Chương 64: Sinh Tử Phù 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Huyền Minh Tử biết Hồ Duyệt tâm đã động, hắn rót đầy rượu cho Hồ Duyệt, sau đó nói: "Sinh tử phù."

Hồ Duyệt trong lòng nảy lên, thầm nghĩ đến giếng đá xuất hiên một cách kì lạ kia, nhưng hắn cũng không có biểu hiện gì, chỉ hơi nhướn mày. Huyền Minh Tử đượng nhiên cũng không có cách nào dò được manh mối từ cảm xúc của Hồ Duyêt.

Hắn tiếp tục nói: "Mặt ngoài, tác dụng của thứ này đơn giản là từ tử hoá sinh, từ sinh hóa tử. Nhưng chỉ là mặt ngoài mà thôi."

(* từ chết sống lại, từ sống chết đi)

Hồ Duyệt: "Có quan hệ với 'Vân' sao?"

Huyền Minh Tử cười: "Không sai, ta hiện tại biết được 'Vân' chính là một đoạn chú ngữ, mỗi chú ngữ đều có thể cùng phù chú hiện tại tạo thành một chú thuật mới. Ta không biết nó gọi là gì, bởi vì có đồ án 'Vân' tự nên ta gọi là Vân chú. Mà sinh tử phù cũng là một loại biến tướng của Vân chú. Hơn nữa là ta còn biết được đây là một hình thái tiếp cận ban đầu của Vân chú, thứ đã tồn tại từ trăm năm trước."

Hồ Duyệt ừ một tiếng, ý bảo Huyền Minh Tử nói tiếp.

Huyền Minh Tử: "Nhưng ta phát hiện người biết điều này không chỉ có một mình ta, nên ta muốn thử xem nếu những thứ do Vân chú tạo thành ở cạnh nhau sẽ tạo thành thứ gì."

Hồ Duyệt cười nhạo: "Mấy ngày liền mây tím che trời cao?"

Huyền Minh Tử ít khi nghiêm túc nhìn Hồ Duyệt, hắn nói: "Không, ta nghĩ rất có thể là một nơi nào đó."

Hồ Duyệt vừa muốn mở miệng, Huyền Minh Tử đã duỗi tay ngăn lại, hắn cau mày cực kì nhập tâm: "Có lẽ không phải một nơi, mà là một người? Ta đã giải được một đoạn ở trong đó rồi."

Hồ Duyệt nhìn Huyền Minh Tử, Huyền Minh Tử từ trong áo lấy ra một cái hộp rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể đựng một con dấu. Hắn đẩy đến trước mặt Hồ Duyệt nói: "Xem như là thành ý của ta."

Hồ Duyệt nhìn cái hộp, hắn hỏi:"Đây là?"

Huyền Minh Tử: "Thứ ta đã giải ra được, đợi sau khi ta đi ngươi hãy mở ra."

Nói xong liền đứng lên, uống nửa ly rượu, đeo thanh cổ kiếm không vỏ lên lưng, bước nhanh ra khỏi Quan Tình Trai. Đi đến cửa, hắn dừng chân đứng lại, trầm mặc thật lâu mới mở miệng: "Cáo già, ta thật tình xem ngươi là bằng hữu, ngươi...tin không?"

Hồ Duyệt nhẹ giọng cười, không trả lời. Huyền Minh Tử liền nhấc chân bước ra khỏi Quan Tình Trai, không hề quay đầu lại.

Hồ Duyệt nhìn hộp gỗ: "Lại một người chỉ thích nói một nửa."

Hắn mở hộp ra, bên trong cư nhiên là một ngón tay người. Ngón tay đeo một chiếc nhẫn, phía trên ngón tay viết ba chữ: Sinh tử phù.

Hồ Duyệt bỗng nhiên nghĩ đến cái mai rùa cổ quái mà mình đem về, hắn vội vàng mở hầu bao lấy mai rùa ra, phát hiện nó cư nhiên thu nhỏ lại, trong suốt như thuý ngọc, biến nhỏ chỉ còn cỡ nửa bàn tay người.

Hồ Duyệt khẽ nhíu mày đem hai đồ vật kì lạ này đặt ở trước mặt, bỗng nhiên hắn nhớ đến việc Mộng Linh ban đêm đi múc nước mà tiểu nhị đã kể. Hắn liền đem mai rùa đặt trong một cái mâm đồng tròn, rót đầy nước vào mâm. Quả nhiên mai rùa dần dần biến lớn mà nước lại dần ít đi, mai rùa này hấp thụ nước.

Ngày thứ hai, cái kia mai rùa kia quả thật biến lớn bằng một cái bát tròn. Hồ Duyệt đã một đêm chưa ngủ, hắn ngưng thêm nước vào cho mai rùa, hơn nữa tự hỏi vì sao Huyền Minh Tử lại đưa cho hắn một ngón tay, chiếc nhẫn trên ngón tay kia cũng không có ký hiệu đặc biệt gì, chỉ là một khối liêu châu bình thường.

Hồ Duyệt nhìn suốt một đêm, rốt cuộc cũng phát hiện được ảo diệu bên trong. Chỉ là một dạng mánh lới, nhưng vì sao Huyền Minh Tử tự mình đến Quan Tình Trai để đưa vật ấy? Khả năng mấu chốt chính là hắn biết trên người Hồ Duyệt có khối mai rùa này.

Ánh sáng xuyên qua chiếc nhẫn chiếu đến mai rùa, trên mai rùa sẽ xuất hiện một cái đồ án cổ quái, mà đồ án nhất định phải nhìn qua từ chiếc nhẫn, tựa hồ vào mỗi thời điểm khác nhau đồ án sẽ có những biến hóa khác nhau.

Hồ Duyệt đứng dậy mở cửa Quan Tình Trai. Hắn từ tối hôm trước đến bây giờ vẫn luôn ngồi quan sát biến hóa của đồ án. Thời điểm Hồ Duyệt nhặt được mai rùa là vào nửa đêm, mà hiện tại đã là giữa trưa. Vừa lúc tử ngọ đối nhau. Tất cả có 7 hiện tượng, mà hiện tại tử hướng về ngọ, sau đó sẽ vòng đi vòng lại.

*Tử ngọ: giữa trưa và giữa đêm. 'Tử' cũng chỉ phí bắc, 'ngọ' chỉ phía nam.

Hồ Duyệt trong lòng sửng sốt, điều này tương ứng với biến hóa thập nhị địa Phương thức biến hóa lục hợp thất quá.

Nhưng biến hóa như vậy tượng trưng cho điều gì? Có liên quan gì đến Mộng Linh, mà Huyền Minh Tử tại sao lại đến tận đây?

Trong lúc Hồ Duyệt đang suy nghĩ sâu xa, đột nhiên trong đầu hiện lên đoạn tương ngộ vội vàng với lão đoán mệnh ở cửa tửu lâu hôm qua, ánh mắt lão nhìn Hồ Duyệt có một loại bi ai cùng khổ sở khó hiểu. Vì sao lại như vậy? Mà lão nói cố nhân là đang ám chỉ điều gì? Lão biết Hồ Duyệt, hơn nữa Hồ Duyệt cũng biết lão.

Hồ Duyệt đứng lên, hắn bỏ mai rùa vào trong mâm tròn, dùng một khối ngọc thạch đè lên phía trên. Nhìn một chút vẫn không yên tâm, lại dùng máu ngón giữa vẽ một đạo phù lên khối ngọc thạch, sau đó lấy chiếc nhẫn kia, hướng ra cửa Quan Tình Trai, chuẩn bị bước ra nhưng đột nhiên Hồ Duyệt đứng lại.

Hắn nhìn bài trí trong Quan Tình Trai nói: "Đứng ở đây...rốt cuộc đã bao lâu rồi?"

Hồ Duyệt có một loại cảm giác, khi hắn bước ra khỏi Quan Tình Trai sẽ có chuyện phát sinh. Quả nhiên có một người chờ ở cửa, đứng ở trước mặt hắn chính là Tiểu Anh.

Tiểu Anh hướng tới Hồ Duyệt hơi khom người: "Hồ công tử."

Hồ Duyệt có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Ngươi là người của hắn?"

Tiểu Anh: "Vâng."

Hồ Duyệt: "Xung quanh ta thật đúng là thiên la địa võng a."

Tiểu Anh: "Như công tử đã biết, hết thảy đều có sở cầu."

Hồ Duyệt: "Vậy ngươi dùng thân phật thật sự đến đây, lý do là vì sao?"

Tiểu Anh: "Ý của quốc sư là hiện tại ngài ấy đã hoàn thành những việc có thể làm, mấu chốt là ở trên người công tử. Nếu công tử vẫn bất động như cũ, vậy kế hoạch của chúng ta liền sẽ kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Quốc sư cũng sẽ không vì công tử mà từ bỏ, đến lúc đó dù phải hy sinh công tử ngài ấy cũng sẽ không do dự."

Hồ Duyệt nhìn thoáng qua Tiểu Anh, rồi với tốc độ cực nhanh di chuyển đến phía sau nàng, Hồ Duyệt dùng hai ngón tay điểm trên mệnh môn(1) của nàng, tuy rằng ngữ điệu vẫn ôn tồn lễ độ như cũ nhưng lời nói lại mang đầy uy hiếp: "Nếu các ngươi thương tổn Hồng Kiều, vậy thế cục này của các ngươi, ta khẳng định sẽ phải phá rồi."

Tiểu Anh lắp bắp kinh hãi, nàng hơi cúi đầu, lại khôi phục bộ dáng cung kính dịu ngoan ngày xưa: "Điểm này công tử xin yên tâm, ta sẽ không làm ra bất luận chuyện gì thương tổn đến tiểu thư. Tiểu thư hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, chỉ là..."

Tiểu Anh quay đầu nhìn Hồ Duyệt, nàng nói: "Đối với tiểu thư bất lợi không phải là quốc sư, mà là một người khác."

Tiểu Anh thoáng lui lại một bước: "Công tử, ta đến đây bởi vì có một vấn đề muốn hỏi. Nếu công tử có thể trả lời vấn đề này, ta...có thể giúp công tử."

Hồ Duyệt: "Ngươi cảm thấy ta còn có thể tin tưởng ngươi sao?"

Tiểu Anh sảng khoái trả lời: "Không thể, nhưng với năng lực của công tử nếu ta nói dối, ngươi khẳng định sẽ tìm được manh mối. Không phải sao?"

Hồ Duyệt nói: "Lý do?"

Tiểu Anh trong mắt có chút do dự, theo sau nói: "Ta hy vọng tiểu thư có thể bình an."

Hồ Duyệt nhìn Tiểu Anh, Tiểu Anh nói: "Công tử hẳn đã phát hiện, những người bên cạnh ngươi, bọn họ kỳ thật đều không phải ngẫu nhiên cùng ngươi tương ngộ, bao gồm vị Sở công tử kia. Nhưng Sở công tử thật sự quá cường đại, khiến quốc sư cũng phải cực kỳ kiêng kị. Kiêng kị y không chỉ có một mình quốc sư, còn có những người khác. Bố cục nguyên bản đã ổn thỏa lại bị một vị Sở gia này đảo loạn. Cũng có rất nhiều người muốn thám thính bí mật về 'Vân' trên người ngươi, nhưng ngay cả chính ngươi cũng đã quên mất 'Vân'."

Tiểu Anh: "Còn về tiểu thư...quốc sư không động nàng, nhưng bên cạnh quốc sư còn có những người khác."

Hồ Duyệt hỏi: "Người nào?"

Tiểu Anh cắn cắn môi, nói: "Ta cũng không biết nhưng hiện tại công tử đã ở giữa ngã ba đường, manh mối trước mắt nhìn có vẻ rất nhiều nhưng công tử chính là đang đứng ở huyền nhai (bờ vực, dốc đá thẳng đứng) rồi!"

Hồ Duyệt nhìn đôi mắt Tiểu Anh, hắn mở miệng hỏi: "Ngươi có vấn đề gì?"

Tiểu Anh: "Nếu công tử muốn phá cục, yêu cầu phải hy sinh người khác, công tử sẽ hy sinh ai? Hồng Kiều hay là Sở Giác?"

Hồ Duyệt ừ một tiếng, không đáp lại.

Tiểu Anh: "Là hy sinh tiểu thư phải không...Rốt cuộc người ngươi yêu chính là..."

Hồ Duyệt đánh gãy lời Tiểu Anh: "Ta sẽ không hy sinh bất cứ ai."

Tiểu Anh nhìn sau lưng Hồ Duyệt, nàng cắn môi, tựa hồ đã hạ quyết tâm, thanh âm cũng trở nên quyết tuyệt, nàng nói: "Sinh tử phù trên tay ngươi là vương bài quốc sư cho ngươi, đó là một con dao hai lưỡi. Thậm chí ngươi có thể dùng quốc sư..."

Hồ Duyệt xua tay: "Ta sẽ không hy sinh bất cứ ai nhưng mà..."

Hắn xoay người nhìn Tiểu Anh, Tiểu Anh bị hắn ánh mắt dọa lui về sau mấy bước, Hồ Duyệt mở miệng nói: "Ta cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai đem ta ra làm mồi nhử. Tiên lễ hậu binh(2), nhưng không có nghĩa là ta sẽ không phản kích."

Tiểu Anh hơi hơi khom người: "Vậy thỉnh công tử cần phải cẩn thận và nhớ kỹ những lời ngươi đã nói." Nói xong Tiểu Anh liền quay trở về.

Ánh mắt Hồ Duyệt chợt lóe, hắn nói: "Lại là Cục. Hay phải nói ta vốn dĩ vẫn luôn ở bên trong Cục ban đầu?"

Hồ Duyệt xoa xoa trán, hắn cần phải làm rõ một số chuyện nhưng những việc này lại phát sinh cùng một lúc, cho nên Hồ Duyệt cần phải đưa ra lựa chọn. Sinh tử phù ở trong tay hắn đã bắt đầu có biến hóa nhưng vẫn chưa đủ bởi vì nó vẫn còn chưa hiện lên ý nghĩa bên trong.

Hồ Duyệt đứng dậy chuẩn bị đi đến tửu lầu hôm qua, có lẽ vẫn còn điều gì đó hắn đã bỏ sót.

Khi Hồ Duyệt đến nơi thì tửu lầu đã đóng cửa, Hồ Duyệt tìm một người qua đường để dò hỏi, người qua đường kia nói: "Tửu lầu? Tửu lầu này trước đó không lâu vừa mới đóng cửa, nghe nói con trai của lão bản tửu lầu này đột ngột qua đời, sau liền đóng cửa. Phỏng chừng mấy ngày nay sẽ không có nơi nào buôn bán gì đâu."

Hồ Duyệt cảm ơn người qua đường kia, sau hắn nhìn lên dán giấy niêm phong, giấy niêm phong được dán vào mấy ngày trước đây, nhưng hôm qua rõ ràng hắn vẫn còn ngồi uống rượu trong tửu lầu. Hồ Duyệt sờ cửa, bỗng nhiên phía sau vang lên thanh âm: Ngươi không vào được. Hôm qua ngươi đã tính sai rồi.

Chỉ nghe âm thanh nhưng không thấy người.

Hồ Duyệt lùi về sau mấy bước, lại bị một người giữ chặt. Hồ Duyệt vừa nhìn, hắn liền nói: "Là ngươi."

'Tiểu nhị' đứng thẳng bất động nói: "Lại gặp mặt...Hồ công tử."

Hồ Duyệt: "Những việc này đều do ngươi làm?"

'Tiểu nhị' diện vô biểu tình: "Bởi vì ngươi quá chậm."

Hồ Duyệt hỏi: "Mộng Linh đâu?"

'Tiểu nhị' : "Mộng Linh đã sớm chết."

Hồ Duyệt sửng sốt, 'tiểu nhị' nở nụ cười giả tạo: "Ngươi nghĩ còn có bao nhiêu thứ ngươi có thể xác định là thật sự tồn tại?"

Hồ Duyệt sắc mặt dần có chút khó coi, 'tiểu nhị' nói: "Hồ công tử, ngươi còn muốn biết về chuyện của Mộng Linh không?"

Hồ Duyệt nhìn chằm chằm người trước mặt, hắn nói: "Nguyện nghe kỹ càng."

'Tiểu nhị' : "Mộng Linh vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, chưa từng rời đi."

Tiểu nhị vừa dứt lời, liền có một đôi tay đặt lên vai của hắn, sau đó hắn nhanh chóng biến mất, chỉ lưu lại những tiếng cười khanh khách.

Vài sợi tóc dài rơi lên tay Hồ Duyệt, tóc vẫn còn đang ướt.

Hồ Duyệt ngẩng đầu nhìn, xung quanh không có một bóng người, hết thảy lại như chưa từng phát sinh. Hắn bỗng nhiên ý thức được ngọn nguồn của chuyện này xuất phát từ đâu, theo sau liền chạy đến hướng giếng đá. Quả nhiên cái giếng vốn không tồn tại kia vẫn ở đó.

Giếng đá xuất hiện bên trong một ngõ nhỏ yên tĩnh, tựa hồ như đã tồn tại từ rất lâu. Ngẫu nhiên có người qua đường đi ngang nhưng vẫn không ai phát hiện ra sư xuất hiện đột ngột của giếng đá này. Bao gồm cả Hồ Duyệt trước đây cũng như thế.

Nhưng lúc này hắn lại phát hiện, đá vụn xung quanh kỳ thật không phải đá, chúng đều là những phần của mai rùa, rải rác bên cạnh thạch giếng, đêm qua quá tối khiến hắn tưởng lầm là đá vụn.

Mai rùa hôm qua Hồ Duyệt cầm đi vốn dĩ chỉ ở bên cạnh giếng để hấp thụ chút ít hơi nước. Mỗi khối mai rùa là một sinh tử phù. Nhiều sinh tử phù như vậy, đây không còn là giếng nước nữa mà đã trở thành một hố sâu chứa nguyên thần con người rồi.

Hồ Duyệt nhịn không được lui về sau hai bước, hắn không biết dưới giếng kia là gì? Lần đầu tiên Hồ Duyệt cảm thấy hàn ý từ dưới chân đang tràn lên, bởi vì có bao nhiêu nguyên thần tụ tập ở chỗ này thì cũng có bấy nhiêu người vô pháp đầu thai chuyển thế. Bọn họ vẫn luôn ở nơi này, chưa bao giờ rời đi.

Mà oán linh của Mộng Linh trong sinh tử phù kia lại bị Hồ Duyệt mang đi.

Hết thảy mọi việc chỉ là một loại manh mối, để dẫn ra 'Vân' đang tồn tại trong đầu Hồ Duyệt ra.

Hồ Duyệt ổn định lại tinh thần, từng bước từng bước đi đến cái giếng kia, mỗi một bước phảng phất đều có thể nghe được tiếng người ở bên tai nói chuyện với hắn.

"Đi đến đây, đến đây, ngươi nhất định phải đến đây."

"Chỉ có ngươi mới có thể tiến vào."

"Hết thảy bí mật đều ở trên người ngươi, ngươi chính là chìa khóa."

Hồ Duyệt luôn cảm thấy bên cạnh hắn có người đang đứng. Một số người cực kì quen thuộc, dường như cùng hắn tương giao sâu đậm, lại có những người tuy rằng xa lạ nhưng tựa đã sớm thân quen.

Không gian chứa ký ức của Hồ Duyệt phảng phất như bị thứ gì xuyên vào.

Hắn bắt đầu nhớ lại một vài chuyện, nhưng chuyện quan trọng lại như bị khóa chặt dưới nền đất. Hắn cần phải đào chỗ đất này, những kí ức này, những người này lên...hắn mới có thể đối mặt với những điều quan trọng nhất.

Kí ức tràn về làm trái tim Hồ Duyệt cảm thấy băng giá, sinh mạng những người đó chẳng lẽ đều bởi vì chính hắn mà chết sao?

Hồ Duyệt bỗng nhiên ngừng lại ở bên cạnh một người. Nàng chính là nữ nhân từng xuất hiện trong tháp, một thân tố y, lông mi ôn nhu, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch không một tia huyết sắc.

Hồ Duyệt nhìn nàng, nữ tử cũng nhìn Hồ Duyệt, yên lặng không nói, chỉ là huyết lệ trên mắt bắt đầu chảy ra, màu đỏ của máu trên khuôn mặt trắng bệch khiến nàng trở nên quỷ dị lại hung thần.

Hồ Duyệt không cảm thấy sợ hãi, hắn chỉ cảm thấy trong lòng như bị đao cứa qua.

Hồ Duyệt đi đến bên cạnh nữ tử, hắn không biết sẽ còn nhìn thấy ai, nhưng mỗi khi hắn nhìn đến một người, trái tim như được lắp thêm một phần. Trong lòng vốn dĩ trống rỗng lại trở nên bế tắc.

Hồ Duyệt càng đi càng cảm thấy nặng nề, tất cả đều do hắn mà ra sao? Ban ngày còn nói muốn chu toàn tất mọi người, nếu những người ở nơi này đều do hắn làm hại, vậy hắn còn có năng lực cùng tư cách gì để bảo vệ người khác?

Hồ Duyệt quỳ xuống mặt đất, chỉ còn một vài bước nữa hắn sẽ đến được bên cạnh giếng đá.

Trong giếng không ngừng quay cuồng, tựa hồ có thứ gì muốn nhảy ra, muốn bắt lấy Hồ Duyệt, lôi hắn xuống dưới giếng sâu.

Hồ Duyệt dừng lại, trong lòng đau đớn làm trán hắn toát mồ hôi lạnh, nhưng dù là như vậy, Hồ Duyệt vẫn cắn răng đứng lên, đi thêm một bước.

Lại đi một bước, bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một người, người đó quỳ rạp xuống trước mặt Hồ Duyệt, tựa hồ sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Người kia là Sở Giác, Hồ Duyệt trong nháy mắt dừng lại mọi động tác, phảng phất như hô hấp cũng đình chỉ.

Mồ hôi hắn chảy làm ướt đẫm tóc, phía sau đã đứng rất nhiều người, những người này đều đã chết, biến thành một bộ phận của sinh tử phù.

Nhưng còn Sở Giác...Chẳng lẽ hắn cũng sẽ khiến Sở Giác biến thành loại tồn tại như vậy?

Hồ Duyệt quay đầu lại, một khuôn mặt quỷ dị xuất hiện trước mắt hắn. Khuôn mặt tựa khóc tựa cười, cơ hồ mọi biểu cảm đều có thể nhìn thấy cùng một lúc.

Hắn nói: "Tại sao lại dừng?"

Hồ Duyệt: "Ta muốn dừng lại thì dừng lại."

Hắn nói: "Chỉ còn một bước."

Hồ Duyệt hỏi: "Một bước nữa thì sẽ như thế nào?"

Quái nhân nói: "Ngươi liền có thể biết ngươi là ai."

Hồ Duyệt: "Sau đó thì sao?"

Khuôn mặt quái nhân càng thêm vặn vẹo, âm thanh của hắn cũng biến dạng, hắn nói: "Sau đó ngươi có thể chân chính trở thành người không có một chút tình cảm."

Hồ Duyệt nắm tay lại, hắn nhắm chặt mắt, trong lòng mặc niệm, lực đạo trên tay càng ngày càng mạnh, móng tay ấn vào lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ra, hắn đứng yên ở đó như một bức tượng đá.

Không biết qua bao lâu, Hồ Duyệt bỗng nhiên mở to mắt. Hết thảy đều là hư ảo bọt nước, những người phía sau giống như những tảng băng tan ra mặt đất. Giếng đá trước mặt cũng không hề tồn tại.

Mà quái nhân ở phía sau kia cũng đã biến mất, hết thảy đều không hề tồn tại. Chỉ còn lại một tiếng thở dài: Ngươi vẫn không nhìn thấu.

Hết chương 64.

Chú thích:

(1) Mệnh môn có các nghĩa sau đây:
Mệnh môn là quả thận bên phải.
Mệnh môn là trung điểm giữa thận trái và thận phải.
Mệnh môn là hai mắt.
Mệnh môn là rốn.
Theo phép xem tướng mặt, mệnh môn là hai lỗ tai.
(Wiki)

(2) Tiên lễ hậu binh: Phía trước lập đàn nghi lễ để chiêu hàng, phía sau lại phục sẵn binh mã để phản công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net