh mơ, Hoàng Đan lại đề nghị trước. Dùng phương thức đơn giản nhất, đặt trước mặt hắn một khối bánh ngọt lịm, mà hắn thì chỉ biết chảy nước miếng nhìn, không biết ăn từ đâu, thực ngốc.

Hoàng Đan nói, "Vậy thì năm nay, hôn lễ không cần làm rườm rà đâu, chỉ cần đơn giản là được. Anh chọn thời gian rồi nói cho em biết, em sẽ sắp xếp làm theo."

Kết hôn tuy rằng chỉ là một cái nghi thức, nhưng là khoảnh khắc quan trọng nhất của đời người. Từ đó đi vào cuộc sống hôn nhân, cùng một người khác nắm tay xây dựng gia đình, mỗi ngày cùng nhau xây đắp hạnh phúc.

Trần Việt khắc chế đem người ôm vào trong ngực xúc động, ánh mắt nóng bỏng có thể đốt ra lửa, "Sau này đổi nhẫn cho em."

Hoàng Đan nói không cần.

Trần Việt nói cần, hắn thì thầm, "Bây giờ nhẫn em đang đeo là nhẫn cầu hôn, sau này kết hôn sẽ đổi thành nhẫn cưới. Em thích kiểu dáng như thế nào? Nếu không anh sẽ nhờ các nhà thiết kế quen thiết kế vài kiểu cho em chọn?"

Hoàng Đan nhìn hắn kích động như vậy, cảm xúc cũng bị ảnh hưởng theo, nghĩ nghĩ nói, "Em muốn tự thiết kế."

Trần Việt nhíu mày, "Em có thời gian không? Anh sợ em phải làm quá nhiều việc."

Hoàng Đan biết Trần Việt lo lắng cho mình, tâm tư nhỏ này là không thể gạt được hắn, "Em sẽ tranh thủ làm nhanh rồi đem bản thiết kế cho anh, sau đó .."

Trần Việt ngắt lời Hoàng Đan một lần, "Để anh tới lấy."

Ngắt lời người khác là hành vi không lễ phép, cũng sẽ bại lộ sự nóng nảy và lỗ mãng của bản thân, đây là điều tối kị trong giao tiếp thường ngày với người khác, nhưng Trần Việt không kiềm chế được, hắn quả thật vui muốn điên lên được.

Bên trong truyền ra tiếng của Khương Long và Lưu Phong. Người sau cố ý kéo dài giọng ngầm nhắc nhở Trần Việt nhanh chóng dọn dẹp dấu vết mờ ám trên người Hoàng Đan, đừng làm sự việc bại lộ trước mặt người khác.

Không thì chỉ có nước xấu hổ.

Khương Long kêu Hoàng Đan đi vào ăn sớm một chút, hắn mơ mơ hồ hồ liếc Trần Việt một cái, quay đầu vừa đi vừa nói chuyện, "Sao lại nói chuyện điện thoại lâu như vậy? Cháo lạnh hết rồi."

Hoàng Đan ngồi lại vào bạn, nghênh đón một đám người Trần Yến.

Lưu Phong cùng Trần Việt đứng ở bên ngoài, gã khinh bỉ nói, "Chỉ mới tách ra có một chút cậu đã cuống quýt lên. Ngày thường mỹ nữ ở trước mặt cậu lắc lư đi tới đi lui cũng không thấy cậu nhìn một cái."

"Mỹ nhân đều cho các cậu, tôi chỉ cần em ấy."

Trần Việt lấy chìa khóa xe từ trong túi ra ném cho Lưu Phong, "Cậu lái xe của tôi về đi."

Lưu Phong duỗi tay chụp lấy, "Vậy còn cậu?"

Trần Việt nghiêng người liếc gã một cái, "Vô nghĩa, tôi tất nhiên là đi cùng với em ấy."

Lưu Phong mồm miệng liếng thoắng, "Được, xong rồi thì cậu qua chỗ tôi lấy xe hoặc kêu trợ lý tới lấy."
Trần Việt nói, "Cô ấy vừa mới thất tình."

Lưu Phong rất biết thân biết phận, "Cậu là cao tài sinh, còn tôi chỉ có bằng tốt nghiệp cao trung, còn không biết vứt ở đâu rồi, người với người không giống nhau mà."

Trần Việt hừ một tiếng, "Cậu đừng tự ti .."

Lưu Phong nhìn hắn nhe răng, "Nhớ tới năm đó chính cậu ở trước mặt Hoàng Đan cũng một dáng ngu ngốc."

Trần Việt đạp hắn một đạp, "Cút"

Lưu Phong không nói giỡn, hắn đứng đắn lên, "Các cậu có thể đi đến được hôm nay thực không dễ dàng, nếu gặp chuyện thì đừng nháo, bình tĩnh giải quyết rồi cũng sẽ đâu vào đó thôi."

Trần Việt cười, "Cần cậu nói hay sao!"

Lưu Phong gãi gãi đầu khiến một đống gàu rơi lả tả xuống vai áo da, con mẹ nó, hàng năm vừa đến mùa đông, gàu cùng tuyết đều rơi đầy đầu. "Cậu không biết đâu, rất nhiều người yêu nhau thời điểm mặn nồng hận không thể hợp hai làm một, phút giây nào cũng đều ngọt ngào như mật. Nhưng đến khi qua rồi, đến lúc nổi nóng giận dỗi nhau, trong miệng đều chửi rủa, tổn thương nhau bằng những lời khó nghe, thậm chí có khi còn muốn đối phương chết đâu cho khuất mắt."

"Hoàng Đan là dạng người gì tôi chỉ biết một chút, nhưng cậu thì chắc biết nhiều hơn tôi. Cậu ấy không phải là một người dễ khi dễ, nếu cậu dám đối xử tệ với cậu ấy một lần, cậu ấy sẽ đoạn tuyệt với cậu cả đời."

Trần Việt tay kẹp thuốc, phun một đám khói mù mịt vào không trung, "Tôi và em ấy sẽ không như vậy."
"Cậu tự cân nhắc trong lòng đi. Kết hôn rồi thì cả hai chính là vợ chồng, quan hệ khác với tình nhân, rất nhiều chuyện sẽ có cách thức xử lý khác nhau."

Lưu Phong hỏi hắn một điếu thuốc, "Tôi đi trước đây, cậu giúp tôi nói với mọi người một tiếng, khi nào bọn họ muốn đến tiệm ăn thì rất hoan nghênh."
Trần Việt nhớ đến chuyện mình muốn bỏ thuốc, hắn nhìn điếu thuốc rồi đưa tay dụi tắt lửa ném vào sọt rác.

Ăn xong bữa sáng, cả đám người vẫy tay từ biệt hẹn gặp lại lần sau.

Trần Việt đi đến bên cạnh Hoàng Đan, "Em muốn về trước hay là trực tiếp đến văn phòng luôn?"

Hoàng Đan nói, "Đến văn phòng đi, ở đó có chỗ tắm rửa và quần áo để thay."

Khương Long thấy Trần Việt mở cửa xe Hoàng Đan, hắn mở to hai mắt nhìn, đến khi Trần Yến cùng Tiền Mộng ngồi ghế sau hô to hai tiếng mới phục hồi tinh thần lại.

Trần Yến chậm rì rì nói, "Ông chủ Khương của chúng ta sợ là bị thất sủng địa vị chính thê rồi"
Tiền Mộng cùng nàng kẻ xướng người họa, "Không thể nào, ông chủ Khương mấy năm nay đi theo thiếu gia, không có công lao cũng có khổ lao, thiếu gia không phải là loại người đứng núi này trông núi nọ."

Trần Yến lấy chiếc kính nhỏ trang điểm ra soi mặt, "Chỉ sợ kẻ địch quá mạnh, thiếu gia không chống cự được mị lực của đối phương, đầu óc bị mê hoặc đến choáng váng rồi."

Khương Long nghe đến nổi cả da gà, "Các cậu xem phim truyền hình trạch đấu nhiều quá đầu óc bị ảnh hưởng đi! Tiền Mộng thì không nói, còn Trần Yến, cậu đang là thai phụ đấy ! Chẳng lẽ không chú ý giáo dục trẻ em từ bụng mẹ hả?"

Trần Yến ném lại kính trang điểm vào trong túi, "Tớ không thích kiểu giáo dục đó, con cái còn chưa thấy mà đã giáo dục nó thì cũng quá thảm đi! Trẻ con phải nên thả lỏng nó một chút."

Khương Long chú ý tình hình giao thông lái xe chậm rì thật cẩn thận, dù gì trong xe cũng có một bà bầu, "Thời đại bây giờ ai cũng ra sức dạy con càng sớm càng tốt, nếu cậu không làm thì con trẻ sẽ thua ở trên vạch xuất phát."

Trần Yến nhướng đôi lông mày tinh tế, "Vạch xuất phát là gì? Pháp luật quy định sao?"

Khương Long nghẹn lại, Trần Yến mồm mép càng ngày càng nhanh nhẹn, nói câu nào cũng sắc như dao, vẫn là Tiếu Tiếu nhà hắn tốt nhất, ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến ai cũng yêu thích. Hắn chuyển tay lái, trong lòng nghĩ đến đợi lễ Giáng Sinh sẽ cầu hôn thật lãng mạn, đến lúc đó Tiếu Tiếu chắc chắn sẽ vui mừng đồng ý.

Trên đường bên kia, Trần Việt đang tranh thủ lúc đèn xanh đèn đỏ đưa cho Hoàng Đan một chai tinh dầu, hắn thường dùng loại này để làm tinh thần tỉnh táo, "Hay anh dừng xe ở ven đường cho em ngủ một chút nhé?"

"Không sao đâu, giữa trưa em tranh thủ ngủ bù là được."

Hoàng Đan chấm một ít tinh dầu xoa xoa ở huyệt Thái Dương, "Hai ngày trước anh về nước là ai chụp hình cho anh đó?" Cậu nhớ rõ bối cảnh chụp là ở sân bay và một câu status "Ta đã trở về".

Trần Việt nghiêng đầu liếc cậu một cái, "Hình đó à, anh kêu trợ lý chụp cho anh tổng cộng mấy trăm tấm, tuyển chọn ra được tấm đó, thế nào, nhìn anh có đẹp trai không?"

Hoàng Đan, "......"

Trần Việt nói trên ảnh kia chụp vườn hoa hồng ở lâu đài, "Năm đó, anh vì em mà tìm kiếm sư phụ để học trồng hoa hồng. Mấy năm này thỉnh thoảng tu bổ vườn, chọn lựa giống hoa hồng đẹp, bón phân, tưới nước, hoa mọc ra rất đẹp, em có thích không?"
Hoàng Đan nói thích, "Chính tay anh trồng sao?"

Trần Việt hừ một tiếng đắc ý, "Nếu không thì ai? Anh muốn tự tay mình trồng hoa, cả một tòa lâu đài để cho em nhìn."

Hoàng Đan quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh mình, cậu không nói gì, ánh mắt thật ôn nhu.
Trần Việt chỉ chỉ vào mặt mình.

Hoàng Đan chồm lại gần hôn hắn một chút, nghe được hắn nói bên kia cũng phải hôn liền nói, "Xuống xe rồi em hôn."

"Được, không cho em quỵt nợ."

Trần Việt rẽ tay lái sang trái, "Thời gian còn sớm, em nhắm mắt lại nghỉ một lát đi, khi nào đến văn phòng anh sẽ gọi."

Hoàng Đan kéo cổ tay áo tây trang ra xem đồng hồ, "Không ngủ, em nói chuyện với anh."

Trần Việt nhếch miệng cười, "Em nói đi, anh thích nghe em nói."

Hoàng Đan nói, "Về sau có chuyện gì em cũng đều cùng anh đối mặt, bao gồm chuyện của ba mẹ anh nữa."

Trần Việt ngừng xe ở xa lộ, hắn nghe lời này trong lòng đầy ngọt ngào, giống như là ăn một trăm viên kẹo thỏ trắng, "Bọn họ đã sớm hoài nghi, mấy năm trước cũng thử qua anh, em yên tâm, chuyện này không phức tạp như em nghĩ đâu."

Hoàng Đan nói, "Tốt nhất vẫn nên tính toán để chuẩn bị trước."

"Không có việc gì, mọi việc sẽ tốt thôi."

Trần Việt niết mặt Hoàng Đan, huơ tay vài cái làm ảo thuật rồi lấy ra môt viên kẹo thỏ trắng, hắn lột giấy gói kẹo bên ngoài, "Há miệng nào"

Hoàng Đan làm theo, miệng đầy mùi sữa.

Trần Việt lái xe trên đường, thỉnh thoảng quay qua nhìn người bên cạnh.

Hoàng Đan nhắm mắt, đầu lưỡi cuốn kẹo sữa nói chuyện, "Đừng nhìn em mãi, chú ý an toàn."

Trần Việt nói, "Đảm bảo an toàn. Sau này mỗi ngày anh chở em, em sẽ biết kỹ thuật lái xe của anh tốt như thế nào."

Hoàng Đan cầm tay hắn đặt trên tay lái, "Anh đã nói có được thì sẽ sợ hãi mất đi, cũng không thể mất đi, em cũng sợ giống như anh vậy."

Kể từ lúc đó Trần Việt im thin thít, toàn bộ hành trình đều tập trung tinh thần lái xe. Đây là lần lái xe nghiêm túc nhất của hắn, toàn thân đều căng thẳng cực độ.

Tới nơi Trần Việt dựa vào cửa xe, nhìn Hoàng Đan lười nhác vẫy vẫy tay. Hắn cảm thấy mình giống như một ông chồng đưa vợ đi làm mỗi ngày, sinh hoạt bình thường như bao người khác, khiến hắn đối với tương lai thật mong chờ.

Trần Việt ngồi trên xe liên hệ trợ lý, thuận tiện nhìn lại hành trình hôm nay. Hoàng Đan không ở kế bên thì hắn mới có thể chuyên tâm xử lý công việc, nếu không, hắn lúc nào cũng ngứa ngáy trong người giống như mấy tháng không tắm rửa, lúc nào cũng muốn tìm việc để động tay động chân.

Người tới văn phòng chỉ mới một phần ba, nếu không phải còn đang đi trên đường thì chính là đang đợi xe.

Hoàng Đan thẳng một đường từ sảnh tiếp khách lên đến văn phòng, cậu đưa áo khoác cho trợ lý rồi kéo ghế da ngồi xuống, "Tôi cần tìm một vài nhà thiết kế chuyên về nhẫn cưới, ít nhất 2 năm kinh nghiệm, làm gấp trong 5 phút giúp tôi."

Trợ lý kinh ngạc mãi lúc sau mới hoàn hồn, "Được thưa ngài."

Năm phút sau, trợ lý cầm folder vào báo cáo, "Kiến trúc sư Hoàng, tư liệu ngài muốn đều ở đây."

Trong văn phòng điều hòa đã được mở từ nửa giờ trước, đây là việc ưu tiên thứ nhất trợ lý phải làm khi đến nơi, lúc này đã tỏa hơi ấm áp rất dễ chịu.
Hoàng Đan cởi bỏ nút thắt tây trang, cởi hết áo ngoài chỉ mặc áo sơ mi thêm áo choàng.

Trợ lý đẩy đẩy kính trên mũi, "Kiến trúc sư Hoàng, cái kia .. là hạng mục mới của chúng ta sao? Tìm người thiết kế nhẫn cưới? Cái này sợ rằng chúng ta không quá chuyên nghiệp .."

Hoàng Đan nói, "Sữa bò"

Trợ lý lập tức đi pha sữa bò đem đến, nàng xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại, không dám hỏi nhiều, cũng không thể nói bậy, bởi vì chuyện chỉ có một mình nàng biết, nếu truyền ra ngoài khẳng định là nàng làm.

Hoàng Đan lật tư liệu trên bàn xem, thỉnh thoảng uống một ngụm sữa bò, chờ đến khi uống hết sạch rồi cậu chỉ mới nhìn qua tư liệu một nửa. Quá trình xem thật nghiêm túc, thỉnh thoảng còn dừng lại để xem xét vì vậy tốc độ chậm đi rất nhiều.

Không bao lâu, Trần Việt gọi video call tới, Hoàng Đan nhấn đồng ý.

Màn hình chiếu đến Trần Việt ngồi ở sau bàn làm việc rộng rãi, trước mặt là văn kiện hồ sơ chồng chất như núi, hắn nhoài người tới trước khoác khoác tay, "Em có việc gì thì cứ làm đi, không cần phải để ý đến anh."

Mỗi ngày trợ lý của hắn đều xem tin tức, hôm nay mới vừa gặp mặt hắn liền kể có một kiến trúc sư thiết kế thức liên tục mấy ngày đêm để vẽ, sau đó về nhà nói rằng mệt mỏi quá ngủ một giấc, cuối cùng ngủ luôn không tỉnh dậy, chuyện này dọa sợ hắn không ít, làm hắn hoảng hồn làm đổ ly cà phê.

Hoàng Đan lấy mấy bản thiết kế đưa cho Trần Việt xem, "Anh xem thích kiểu thiết kế nào?"

Trần Việt nói, "Em quyết định đi, chỉ cần em thích thì anh cũng thích."

Hoàng Đan lấy bút chì đánh dấu 2 kiểu thiết kế, "Em chọn 2 mẫu này, em sẽ liên hệ hai nhà thiết kế để hỏi thêm ý kiến xem thế nào"

Trần Việt nói được, hắn thật sự là mẫu ông chồng phục tùng vợ vô điều kiện, vợ nói một thì không dám nói hai.

Có người chính là như vậy, cam tâm tình nguyện làm một kẻ ngốc vì người mình yêu.

Buổi tối Hoàng Đan cùng Trần Việt trở về nhà.
Tống Mẫn như thường ngày đứng ở huyền quan lấy giày cho Hoàng Đan, cũng theo lễ nghĩa lấy cho Trần Việt một đôi trên tủ giày.

Nhẫn trên tay Hoàng Đan bị Tống Mẫn thấy được, không khí đột nhiên trở nên vi diệu.

Trần Việt hào phóng khéo léo chào hỏi, "Chú Tống!"

Tống Mẫn cũng không khách khí, trên mặt không thấy chút cảm xúc dao động nào, "Vào ngồi đi, không cần câu nệ."

Trần Việt một chút đều không khách khí, hắn lê dép lê đi vào phòng khách, tinh tế đánh giá nhà Hoàng Đan, bàn ghế sô pha, tranh treo trường, quầy TV đèn thủy tinh .. cái gì xem được cũng đều đi xem.

Mấy năm nay, Trần Việt đứng ở dưới lầu nhìn lên vô số lần, mỗi lần nhìn đều sẽ suy nghĩ xem chỗ Hoàng Đan ở là như thế nào. Đây là lần đầu tiên hắn chính thức vào cửa, so với tưởng tượng của hắn hơi khác một chút, khắp nơi đều sạch sẽ, sạch bóng, cơ hồ không nhiễm một hạt bụi nào.

Rõ ràng là tác phẩm của người có tính sạch sẽ và rối loạn cưỡng chế.

Hoàng Đan đi vào phòng vệ sinh, trong phòng khách chỉ còn lại hai nam nhân chiều cao xấp xỉ nhau, thể trạng cũng tương tự, một người thì tràn ngập tính sắc bén và mũi nhọn, một người thì yên lặng nội liễm thâm trầm. Bọn họ đứng yên, không ai lên tiếng.

Trần Việt đang xem một bộ chữ viết bút lông, hắn mở miệng phá tan không khí yên lặng, "Đây là Hoàng Đan viết sao?"

Tống Mẫn, "Ừ"

Trần Việt trong giọng nói đều là thân mật, "Chữ em ấy thật đẹp."

Tống Mẫn nhíu nhíu mày, vẫn không nói gì.

Hoàng Đan từ trong phòng vệ sinh bước ra, cậu nhìn Trần Việt cùng Tống Mẫn nói chuyện, hai người cứ im thin thít, trong nháy mắt kia, trong đầu hiện lên bốn chữ: "Thế giới hòa bình."

Cũng giống như mọi khi, Hoàng Đan ngồi ăn cơm Tống Mẫn đứng bên cạnh phục vụ.

Trần Việt nhướng mày, lúc còn học trung học hắn đã biết hai người là quan hệ chủ tớ, nhưng hắn vẫn không thể ngờ được là tôn ti trật tự sẽ phân chia nghiêm khắc như vậy ngay cả trên bàn ăn.

Việc này Hoàng Đan đã nói rất nhiều lần nhưng đều không có hiệu quả, Tống Mẫn cứ khăng khăng giữ đúng nguyên tắc của mình.

Trái ngược với Trần Việt, gia đình hắn thời điểm ăn cơm rất nhẹ nhàng thoải mái, ngươi một câu ta một câu, mọi người đều trao đổi một vài chuyện nhỏ. Vì vậy hắn có thói quen khi ăn cơm mà không nói gì thì khó mà nuốt trôi được.

Hoàng Đan thì ăn ra ăn, nói ra nói, muốn nói gì thì phải chờ ăn xong hết rồi mới có thể nói chuyện.
Trần Việt nhấp môi mỏng một cái, xem ra về sau hắn phải từ từ sửa lại tật xấu của mình.

Một bữa cơm kết thúc trong yên ả, Hoàng Đan kêu Trần Việt qua thư phòng, cậu mở ngăn kéo bàn lấy ra tấm ảnh chụp chung khi học quân sự, "Sao anh gửi ảnh cho em mà không để địa chỉ?"

Trần Việt nói, "Anh mắc cỡ mà."

Hoàng Đan, "..."

Trần Việt xem lại ảnh chụp, nhắm mắt cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net