Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mộng, Trường Canh nhớ lại chuyện của rất nhiều năm về trước. Xung quanh hắn lởn vởn thứ mùi dầu hỏa gay mũi, có vị tanh mằn mặn của máu, còn có cả mùi tanh bùn của cỏ khô. Hắn mơ thấy bản thân biến thành một cục thịt bé xiu xíu, co cụm trong cái gùi rách mướp, chòng chành nghiêng ngả theo bước chân tập tễnh của người đàn bà.

Hồ Cách Nhĩ có một mái tóc dài trải tựa mây đen, chỉ tiếc thân mình gầy gò quá, khiến cái đầu trông hơi quá khổ, giống một bộ xương lởm khởm xẹo nọ nghiêng kia. Nàng một thân một mình xuyên qua ổ cướp ngổn ngang như bãi tha ma, miệng ngân nga một khúc hát của tộc Man. Bỗng nhiên, nàng quay đầu lại, ánh nhìn vừa hay đối diện mắt Trường Canh. Thân mình Trường Canh hơi rụt lại theo bản năng, dù nay hắn đã khôn lớn thành người, vững vàng không gì phá nổi, song người đàn bà gầy guộc ấy lại vẫn có thể làm hắn tổn thương. Hắn sợ nàng từ sâu thẳm tâm hồn, hệt như xưa vậy.

Song nàng chỉ lặng lẽ nhìn hắn một chốc chứ chẳng làm gì. Gương mặt nàng dính máu, bờ môi trắng bợt, vẻ mặt đờ đẫn, tất thảy thần hồn đều co cụm cả trong hai con ngươi.

Đôi mắt ấy như một biển đá ngầm cất giấu toàn sóng to gió lớn.

Hồ Cách nhĩ khẽ thở dài, trông bộ dạng lúc này không quá mức rồ dại, nàng vươn bàn tay xương xẩu ra, vuốt ve mái đầu Trường Canh, miệng rì rầm một khúc hát dân gian khác – Người các vùng chân mây cuối bể, nam bắc đông tây ngôn ngữ không thông, nhưng những khúc hát mà mẹ ru con ngủ lại hao hao nhau cả. Trường Canh có chút giật mình, hắn chưa bao giờ biết trong ký ức của mình lại có một cảnh thế này.

Nàng cõng hắn đi qua một đoạn đường chết chóc đằng đẵng tưởng chừng không điểm cuối, sau đó dừng lại dưới chân núi. Phía sau lưng họ, ngọn núi đang bốc cháy trong yên lặng, khói đặc bốc lên trời, hồn oán chìm xuống đất. Hồ Cách Nhĩ đưa tay lau mồ hôi mỏng rịn trên trán, ngồi nghỉ chân bên đường, xách Trường Canh bé xíu từ cái gùi đeo sau lưng ra.

Trường Canh giãy giụa trong vô thức, Hồ Cách Nhĩ dùng hai tay giơ hắn ngang tầm mắt, nhìn gương mặt hắn đăm đăm. Chẳng rõ nàng đang nhìn gì, mà thần sắc bỗng nhuốm một vẻ dịu dàng xen phiền muộn khó gọi được thành tên.

Nàng đặt Trường Canh bé bỏng lên đùi mình, nhẹ nhàng dùng ngón tay mơn man ngũ quan non nớt của hắn, sau đó cúi người, khẽ chạm môi vào vầng trán bé thơ.

Trường Canh không dám chớp mắt, thấy hàng lông mi của người đàn bà dị tộc ấy rậm rạp dày như cánh bướm, lúc run lên nhè nhẹ, trông như thể chực cất cánh vút lên bất cứ lúc nào. Sau đó, nàng bỗng rơi nước mắt, thì thầm: "Con à, sao con lại chào đời ở nơi này thế? Có phải ông Trời đày con xuống chịu tội đấy không?"

Trường Canh nhìn nàng, xuyên qua hồi ức của bao năm tháng cũ, hắn chợt nhận ra rằng, khi nàng vừa khóc vừa muốn bóp cổ cho hắn chết, đôi bàn tay dính đầy máu người ấy độc địa mà hung hãn, nhưng ánh mắt lại rất đỗi dịu dàng. Mà đợi khi đã khóc đến kiệt quệ hơi sức, người cũng hoàn hồn, nàng buông lỏng đôi tay quanh cổ Trường Canh, còn mớm một luồng hơi sống vào cuống họng chỉ còn thoi thóp của hắn, ánh mắt lại trở nên cay nghiệt lạnh lùng.

Sau mỗi lần lau khô nước mắt, nàng đều như thể đã đem một phần linh hồn mình bốc hơi khỏi cơ thể, nàng càng lúc càng hờ hững, cuộc sống với Trường Canh bé bỏng cũng yên ổn dần lên.

Trường Canh theo nàng đi, lang bạt nay đây mai đó.

Cứ thế, bỗng có một ngày, Hồ Cách Nhĩ vô tình trông thấy bàn chân của Trường Canh, mặt chợt hãi hùng. Nàng dùng cả hai tay bưng kín mặt, giật lùi mấy bước liền, co quắp người lại trước ánh mắt luống cuống của đứa bé trai, gào lên tức tưởi.

Trong giấc mộng, Trường Canh cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ngón chân của mình đang tự lành lại như kỳ tích...

Cái gì gọi là tự lành lại nhỉ?

Trường Canh vất vả lục lọi trí nhớ trong thoáng chốc, cảnh mơ rõ ràng chợt tìm lại cho hắn thứ năm đó đã bị vùi thật sâu trong ký ức. Hắn nhớ lại chuyện xảy ra khi mình còn rất nhỏ - cái tuổi đáng lý ra không nên có bất cứ ký ức nào, khi ấy chân hắn quả thực có một ngón bị tật bẩm sinh, về sau lại bỗng dưng mọc lại lành lặn, chẳng rõ lúc nào.

Cơ thể Ô Nhĩ Cốt sẽ dần hiển hiện đặc trưng của người anh em đã bị nó cắn nuốt. Ngón chân mọc lành lặn dường như đã giáng cho Hồ Cách Nhĩ một đòn kích thích cực lớn, như thể mỗi giây mỗi phút đều đang nhắc nhở, rằng nàng đã đem chính con mình chế thành Ô Nhĩ Cốt, mà đặc trưng của đứa trẻ ấy đang bắt đầu xuất hiện trên cơ thể "Tà thần" nho nhỏ được gộp hai thành một mà nên kia, giống như người ta vẫn đồn vậy.

Trường Canh nhìn nàng với thái độ hơi thương xót. Khi nhìn toàn bộ sự việc bằng ánh mắt của người ngoài cuộc, hắn bỗng nhiên hiểu được người đàn bà điên dại ấy đã cảm thấy thế nào.

Một con người cõi lòng chất chứa toàn căm phẫn bởi nhục nước thù nhà, sẽ rất dễ đưa ra những quyết định cực đoan – ví như tự tử, thậm chí là mưu sát chính con đẻ của mình, nhưng dù sao đấy cũng chỉ là một đao nhanh gọn, dù máu tươi lênh láng thì cũng sẽ có ngày thời gian trôi, sự đổi dời, nàng lại khăng khăng chọn một con đường tự tùng xẻo bản thân, dai dẳng không hồi kết.

Hồ Cách Nhĩ thình lình lao tới, tóm chân hắn lên, giơ một viên đá, nện xuống thật lực...

Cơn đau ấy hết sức rõ ràng, cực kỳ chân thật, ngay cả ở trong mơ.

Hồ Cách Nhĩ điên cuồng bẻ cong ngón chân của hắn, vừa bẻ vừa lải nhải như phát dại: "Mày không phải con tao, mày không phải con tao..."

Trường Canh phát ra một tiếng rên đau đớn, hắn bị kẹt giữa hiện thực và cảnh mộng, cả bàn chân đau đến độ gần như không còn cảm giác gì nữa. Đúng vào lúc ấy, một cánh tay lạnh lẽo mà tràn trề sức lực bỗng nắm chặt lấy chân hắn, vừa khéo xoa dịu cơn nhức nhối như đốt như thiêu. Trường Canh hổn hển thở mấy hơi, nghe thấy tiếng ai kề tai rủ rỉ: "Suỵt...Đều là quá khứ, có ta ở đây, qua hết cả rồi."

Trường Canh ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy cảnh vật xung quanh bỗng dưng thay đổi hẳn, cơ thể hắn dần nảy nở, cao lên, nhưng vẫn thương tích đầy mình, cái rét lạnh khôn cùng như muối thấm vào xương tủy. Chốn quan ngoại vắng lặng vô biên, hắn nheo mắt lại, trông thấy một người tới từ nơi ngược sáng, áo khoác ngoài bay phần phật, bước chân vững chãi, bên hông vắt vẻo một bình rượu đã cũ bằng huyền thiết.

Hai tay của người ấy vững như được đúc bằng sắt, mà mắt mày lại đủ vẻ nên tranh. Y vươn một tay ra cho hắn, miệng hỏi: "Đi theo ta chứ?"

Trường Canh nhìn y, cả thân thể lẫn trái tim gần như sắp lả, nhất thời không thốt nên lời.

"Đi theo ta, sau này không cần quay lại nữa."

Trường Canh nắm chặt lấy bàn tay ấy, mặc đối phương dắt mình tiến về phía trước. Hắn cảm giác bản thân càng lúc càng cao, càng lúc càng mạnh mẽ, dường như một bước có thể vượt qua ngàn núi vạn sông. Mải miết đi, hắn bỗng ngoái đầu nhìn lại, trông thấy đất quan ngoại xác xơ rét lạnh với đàn sói đã dần bị hắn bỏ lại sau lưng, Hồ Cách Nhĩ diện bộ váy màu vàng lông ngỗng nọ, chải kiểu tóc của người con gái chưa gả cho ai, lặng lẽ dõi mắt nhìn hắn đăm đăm. Mà bên cạnh nàng, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người, ban đầu là đứa bé trai, sau đó theo bước trưởng thành của Trường Canh, nó cũng dần dần biến thành thiếu niên, thanh niên...

Y có một khuôn mặt giống Trường Canh như tạc, sóng vai đứng chung với Hồ Cách Nhĩ.

Hồ Cách Nhĩ bỗng nghiêng mặt sang, kéo đầu y xuống, nhón chân hôn lên trán chàng trai trẻ tuổi bên cạnh, sau đó hai người họ cùng đưa mắt nhìn Trường Canh đi xa.

...

Trường Canh mở choàng hai mắt, trời đã sáng bảnh, hắn đột nhiên cảm thấy khác quá, như thể gông xiềng quấn chặt cơ thể từ lúc sinh ra đến nay bỗng dưng biến mất, thân mình nhẹ nhàng đến độ có chút không quen. Xung quanh vấn vít mùi an thần tán, Trường Canh vừa ngước mắt lên đã trông thấy Trần Khinh Nhứ đang lặng lẽ ngồi một bên, tay cầm cuốn sách. Thấy hắn đã tỉnh, nàng nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên. Trường Canh ngoái đầu lần theo đường nhìn của nàng, bắt gặp Cố Quân đang tựa người ngủ cạnh, một bàn tay vẫn còn đặt lên vai mình.

Trường Canh bỗng thấy tim đập thình thịch, cõi lòng nhất thời đủ cảm xúc ngổn ngang.

Trần Khinh Nhứ hết sức "biết điều", cuốn sách thành một cuộn, đốt an thần tán xong xuôi bèn vén váy chào, lẳng lặng rời phòng.

Trong bầu không khí tĩnh lặng ấy, Trường Canh chỉ nghe được mỗi tiếng thở nông mà yên ả của người kia. Hắn chầm chậm bắt lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, giam chặt trong lòng bàn tay, đan xen mười ngón. Trường Canh lặng lẽ nhìn Cố Quân thật kỹ trong giây lát, tháo chiếc kính lưu ly trên mặt y xuống, sau đó cẩn thận chạm môi Cố Quân thật khẽ khàng.

Chỉ tiếc nụ hôn trộm như chuồn chuồn lướt nước ấy không thể khiến Cố Quân giật mình thức dậy, Trường Canh đành phải hành động mạnh bạo hơn, liếm nhẹ để tách hai môi Cố Quân ra, sau khi nghe thấy nhịp hô hấp của y rốt cuộc cũng thay đổi mới kéo cả người y lại, cuốn chặt trong vòng tay, muốn giúp y nằm thư thái hơn một chút.

Cố Quân không mở mắt, chỉ vỗ về lưng hắn theo thói quen, miệng dỗ ậm ờ: "Ngủ đi, có ta ở đây rồi."

Trường Canh khép hờ mắt lại, vùi đầu vào hõm vai y, thỏa mãn vô vàn.

Ác mộng chấm dứt rồi.

Sau đó chiến tranh cũng kết thúc.

Vào hôm xin hàng của liên quân Tây Dương được gửi tới, Thẩm Dịch phái người gửi tin gấp hỏi ý Cố Quân xem nên hộ tống đối phương vào thành bằng phương thức nào.

Cố Quân trả lời vô cùng ngắn gọn: "Cự diên."

Mười một năm trước, Gia Lai Huỳnh Hoặc dùng một chiếc cự diên để lẻn vào trấn nhỏ Nhạn Hồi miền Tây Bắc, phủ một màn đen xuống bầu trời Đại Lương, màn đen ấy cũng là điểm bắt đầu của cuộc hành trình từ trấn nhỏ lên đế đô cách xa ngàn dặm của một đời thiên tử. Mà nay, khói chiến tranh tan hẳn, mưa gió cũng tạm ngừng, như thể cũng đang cần một màn kết chặt chẽ đầu đuôi như vậy.

Kinh thành khác với trấn nhỏ Nhạn Hồi, không được quy hoạch sẵn công năng đón cự diên đi vào, chỉ đành giao cho Bắc đại doanh phụ trách giữ gìn trật tự, mở một lối vào trên kênh đào bảo vệ thành bao ngoài chín cổng lớn, những chỗ để dân chúngđứng xem trong thành được dựng sa số những hàng rào sắt phiên bản thu nhỏ, để phòng trường hợp đám đông chen chúc quá, xô đẩy rơi xuống nước.

Tân hoàng dẫn theo các quan văn võ đích thân ra ngoài thành nghênh đón, đợi đến khi sẩm tối, một hàng cự diên mới bay tới từ phía Nam như nhạn quay về tổ. Hàng ngàn hàng vạn vây lửa xoay tròn giữa ánh hoàng hôn, nắng chiều xuyên qua làn hơi nước, mạ lên vỏ ngoài đoàn cự diên một lớp vàng óng ánh, tiếng ầm vang vọng lại từ tận mấy dặm ngoài, tuần tự đáp xuống kênh đào như đám mặt trời xuống núi, vàng tan vào nước, lướt đi quanh thành.

Tất cả tướng lĩnh trên cự diên sắp hàng đứng hết trên boong, tiếng hô vạn tuế cất cao như núi.

Dân chúng vây xem thả hàng ngàn hàng vạn chiếc đèn theo dòng nước, ngàn dặm nổi trôi, những đốm lửa con lấp loáng mơ hồ, để rồi hồn về quê cũ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net