Chương 59: Tháp trung kính (Gương trong tháp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Quá khứ tâm bất khả đắc, hiện tại tâm bất khả đắc, vị lai tâm bất khả đắc" _《 Kinh Kim Cang 》(1)

"Ài, Hồ công tử a ngươi không thể cứ ăn vạ ở chỗ chúng ta. Lại uống nữa, chuẩn bị say chết trong bầu rượu sao? Tiền rượu có thể tính không?"

"Ai nha, mụ mụ ngươi thật nhiều lời, Hồ công tử muốn ở chỗ này bao lâu cũng được, uống rượu nhiều hay ít đều không thành vấn đề. Từ cổ chí kim có thiên vạn bài thơ về tửu tiên, Hồ công tử sao không thừa dịp có rượu ở đây, vì ta viết một khúc ca đi?"

"Hồ công tử không cần để ý tới bọn họ, toàn là mấy người phụ nữ tục tằn không biết phong nhã. Công tử hãy cùng ta vào phòng, ta gần đây đàn được một khúc rất hay, muốn đàn cho công tử nghe đầu tiên, thế mới không làm nhục nó."

Hồ Duyệt say, hắn đảo chén rượu trong tay, ánh mắt sâu thẳm nhưng lại có chút trống rỗng. Hắn tùy ý để cho oanh oanh yến yến vây quanh mình, hương phấn phác mũi, bộ dáng lả lướt. Hắn hơi giương mắt, cười cười ngửa đầu lại tiếp tục uống, bên tai thanh âm cũng dần trở nên mơ hồ. Bỗng nhiên không gian trở nên yên tĩnh, mọi người cũng ngừng cười nói, những bàn tay đặt trên vai Hồ Duyệt cũng vô thanh vô sắc mà thả xuống. Hồ Duyệt lúc này mới thoáng híp mắt ngẩng đầu lên nhìn, mơ hồ trong tầm mắt chỉ nhìn thấy một màu đỏ, mũi ngửi được một mùi hương quen thuộc. Hắn nhoẻn miệng cười, liền muốn đứng lên. Nhưng lại say rượu vô lực ngã xuống.

Hồng Kiều vội vàng nâng hắn dậy, nàng nhíu mày nói: "Uống nhiều như vậy... Tiểu Anh, đem công tử đỡ về thuyền, tính tiền ở nơi này luôn đi."

Tiểu Anh lấy từ trong áo ra một khối bạc trắng đặt ở góc bàn, liếc đám kỹ nữ một cái rồi chạy đến giúp Hồng Kiều đỡ một bên người, dìu Hồ Duyệt đi ra ngoài. Hồng Kiều bước ra ngoài cửa, quay đầu hướng tới những người khác khẽ gật đầu hành lễ, nhưng không nói một câu nào.

Tiểu Anh nói: "Lần đầu tiên em nhìn thấy công tử say thành như vậy, trước kia cũng từng say khướt nhưng lần này thật sự biến thành bùn nhão rồi."

Hồng Kiều thở dài một hơi nói: "Công tử đã bao lâu không về Quan Tình Trai?"

Tiểu Anh nói: "Vài ngày, nghe nói đều ngủ lại ở chỗ này, mở mắt ra là uống, nhắm mắt lại cũng uống, cảm giác như công tử muốn uống chết bản thân."

Hồng Kiều đau lòng duỗi tay khẽ vuốt tóc Hồ Duyệt, nàng nói: "Uống thành như vậy? Đây là vì sao? Mau dìu công tử về thuyền, đã nhiều ngày cũng không thấy ăn cơm. Trở về nấu một ít cháo trắng rau xào cho công tử lót dạ."

Tiểu Anh nghiêm túc gật gật đầu, theo sau hỏi: "Cũng không biết là chuyện gì, đã nhiều ngày như vậy cũng không thấy Sở công tử, không phải là hai người họ cãi nhau chứ?"

Hồ Duyệt nghe được từ "Sở", lông mày tự động nhíu nhíu lại, hàm hồ mở miệng nói: "Loại chuyện cãi nhau này là quá bôi nhọ văn nhã."

Hồng kiều hừ lạnh một tiếng nói: "Công tử nếu đã tỉnh thì tự mình đi đi, ta và Tiểu Anh mệt rồi."

Hồ Duyệt thoáng ưỡn thẳng người, nhưng vẫn không buông tay, hắn nói: "Ta không có say. Kiều nhi chớ có đoán bừa. Ta còn có thể tiếp tục uống thêm mấy bình."

Hồng kiều vươn hai cái ngón tay nói: "Đây là mấy?"

Hồ Duyệt thẳng mắt, theo sau xua tay đẩy tay Hồng Kiều ra nói: "Đều là người lớn còn chơi cái này, các ngươi về thuyền đi, ta còn có đại sự rất vội."

Hồng kiều nói: "Có chuyện gì quan trọng? Ngươi đi đứng còn không vững, vội cái gì? Phỏng chừng còn chưa đi đã say ngã ra đường."

Hồ Duyệt hướng tới Hồng Kiều nhoẻn miệng khẽ cười nói: "Vậy cũng tốt nha, dù sao cũng đang buồn ngủ. Chăn gấm nơi nào so được với trời cao?"

Hồng Kiều lắc đầu nói: "Say rồi loạn ngữ, đừng nói lung tung nữa, mau theo ta trở về. Lại không nghe ta, ta liền tìm Sở công tử tới trị ngươi."

Hồ Duyệt lại một lần nghe được tên người kia, hắn khẽ nhíu mày, thanh âm lạnh vài phần: "Y có thể trị ta? Hừ, ta đây muốn xem y có năng lực gì có thể áp chế ta?"

Hồng Kiều hơi hơi sửng sốt, nàng lập tức chuyển đề tài, hỏi: "Vậy ngươi nói ngươi muốn đi làm cái gì? Đã sắp canh ba rồi."

Hồ Duyệt thoáng đứng thẳng, khiến chính mình nhìn qua có tinh thần một chút, câu khóe miệng cười xấu xa nói: "Muốn biết?"

Hồng Kiều bị hắn nhìn như vậy, mặt có chút phiếm đỏ, cầm cây quạt che mặt nói: "Nói trước đi, có việc gì."

Hồ Duyệt lau mặt, thuận tay cầm lấy bầu rượu bên hông, vừa muốn uống đã bị Hồng Kiều đoạt lại. Hồ Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, tay vỗ vỗ bả vai nói: "Đi một nơi chỉ có ta mới có thể đi."

Vốn dĩ Tiểu Anh đang đỡ hắn, liền thả ra lắc đầu hỏi: "Lại đang nói mê sảng, tiểu thư xem công tử lại say đến hồ đồ."

Hồ Duyệt mất người đỡ, liền lảo đảo, phất tay áo nói: "Như thế nào là say đến hồ đồ? Nơi đó là một nơi kính trung hoa thủy trung nguyệt (2). Trên đời này không có nơi nào có thể so sánh được."

Tiểu Anh phụt một tiếng bật cười, nàng kéo tay áo Hồng Kiều nói: "Tiểu thư chúng ta vẫn là nhanh lên đem thư sinh uống say hồ đồ này trở về đi, nếu không hắn lại đi tìm Chu Công chơi cờ mất."(3)

Hồng Kiều lại hoàn toàn bị Hồ Duyệt gợi lên hứng thú, nàng vỗ vỗ Tiểu Anh nói: "Em đi về trước, nói với mụ mụ thơ hội tối nay ta không đi được, nói ta có việc gấp."

Tiểu Anh nhíu mày khuyên can nói: "Tiểu thư người thật sự tính làm như vậy sao? Vẫn là mau đem thư sinh say rượu hồ đồ này....."

Hồng Kiều lại vỗ vỗ nàng, nghịch ngợm mà chớp chớp mắt nói: "Ở trong phòng ta vẫn còn mấy hộp thức ăn chưa động qua."

Tiểu Anh liếc nàng một cái, phồng lên má cả giận: "Tiểu thư, người lần nào cũng đều như vậy!"

Hồng Kiều kéo Hồ Duyệt trở lại, Hồ Duyệt bị gió thổi khẽ run. Vốn dĩ có thể tự mình bước đi, bị Hồng Kiều túm lấy như vậy lại ngã trái ngã phải, Hồng Kiều một bên cầm váy thạch lựu, một bên hướng tới Tiểu Anh hô: "Ở ngăn nhỏ còn có một hộp phấn hoa nhài, em cũng cất đi, lần sau ta cho em dùng chải tóc."

Nói rồi liền không màng Tiểu Anh còn muốn ngăn cản, nhanh chóng kéo Hồ Duyệt chạy đến bờ sông. Chạy một lúc lâu, liền dừng lại vỗ ngực nói: "Ai ai, đừng chạy nữa" Lúc này hai người đang đứng ở bên sông, đêm cũng sắp tàn, những ca vũ sanh tiêu kia đã sớm không thấy tung tích, mặt nước tĩnh lặng, minh nguyệt u hàn.

Hồ Duyệt khẽ cười nói: "Kiều nhi vốn là người kiều quý, sao có thể chạy nhanh như vậy? Coi chừng trật chân."

Hồng Kiều xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: "Nào có kiều quý, ta khi còn nhỏ cũng ở trong núi, gặp sơn tặc nên phải chạy trốn, nếu không phải gặp được mụ mụ......"

Hồng Kiều cười lắc đầu nói: "Công tử ngươi nói ngươi muốn đến một nơi kính trung hoa thủy trung nguyệt? Là nơi nào?"

Hồ Duyệt lúc này đã tỉnh rượu, khôi phục vẻ ôn trọng. Hắn cười nói: "Ở trong hồ."

Hồng Kiều vừa nghe, hướng tới mặt nước nhìn nhìn, nói: "Trong hồ? Hay ý của công tử là trong hồ có lầu các?"

Hồ Duyệt oai oai miệng nói: "Trong hồ có lầu các hay không ta làm sao biết được."

Hồng Kiều trừng mắt nhìn Hồ Duyệt, nghĩ hắn nhất định lại ở nói hươu nói vượn, ra vẻ thần bí. Vừa muốn hờn dỗi vài câu, lại phát hiện Hồ Duyệt nhìn ánh trăng ngược trên mặt hồ, có chút xuất thần. Hắn khoanh tay híp mắt nhìn ánh trăng trong hồ, tóc bởi vì say rượu có chút tán loạn, theo gió đêm phiêu tán. Hồ Duyệt dường như đã quyết định gì đó, lại nghĩ đến quá khứ đã qua. Hắn đôi khi khẽ thở dài, nhưng cả người thập phần bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ ai nhạc, không hề có cảm xúc. Hồng kiều đứng bên cạnh hắn, Hồ Duyệt nhìn ánh trăng trong hồ, mà nàng lại nhìn Hồ Duyệt. Qua thật lâu, Hồ Duyệt cười ra tiếng nói: "Kiều nhi chính là thích im lặng như vậy, rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại luôn là ngoan ngoãn an tĩnh như vậy."

Hồng Kiều không tức giận, nàng nói: "Bởi vì như vậy mới có thể ở bên cạnh ngươi lâu dài. Công tử ngươi giống như một khối băng, nếu dựa vào quá gần, ngươi sẽ liền biến mất. Cho nên ta thà rằng từ xa đứng nhìn ngươi cũng không muốn quá thân cận, nhưng đừng cách xa qua, để ta có thể ở bên cạnh ngươi là tốt rồi."

Hồng Kiều nghĩ đến lời này của chính mình, bản thân cũng nở nụ cười, nói: "Ta cho dù có rất nhiều vấn đề, nhưng công tử sẽ trả lời ta sao?"

Hồ Duyệt cười khổ nói: "Vậy nàng muốn hỏi gì đây?"

Hồng Kiều cúi đầu suy nghĩ thật lâu, lúc này mới mở miệng nói: "Ta muốn biết công tử là ai?"

Hồ Duyệt lắc đầu nói: "Là một thư sinh nghèo, không biết cố hương của chính mình ở nơi nào, cũng không biết bản thân còn có thân nhân không. Trời đất thênh thang, một người cô độc. Rượu là yêu thích cùng ký thác duy nhất của ta."

Hồng Kiều nghe hắn nói, mày càng nhíu chặt, nàng tiếp tục hỏi: "Vậy công tử vì sao lại muốn...muốn ở bên cạnh Sở công tử? Ta biết hai người... hai người có quan hệ không bình thường. Y đối xử với công tử, với ta và những người khác đều không giống."

Hồ Duyệt nghe được tên của y, lông mi khẽ run, bàn tay vốn dĩ đang thả lỏng cũng hơi nắm lại. Hồng Kiều thấy hắn như vậy, thở dài nói: "Thôi, đây không phải là chuyện ta nên hỏi đến, là ta đường đột..."

Nói xong hơi hơi khom người nhận lỗi. Hồ Duyệt nhanh tay đỡ nàng nói: "Kiều nhi không cần như thế, ta cùng người kia sự tình không phải một hai lời hai thì có thể nói rõ ràng. Bất quá..." Hồ Duyệt lời còn chưa dứt, lại thấy trên mặt hồ có một con hồ điểu bay qua, hồ điểu này phi thường lớn làm tan mất ánh trăng trong hồ.

Hồ Duyệt lập tức nhìn chằm chằm mặt hồ nói: "Không nói đến y, vẫn là nói chuyện đêm nay phải làm đi. Kiều nhi nàng có biết trên đời này thực sự có Quảng Hàn Cung không."

Hồng Kiều bị ngôn từ của Hồ Duyệt hấp dẫn, thoáng quên mất cảm xúc lúc nãy, nàng trợn to mắt truy vấn nói: "Đây không phải là nơi chỉ có trong ca kịch sao? Thật sự có Hằng Nga sao? Có Ngô Cương sao? Còn có thỏ ngọc... Còn có...."

Hồ Duyệt che đầu lại nói: "Kiều nhi...khoan đã. Trước không nói chuyện có hay không những nhân vật này, ta chỉ nói đích xác là có Quảng Hàn Cung, nhưng chúng ta đi không được."

Hồng Kiều tức giận đấm bả vai Hồ Duyệt. Hồ Duyệt nói: "Nhưng có thể nhìn thấy."

Hồ Duyệt lắc lắc tay áo, theo sau mặt hồ kia nguyên bản bị hồ điểu chạm vào làm tan ánh trăng lại khôi phục như cũ, nhưng sau khi khôi phục, dáng vẻ ánh trăng kia lại thay đổi , tựa hồ trong ánh trăng tồn tại những kiến trúc cung khuyết, tựa thật tựa huyễn.

Hồ Duyệt khẽ cười nói: "Chính là lúc này. Đừng nhìn gần quá, nếu không nàng sẽ bị hình ảnh này hấp dẫn, đến lúc đó khanh bổn giai nhân, liền thành quỷ rơi xuống nước."

Hồng Kiều vội vàng đứng sát lại, cùng lúc đó Hồ Duyệt lấy ra từ trong ngực áo một cái gương đồng, gương đồng chiếu mặt hồ, chỉ trong một thoáng chớp mắt, Hồ Duyệt lập tức liền lấy tay áo che khuất gương. Theo sau thật cẩn thận mà cất trở về trong lòng ngực. Hướng tới Hồng Kiều nói: "Kiều nhi chúng ta trở về đi. Nơi này đã không có gì để xem nữa rồi." Một loạt động tác kì lạ, làm Hồng Kiều chỉ có thể nhìn nhưng không thể hiểu được, nàng lại nhìn ánh trăng trong hồ, tự nhiên đã không còn bóng dáng kinh hồng kia nữa. Nàng còn chưa từ bỏ ý định, muốn lại nhìn kỹ xem, Hồ Duyệt liền kéo tay áo Hồng Kiều nói: "Đi thôi đi thôi, nơi này đã không còn gì để xem nữa."

Sau khi hai người rời khỏi, ánh trăng đột nhiên nhòa đi, trong tích tắc chiếu qua một gương mặt người tái nhợt, sau đó liền biến mất vô tung. Hồ Duyệt cùng Hồng Kiều trở lại thuyền, tú bà quả nhiên truy vấn Tiểu Anh Hồng Kiều đã đi đâu. Tiểu Anh bị hỏi đến mặt đỏ tai hồng, Hồng Kiều thấy thế liền bước nhanh đến, cười nói: "Mụ mụ khuya như vậy rồi còn chưa nghỉ ngơi?"

Mụ mụ thấy Hồng Kiều trở về, nhìn ra phía sau nàng quả nhiên cũng thấy được Hồ Duyệt, oai oai miệng nói: "Ai, ta không phải lo lắng tiêu tâm can ngươi bị người khác bắt đi sao."

Hồ Duyệt vừa muốn mở miệng, Hồng Kiều vội vàng đoạt lời, nói: "Ai nha, mụ mụ tốt của ta, ai có thể bắt ta đi chứ? Ai mà không biết thuyền này là nhà của ta, mụ mụ đối với ta cũng giống như thân mẫu, mụ mụ người nói như vậy thật khiến ta đau lòng."

Mụ mụ thấy Hồng Kiều che ngực nhíu mày, cũng không tiếp tục truy vấn, khuyên bảo vài câu rồi về lại phòng của mình. Hồng Kiều làm bộ xoa xoa nước mắt, hướng tới nàng phất phất tay, thấy nàng vừa đi lập tức quay đầu nhìn Hồ Duyệt nói: "Công tử mau theo ta vào phòng, Tiểu Anh chuẩn bị trà."

Tiểu Anh đã sớm quen trạng thái này của tiểu thư nhà mình, thật tự nhiên mà lui về đuôi thuyền đi pha trà. Hồ Duyệt bị Hồng Kiều kéo vào phòng, theo sau Hồng Kiều hỏi: "Công tử muốn chuẩn bị thực hiện thuật pháp gì? Ta từng thấy công tử thi pháp, vô cùng kì diệu, ta còn nghe nói ngươi từng nghĩ cách đưa thần mã tới, mang ngươi cùng Sở công tử đi gặp nữ tướng quân chết trận trăm năm trước. Ai... Làm ta thật hâm mộ. Lần này đến lượt ta, được chứ?"

Hồ Duyệt khó xử nói: "Đây...Chỉ có ta mới có thể đi, Kiều nhi không thể đi."

Hồng Kiều vội vã nói: "Không sao, mệt nhọc một chút cũng được, ta cũng muốn đi theo công tử xem kính trung hoa thủy trung nguyệt!"

Hồ Duyệt: "Lần này không phải là hoàn toàn không có nguy hiểm, hơn nữa đối với Hồng Kiều mà nói, hẳn là càng thêm nguy hiểm đi"

Hồng Kiều mở to mắt, nhưng trong lòng vẫn có một tia ý sợ, nàng nói: "Đây...sẽ có gì nguy hiểm chứ?"

Hồ Duyệt trầm mặc một chút, theo sau nói: "Nơi đó sẽ làm điều trong lòng ngươi suy nghĩ trở thành sự thật, vô luận là điều ngươi sợ hãi, hay là điều ngươi mong muốn. Cái gọi là giấc mộng Nam Kha*, nếu ngươi lưu luyến thế giới trong đó, ngươi sẽ luyến tiếc không muốn rời đi. Có khả năng ngươi sẽ trải qua cả đời ở nơi đó."

Hồng Kiều cắn chặt răng còn muốn năn nỉ một phen, nhưng Hồ Duyệt khẽ cười nói: "Cho nên Kiều nhi, vẫn là để ta một mình đi. Bởi vì ta sẽ không lưu luyến bất cứ chuyện gì ..." Hồng Kiều vừa muốn mở miệng, Hồ Duyệt lại bổ sung: "Mà nàng sẽ lưu luyến rất nhiều thứ, những thứ này sẽ làm nàng không muốn trở về. Như vậy ở trong hiện thực nàng chính là đã 'chết '."

Hồng Kiều nhìn đôi mắt Hồ Duyệt tràn ngập ý cười nhưng trong mắt lại lộ ra một tia hàn ý, làm cho Hồng Kiều sinh ra một loại sợ hãi, nàng cúi đầu nhìn cây quạt trên tay mình nói: "Vậy... Vậy nếu ngươi cũng không về thì sao?"

Hồ Duyệti: "Vậy ngươi liền tìm người chuẩn bị cho ta một cỗ quan tài, đem ta đi chôn, khỏi phiền toái."

Hồng kiều bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Đừng nói bậy, nếu công tử chết, nếu công tử chết... Ta..."

Hồ Duyệt cười ha ha, tin tưởng mười phần nói: "Cho nên ta mới nói Kiều nhi nàng không thích hợp tiến vào a, nếu là ta thì còn có thể bình yên trở về, mà ta lần này đi cũng là có mục đích của ta..."

Hồng Kiều còn do dự, Hồ Duyệt đã ngồi cạnh bàn nói: "Bất quá Kiều nhi, ta còn có vài chuyện muốn nhờ nàng."

Hồng Kiều vội vàng hỏi: "Chuyện gì? Công tử cứ nói đừng ngại."

Hồ Duyệt nghiêm túc nói: "Thứ nhất, nhất định đừng chạm vào ta, càng không thể lay động ta. Vô luận thấy ta giãy giụa cũng không thể chạm vào ta. Thứ nhì, ngàn vạn đừng cho ánh sáng mặt trời chiếu đến ta. Thứ ba... Cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cần đi tìm Sở Giác, đừng cho y biết việc này."

Hồng Kiều vì câu này mà sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, lại hỏi: "Nếu... Ta nói nếu ngươi gặp nguy hiểm, ta nên làm thế nào đây?"

Hồ Duyệt điểm điểm ngón tay lên mặt bàn, cuối cùng nói: "Nàng chỉ cần kêu tên ta, nhưng ngàn vạn đừng động ta, chỉ cần gọi ta là được."

Hồng Kiều nghiêm túc gật gật đầu, Hồ Duyệt an ủi vỗ vỗ mu bàn tay nàng, theo sau liền nói: "Ta đây mượn giường của Kiều mỹ nhân dùng một chút, giường của cô nương cũng không phải để cho loại nam nhân dơ bẩn như ta nằm."

Hồng Kiều bị hắn nói đến đỏ mặt, nàng vừa muốn mang chăn đến, Hồ Duyệt lắc lắc tay nói: "Không thể, không cần cho ta cái bất cứ thứ gì." Lúc sau hắn mang tới một trản nến, bốn phía cây nến dùng đuốc sáp viết những kí tự cực kì cổ quái, sau đó đem ngọn nến đặt ở bên cạnh, Hồ Duyệt hướng tới Hồng Kiều duỗi duỗi tay. Hồng Kiều nghi hoặc hỏi hắn làm sao vậy? Hồ Duyệt nói: "Đem rượu của ta... trả lại cho ta đi."

Hồng Kiều đem bầu rượu đưa cho hắn, nghiêm túc hỏi: "Bầu rượu này cũng là pháp khí?"

Hồ Duyệt một ngụm đem hết số rượu còn trong bầu đổ vào miệng, cảm thấy mỹ mãn mà xoa xoa miệng nói: "Bầu rượu này không phải pháp khí gì, nhưng trong phương diện này rượu lại chính là pháp khí quan trọng nhất! Thiếu rượu thì ta chỗ nào cũng không đi được."

Hồng Kiều thấy hắn bộ dáng vẫn như cũ, tâm trạng cũng thả lỏng một chút, lúc này Tiểu Anh tiến vào, đem chung trà đặt trên án thượng, Hồng Kiều cho nàng đi nghỉ ngơi, để tự mình chăm sóc Hồ Duyệt. Hồ Duyệt nằm nghiêng, trong tay cầm gương đồng, ánh mắt hắn an ổn nhìn vào gương, nhưng ở góc độ này Hồng Kiều không thể nhìn thấy mặt gương nên cũng không biết trong gương có huyền cơ gì. Hồ Duyệt an tĩnh tựa hồ không giống ngày thường, hơi nhếch khóe mắt, mắt phượng vốn dĩ đa tình lại lộ ra cảm giác lãnh đạm. Hồ Duyệt không cười không nói như vậy, yên lặng nằm, Hồng Kiều chợt cảm thấy người này trở nên có chút xa lạ, hắn rốt cuộc là ai? Hồng Kiều trong lòng cư nhiên sinh ra loại nghi hoặc này.

Hết chương 59.

Chú thích:

(1) Quá khứ đã qua , không thể giữ lại, nên tâm trong quá khứ không thể giữ được (bất khả đắc)
Vị lai (tương lai) chưa tới, không biết ra sao, nên tâm ở vị lai không thể nắm bắt (bất khả đắc)
Tâm hiện tại, vừa muốn nắm giữ nó thì nó đã thành quá khứ rồi. Muốn nắm giữ cũng không được, vì không có chỗ nắm, cho nên bất khả đắc. (google)

(2)Kính trung hoa ,thủy trung nguyệt: Hoa trong gương, trăng trong nước

(3) Tìm Chu Công chơi cờ: ý là đi ngủ. Bạn nào xem truyện nhiều chắc sẽ biết.

(4) Giấc mộng Nam Kha: Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ. Ám chỉ giấc mơ hão huyền, không có thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net